Trong phòng ăn của quân doanh, người đến người đi, mọi người đều ngồi cùng một chỗ ăn cơm, chỉ mình Lư Dương bưng khay đồ ăn của mình, đi lên căn phòng dành riêng cho thiếu tướng ở trên lầu.
Binh sĩ ngồi đối diện Lưu Minh Hổ cứ dõi theo bóng Lư Dương đi lên lầu, không nhịn được gõ lên khay đồ ăn của Lưu Minh Hổ, khẽ hỏi: "Sao thiếu tướng trông có vẻ không vui cho lắm, ông có biết anh ấy bị làm sao không?"
Lưu Minh Hổ liếc nhìn Lư Dương cả người như đang được bao trùm trong một màn sương giá lạnh, khẽ thở dài trong lòng, còn bị làm sao nữa? Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là do lời cầu hôn bị từ chối chứ sao.
Chỉ bằng mấy viên kẹo đã muốn lừa vợ về nhà, gã cảm thấy thiếu tướng thật quá mơ mộng rồi.
Gã không nhịn được mà lắc đầu, làm thế nào cũng không ngờ được là, thiếu tướng bình thường trông khôn khéo thông minh như thế, lại là một tên Alpha trai thẳng ngu ngốc. Cũng may là chị dâu tiếp nhận thiếu tướng từ sớm, nếu không thì biết khi nào thiếu tướng mới tìm nổi bạn đời đây.
Tôn Tiểu Nhị ngồi bên cạnh gã, cũng ngó qua nhìn Lư Dương, thì thầm: "Đừng nói là thiếu tướng bị chị dâu từ chối nhé?"
Lưu Minh Hổ gõ một cái lên đầu của hắn: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Với cái kiểu cầu hôn của thiếu tướng, là cậu cậu có đồng ý không?"
"Đồng ý chứ..." Tôn Tiểu Nhị xoa đầu, không để bụng nói tiếp: "Thiếu tướng đẹp trai như vậy, nếu tôi là chị dâu chắc chắn tôi sẽ đồng ý ngay lập tức. Tiếc rằng tôi là Alpha, cũng không có hứng thú với tình yêu AA."
Trong lòng hắn, thiếu tướng là người ưu tú nhất, không ai có thể kháng cự được mị lực của thiếu tướng. Thiếu tướng đã đẹp trai như vậy, năng lực còn xuất sắc như thế, thật sự là một Alpha thượng hạng nhất hiếm thấy vô cùng, là cái dạng mà đã cướp được đến tay là sẽ không bao giờ buông ra.
"Cậu thật đúng là không có ý chí." Lưu Minh Hổ khinh bỉ nhìn Tôn Tiểu Nhị, khẽ nói: "Nhưng mà cậu đồng ý hay không thì cũng vô dụng, dù cậu có là Omega thì chắc chắn thiếu tướng cũng sẽ không thích cậu."
Tôn Tiểu Nhị cực kì biết thân biết phận, nghe gã nói vậy thì hì hì cười: "Đương nhiên rồi. Tôi mà đem so với chị dâu thì đúng là một trời một vực, tất nhiên là thiếu tướng sẽ ngứa mắt với tôi rồi."
"Chính vì chị dâu quá tốt nên tôi mới lo lắng." Lưu Minh Hổ húp một hớp canh, thở dài: "Với cái kiểu cầu hôn của thiếu tướng, không biết mấy trăm năm nữa mới cầu hôn thành công đây. Lỡ bây giờ có một tên dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ chị dâu thì sao, chị dâu chạy theo tên đó thì phải làm sao bây giờ?"
Tôn Tiểu Nhị không cần nghĩ cũng biết: "Thì người chịu xui xẻo sẽ là chúng ta."
Lưu Minh Hổ gật đầu: "Cho nên chúng ta phải khiến cho thiếu tướng và chị dâu mau mau làm đám cưới, như thế mới an tâm được."
Tôn Tiểu Nhị ôm đầu, hắn nhớ lại cuộc huấn luyện ma quỷ của ngày hôm nay, hai chân lập tức nhũn ra, cánh tay cũng rút gân. Nếu như chị dâu chạy theo người khác, bọn họ đừng hòng có được những tháng ngày tươi đẹp nữa, thiếu tướng nhất định sẽ tiến hành sự tra tấn không dành cho loài người với bọn họ, vừa nghĩ thôi đã thấy đáng sợ tới nỗi lạnh sống lưng.
Hắn càng nghĩ càng thấy sợ, không khỏi có hơi lo lắng nói: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Làm thế nào mới có thể khiến cho chị dâu nhanh chóng đồng ý lời cầu hôn của thiếu tướng đây?"
"Chúng ta nghĩ cách giúp đỡ thiếu tướng một chút." Lưu Minh Hổ tính toán một lát, khẽ nói: "Anh ấy cầu hôn thành công sớm ngày nào thì chúng ta sẽ sướng hơn ngày đó."
"Giúp thế nào?"
"Tôi cũng không có kinh nghiệm, hay là đi hỏi thử mấy người khác đi."
Tôn Tiểu Nhị gật đầu: "Được. Buổi chiều tôi sẽ gọi anh em tới, mở một cuộc họp nhỏ đi. Tiếp thu ý kiến của quần chúng, nghiên cứu một chút chiến lược cầu hôn, nhiều người nhiều phương pháp, tôi tin là sẽ tìm ra được một cái thích hợp."
Lưu Minh Hổ cong môi: "Cứ làm vậy đi!"
Hai người vui vẻ bắt tay nhau, nhìn nhau cười một tiếng.
Thiếu tướng sớm đạt được cuộc sống hạnh phúc, đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ sớm thoát ly khổ ải. Anh vui, tôi vui, mọi người đều vui!
Lư Dương chưa biết mấy tên kia đang thay anh bày mưu tính kế chuyện cầu hôn, anh còn đang suy nghĩ nên làm sao để dỗ Nguyễn Miên. Mặc dù Nguyễn Miên đã không còn giận nữa, nhưng anh nhớ tới bộ dạng bé nhỏ tức giận ngày hôm qua, vẫn muốn dỗ cậu một chút.
Lư Dương nghĩ đến con thỏ nhỏ giận dữ ngày hôm qua, không nhịn được bật cười, không thể không nói, thỉnh thoảng cáu kỉnh giận dỗi một chút cũng là một loại tình thú nho nhỏ.
Chỉ cần đối tượng là Nguyễn Miên thì dù có cãi nhau, anh cũng rất vui vẻ mà cãi.
...
Bên trong bệnh viện quân khu, hôm nay không có nhiều bệnh nhân nên Nguyễn Miên có thể tan làm đúng giờ.
Cậu nhìn đồng hồ, đi đến bên giá treo áo, cởi áo blouse trắng xuống, thay áo khoác của mình.
Vương Đại Lực gõ cửa đi vào, dùng cái ánh mắt một lời khó nói hết nhìn cậu, thấp giọng nói: "Lư Dương đến rồi."
Nguyễn Miên vừa mặc áo vừa nói: "Vậy để anh ấy vào đi."
Vương Đại Lực muốn nói lại thôi: "Cậu có muốn tự mình ra ngoài nhìn một cái không?"
Sau khi mở cửa ra, thứ đầu tiên đập vào mắt Nguyễn Miên là một bó hoa hồng rất to, đang tỏa hương thơm nồng, còn vương ánh nước, vô cùng tươi đẹp.
Nguyễn Miên: "..." Cậu vô thức nhớ tới một cảnh trong phim thần tượng, không ngờ lại có một ngày mình cũng nhận được bó hoa hồng mà đám con gái trong phim thần tượng yêu thích nhất.
Lư Dương ló đầu ra từ sau bó hoa hồng, anh đeo kính râm, trông rất tuấn tú đẹp trai. Anh giơ ngón tay lên, kéo nhẹ cái kính trên sống mũi, kính râm trượt xuống để lộ một đôi mắt hẹp dài sáng ngời.
Anh nhìn Nguyễn Miên, toe toét cười, giơ bó hoa hồng về phía trước, vui vẻ nói: "Thỏ con, tặng cho em này."
Đám y tác bác sĩ xung quanh đều phải nhìn sang, không khỏi dùng ánh mắt trêu chọc Nguyễn Miên, cười nhạo cậu.
Mặt Nguyễn Miên ửng đỏ, mau chóng nhận lấy bó hoa, rũ mắt nói: "Cám ơn."
Hương hoa hồng cực kì nồng, cánh mũi cậu giật giật, không nhịn được hắt xì một cái.
Lư Dương mua quá nhiều hoa hồng, cậu cầm trong tay không nổi, đành phải nâng bó hoa lên ôm trước ngực.
Lư Dương nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn không tì vết của Nguyễn Miên, được bó hồng tôn lên càng thêm nổi bật, không nhịn được cười hỏi: "Thỏ con, đây là lần đầu tiên anh tặng hoa hồng cho em, có thích không?"
"... Hắt xì..." Nguyễn Miên lại hắt hơi thêm cái nữa. Cậu nhẹ nhàng xoa mũi, nói với anh: "Thích..."
"Có vui không?" Lư Dương mong đợi hỏi.
"... Vui."
Lư Dương yên tâm, ôm lấy vai cậu, vui vẻ đi ra ngoài, cực kì thỏa mãn mà nói: "Vậy là tốt rồi."
Nguyễn Miên giương mắt lên, nhìn thấy ánh mắt của đám người qua đường, không nhịn được phải nâng bó hoa hồng lên che mặt.
Cậu là một đứa con trai, cho dù có là Omega, nhưng ôm trong tay một bó hoa hồng lớn như vậy, cũng không khỏi có chút xấu hổ.
Cậu ngẩng đầu nhìn Lư Dương, cố gắng uyển chuyển nhẹ nhàng truyền đạt: "Lư cục cưng, thật ra anh tặng em cà rốt em cũng sẽ thích. Lần sau anh cứ tặng em cà rốt là được rồi."
Lư Dương nhíu mày: "Sao anh có thể tặng em mấy món y hệt nhau được? Anh đâu phải đám Alpha không hiểu tình thú là gì đâu. Thỏ con, em yên tâm đi, từ giờ về sau anh chắc chắn sẽ tặng em thật nhiều thứ khác nhau, cho em những bất ngờ lớn."
Nguyễn Miên nhìn bó hoa to đến nỗi sắp không ôm được: "..." Thật ra thỏ con chỉ cần có cà rốt là được rồi.
Cậu có hơi sốt sắng, nuốt một ngụm nước bọt, hỏi thử: "Lư cục cưng, lần sau anh định tặng em cái gì thế?"
Lư Dương đeo kính râm, rất phóng khoáng nhếch khóe môi: "Thỏ con, xem ra miệng em nói ngại, nhưng thật ra cũng rất mong đợi quà của anh nhỉ."
Lư Dương không quan tâm, rõ ràng không tin lời cậu, anh cười một cái: "Thỏ con, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ chọn món quý nhất, tốt nhất, được Omega yêu thích nhất làm quà cho em."
Nguyễn Miên: "..." Em thật sự rất không mong đợi.
Cậu suy nghĩ, quyết định vẫn nên nhanh chóng đổi chủ đề thì hơn, tránh việc Lư Dương hăng hái quá, ngày mai lại mua một con gấu bông to đùng cho cậu ôm từ bệnh viện về nhà.
"Không phải là Lưu Minh Hổ nói sẽ chuẩn bị tiệc ăn mừng sao? Đã quyết định khi nào tổ chức chưa? Em cũng muốn đến xem."
Nhân vật chính của buổi tiệc này sẽ là Lư Dương, cậu muốn tận mắt nhìn xem mọi người chúc mừng Lư Dương, cũng muốn xem dáng điệu vui vẻ của Lư Dương khi bị đám người kia vờn quanh.
Tâm trạng Lư Dương rất tốt, anh nói: "Quyết định rồi, tối ngày kia tổ chức, làm trong quân doanh luôn, mọi người sẽ tập trung lại ăn uống tưng bừng. Hôm ấy anh sẽ đến đón em, Vương Đại Lực và Thẩm Thừa muốn tham gia thì em dẫn họ đi cùng luôn cũng được."
"Được." Nguyễn Miên gật đầu. Hôm nay Thẩm Thừa đã nói với cậu là y muốn tham gia vào bữa tiệc mừng, nếu như y biết mình được đi, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
"Có yêu cầu gì về trang phục không?" Cậu hỏi.
"Không. Đám chết tiệt kia chắc cũng chỉ mặc quân phục thôi, em với bọn họ cứ mặc đồ bình thường là được."
Lư Dương ngẫm nghĩ, chau mày nói với cậu: "Thỏ con, không cho phép em mặc quá đẹp. Anh không muốn đám Alpha kia nhìn em chằm chằm đâu."
Thỏ nhỏ của anh xinh đẹp như vậy, nếu như mặc đồ đẹp hơn một chút thì không biết sau khi tiệc mừng kết thúc, anh sẽ có thêm biết bao nhiêu tình địch nữa đây. Anh chỉ nghĩ một chút thôi đã thấy đau đầu.
Nguyễn Miên nghe anh nói vậy, cũng không phản đối, chỉ thuận theo hỏi: "Vậy anh muốn em mặc đồ như thế nào?"
Lúc cậu đến thành phố An không có mang theo nhiều quần áo, dù sao thì cũng chỉ ở mấy tháng rồi sẽ trở lại thủ đô, nên cậu cũng không mua quần áo mới. Đống quần áo trong tủ kia, Lư Dương đều đã thấy cậu mặc rồi.
Lư Dương hồi tưởng lại những kiểu quần áo mà bình thường Nguyễn Miên vẫn mặc, lông mày không khỏi càng nhíu chặt. Nghĩ nửa ngày, cuối cùng anh nói với vẻ mặt đau khổ: "Thỏ con, em mặc gì cũng đẹp, căn bản là không có quần áo nào em mặc lên lại xấu hết."
Nguyễn Miên mím môi nở nụ cười. Cậu cảm thấy Lư cục cưng của cậu đúng là thiên tài dỗ ngọt, chỉ tùy tiện nói một câu thôi đã có thể thổi cậu lên tận trời.
Lư Dương suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhụt chí nói: "Được rồi, tối đó em mặc gì đến bữa tiệc cũng được, nhưng nhớ là không được rời khỏi anh. Dù sao thì cũng không có Alpha nào mạnh hơn anh, chỉ cần em ở bên cạnh anh, sẽ không ai dám ve vãn em."
"Vốn cũng làm gì có ai có ý đó với em đâu."
Lư Dương ngửa đầu nhìn trời, yên lặng nghĩ tới đám tình địch khiến anh bực bội kia, lại cúi đầu nhìn bé ngốc cái gì cũng không biết này, cảm thấy con đường chống lại tình địch của mình thật nặng nề và xa xôi.
Anh nhớ tới Nhậm Cách trong đám tình địch, hơi nhướng mày, đành phải mở miệng, quan tâm tình hình của tình địch một chút.
"Nhậm Cách ra viện chưa?"
Nguyễn Miên khẽ lắc đầu: "Vẫn chưa. Mấy hôm trước, lúc uống nước, anh ấy không cẩn thận khiến cho vết thương lại rách ra, nên phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày. Nhưng anh cũng không cần lo quá đâu, anh ấy đã có thể đi lại rồi, chỉ là phải dành nhiều thời gian tĩnh dưỡng, phải ở lại bệnh viện để theo dõi tình hình."
Lư Dương bĩu môi. Anh thèm vào quan tâm cái tên Nhậm Cách đó, anh chỉ mong tên tình địch đó có thể mau chóng xuất viện, cách thỏ nhỏ của anh xa ra một chút.
Nguyễn Miên suy nghĩ rồi nói: "Lư cục cưng, anh Nhậm tham gia tiệc mừng với bọn mình được không? Em thấy anh ấy cứ ở bệnh viện hoài như vậy cũng chán, anh ấy lại không có bạn bè ở đây nữa, ngày nào cũng một mình. Nếu để anh ấy tham gia bữa tiệc, biết đâu anh ấy có thể làm quen với những người mới, cũng không cần phải một mình lủi thủi trong bệnh viện nữa. Có được không?"
Lư Dương nhăn mặt, không quá bằng lòng nói: "Được, được chứ."
Mặc dù tiệc mừng được tổ chức trong quân khu, nhưng chỗ tổ chức cách khu vực cơ mật của quân doanh cũng khá xa, nên người ngoài cũng có thể tham gia. Mặc dù Nhậm Cách hoàn toàn không có quan hệ gì với quân đội, nhưng chỉ cần anh cho phép, Nhậm Cách cũng có thể tham gia tiệc ăn mừng.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới bữa tiệc mừng đó, nhìn đi nhìn lại, xung quanh chỉ toàn là tình địch, anh không khỏi cảm thấy lo lắng cho chính mình.
Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn Lư Dương, có chút mong đợi hỏi: "Vậy tối ngày kia, em dẫn anh Nhậm đi cùng nhé?"
Lư Dương cúi đầu nhìn đôi mắt vui vẻ của cậu, thật sự không nói được câu từ chối.
Anh mím môi, hết cách đành phải đồng ý: "Được rồi, nếu thỏ con muốn vậy thì chúng ta sẽ dẫn anh ta theo."
Dù sao thì cũng đã có nhiều tình địch như vậy rồi, thêm một Nhậm Cách cũng chẳng sao.
Anh lặng lẽ thở dài trong lòng, lo lắng, cực kì lo lắng.
____________
Đau hết cả lưng. Tuần này trả đủ 7 chương rồi nhé. Tuần sau sẽ là 9 chương!!