Khi một người bày tỏ nổi khổ tâm của hắn là yêu, không cần phải nói thêm lời nào nữa.
Lý do của hắn đã quá đủ rồi.
Nhưng khi Tô Mộng Chẩm đề cập đến chữ “yêu”, trên mặt Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đều không kìm được hiện lên vẻ kinh ngạc.
Một lãnh tụ cao ngạo, thâm trầm, quyền cao chức trọng như Tô Mộng Chẩm đột nhiên nói ra chữ “yêu”, không khỏi làm cho người ta cảm thấy đột ngột.
Thật ra rất nhiều người đều không để ý, lãnh tụ cũng chỉ là người thường chứ không phải thần. Có lẽ vì bọn họ đứng ở nơi cao, cho nên càng ít người hiểu được, vì vậy càng thêm cô tịch. Lầu cao đèn cũng sầu, núi cao gió càng lạnh, phàm là nhân vật lãnh tụ trong lòng nhất định càng cần có tình thân và tình yêu.
Cho nên khi Tô Mộng Chẩm nói ra cảm thụ trong lòng, thần sắc trên mặt không hề khác so với thanh niên trẻ tuổi đang yêu.
Con người khi còn biết yêu đương, chính là một sự hạnh phúc, không cần biết có được đáp lại hay không.
Bạch Sầu Phi biết mình đã hỏi nhiều, lời cũng đã nói ra, vội ho một tiếng:
- Ồ, là vậy sao! Ta thấy...
Tô Mộng Chẩm mỉm cười nói:
- Cho nên trước khi thành hôn với Lôi tiểu thư, ta nhất định phải giải quyết tranh đấu giữa Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường.
Một khi Lôi gia tiểu thư đã qua cửa, hai bên chính là thân gia. Là thân gia thì cho dù chuyện dễ xử lý nhất cũng sẽ trở nên khó khăn, bởi vì một khi đã thành thân gia thì sẽ nói đến thân tình, có rất nhiều chuyện không thể xử lý một cách dứt khoát được.
Huống hồ trong vụ “hòa hôn” này, rốt cuộc là Tô Mộng Chẩm “hòa” qua, hay là Lôi gia tiểu thư “hòa” lại, ngay cả Tô Mộng Chẩm và Lôi Tổn cũng không biết.
Ánh mắt Tô Mộng Chẩm hiện lên vẻ hoang mang như chính tên của y:
- Nghe nói Lôi cô nương đã từ Hàng Châu khởi hành, hiện giờ đã đến kinh thành rồi. Không biết nàng còn thích ca hát đánh đàn như trước hay không?
Câu hỏi này không ai có thể trả lời.
May mắn là Tô Mộng Chẩm lập tức đổi chủ đề:
- Vì vậy chúng ta phải làm cho cục diện đã an bài, khiến Lôi Tổn không thể không đàm phán.
Ánh mắt của y lại biến đổi:
- Cho dù không đàm phán, cũng chỉ có đường quyết chiến.
Y nói từng chữ từng câu:
- Quyết một trận tử chiến là kết cục mà Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường không thể tránh.
Kết cục này rốt cuộc thế nào, không ai có thể đoán được, nhưng quá trình của nó không nghi ngờ sẽ vô cùng đáng sợ.
Phàm là kết cục dùng máu và nước mắt tạo nên, cho dù kết thúc có hoàn mỹ, cục diện có may mắn, thắng lợi có triệt để, cũng khó có thể đền bù được tổn nặng nề trong quá trình.
Nếu như tranh đấu giữa Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường một ngày còn chưa giải quyết, máu sẽ càng chảy nhiều hơn, người cũng sẽ chết càng nhiều. Kéo dài dây dưa, không bằng đánh nhanh thắng gọn.
Cho dù là “hòa hôn”, cũng chỉ là một loại phương thức “chiến đấu” khác.
Lôi Tổn hi vọng “hòa hôn” có thể làm dao động chiến ý của Tô Mộng Chẩm.
Mà Tô Mộng Chẩm lại không thể không chấp nhận. Bởi vì y phải đối kháng với Lôi Tổn, nhưng vẫn cứ yêu con gái của lão.
Vận mệnh giống như đem mấy người bọn họ gắn kết lại với nhau, khiến bọn họ chìm nổi, khiến bọn họ giãy dụa, khiến bọn họ vướng vào bên trong, còn nó lại dùng một đôi mắt thờ ơ nhìn nhân tính trong tranh đấu phát ra đốm lửa.
Không quan tâm là ánh sáng vạn trượng, hay là đốm sáng nhỏ nhoi như đom đóm.
Vương Tiểu Thạch chân thành nói:
- Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường'thật sự không thể chung sống hoà bình sao?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Nếu chỉ là chuyện của ta và Lôi Tổn thì cũng không khó giải quyết, nhưng lại liên quan đến người của hai bên, cho dù chúng ta muốn giải quyết tranh chấp bằng biện pháp hoà bình, người của chúng ta cũng chưa chắc đã phục tùng.
Càng nhiều người, vấn đề càng phức tạp.
Vấn đề của cá nhân thường dễ giải quyết, nhưng một khi dính dáng đến ân oán của đoàn thể, gia tộc, quốc gia, dân tộc thì sẽ không dễ hóa giải được.
Vương Tiểu Thạch hiểu được đạo lý này, cho nên hắn nói:
- Những việc làm của Lục Phân Bán đường bên ngoài, ta xem như đã lĩnh giáo rồi. Nếu như ta giúp đỡ Kim Phong Tế Vũ lâu, đó cũng là chuyện danh chính ngôn thuận.
Tô Mộng Chẩm lập tức lắc đầu:
- Sai rồi.
Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên hỏi:
- Sai chỗ nào?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Đừng quá cân nhắc xem danh chính hay không, ngôn thuận hay không. Trên giang hồ có rất nhiều chuyện, danh tuy không chính nhưng tâm chính, ngôn dù không thuận nhưng ý thuận. Tranh đấu giữa các tổ chức và bang hội thường liên quan rất rộng, không thể nào một bên hoàn toàn đúng, còn bên kia lại hoàn toàn sai; không có khả năng cả bang toàn là người tốt, cũng không phải tất cả đệ tử trong đường đều xấu. Ngươi muốn giúp bằng hữu, sẵn sàng xông pha khói lửa quyết không chối từ, nhưng đó chưa chắc đã là chủ trì công đạo, chưa hẳn là danh chính ngôn thuận. Nếu thật sự muốn giúp bằng hữu, căn bản không cần quan tâm đến những thứ này, giúp là giúp, cần gì công đạo hay công lý.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Không được. Nếu như bằng hữu làm chuyện tàn nhẫn, chẳng lẽ ta cũng hùa theo hắn? Nếu như kẻ địch hành hiệp trượng nghĩa, dù có là cừu nhân ta cũng sẽ giúp đỡ.
Bạch Sầu Phi chen vào:
- Ta thì không phải. Ai giúp ta thì ta giúp lại, ai đối xử tốt với ta thì ta sẽ đối xử tốt với người đó.
- Nếu như đệ vẫn khăng khăng thì ta cũng không miễn cưỡng. Từ nơi này đi ra, trong địa bàn của Kim Phong Tế Vũ lâu tuyệt đối sẽ không người nào ngăn cản đệ.
Bạch Sầu Phi lạnh lùng bồi thêm một câu:
- Có điều qua chuyện hôm nay, Lục Phân Bán đường đã xem chúng ta là kẻ địch rồi.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ai nói ta muốn đi?
Bạch Sầu Phi lạnh nhạt nói:
- Không đi thì ngươi ở chỗ này nói nhảm làm gì?
Vương Tiểu Thạch cứng rắn nói:
- Ta chỉ muốn hỏi rõ ràng.
Tô Mộng Chẩm hỏi:
- Đệ còn chuyện gì muốn biết rõ ràng?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Tiền.
Tô Mộng Chẩm sững sờ.
Bạch Sầu Phi bật cười nói:
- Không ngờ.
Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Không ngờ cái gì?
Bạch Sầu Phi nói:
- Không ngờ người giống như ngươi lại coi trọng việc kiếm mấy lượng bạc như vậy.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Sai rồi.
Đây là lời mà Tô Mộng Chẩm vừa nói.
Lần này đến phiên Bạch Sầu Phi ngạc nhiên:
- Sai chỗ nào?
Vương Tiểu Thạch kiên định nói:
- Ta chỉ muốn hỏi về nguồn gốc kinh tế của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Sự thận trọng của hắn dường như không hớp với cái tuổi của mình:
- Ta biết Lục Phân Bán đường chuyên về đánh bạc và kỹ nữ, trong tối còn vào nhà cướp của, lừa gạt trộm cắp, không từ bất cứ việc xấu nào. Nếu Kim Phong Tế Vũ lâu cũng như vậy, đều là cá mè một lứa, tại sao ta phải giúp đỡ?
Trên mặt Sư Vô Quý đã xuất hiện vẻ giận dữ, bàn tay cầm đao đột nhiên nổi gân xanh. Tô Mộng Chẩm lại gọi một tiếng:
- Vô Tà!
Dương Vô Tà đáp:
- Có!
Tô Mộng Chẩm nói:
- Ngươi hãy đỡ Vô Quý vào, bảo Thụ đại phu chữa trị cho y. Y cũng mất máu không ít.
Dương Vô Tà đáp:
- Vâng!
Y hiểu được ý tứ của Tô Mộng Chẩm.
Sau đó Tô Mộng Chẩm nói với Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi:
- Các đệ hãy đi theo ta!
Y đi về hướng tòa lầu màu trắng sữa.
Trong lầu này mỗi tầng đều có công việc khác nhau, nhưng tính chất của công việc thì lại giống nhau.
Ngoại trừ tầng dưới cùng là nơi nghị sự, tầng hai là kho sách, Kim Phong Tế Vũ lâu hình như rất khuyến khích thủ hạ đọc nhiều sách một chút; tầng thứ ba là mạng lưới liên lạc bằng chim bồ câu, bất cứ thư từ tin tức nào đến hoặc đi đều thông qua nơi này; tầng thứ tư là nơi cất giữ tư liệu võ công của các nhà các phái, về mặt này Kim Phong Tế Vũ lâu ngoài việc thu thập tư liệu còn tiến hành phê bình chú giải, những ý kiến đánh giá này đều có thể ảnh hưởng rất lớn đến võ học của các tông phái trong thiên hạ.
Bọn họ chỉ lên năm tầng lầu.
Trong tầng thứ năm có đủ loại sổ sách ghi chép, cũng có đủ loại hồ sơ.
Chỉ cần là việc làm ăn mua bán, đều không thể thiếu hai thứ này. Hơn nữa, nếu một tổ chức muốn hoạt động thành công và có hiệu suất, cần phải làm thật tốt hai chuyện này.
Tổng cộng có ba người hai người ở nơi này đang vùi đầu tính toán.
Âm thanh chính ở đây không phải là tiếng nói chuyện, mà là tiếng bàn tính lọc cọc và tiếng hạ bút sàn sạt khẽ vang lên, mỗi người đều tay múa như bay, không phải đang tính sổ mà là đang ghi chép.
Bọn họ đều rất yên tĩnh, rất an tường, thậm chí có người vừa hút thuốc vừa làm việc, nhìn vào có vẻ nhàn nhã nhưng lại không hề lơi lỏng.
Nơi này an bình đến nỗi dường như cũng không cần thủ vệ.
Nhưng thật sự không có ai trông coi sao?
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đều biết, phòng thủ càng không nhìn thấy thì lại càng đáng sợ.
Năm tầng lầu này đều không phải nơi cất giữ tài liệu cá nhân. Tài liệu rốt cuộc là ở nơi nào? Là tầng thứ sáu hay tầng thứ bảy?
Những tầng lầu phía trên là thế giới gì?
Hiện tại ai nấy đều thấy được, một tòa lầu như vậy đã nắm giữ then chốt của Kim Phong Tế Vũ lâu, tất cả hoạt động của tổ chức khổng lồ này đều phải nhờ vào sổ sách và ghi chép ở nơi này.
Hơn nữa ai cũng thấy được Kim Phong Tế Vũ lâu là một tổ chức rất nghiêm ngặt, Tô Mộng Chẩm cũng là một người tổ chức rất nghiêm ngặt.
Bạch Sầu Phi chỉ đành thở dài:
- Huynh thật sự không nên đưa chúng ta đến đây.
Tô Mộng Chẩm hỏi:
- Vì sao?
Bạch Sầu Phi nói:
- Bởi vì đây là nền tảng của Kim Phong Tế Vũ lâu, càng ít người biết thì càng tốt.
Tô Mộng Chẩm thản nhiên nói:
- Các đệ không là là người ngoài.
Bạch Sầu Phi nói:
- Lỡ may chúng ta từ chối gia nhập, trở mặt thành thù, chẳng phải sẽ thành người ngoài sao?
Tô Mộng Chẩm thản nhiên nói:
- Các đệ sẽ không làm như vậy.
Y quay đầu nhìn hai người, hỏi:
- Các đệ sẽ làm vậy sao?
Sau đó y không đợi hai người trả lời, nói ngay:
- Vấn đề này các đệ không cần trả lời, ta cũng không cần câu trả lời.
Vấn đề này chỉ có thể dựa vào hành động để biểu hiện, không thể nghe trả lời. Bởi vì trên đời này lời nói dù có dễ nghe đến mấy cũng có thể từ trong miệng nói ra, giống như lời nói dù có ác độc đến mấy, thường chỉ nói ngoài miệng chứ không phải trong lòng.
Y hít sâu một hơi, nói rất chậm:
- Ta đưa bọn đệ lên đây, chỉ là vì tam đệ muốn hiểu rõ nguồn gốc kinh tế của chúng ta.
Nói đến đây, y lại bắt đầu ho kịch liệt, làm cho người khác cảm thấy cổ của y giống như vết thương trên đùi, không ngừng chảy máu:
- Khi một người tự cho mình hiểu rõ, thông thường lại chẳng hiểu được gì. Kim Phong Tế Vũ lâu thành lập không phải một sớm một chiều, làm sao các đệ chỉ nhìn qua là có thể hiểu được?
Y thở dốc, đưa tay vỗ vỗ ngực, một lúc sau mới nói:
- Trước kia có rất nhiều người cho rằng bọn họ đã hiểu rõ đầy đủ về Kim Phong Tế Vũ lâu, kết quả bọn họ không phải chết thì cũng thất bại, hoặc là gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu trở thành một thành viên trong đó.
Y lại cười cười nói:
- Kỳ thật không chỉ Kim Phong Tế Vũ lâu mà Lục Phân Bán đường cũng vậy. Không ai có thể xem nhẹ thế lực đã thành công, cũng không thể xem thường lực lượng của truyền thống.
- Ta sẽ nhớ kỹ những lời này.
Bạch Sầu Phi nói:
- Nhất định ghi nhớ.
Vương Tiểu Thạch chỉ thấy rất cảm động, cảm động đến mức nói không nên lời.
Bởi vì hắn chỉ mới nói một câu, Tô Mộng Chẩm đã dẫn hắn lên đến năm tầng lầu, tận mắt nhìn thấy năm trọng địa của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Trước mặt loại người như Tô Mộng Chẩm, thật sự không cần phải nói nhiều, nhất là nói nhảm.
Bởi vì đôi mắt đỏ kè sắc bén của y giống như đã nhìn thấu sự vật, cũng nhìn thấu cả lòng người.
Vương Tiểu Thạch đột nhiên cảm thấy rất không bội phục. Bởi vì đối với Tô Mộng Chẩm, bội phục không đủ để biểu đạt sự kính trọng này.
Nói chuẩn xác hơn là sùng bái.
Tô Mộng Chẩm chỉ vào những hộp hình chữ nhật kia:
- Những thứ đó là ghi chép về nguồn gốc kinh tế của chúng ta. Công việc kinh doanh của chúng ta có buôn muối, vận lương, chuyển tiền, bảo tiêu, trông coi, làm đồ sắt, nuôi gia súc, đón thương khách vân...vân; chúng ta còn chế tạo binh khí nội ngoại môn kể cả cung tên, ám khí hay pháo; ngoài ra còn có rèn đúc, làm đồ trúc, làm đồ mây, xây nhà, may dệt, làm nghề mộc, chèo thuyền các loại... tùy thời có thể thuê mướn; chúng ta còn có rất nhiều chiến sĩ được huấn luyện, ngay cả việc phòng thủ của triều đình, quân sự biên phòng đôi lúc cũng nhờ đến chúng ta, Bát Bì Phong do Đao Nam Thần thống lĩnh mà các đệ nhìn thấy hôm nay chính là một đội ngũ trong số đó.
Y dừng một chút rồi nói:
- Ngoài ra còn có bảy trăm năm mươi hai tiêu cục tại đại giang nam bắc mời chúng ta bảo hộ, thủy bộ bảy mươi ba phân đà cũng liên kết với chúng ta; trong kinh thành chúng ta có rất nhiều việc làm việc, từ hiệu cầm đồ cho đến quán rượu, hầu hết đều do chúng ta một tay kinh doanh; bên ngoài thành còn có không ít ruộng đồng, đều do người của chúng ta trồng dâu nuôi tằm.
Y lại cười cười nói:
- Ngoài ra, có đôi khi triều đình cũng muốn phái chúng ta đi làm một số chuyện mà bọn họ không tiện làm, những chuyện này ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến Kim Phong Tế Vũ lâu, bình thường đều trả giá không nhỏ.
Bạch Sầu Phi bỗng hỏi một câu:
- Chẳng lẽ là giết hại trung lương, diệt trừ phe đối lập?
Tô Mộng Chẩm lập tức biến sắc, lạnh lùng nói:
- Loại chuyện này chẳng những Kim Phong Tế Vũ lâu không làm, mà ngay cả Lục Phân Bán đường cũng sẽ không làm. Chúng ta chỉ đối ngoại chứ không đối nội.
Y lại trầm giọng nói:
- Huống hồ với loại chuyện này, triều đình trước giờ vẫn nuôi một đám chó săn, tự nhiên sẽ thay bọn họ xử lý. Bọn họ cũng không dám tin tưởng người ngoài.
Sau đó y hỏi Vương Tiểu Thạch:
- Nếu như đệ còn muốn biết thêm, có thể cùng ta đi xem hồ sơ mà quan binh chúng ta dẹp yên giặc cướp, thu phục cường đạo, còn có...
Vương Tiểu Thạch nói một cách quả quyết:
- Không cần nữa.
Tô Mộng Chẩm hơi khựng lại:
- Hử?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Sở dĩ ta không gia nhập bất cứ bang hội nào, đó là vì tiền tài của bọn họ có lai lịch bất chính. Ta không gia nhập bất kỳ môn phái nào, là vì ta không muốn bị hạn chế trong tư tưởng hạn hẹp của môn phái.
Hắn nhìn Tô Mộng Chẩm, thành thật nói:
- Hiện giờ ta đã biết rõ nguồn gốc kinh tế và hoài bão của Kim Phong Tế Vũ lâu, nguyện cùng Đại đương gia cống hiến sức mình, chết không hối tiếc.
Tô Mộng Chẩm cười nói:
- Đệ nói quá lời rồi. Kim Phong Tế Vũ lâu trước giờ rất có nguyên tắc, có việc nên làm cũng có việc không nên làm, cho nên kinh tế vẫn kém hơn một chút so với Lục Phân Bán đường.
Y ôm lấy ngực, vẻ mặt giống như cố nén đau đớn, nhưng ánh mắt lại rạng rỡ:
- Nhưng chúng ta cũng xem như là có vài phần danh dự, Kim Phong Tế Vũ lâu có thể tự hào.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Điểm này ngàn vàng cũng khó mua.
Tô Mộng Chẩm cười ha hả nói:
- Đúng, điểm này ngàn vàng khó cầu.
Y chợt dừng lại, quay sang Bạch Sầu Phi hỏi:
- Còn đệ thì sao?
Bạch Sầu Phi nói:
- Ta à?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Lão tam đã hỏi xong điều y muốn hỏi, còn đệ thì sao?
Bạch Sầu Phi đáp:
- Ta không có điều gì muốn hỏi.
Tô Mộng Chẩm liếc hắn:
- Vậy đệ có yêu cầu gì?
Bạch Sầu Phi nói:
- Ta chỉ cầu có một chức vị.
Tô Mộng Chẩm hỏi:
- Chức vị gì?
Bạch Sầu Phi đáp:
- Phó lâu chủ.
Y vừa nói ra câu này, những người ở đây đều thất kinh.
Chẳng những Mạc Bắc Thần giật mình, ngay cả các quản sự trong phòng cũng đồng loạt ngừng bút và bàn tính, ngẩng đầu nhìn Bạch Sầu Phi.
Một người trẻ tuổi mới lần đầu bước vào trong lâu, vừa mở miệng lại muốn làm phó lâu chủ, vậy thì đặt những công thần khác ở đâu? Chẳng lẽ xem như không thấy?
Bạch Sầu Phi có phải hơi quá ngông cuồng?
Một người quá ngông cuồng, tuyệt đối không phải là chuyện tốt, nhất là người trẻ tuổi.
Kỳ quái là rất nhiều người lại cho rằng cuồng vọng là chuyện tốt, một đức tính đáng để tự hào.
Có điều vẻ mặt Bạch Sầu Phi không hề cuồng vọng.
Y nói giống như đó là chuyện đương nhiên, sau khi nói ra vẫn bình thản như khi chưa nói.