Hắn biết cuộc đời này đã sắp đến nơi kết thúc rồi.
Nhiều nhất chỉ còn mấy câu nói, hắn sẽ đi đến kết cục, xuống đài.
Cho nên hắn càng muốn diễn tốt vở kịch này.
Thậm chí còn muốn thêm vài đồng tiền thưởng, nhiều hơn mấy phần đặc sắc.
Dù sao đây cũng là vở kịch cuối cùng trong đời hắn.
Hắn cười.
Vóc dáng của hắn tuy không xem là cao lớn, nhưng dáng vẻ hoành đao rất anh tuấn uy vũ.
Hơn nữa hắn còn làm.
Hắn chậm rãi tháo tấm vải che mặt xuống. Hắn dùng khuôn mặt thật để gặp người, có chết cũng phải chết quang minh chính đại.
Hoàng đế Triệu Cát trải qua đủ loại kinh sợ, nhưng cuối cùng cũng thoát khỏi hiểm cảnh. Hắn nhìn thấy rõ ràng, trong lòng hiểu được, người cứu hắn chính là thiếu niên thích khách mắt to này. Hiện giờ bên trái hắn có Nhất Gia che chở, bên phải có Chu Nguyệt Minh trông chừng, cũng không còn nguy hiểm nữa, liền sinh lòng quý trọng, sợ thị vệ giết lầm ân nhân cứu mạng, vì vậy hô lên:
- Tráng sĩ, mau để đao xuống, ngươi đã cứu trẫm, trẫm nhất định sẽ tạ ơn ngươi hậu hĩnh!
- Không biết Đồng đại tướng quân ở đâu? Tiểu nhân có quân tình cơ mật, chỉ bẩm báo với ngài.
Đồng Quán thừa dịp người đông thế mạnh, lúc này liền ra vẻ anh dũng liều thân hộ giá, tay trái hoành đao, tay phải cầm kiếm bảo vệ trước người Triệu Cát. Hắn nghe Trần Niệm Châu nói như vậy, không biết hư thật, nhất thời không dám trả lời.
Triệu Cát thấy người trẻ tuổi này đã cứu mình, khẳng định không có ác ý, cũng muốn điều tra xem là ai gan lớn tày trời như vậy, sai khiến những người này tới hành thích mình, bèn thúc giục Đồng Quán:
- Tướng quân, ngươi còn không đi lên xử lý chuyện này? Hắn là ân nhân đã cứu trẫm một mạng.
Đồng Quán ngày thường quen ở trước mặt hoàng đế xưng hùng khoe khoang, nhiều lần tự báo chiến công, thổi phồng chiến tích, mỗi lần hắn đều hùng dũng mang binh xâm nhập biên giới nước láng giềng, thực ra lại thừa dịp xuất quân để đục khoét, vơ vét cho mình. Hắn giữ binh mã tinh nhuệ ở bên cạnh, chỉ đưa danh tướng và những kẻ muốn lập công ra sa trường, có một chút chiến công liền báo giả công lao của mình; một khi tráng sĩ máu rơi sa trường, gãy cánh bại vong, hắn liền đùn đẩy trách nhiệm, xử tử chiến tướng, do đó chiến sĩ thiện chiến của triều đình gần như không còn. Mà hành vi của Đồng Quán lại chọc giận binh Liêu người Hạ, càng nhiều lần khởi binh xâm phạm biên cảnh, chiến hoạ liên miên. Hoàng đế lại ở trong cung hưởng lạc, luôn cho rằng đánh thắng trận, thường bày tiệc mừng công để biểu thị uy chấn thiên hạ, không gì không hàng phục.
Bởi vì Đồng Quán vóc người uy mãnh, giỏi cấu kết bè đảng, qua lại với đám người Thái Kinh, Lương Sư Thành, lên tiếng ủng hộ lẫn nhau, cho nên Triệu Cát cũng tin là thật, cho rằng Đồng Quán là dũng tướng công thần ngàn năm khó gặp, lại không biết hắn hại nước hại dân, đã sớm cùng với đám người Thái Kinh, Vương Phủ, Chu Miễn viết nên phần mở đầu cho quốc gia suy bại sau này.
Lúc này hoàng đế đã lên tiếng, Đồng Quán không thể không kiên quyết bước lên. Thừa dịp có đông đảo thủ hạ bên cạnh, kể cả Ngũ Hổ Tướng là Ngoan Tướng, Mãnh Tướng, Thiếu Tướng, Bính Tướng, Thiên Tướng đều ở chung quanh, hắn tiến lên trước hai bước, uy vũ quát hỏi:
- Còn không mau để đao của ngươi xuống! Ngươi hộ giá có công, còn không khai ra kẻ sai khiến, lấy công chuộc tội, nghe ban nhận thưởng!
Trần Niệm Châu nhìn thấy người này, liền cung cung kính kính hỏi:
- Các hạ oai hùng uy mãnh, có phải là Đồng Quán thượng tướng quân thần dũng vô địch không?
Đồng Quán cười ha hả nói:
- Tiểu tử còn xem như tinh mắt. Ngươi có lời gì, cứ nói rõ ràng trước mặt vạn tuế gia anh minh thần võ là được.
Trần Niệm Châu nịnh hót Đồng Quán ngay trước mặt hoàng đế như vậy, Đồng thượng tướng quân trong lòng vui vẻ, nhưng lại không dám hí hửng. Xem ra tên tiểu tử này liên lụy rất lớn, mình đến phải cẩn thận ứng phó, chú ý giải quyết, nếu không lỡ may hoàng thượng hay là thừa tướng đại nhân có gì hoài nghi mình, vậy thì rất không tốt.
Cho nên hắn công khai nói rõ, bảo Trần Niệm Châu nói ra trước mặt mọi người.
Trần Niệm Châu lại đột nhiên ném đao sắc đi, tiến tới trước hai bước, nửa quỳ xuống đất, chỉ vào ủng nói:
- Đồng thượng tướng quân, cơ mật của tiểu nhân đều để ở đây.
Đồng Quán lấy làm kỳ lạ, thấy Trần Niệm Châu trước tiên đã cứu hoàng đế, lại vừa gặp mình liền vứt đao quỳ bái, có thể nói là vô cùng lễ nghĩa, lập tức không còn đắn đo, đi lên trước cúi người nhìn xem, chỉ thấy trên ủng không có khác thường, liền nói:
- Thứ gì, mau đưa ra, đừng có úp mở…
Vừa dứt lời, Trần Niệm Châu đã nhảy lên, một cước đá vào mặt Đồng Quán.
Một cước này đá cực nhanh, bộ tướng hai bên Đồng Quán một là vì thân hình to lớn của Đồng Quán ngăn cản, hai là vì không đề phòng, cho nên đều không kịp ứng biến. Ngược lại Đồng Quán cẩn thận thành quen, vừa thấy chân tới liền kịp thời ngửa người, nhưng ngực vẫn trúng một đá, không đứng vững được, rầm một tiếng ngã chỏng vó như cột đổ xà rơi.
Lần này mọi người đều nổi giận quát mắng, một mặt che chở Đồng Quán đang nằm trên mặt đất, một mặt muốn lập tức giết chết Trần Niệm Châu.
Trần Niệm Châu một cước đá Đồng Quán ngã lăn, lại một tay đoạt lấy thanh kiếm thép kia của hắn, cười khanh khách nói:
- Một cước này là thay ân công đá ngươi. Ngươi báo giả công trận, khoe khoang tự đại, ánh sáng của đom đóm mà lại muốn so sánh với tướng gia…
Hắn múa kiếm một vòng, lập tức bức lui những người tới bắt hắn, cười lên khanh khách.
- Đừng quên, ta là người Quảng Đông Phật Sơn, nguyên danh Trần Niệm Tổ, hiện giờ tên hiệu là Niệm Châu…
Hắn trừng mắt cầm kiếm, chỉ vào Đồng Quán, nhìn hoàng đế Triệu Cát giận dữ quát lên:
- Một cước này của ta là đá thay bách tính vạn dân trong thiên hạ!
Nhưng cái chết của hắn lại dẫn tới một trận triều đình chấn động, quyền lực dịch chuyển.
Nếu như có người hành thích Triệu Cát, thích khách bị giết ngay tại chỗ, nhưng theo điều tra là do Thái Kinh sai người hạ thủ, tin tức này truyền đến tai Triệu Cát, có lẽ kết quả sẽ là không tin.
Bởi vì Triệu Cát quá tín nhiệm Thái Kinh.
Huống hồ Triệu Cát mặc dù hoang dâm, nhưng không hề ngốc (hắn chỉ là hồ đồ), cũng hiểu được Thái Kinh và hắn răng môi gắn bó. Thái Kinh không có hắn giống như mất đi chỗ dựa lớn, còn hắn không có Thái Kinh, có lẽ tửu sắc tài khí sẽ không thể làm gì tuỳ thích, mặc sức tùy ý giống như hiện giờ.
Hắn chết đi Thái Kinh sẽ không có lợi ích, vậy nếu có người bảo Thái Kinh sai thích khách đến hành thích, nhất định là do người căm ghét mình và Thái Kinh quan hệ mật thiết bịa đặt ra, cho nên Triệu Cát quyết không tin.
Nếu có người hành thích Triệu Cát mà bị bắt, bảo rằng do Thái Kinh sai khiến, vậy kết quả cũng chắc chắn là không xử phạt Thái Kinh.
Chủ yếu là vì Triệu Cát sẽ giao chuyện thẩm vấn cho những quan viên khác, mà những quan lại khác hầu hết đều cấu kết với Thái Kinh, cho nên kết quả thẩm tra nhất định là phản cung.
Kết quả là thích khách (hơn nữa cho dù còn mạng hay không) nhất định sẽ thay đổi khẩu cung, nói rõ lúc trước sở dĩ hắn vu oan cho Thái Kinh là do người khác sai khiến (dĩ nhiên là người đối đầu với Thái Kinh, Thái Kinh cũng sẽ nắm lấy thời cơ này thanh trừ đối lập).
Cho nên muốn tố cáo Thái Kinh trước mặt hoàng đế, gần như là chuyện không thể.
Bởi vì Triệu Cát yêu mến Thái Kinh, cũng tín nhiệm hắn.
Thế nhưng lần này lại khác.
Vụ án gần như không cần tra xét, Triệu Cát hoàn toàn chính mắt nhìn thấy, cũng đích thân trải qua sự nguy hiểm của nó.
Cũng vì “đích thân trải qua nguy hiểm”, cho nên hắn vẫn còn khiếp sợ, chấn động khó quên.
Do đó đối với vụ án này hắn không tiếc tốn nhiều thời gian, truy cứu tới cùng.
Hắn nghiêm túc để ý chuyện này.
Bởi vì hoàng đế đốc thúc, quan viên làm việc tự nhiên cũng không dám xem thường.
Chuyện này vừa truy xét, dĩ nhiên phát hiện Trần Niệm Châu thật sự là thực khách của Thái Kinh.
Ý nghĩa của “thực khách” có thể là gia đinh, khách mời, nô bộc, nhân viên phục vụ, thậm chí là bảo tiêu, tay chân, thích khách, sát thủ.
Triệu Cát biết Thái Kinh luôn cẩn thận dùng người, cũng luôn nghi thì không dùng. Nếu như Trần Niệm Châu “lai lịch không rõ”, Thái Kinh làm sao lại dùng hắn? Đây không giống như hành vi của Thái Kinh luôn cẩn thận không sơ suất?
Huống hồ, một sát thủ khác từng dùng kiếm đâm Triệu Cát nhiều lần, thật sự là thủ hạ tâm phúc của Thái Kinh, đó là Tôn Ức Cựu trong Thất Tuyệt Thần Kiếm.
Triệu Cát thậm chí từng gặp kẻ này.
Kẻ này thật sự là một trong số cao thủ bên cạnh Thái Kinh. Thậm chí lúc hắn và Thái Kinh tìm vui hưởng lạc, kẻ này và sáu sư huynh đệ khác cũng ở bên cạnh hộ giá.
Nghĩ tới điểm này, Triệu Cát khó tránh khỏi kinh hãi.
May mắn khi đó chưa từng ra tay với mình, nếu không…
Chẳng trách lúc hắn bị ám sát hoảng loạn, vẫn cảm thấy kẻ này rất quen mắt, hóa ra hắn đã từng gặp kẻ này tại phủ Thái Kinh.
Cho dù theo như điều tra, đêm đó dường như Tích Cựu hiên của Tôn Ức Cựu đã xảy ra chuyện, ngay cả “Kiếm Quỷ” Dư Yếm Quyện và “Kiếm Tiên” Ngô Phấn Đấu cũng bị người ta giết chết tai chỗ, nhưng ai biết bọn họ giở trò gì? “Kiếm Yêu” Tôn Ức Cựu muốn tạo phản hành thích, đồng môn của hắn không chịu làm như vậy, hắn bèn nhẫn tâm gọi người giết chết đồng môn sư huynh đệ, cũng là chuyện rất có khả năng.
Lại nói, Tôn Ức Cựu vung kiếm hành thích, Triệu Cát đích thân trải qua nguy hiểm, gần như bị hắn hại chết. Khi đó tại hiện trường, Chu Nguyệt Minh, Nhất Gia thậm chí là thị vệ bị thương chưa chết đều nghe được Tôn Ức Cựu nói chuyện. Khẩu khí, giọng nói đó (cho dù ngữ điệu có vẻ hơi quái dị) thật sự là của Tôn Ức Cựu, điểm này tuyệt đối không nghi ngờ.
Lúc đó, Tôn Ức Cựu đại khái cũng cho rằng Triệu Cát chắc chắn phải chết dưới kiếm của hắn, vì vậy đã tiết lộ bị người sai khiến, mà đó còn là người rất được Triệu Cát tin tưởng sủng ái, rất có quyền hành.
Như vậy còn có ai?
Đó đúng là lời do Tôn Ức Cựu nói ra. Kiếm Yêu nói chuyện luôn thích nêu ra con số, câu kia “có đến năm trăm bảy mươi tám lý do để giết ngươi” và “ta nói một trăm câu, ngươi nghe một trăm lần thì có ích lợi gì”, rõ ràng là phong cách và phương thức nói chuyện của Tôn Ức Cựu.
Trần Niệm Châu chắc hẳn là người trung nghĩa. Thái Kinh đã thu nhận hắn, coi như có ơn với hắn, nhưng hắn lại không chịu hành thích hoàng đế, trở thành kẻ bất trung, cho nên kịp thời phản bội giết chết Tôn Ức Cựu, nhưng lại cảm thấy có lỗi với “ân công” (đó không phải Thái Kinh thì là ai), thà rằng tự sát tại chỗ cũng không muốn được ban thưởng.
Trong thiên hạ, người có mị lực và quyền thế ngây ngất như vậy, khiến người khác không tiếc hi sinh vì hắn, ngoại trừ Thái Kinh thì còn có ai.
Trần Niệm Châu nhất định sợ bị bắt tại trận, không chịu nổi tra khảo, không muốn nói ra tên của người bày mưu, cho nên thà rằng chết đi.
Vừa nghĩ đến đây, Triệu Cát không nhịn được giận dữ, hối hận uổng công mình tín nhiệm Thái khanh như vậy, hắn lại…
Hắn lập tức hạ lệnh cho Chu Nguyệt Minh, Đồng Quán, Gia Cát tiên sinh điều tra kỹ càng thân thế của Trần Niệm Châu.
Bởi vì hoàng đế tự mình hạ lệnh, ba người làm việc dĩ nhiên cũng không dám chậm trễ.
Ba người này đại biểu cho hình bộ, quân đội và thế lực bạch đạo giang hồ, bọn họ muốn người có người, muốn mặt mũi có mặt mũi, muốn tin tức có tin tức.
Rất nhanh, tin tức được đưa tới.
Trần Niệm Châu là hậu duệ của quan ngự sử Trần Lễ năm xưa.
(Giỏi lắm, năm đó trẫm nghe ngươi gièm pha nên mới bức tử Trần Lễ, ngươi lại cố ý ban ơn huệ, thu nhận hậu nhân của hắn, đổ hết sai lầm hại người lên đầu trẫm. May mắn Trần Niệm Châu này là hậu duệ của trung lương, trung thành bất diệt, không chịu ra tay, thà rằng tự sát, nhờ vậy trẫm mới thoát khỏi hiểm cảnh. Thái khanh, chiêu này của ngươi thật ác độc!)
Ngày thường ngươi giả truyền thánh chỉ, làm đủ điều ác trong thiên hạ, đều mượn danh nghĩa của trẫm. Trẫm chỉ là không muốn quản nhiều chuyện như vậy, cho nên cố ý mắt nhắm mắt mở, ngươi thật cho rằng trẫm mê muội sao?
Triệu Cát càng nghĩ càng giận.
Lần này lửa giận của hắn càng lúc càng lớn, nhưng bên cạnh lại không có ai nói tốt cho Thái Kinh giống như bình thường. Bởi vì ai cũng nhìn ra đầu gió thế lửa, ngay cả hoàng thượng cũng dám hành thích, đây cũng không phải chuyện đùa.
Đồng Quán bình thường cấu kết với Thái Kinh, đồng loã đồng mưu, vốn có thể nói mấy câu trước mặt hoàng đế, nhưng lần này cũng câm như hến.
Bởi vì một cước kia của Trần Niệm Châu.
Một cước đó, hiển nhiên là vì chủ nhân của hắn mà đá.
(Thái Kinh luôn xem thường mình, cho nên môn nhân của hắn mới có loại ý nghĩ này.)
(Năm đó rõ ràng là ngươi bày mưu cho ta vu cáo Trần Lễ, khiến hắn kháng quân chết oan. Hôm nay ngươi lại sai hậu nhân của hắn khinh miệt ta trước mặt mọi người, còn muốn ta nói tốt cho ngươi, phì!)
Chuyện này khiến cho hắn bị sỉ nhục rất lớn ngay trước mặt hoàng thượng.
Do đó Đồng Quán cũng thầm căm hận Thái Kinh, quyết không bảo vệ đối phương. Còn về Chu Nguyệt Minh, hắn và Nhất Gia lần này hộ giá có công, vốn cũng có thể “nói mấy câu”, nhưng hắn lại không nói.
Hắn biết Thái Kinh đã không còn tín nhiệm hắn như trước, thậm chí đã bắt đầu dùng Nhậm Lao và Nhậm Oán thay thế địa vị của hắn tại hình bộ.
Cho nên trong trận chiến hộ giá, hắn không cầu có công lớn, chỉ cầu bảo vệ hoàng đế.
Bảo vệ hoàng đế, hắn sẽ có thể bảo vệ chức vị và quyền lực của hắn.
Vì hoàng đế mà chết, chuyện này nói thế nào cũng không thoả đáng.
Cho nên trận chiến ấy hắn không dùng toàn lực.
Huống hồ trong trận chiến đó, hắn đã sớm nhìn ra sự kỳ lạ.
Thế nhưng hắn không có ý định nói ra, bởi vì trước mắt mũi tên đều nhằm vào Thái Kinh.
Vậy cũng tốt, đây là kẻ thù số một hiện nay của mình. Hắn có nói thêm mấy câu, nói ít đi mấy câu, cũng chỉ diệt trừ được một số kẻ không liên quan mà thôi. Hắn có thể ngồi lên vị trí quan trọng ở hình bộ, hơn nữa còn ngồi lâu như vậy, vững như vậy, dĩ nhiên phải biết cái gì nên nói, nên làm, không nên nói, không nên làm, thậm chí là nên làm không nên nói, nên nói không nên làm.
Vì vậy hắn cũng câm như hến, cho dù đã nhìn ra đầu mối, hắn chỉ hiểu ở trong lòng là được rồi.
Còn có Nhất Gia, hắn cũng không nói gì, chỉ nói một câu:
- Đêm đó tại hẻm Ngõa Tử cũng có thích khách phục kích, nhưng đều bị tướng gia phái người giải quyết rồi. Tướng gia còn bày tiệc mừng công. Mà nói đến, nếu không phải thị vệ, cao thủ đều đi ăn mừng, đề phòng lỏng lẻo, đám phản tặc sẽ không thể tới gần thánh thượng được.
Triệu Cát nghe vậy chỉ cười lạnh.
Hay cho Thái Kinh, vở kịch của ngươi diễn đủ rồi!
Ngươi muốn giết trẫm, nhận công với nhà Liêu!
Lúc trẫm gặp chuyện, ngươi đang ở đâu? Lại kéo hết đám hảo thủ có thể hộ giá đi, đặt trẫm vào nơi nguy hiểm!
Trẫm tuy thích mỹ nhân, háo sắc, nhưng may mắn có tuyệt thế mỹ nữ Sư Sư ra sức bảo vệ một trận, nhờ vậy mới người tốt được trời giúp, kinh tâm động phách nhưng không gặp nguy hiểm. Bình thường ngươi ép nộp tiền tài, hết sạch quốc khố, thật cho rằng trẫm không biết sao? Trẫm không xử ngươi, là vì dù sao tài phú trong thiên hạ cũng dùng không hết, người sống trên đời nghiêm túc làm gì như vậy? Không bằng tìm vui hướng lạc, phong lưu khoái hoạt. Đã niệm tình ngươi lo nghĩ, bôn ba vì sở thích của trẫm, cho nên mới không bắt ngươi nghiêm trị. Hôm nay ngươi lại dám phản bội cả trẫm, còn muốn trẫm tha cho ngươi, cũng quá khinh trẫm vô năng rồi!
Thái Kinh, lão hồ ly ngươi, vở kịch này tốt hay xấu đều do ngươi hát xong, ngươi xuống đài được rồi!
Triệu Cát mặc dù tức giận, nhưng muốn trị tội một kẻ quyền khuynh thiên hạ, vây cánh trải rộng như Thái Kinh, thật sự không thể sơ xuất được, phải cẩn thận giải quyết, bình tĩnh ứng phó.