Ban đầu, nó không biết sự tồn tại của chocolate, ít nhiều cũng nhờ đầu óc đần độn đột ngột ngày hôm đó khiến nó trở thành vật thí nghiệm tốt nhất của Ninh Lam.
Mỗi ngày đều phải ăn thứ Ninh Lam làm được, chocolate với nhiều hương vị khác nhau và đôi khi sẽ có vị khét……
Một con hồ ly lông trắng tỏ vẻ không thể sống cuộc sống này nữa.
Chỉ là thời gian quan sát một tháng đã thỏa thuận với tộc hồ ly vẫn chưa tới…… Nó cũng không thể tùy tiện trở về.
Bằng không quyền uy của bản thân sẽ bị nghi ngờ.
“Tiểu Bạch ——”
Giọng nói giống như chuông bạc với nụ cười từ đằng xa tiến đến, nó khẽ quay đầu lại, chỉ thấy ánh mặt trời rơi xuống lá rừng loang lổ chiếu lên người cô gái đang chạy tới, đôi mắt đen lúng liếng cong như trăng non, đôi môi hồng giống như cánh hoa càng giương lên thật sâu.
Mọi thứ đều thật tuyệt vời, nếu như không có hộp chocolate mà cô đang cầm trêи tay.
Ninh Lam đột nhiên dừng lại khi cách đó vài bước, để mình chạy chạy nhảy nhảy, nhìn dáng vẻ rất là vui vẻ.
“Đây là lần mà chị cảm thấy làm được tốt nhất, chắc chắn em sẽ cảm
thấy
ăn ngon!”
Ngày hôm qua cô cũng nói như vậy.
Đối với người nào đó mà nói thì mỗi ngày đều là kiệt tác tự tin, hồ ly từ sớm đã bắt đầu đã bán tín bán nghi cho đến bây giờ một chữ nó cũng không tin tưởng.
Cái cô nàng phù thủy này rõ ràng chính là trợn mắt nói dối mà!
Nhìn thấy hồ ly bị chocolate của mình tàn phá mấy ngày vốn không để ý tới mình, lại còn ghét bỏ mà dùng cái lông đuôi mượt mà đẩy chocolate của cô ra, Nịnh Lam bĩu môi, nói:
“Thật sự mà, tiểu Bạch, hôm nay có người lại đây lấy chocolate, là cô ấy ăn thử trước, sau đó nói ăn ngon, chị mới dám lấy lại đây cho cưng……”
Hôm nay có người lại đây ư?
Hồ ly xoay đầu qua, đôi mắt nhìn chằm chằm cô gái có hai chòm tóc đuôi ngựa đang ngồi xổm phía sau.
Sau đó ánh mắt của nó rơi vào hộp chocolate kia.
Bề ngoài không đẹp cho lắm, phỏng chừng là người nào đó tùy tiện nắn nắn rồi vội vàng lấy lại đây cho nó, muốn cho nó ăn thử một chút.
Nhưng có ai đó đã ăn nó rồi……
Cúi cổ xuống, nó dùng đầu lưỡi tùy ý mà cuốn lên một viên chocolate rồi đưa vào trong miệng.
Vào miệng là tan, mang theo hương chocolate vị chanh. Không cần phải nhai nuốt, viên chocolate đã theo cổ họng nó rồi trượt vào bụng, chỉ còn lại hương chanh bạc hà tươi mát.
Nó sửng sốt.
Làm thế nào mà cô làm ra chocolate như thế dưới tình huống chưa nếm thử hương vị?
X
“Này,
Hồ
Ly, gần đây sao không nhìn thấy cô bé khóa dưới
vậy kìa?”
Ngón tay mảnh khảnh đang lật sách đột nhiên dừng lại, Hồ Bạch Lê ngẩng đầu, thấy Hoàng Thanh đang đứng bên cạnh anh với vẻ mặt tò mò.
Cô bé khóa dưới……
Nếu không có Hoàng Thanh nhắc đến thì có lẽ anh còn chưa tỉnh ngộ, mấy ngày nay không hiểu sao không kiên nhẫn là vì cái gì.
Hiện tại xem ra có vẻ như anh đã hiểu……
Bên tai vẫn luôn có âm thanh ríu rít nhưng đột nhiên biến mất.
Bên cạnh anh dường như đã mất đi vài phần sinh động, chỉ là anh quá mức trầm mê chuẩn bị tư liệu, đối với biến hóa đột nhiên bên cạnh cũng không có miệt mài theo đuổi.
“…… Tớ không biết.”
“Không biết?”
Hoàng Thanh hơi kinh ngạc, dù sao cậu cũng biết rõ người này, nếu là người mình không thích thì ngay cả cơ hội tiếp xúc anh cũng sẽ không cho.
Bản thân cậu là một ví dụ điển hình, cậu là chàng trai duy nhất trong lớp có thể tiếp cận Hồ Ly -w-.
Cho nên sau khi đàn em xuất hiện vẫn luôn quấn lấy Hồ Ly, Hoàng Thanh theo bản năng xếp cô gái này vào loại “Hồ Ly không chán ghét hơn nữa có khả năng còn hơi thích”, nói như thế nào thì cũng sẽ chú ý đến cô hơn một chút.
Nhưng nhìn cái phản ứng này của Hồ Ly……
Sao cậu lại cảm thấy anh mang thái độ có cũng được mà không có cũng chẳng sao với sự tồn tại của cô thế nhỉ?
“Gần đây tớ đang chuẩn bị tư liệu, vốn dĩ không rảnh để chú ý chung quanh.”
Sau Thất Tịch chính là học kỳ cuối cùng, sinh viên bình thường đều vội vàng chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ. Bản thân anh cũng đang chuẩn bị thi lên thạc sĩ, đủ thứ chất chồng lên nhau khiến anh nóng lòng muốn tìm một Doraemon phân ra hai bên, chia bản thân làm hai nửa dùng, hoặc là tìm bảng giờ giấc của Harry Potter sử dụng 24 giờ như 48 giờ.
Dưới áp lực, anh đã lựa chọn quên đi Hạ Hầu Lam.
Dáng vẻ của Hoàng Thanh như là đang gặp quỷ,
“Cái cậu này, xứng đáng sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”
“……”
Đáp lại cậu chính là một cái gối đầu bay tới, “bịch” một tiếng đánh vào trêи mặt.
Gối đầu trượt xuống dưới, Hoàng Thanh cầm lấy cái gối trong tay, mới phát hiện Hồ Ly vốn đang dựa gối đầu đọc sách thế nhưng buông sách trở mình, như là giận dỗi mà lấy chăn bọc mình lại kín mít.
Hoàng Thanh:……
Lời cậu vừa mới nói có phải tổn thưng đến người này rồi hay không, nếu anh cô độc mà nói thì đàn em phải làm sao đây?
Tựa như lấy lòng mà đặt cái gối ở cuối giường Hồ Bạch Lê, Hoàng Thanh ngồi xuống trước bàn mình, đeo tai nghe chuẩn bị chơi trò chơi.
Hoàn toàn không biết Hồ Bạch Lê đến cùng đang hờn dỗi cái gì.
Hồ Bạch Lê thật sự đang giận dỗi, nhưng không phải bởi vì Hoàng Thanh mà là bởi vì Hạ Hầu Lam.
Rõ ràng mỗi ngày đều đúng giờ đến báo danh trước mặt mình, vì sao gần đây lại không tới nữa?
Hại anh lúc chuẩn bị tư liệu đều không thể tập trung tinh thần!
Rõ ràng cho dù trước đó bất luận cô có ồn ào đến đâu thì anh đều sẽ vô cùng chuyên chú mà làm việc……
Miên man suy nghĩ về nó, Hồ Bạch Lê cứ như vậy mà thật sự ngủ.
Vốn dĩ chỉ muốn hù Hoàng Thanh mà thôi.
X
“…… Huhu.”
Tiếng khóc nức nở trầm thấp khiến tai của Hồ Bạch Lê đột nhiên động đây. Anh ngồi dậy từ trêи cây, trong tay nắm quyển tiểu thuyết đang xem gần đây, nhắm mắt lại, để bản thân cảm nhận được tiếng khóc đột ngột trong rừng cây yên tĩnh này.
“…… Hu hu hu hu.”
Sau khi tập trung, âm thanh kia càng trở nên rõ ràng hơn.
Hồ Bạch Lê xoa trán, nghe âm thanh kia, cảm giác không giống như cái kiểu khóc thút thít khi gặp nguy hiểm.
Chẳng lẽ có người lạc đường ư?
Đại học C được coi là trường đại học lớn nhất trong số các trường đại học trêи toàn quốc, lại còn nhiều diện tích đất chưa khai phá ( cũng không biết hiệu trưởng nghĩ như thế nào mà để một mảnh đất lớn không dùng không bán đi không đi khai phá, cố tình lấy tới trồng cây gây rừng), cho nên có người lạc đường đã không phải chuyện gì hiếm lạ. Nhưng mấy năm gần đây bởi vì số người lạc đường quá nhiều, khiếu nại cũng quá nhiều, nhà trường cũng nhận định tỷ lệ lạc vào rừng này quá cao nên đã dựng bảng hướng dẫn, biển báo ở nhiều nơi dễ thấy để dẫn sinh viên đến đường lớn, giảm thấp tỉ lệ lạc đường.
Nhưng vì sao không mời bảo vệ tới xem…… Nó đã trở thành một bí ẩn.
Cho nên tiếng khóc này chính là suất trúng thưởng trong tỷ lệ thấp lạc đường sao?
Rõ ràng định mặc kệ, dù sao Hồ Bạch Lê cũng thường ở trong rừng cây này, đương nhiên không phải chỉ có mình anh, ngẫu nhiên cũng sẽ có người đi qua cho nên anh mặc kệ cũng không có việc gì.