Chương 21: Gặp kẻ ác ra tay diệt trừ liền
Dật Tư nói tới đõ khẻ thở dài mà nói với Bách Biểu tiếp:
-Nhưng cũng may nhờ có hai người, nên mới giết nổi Giang Tử Kỳ và làm đảo
lộn cả Ly Hồn cốc, dò thám được khá nhiều tin tức rất quan trọng.
Bách Biểu cau mày lại đáp:
-Tạ Tiên Tử, tuy Độc Cô lão đệ đã trải qua biết bao sự gian nan hiểm trở, rồi lại
may mắn thoát hiểm nhưng theo sự nhận xét của lão, nên cứ để cho Ôn cô nương ở
trong ổ ma mãi như vậy, sẽ có hại nhiều hơn là có ích.
Dật Tư gật đầu tán thành:
-Cụ nghĩ như vậy rất phải, cũng như tiểu bối vậy. Hãy chờ Độc Cô biểu đệ tỉnh
rượu đã, rồi chúng ta hãy bàn tán sau.
-Theo lời của Độc Cô lão đệ nói, thì công lực cua Chúc Thiếu Khoan đã luyện
tới mức kinh người. Nếu bây giờ lại để cho Tam Liệt Dương Ma Dương Thúc Độ
và Thất Nhu mà hạ sơn liên kết với Hoàn Vũ Cửu Sát. Lão chỉ e tai kiếp này quá
lớn. Chúng ta chưa chắc đã đương đầu nổi với chúng.
-Đạo cao một thước ma cao một trượng, việc thiên hạ vẫn thường thường như
vậy! Bằng không những công việc phù trì chính khí, vệ đạo giáng ma gọi sao được
là sự nghiệp to tát và gian nan khó lắm? Cũng may Dương Thúc Độ và Sở Lục
Châu xưa nay rất tự phụ không thèm hợp tác với bất cứ một người nào cả.
-Tiên tử bảo ¢m Dương Song Ma khó đấu hơn, hay là Hoàn Vũ Cửu Sát khó đấu
hơn?
Dật Tư ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
-Hoàn Vũ Cửu Sát người nhiều. ¢m Dương Song Ma thì tài nghệ cao siêu....
Bách Biểu vội đỡ lời:
-Tiên tử bảo tài ba của ¢m Dương Song Ma cao siêu hơn cả Chúc Thiếu Khoan
phải không?
Dật Tư gật đầu đáp:
-Dù Thiếu Khoan có luyện thành công môn Thiên Ma Huyết Khuyết đi chăng
nữa, cũng không thể thắng nổi Dương Thúc Độ và Sở Lục Châu.
-¢m Dương Song Ma đã lợi hại như vậy, theo ý lão chúng ta nên đính ước với
chúng trước, rồi nghĩ cách đối phó. Bằng không nếu Song Ma nổi giận hạ sơn, đến
kiếm tiên tử trả thù ngay, lão chỉ e những đệ tử của phái Điểm Thương sẽ bị tai
kiếp trước.
-¢m Dương Song Ma đã ẩn tích lâu năm đến giờ nghe Tiểu Đào nói chúng ta
mới biết cha mẹ của y thị chưa chết, nhưng ẩn cư ở đâu thì không ai hay biết gì cả.
Vậy thì làm sao mà đi đính ước với chúng được?
Bách Biểu nghe nói lo âu vô cùng, lại nói tiếp:
-Chúng ta không thể đứng vào thế chủ động thì đứng vào thế bị động vậy. Như
vậy chúng ta phải tập hợp hết các cao thủ của phái Điểm Thương lại...
Dật Tư vội ngắt lời:
-Như thế không được! Cũng nên biết ¢m Dương Song Ma là hai ma đầu cái thế,
đừng nói các nhân vật khác của phái Điểm Thương mà ngay cả tiểu bối đây cũng
không địch nổi bất cứ một người nào trong vợ chồng chúng.
Bách Biểu dậm chân hậm hực nói tiếp:
-Từ khi Dương Tiểu Đào giơ cái móc ngọc đoạt hồn ra, lão đã biết lai lịch của y
thị ngay rồi, định ngăn cản Độc Cô lão đệ, nhưng đã muộn. Phen này để cho Độc
Cô lão đệ gây nên một tai hoạ tày đình.
-Cụ đừng có lo âu buồn rầu như thế, cổ nhân đã dạy: "Là phúc thì chưa chắc đã
là hoạ, mà là hoạ thì không sao trốn tránh thoát được". Vậy chúng ta nghĩ cách đối
phó với ¢m Dương Song Ma mà để các môn hạ của phái Điểm Thương khỏi bị tai
kiếp mới được. Nhưng muốn làm cho các đệ tử khỏi mang hoạ, cũng không phải là
không có cách, chỉ phải một cách ấy không được quang minh chính đại một chút!
-Chẳng hay Tạ tiên tử đã nghĩ ra được kế gì rồi thế?
Dật Tư có vẻ hổ thẹn đáp:
-Quý hồ tiểu bối trốn tránh đi nơi khác, là phái Điểm Thương không còn bị vạ
lây nữa.
Bách Biểu nghe nói nghĩ bụng:
"Tạ tiên tử ở lại mọi việc mà còn không thoát nổi tai nạn, nay nàng lại bảo trốn
đi thì không việc gì. Thế là nghĩa lý gì?"
Dật Tư đã hiểu Bách Biểu đang nghĩ gì rồi, liền giải thích:
-¢m Dương Song Ma tuy rất hung ác nhưng lại là người rất kiêu ngạo, không bao
giờ chúng ra tay giết bừa giết bãi những thủ hạ của phái Điểm Thương một khi
người chưởng môn của phái ấy vắng mặt cả. Cho nên quý hồ tiểu bối kịp thời trốn
tránh mà chỉ lựa chọn một đệ tử trẻ tuổi táo bạo ra mặt ứng đáp đợi chờ ¢m Dương
Song Ma tới mà trả lời cho chúng biết người chưởng môn đợi chờ lâu ngày không
thấy hai vị tới thì xin mời hai vị đến một nơi nào đó gặp gỡ. Như vậy ¢m Dương
Song Ma thế nào cũng đi đến chỗ hẹn ước để tìm kiếm tiểu bối ngay chứ không khi
nào chúng lại ra tay giết bừa bãi các môn hạ đệ tử của phái Điểm Thương đâu.
-Kế này hay lắm! Hay lắm! Vậy sao tiên tử lại bảo là không được quang minh
chính đại! Chẳng hay tiên tử định hẹn ước với vợ chồng y ở đâu?
Dật Tư cau mày lại đáp:
-Đây là một sự rất quan trọng và cũng rất khó khăn nếu xử lý được khéo léo thì
có thể tiêu tan giải hoạ được ngay mà trái lại xử lý thất đáng, thì sẽ làm cho giang
hồ bị vạ lớn, chứ không sai. Nên nhất thời tiểu bối vẫn chưa dám quyết định hẳn là
sẽ hẹn chúng tới đâu hết, phải đợi chờ tiểu đệ thức tỉnh, rồi bàn tán với nhau xem
có kế nào hoàn hảo hơn không?
Bách Biểu nghe nói liền lấy hai viên thuốc màu trắng ra nhét ngay vào mồm
Độc Cô Sách, Dật Tư thấy thế mỉm cười hỏi:
-Hai viên thuốc đó của tiền bối có phải là giải tửu hoàn đấy không?
Bách Biểu gật đầu đáp:
-Người có công lực thâm hậu như Độc Cô lão đệ, rất ít khi bị say sưa như thế
này, mà khi đã say thì thế nào cũng ngủ lâu lắm mới có thể lai tỉnh được. Bây giờ
chúng ta đang cần lão đệ mau tỉnh táo để bàn tính đại sự, nên lão phu mới phải cho
lão đệ uống hai viên thuốc giải tửu.
Bách Biểu là đại tửu đồ, tất nhiên thuốc giải tửu của ông ta phải rất linh nghiệm.
Độc Cô Sách uống xong hai viên thuốc ấy, không đầy nửa tiếng đồng hồ sau đã lai
tỉnh ngay.
Bách Biểu thấy Độc Cô Sách đã tỉnh rượu, liền nói cho chàng biết thân phận của
Tiểu Đào và lai lịch của cái móc ngọc và chàng giết chết Tiểu Đào sẽ xảy ra hậu
quả như thế nào v.v..
Nghe Bách Biểu nói xong, Độc Cô Sách có vẻ hổ thẹn liền nói với Dật Tư rằng:
-Thưa chị, không ngờ vì em say rượu mà đã gây nên tai hoạ lớn cho chị. Nếu vợ
chồng ¢m Dương Song Ma tới đây để trả thù cho con gái cưng, khiến môn hạ của
Điểm Thương bị tổn thương thì biết làm sao bây giờ đây?
Dật Tư liền an ủi Độc Cô Sách rằng:
-Biểu đệ không nên buồn rầu như thế, nếu đêm nay mà để chị đối phó với
Dương Tiểu Đào, kết quả cũng vẫn phải giết chết y thị như hiền đệ vậy. Vì ngu tỷ
là người chưởng môn của môt môn phái, không thể nào chỉ vì nể oai danh của cha
mẹ y thị, mà mình phải lép vế mị điều được. Hơn thế nữa đối phương lại hung ác
kiêu hãnh tuyệt thế, như vậy tránh sao khỏi sự ra tay chiến đấu với y thị.
-Tuy trận đấu ấy không sao tránh được nhưng nếu tiểu đệ không giết chết y thì
hậu quả đâu đến nỗi nghiêm trọng như thế này.
-Tiểu đệ nói như thế là sai rồi, cổ nhân vẫn thường nói: "Người không có lòng
giết hổ, nhưng hổ lại có ý vồ người" và còn một câu nữa là "đã vào đấu trường, cha
con không bao giờ nhân nhượng". Khi đôi bên đã ra tay đấu với nhau rồi dù biểu
đệ không giết Tiểu Đào, thì Tiểu Đào sẽ giết biểu đệ, nhất là cái móc "Đoạt hồn
thanh ngọc câu" của y lợi hại vô cùng, khi nào y lại chịu tha thứ cho biểu đệ được?
Cho nên gặp những kẻ hung tà thì nếu có thể diệt trừ được ta nên trừ ngay. Cổ
nhân đã dạy: "Gặp Văn Vương ta nói lễ nghĩa mà gặp Kiệt Trụ thì ta phải động
binh đao", lời nói ấy thực không sai một ly một tí nào hết.
Độc Cô Sách thấy chị họ không có trách cứ mình thì chớ, mà lại còn nói như thế
trong lòng mới an tâm. Chàng bỗng cau mày lại hỏi Dật Tư và Bách Biểu rằng:
-Bây giờ đã trót lầm rồi, muốn cứu vãn không được nữa. Chúng ta nên nghĩ cách
đối phó với Song Ma, nếu chúng xuống núi tầm thù thì sao?
Bách Biểu vừa cười vừa đỡ lời:
-Trước khi lão đệ chưa tỉnh, Tạ tiên tử đã nghĩ ra được một cách, nhưng chờ lão
đệ tỉnh rượu đã rồi sẽ bàn tán thêm, mới dám quyết định hẳn.
Nói xong, ông ta liền kể lại mưu kế của Dật Tư đã định như thế nào cho Độc Cô
Sách nghe.
Nghe xong Độc Cô Sách mỉm cười hỏi Dật Tư rằng:
-ý kiến của chị hay lắm, vậy còn phải hỏi gì tiểu đệ nữa?
Dật Tư vừa cười vừa đáp:
-Ngu tỷ muốn thương lượng với biểu đệ là nên hẹn ước với Song Ma tới chỗ nào
dứt khoát mới là thượng sách?
Nghĩ giây lát, Độc Cô Sách đáp:
-Trước khi quyết định địa điểm để hẹn ước, chúng ta cần biết rõ công lực ¢m
Dương Song Ma lợi hại tới mức đọ nào, rồi chúng ta mới biết cách mà đối phó. Và
mới biết kiếm người nào để giúp chúng ta một tay.
Dật Tư cau mày lại gật đầu đáp:
-Biểu đệ nghĩ như vậy rất phải. Công lực của vợ chồng Song Ma vừa độc ác vừa
cao minh, có lẽ hai chị em chúng ta gắng sức đối phó thì may ra chỉ địch nổi một
người trong vợ chồng chúng thôi.
Độc Cô Sách biết chị họ mình là người chưởng môn của phái Điểm Thương xưa
nay rất tự phụ ít khi khen ngợi người khác để tự làm giải mất nhuệ khí của mình
như thế bao giờ. Nay chị ấy phải khen ngợi vợ chồng Song Ma như vậy, đủ thấy vợ
chồng chúng phải lợi hại tới cực độ, nên nàng mới nói như thế. Nên chàng kêu "ồ"
rồi cau mày lại hỏi:
-Biểu tỷ nói như vậy, chỉ nơi mà chúng ta hẹn ước vợ chồng Song Ma phải có
một người đủ tài ba đối phó được một trong vợ chồng của chúng phải không?
-Biểu đệ phân tích rất đúng, biểu đệ thử nghĩ xem nơi nào mới có đủ điều kiện
như chúng ta đang nghĩ đây?
Độc Cô Sách ngẫm nghĩ giây lát, bỗng nhảy lên kêu hớn hở cười như điên như
khùng đáp:
-Có rồi! Có rồi! Nơi đây thực là tuyệt diệu!
Dật Tư thấy chàng đắc trí như vậy, liền mỉm cười hỏi:
-Đó là nơi nào thế? Biểu đệ mau nói đi?
Độc Cô Sách không chần chừ gì hết, vội đáp:
-Nam Hải Phổ Đà Sơn!
Dật Tư ngạc nhiên hỏi lại:
-Biểu đệ đã tỉnh rượu chưa thế? Sao lại hẹn ¢m Dương Song Ma đến núi Phổ Đà
ở Nam Hải làm gì? Chẳng lẽ biểu đệ muốn mời Quan Thế ¢m Bồ Tát xuống giúp
chúng ta một tay chăng?
Độc Cô Sách thất cười đáp:
-¢m Dương Song Ma chỉ là biệt hiệu của một kẻ hung ác thôi, chứ không phải là
yêu ma thực đâu mà chúng ta phải nhờ đến Quan ¢m Bồ Tát trợ giúp cơ chứ?
Nói xong chàng bèn nói cho Dật Tư biết hiện Đại Bi Tôn Giả với Nam Môn Vệ,
hai vị ân sư và sư thúc của chàng đang ở núi Phổ Đà tu luyện môn thần công và
dùng "Tiểu chuyển Luân đại pháp" để hoán thai hoán cốt, thay gây đẩy tỳ cho Độc
Cô Hưng v.v..
Dật Tư nghe xong mới biết tại sao Độc Cô Sách lại quyết định hẹn ước với ¢m
Dương Song Ma đi Phổ Đà như thế.
Độc Cô Sách lại vừa cười vừa nói tiếp:
-Chị thử nghĩ xem chúng ta hẹn ước với vợ chồng Song Ma tới Nam Hải Phổ Đà,
để chúng ác chiến với Thích Đạo Song Tuyệt, chả phải là một đại sự của võ lâm là
gì?
Bách Biểu cũng vỗ tay khen ngợi:
-ý kiến của Độc Cô lão đệ hay lắm!...
Ngờ đâu ông ta chưa nói dứt thì Dật Tư đã xua tay và đỡ lời ngay:
-Cụ thử nghĩ xem, thì đã biết ý kiến của Độc Cô biểu đệ không hay một tí nào
cả.
Độc Cô Sách rất ngạc nhiên hỏi lại:
-Chị thử nghĩ lại xem trong võ lâm đương thời, còn có ai cao minh được bằng ân
sư với sư thúc của đệ nữa?
Dật Tư lắc đầu đáp:
-Không phải là ngu tỷ bảo Thích Đạo Song Tuyệt không cao minh đâu, mà là
bảo hai vị tiền bối ấy đang tu luyện thần công ở Nam Hải Phổ Đà, để chuẩn bị đối
phó với Thiên Nam đại hội và còn bận dùng Tiểu Chuyển Luân Đại Pháp để chữa
cho Độc Cô Hưng thì rất tối kỵ để cho người khác đến quấy nhiễu. Nếu chúng ta
hẹn ước ¢m Dương Song Ma tới đó liệu có thể làm mất đại sự của hai vị tiền bối ấy
không?
Độc Cô Sách như mới nằm mơ, vừa thức tỉnh, kinh hoàng đáp:
-Nếu chị không nhắc nhở đến vấn đề đó, thì tiểu đệ cũng không nghĩ tới! Phải,
chúng ta không nên hẹn ước với Song Ma đến Nam Hải thật!
Dật Tư vừa cười vừa nói tiếp:
-Biểu đệ sơ ý như vậy, ngu tỷ phạt biểu đệ phải nghĩ cho ra được một nơi khác
đấy.
Độc Cô Sách gượng cười:
-Địa điểm thì dễ kiếm lắm, nhưng muốn kiếm được người trợ giúp, thì quả thực
là khó khăn! Ngoài chị ra thì chỉ có Hoàng Diệp đạo trưởng của phái Không Động,
Thanh Huyền chân nhân của phái Võ Đang...
Không chờ chàng nói dứt, Dật Tư đã xua tay ngắt lời:
-Không được! Không được! Không thể đi kiếm những người ấy được! ¢m Dương
Song Ma đã có tiếng là táng môn sát tinh, phái Điểm Thương gây nên tai hoạ thì
thôi, chứ ta không nên lôi kéo các môn phái khác vào để mang hoạ lây. Huống hồ
Thanh Huyền của Võ Đang, Hoàng Diệp của Không Động, Liễu Trần của Thiếu
Lâm, Lăng Tiêu bang chủ của Trúc Chi bang với Công Dương Thọ... công lực của
họ chỉ ngang tài với chúng ta thôi, như vậy thì họ địch sao nổi vợ chồng ¢m Dương
Song Ma?
Bách Biểu đứng cạnh đso nghe liền cau mày lại lắc đầu xem lời nói:
-Các nhân vật chưởng môn của các đại môn phái đều không thích hợp cả như
vậy thì thực khó kiếm quá!
Độc Cô Sách chẳng nói chẳng rằng cứ cau mày lại suy nghĩ hoài, nhưng hai con
mắt của chàng bỗng sáng ngời lên. Dật Tư thấy vậy liền mỉm cười hỏi Bách Biểu
rằng:
-Biểu đệ của tiểu bối là người thông minh tuyệt đỉnh, xem thái độ của biểu đệ
như vậy chắc là đã nghĩ ra được một người nào rồi cũng nên?
Bách Biểu lắc đầu đáp:
-Vừa rồi chúng ta đã nói ra hết những anh hùng dương thế rồi, mà không có một
ai là thích đáng cả, như vậy Độc Cô lão đệ có thông minh tuyệt đỉnh đến đâu
cũng...
Bách Biểu chưa nói dứt thì Độc Cô Sách đã lên tiếng, nhưhg không phải là
chàng nói diệu kế gì ra mà là đang lẩm bẩm tự nói với mình.
Dật Tư với Bách Biểu đều rất ngạc nhiên, chăm chú nhìn và lắng tai nghe, chỉ
nghe thấy Độc Cô Sách đang lẩm bẩm nói hai câu: "Gặp Văn Vương thì nói lễ
nghĩa mà gặp Kiệt Trụ thì phải động binh đao".
-Đây là tôi căn cứ câu "gặp Kiệt Trụ thì phải động binh đao" mà nảy nở ra linh
cảm, và tiến thêm một bước nữa mới nghĩ ra được diệu kế. Vì Văn Vương phạt
Trụ, nếu Văn Vương thắng, dân chúng được làm ăn yên ổn, nhưng nếu Văn Vương
bại, thì dân chúng sẽ còn đau khổ hơn bây giờ nhiều. Nếu có thể sai được vua Kiệt
đánh vua Trụ thì bất cứ bên nào thắng bên nào bại, rốt cuôc vẫn diệt trừ được một
bạo quân, còn bạo quân đắc thắng kia, tuy đắc thắng mà cũng bị vỡ đầu sứt tai.
Nhân lúc ấy, chúng ta thừa thời cơ đứng lên cử đội quân Thang Vũ như vậy có phải
là chúng ta nhất cử lưỡng lợi không?
Bách Biểu nghe chàng ta nói vậy, gật đầu lia lịa, mỉm cười khen ngợi:
-Độc Cô lão đệ nghĩ như vậy quả thật là vô thượng diệu sách, nhưng theo lời lão
đệ nói muốn mời một người giúp sức, người đó lại là nhân vật của Hắc đạo, chẳng
hay người đó là ai?
Độc Cô Sách đắc trí, vừa cười vừa đáp:
-Người đó không những rất có tên tuổi trong Hắc đạo, mà còn một điểm nữa là,
hễ người Bạch đạo nào trông thấy y thị cũng phải kinh hồn thất đảm. Y thị chính là
Bạch Phát Quỷ Mẫu oai trấn thiên hạ đấy.
Dật Tư thất thanh hỏi:
-Độc Cô biểu đệ nói Bạch Phát Qủy Mẫu Tiêu Anh ư? Tại sao y thị lại chịu giúp
chúng ta?
Độc Cô Sách vừa cười vừa đáp:
-Nếu tiểu đệ muốn y thị giúp, y thị sẽ giúp ngay, vì y thị đã để ý đến tiểu đệ rồi.
Dật Tư nghe nói kinh ngạc, liền hỏi tiếp;
-Sao Bạch Phát Quỷ Mẫu lại để ý đến biểu đệ?
Bách Biểu cũng thắc mắc vô cùng, xen lời hỏi:
-Y thị thấy lão đệ anh tuấn nên muốn kén lão đệ làm người yêu hay là thấy căn
cốt của lão đệ hơn người mà muốn thu lão đệ làm môn đồ?
Độc Cô Sách biết mình đã lỡ lời, mặt đỏ bừng, gượng cười đáp:
-Đổng lão tiền bối đoán sai rồi, Bạch Phát Quỷ Mẫu để ý tiểu đệ làm rể để lấy
con gái của y thị.
Dật Tư vẫn kinh ngạc hỏi tiếp:
-Xưa nay Bạch Phát Quỷ Mẫu vẫn có tiếng là cô độc, như vậy y thị làm gì có
con gái?
Độc Cô Sách mỉm cười đáp:
-Y thị khen con gái đẹp vô cùng, có thể nói là trên đời cũng ít có, mà dưới đất
khó kiếm ra người thứ hai.
Nói xong, chàng liền kể câu chuyện mình gặp Bạch Phát Quỷ Mẫu đang luyện
Tứ Sát ¢m Hồn Sa với Bạch Cốt Trảo Hồn Thủ ở trong Thiên Ma cốc trên núi Câu
Lưu, chàng đã đấu kiếm với y thị hơn trăm hiệp và còn hẹn nhau đến tết Trung
Thu sẽ gặp lại ở Lãnh Vân Phong trên núi La Phù, v.v..
Bách Biểu nghe xong gật đầu, vừa cười vừa đỡ lời:
-Theo Độc Cô lão đệ nói như vậy chỉ cần lão đệ nhận làm tử tế của Bạch Phát
Quỷ Mẫu thì y thị là mẹ vợ tất nhiên phải giúp lão đệ đối phó với Dương Thúc Độ
và Sử Lục Châu, hai tên ¢m Dương Song Ma ấy.
Độc Cô Sách vừa cười vừa đáp:
-Vợ chồng Dương Thúc Độ với Sở Lục Châu công lực cao siêu khôn tả, vả lại
còn có những môn ám khí và khí giới rất lợi hại là Huyết ảnh Thần Trâm Vô ảnh
Kiếm, Tiêu Hồn Bảo Phiến Đoạt Hồn Câu, nhưng Bạch Phát Quỷ Mẫu Tiêu Anh
luyện hai môn Bạch Cốt Trảo Hồn Thủ với Tứ Sát ¢m Hồn Sa cũng là tuyệt học
hãn thế, âm độc không thể tưởng tượng. Biểu tỷ bảo tiểu đệ dùng chính sách dĩ độc
công độc ấy có được không?
Dật Tư vừa cười vừa đáp:
-Quả thật Là hảo kế diệu tuyệt.
Độc Cô Sách gượng cười nói tiếp:
-Kế này của tiểu đệ tuy huyền diệu thật, nhưng tiểu đệ vẫn nhận thấy hơi trái
với lương tâm.
Bách Biểu vội ngắt lời:
-Cái gì là trái với lương tâm nào? Một đằng là Kiệt, một đằng là Trụ, lão đệ chỉ
phải làm đông sàng khoái tế trước, rồi mới làm Thanh Vũ đấy thôi. Lão đệ mau
theo kế hành sự đi.
Độc Cô Sách đưa mắt nhìn Tạ Dật Tư rồi gượng cười nói tiếp:
-Thưa chị, chúng ta theo kế hoạch mà tiến hành rồi, nếu có hậu quả gì không
tiện thì chị làm ơn gánh vác hộ đôi chút nhé?
Dật Tư không hiểu, hỏi lại:
-Biểu đệ nên nói rõ một chút, cái gì là hậu quả không tiện?
Độc Cô Sách muốn nói lại thôi, hình như có điều gì ngại ngùng, nhưng rốt cuộc
chàng vẫn ấp úng đáp:
-Đó là việc tiểu đệ bằng lòng lấy con gái của Bạch Phát Qủy Mẫu, không phải
là... đệ tự nguyện đâu, và chắc cũng không khi nào thành sự thật được. Đấy chỉ là
theo kế sách tạm thời nhận lời y thị đấy thôi.
Dật Tư nghe xong mới vỡ lẽ liền kêu "ồ" một tiếng, rồi hỏi Độc Cô Sách tiếp:
-Có phải biểu đệ sợ sau này Ôn cô nương hiểu lầm thì nhờ ngu tỷ giải thích hộ
cho phải không/
Độc Cô Sách mặt đỏ bừng và nói tránh sang chuyện khác:
-Hai chữ "hiểu lầm" thường thường gây nên rất nhiều tai hoạ, nên tiểu đệ mới
phải nhờ chị trước nếu nhỡ có chuyện gì rắc rối xảy ra thì xin chị chứng minh hộ
lòng của tiểu đệ.
Dật Tư gật đầu đáp:
-Được! Được! Ôn cô nương rất hợp với ngu tỷ, ngu tỷ xin đảm nhiệm việc này
cho. Nhưng biểu đệ chớ có thấy con gái của Quỷ Mẫu quá đẹp mà làm giả hoá
thật, biến thành chồng của Quỷ nữ thật sự thì phiền lắm đấy.
Độc Cô Sách cau mày lại nói tiếp:
-Sao chị lại nói đùa tiểu đệ như thế? Tiểu đệ còn một việc nữa vẫn tấm tức ở
trong lòng hoài, muốn thỉnh giáo chị.
-Có chuyện gì biểu đệ cứ nói đi, chúng ta là chị em hà tất phải dùng đến hai chữ
"thỉnh giáo" như thế!
-Tiểu đệ muốn biết mối thù của Ôn cô nương với Qủy Mẫu như thế nào?
-Biểu đệ hỏi thật đúng người vì việc này ngoài đôi bên đương sự ra, thì chỉ có
ngu tỷ với Hận Thiên Ông Công Dương Thọ là biết rõ nguyên nhân câu chuyện đó
thôi.
-Mẹ của Ôn cô nương là ai? Tại sao lại bị Quỷ Mẫu giết chết?
-Mẹ của Ôn cô nương là Phật Nữ Ôn Sa, người đã lừng danh thiên hạ năm xưa.
Bách Biểu nghe nói ngạc nhiên xen lời hỏi:
-Phật Nữ Ôn Sa là nữ hiệp cái thế năm xưa, đến lúc chết hãy còn là độc thân,
sao lại có con gái được? Và tại sao con gái của Phật Nữ Ôn Sa cũng họ Ôn như
thế?
Dật Tư lắc đầu thở dài đáp:
-Người có tình, Phật sao lại vô tình được? Huống hồ Ôn Sa chỉ có biệt hiệu là
Phật Nữ thôi, chứ có phải là người tu hành đâu? Nàng đi ở trong núi gặp phải độc
chướng, bị mê man bất tỉnh, sau khi lai tỉnh mới biết mình đã được một người đàn
ông rất anh tuấn cứu giúp. vì Ôn Sa quá đẹp nên trong khi thiếu niên ấy giải độc
chướng cho nàng đã làm nên một việc không thể nói cho người ngoài hay được.
Bách Biểu lại hỏi tiếp:
-Thế sau khi lai tỉnh, Ôn Sa xử trí ra sao?
Dật Tư đáp:
-Ôn Sa tính nóng như lửa, khi biết mình đã thất thân với người, liền dùng nội gia
cương chưởng đánh người đó một chưởng rồi hậm hực bỏ đi luôn.
Độc Cô Sách cau mày hỏi tiếp:
-Vì thế mà Phật đã mang bầu phải không?
Dật Tư gật đầu đáp:
-Nửa năm sau Ôn Sa mới biết là mình đã mang bầu. Không thể nào để cho đứa
con sắp chào đời mà không có cha, nàng nghĩ đến thiếu niên anh tuấn kia, nhận
thấy chàng rất phong lưu tao nhã và lại có ơn cứu mình thoát chết vì vậy nàng mới
thay đổi ý kiến mà quyết tâm lấy người đó làm chồng.
Bách Biểu xen lời nói:
-Phải nói đó là nghiệp chướng chứ không phải là duyên trời được.
Độc Cô Sách thất kinh hỏi:
-Chả lẽ thiếu niên ấy không thèm lấy nàng ta hay sao?
Dật Tư lắc đầu đáp:
-Ôn Sa tìm đến chỗ định tình ngày nọ, thì chỉ thấy trước cửa ngôi nhà đó có một
mộ mới, trước ngôi mộ có một thiếu phụ tuyệt đẹp mặc áo sô đang khóc sướt mướt.