Bởi vì y chuyên tâm như vậy, đến nỗi không tự giác vận nội lực, do đó chung quanh ngay cả tiếng mèo gọi xuân, muỗi giao hợp, gián rời hang, ngủ ngáy nằm mộng, mèo bắt chuột, trong Túy Hạnh lâu còn có một phòng nửa đêm tỉnh mộng, hay là không chịu ngủ, đang triền miên giao hoan phát ra tiếng thở dốc và rên rỉ, hoàn toàn nghe lọt vào tai, cũng hoàn toàn dệt ở trong lòng.
Chu Bang Ngạn.
Y cũng biết danh thủ thơ từ, sát thủ tình trường này, gần đây quả thật thường ở chung với Lý Sư Sư. Y cũng muốn biết Lý Sư Sư có ý kiến gì, có đánh giá gì đối với người này.
Đó là một tiếng cười lạnh, hay là thần sắc đau khổ không liên quan?
Hay lại là một tiếng thở dài?
Không có.
Lý Sư Sư không lộ vẻ gì, nàng chỉ cúi đầu thấp xuống.
Nàng thậm chí không có biểu hiện, cũng không trả lời.
Thích Thiếu Thương rất thất vọng.
Tối nay, y giống như cưỡi ánh trăng theo cơn gió, đi đến tặng một đóa hoa cho người con gái còn ngọt hơn so với một bài thơ tình viết thật hay, trái tim vốn cô đơn, trong tâm tình tìm hoa gõ trăng mở ra một cuộc hẹn hò lãng mạn. Thế nhưng đến tình cảnh này, y chỉ có những suy nghĩ chồng chéo.
May mắn ta không cần ái tình.
(May mắn ta không cần yêu.)
May mắn ta không cần ái tình.
Nàng có thể đối xử với Chu Bang Ngạn giống như đối với Triệu Cát, Cổ Dịch…
Nàng cũng có thể nói “hắn” (một chữ là được rồi, vậy là đủ rồi).
Nàng thậm chí có thể thẳng thắn thừa nhận là thích hắn.
Thế nhưng nàng không nói gì cả, né tránh không trả lời.
Hơn nữa cố ý đổi đề tài:
- Tối nay ngài đột nhiên tới chỗ tôi, là để hỏi mấy câu mất hứng mà còn mất vui này sao? Hử? Như vậy tôi sẽ rất thương tâm đấy.
Nàng cười rất duyên dáng, cười quyến rũ.
Hàm răng rất trắng, ngay cả ánh nến kêu lách tách khi đốt cháy thiêu thân hay bọ, cũng không chiếu được một điểm màu vàng.
Lúc nàng cười lên như vậy, còn rất thuần khiết, rất chân thật, giống như một cô gái nhỏ.
Nếu nói Lý Sư Sư là một nữ tử thanh lâu rất xuất sắc, vậy nguyên nhân mà nàng xuất sắc chính là nàng không giống như một nữ tử thanh lâu, mà giống như một cô bé nhà bên rất xinh đẹp.
Nàng nói năng nũng nịu như vậy, ánh mắt quyến rũ như tơ, thông thường ai cũng sẽ không hỏi tiếp, cũng không hỏi được.
Ngay cả giận cũng không giận được.
Thế nhưng “Tôn công tử” ngạo mạn này giống như chẳng hề quan tâm, chỉ nói:
- Thực ra, những lời này, có người đã hỏi cô rồi.
Thích Thiếu Thương chỉ nghe trong lòng lạnh đi.
Hắn đang “treo ngược mái hiên”, còn gần như vì vậy mà sẩy chân.
Hắn vội nín thở ngưng thần, định khí chuyên tâm, ổn định thân thể, lại lắng nghe trong phòng nói chuyện.
Lý Sư Sư nghe vậy, dường như cũng rất kinh ngạc.
- Y… nói cho ngài biết?
- Hắn làm sao nói cho ta biết chuyện này? Cô biết đấy, Thích trại chủ vốn là loại người có chết cũng không nhận thua.
Tôn công tử chế nhạo:
- Buổi tối ba ngày trước, ta ở ngoài cửa sổ nghe lén các người nói chuyện.
Lý Sư Sư ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Tôi còn tưởng rằng Tôn Công Điệt Tôn công tử là một người quang minh lỗi lạc.
Hán tử kia cười lạnh nói:
- Quang minh lỗi lạc? Loại dâm ma tiếng xấu vang khắp thiên hạ giống như ta, còn liên hệ được với bốn chữ này sao.
Lý Sư Sư u oán liếc hắn một cái:
- Mọi người đều hiểu lầm Tôn công tử ngài, Sư Sư cũng không…
Tôn Công Điệt chỉ nói:
- Thực ra ta vốn không có ý nghe lén, ta chỉ là đêm khuya tới thăm giai nhân, nhưng tình cờ nghe được Thích trại chủ ép hỏi cô, cũng muốn nghe cho hết.
Lý Sư Sư vẫn cười ngọt ngào nói:
- Các người lại thích hỏi chuyện này.
Tôn Công Điệt nói:
- Bởi vì những người thích cô đều muốn biết cô thích ai?
Lý Sư Sư khẽ cười nói:
- Nam nhân các người đều thích hỏi chuyện này.
Tôn Công Điệt không hề lơi lỏng:
- Bọn họ cũng muốn biết cô có phải là một nữ nhân không yêu cũng có thể giao hoan hay không?
Lý Sư Sư biến sắc, nhưng vẫn che miệng cười nói:
- Sao lại coi thường tôi như vậy? Không yêu cũng có thể giao hoan, đây không phải là sở trường của nam nhân các người sao?
Tôn Công Điệt lạnh lùng nói:
- Tình có thể khiến mạng cải tử hoàn sinh, vì vậy tình cũng có thể là vũ khí chí mạng, chỉ xem ngươi sử dụng ra sao, chuyện này vốn không phân nam nữ.
Sắc mặt Lý Sư Sư khẽ biến đổi:
- Lại không biết Tôn công tử ngài thấy tôi thế nào?
Tôn Công Điệt đứng lên, dùng tay phất qua tiêu vĩ cầm màu đỏ, phát ra một tiếng “tinh”.
Một tiếng “tinh”, đó không giống như tiếng đàn, ngược lại có phần giống như một luồng gió kiếm, tiếng rút kiếm.
Trăm năm trước đã có anh hùng từng đánh ngựa rút kiếm tỷ thí tại kinh hoa, trăm năm sau cũng nhất định có hảo hán cưỡi ngựa rút kiếm quyết chiến tại kinh sư?
Dường như chính là loại gió kiếm hào hùng mãnh liệt này, đột nhiên từ nửa đêm, trong căn phòng ôn nhu này truyền đến.
Thích Thiếu Thương nghĩ như vậy, hơn nữa nhanh chóng chìm vào suy nghĩ.
Y vì thân thế của hán tử kia mà có phần ngơ ngẩn, có điểm mơ màng.
Chợt nghe hán tử kia tiếp tục cười nói một cách sắc bén:
- Ta nhớ cô trả lời Thích Thiếu Thương cũng gần giống hôm nay, chỉ có điều Thích trại chủ không hỏi cô chuyện của Chu Bang Ngạn… Như ta đã nói, hắn là một người không thể thua, một cửa ải của chữ tình hắn không qua được, từ trước đến giờ hắn đều không qua được… ha ha ha…
Thích Thiếu Thương nghe được trong đầu nổ vang.
Y chỉ muốn giết chết tên hán tử ngông cuồng đang quay lưng về phía mình kia, nhưng cũng có một cảm giác rất đặc biệt.
Y cảm thấy hán tử kia mới là một bản thân mình triệt triệt để để.
Y vẫn luôn muốn làm một bản thân mình triệt để.
Lời nói của hán tử kia mặc dù chói tai, nhưng chắc chắn có thể biểu đạt bản thân mình một cách triệt để, cũng nói ra những lời ẩn chứa trong lòng y.