Phú: Mày có nhớ hồi sáng tao bị lên phòng hội đồng với con Băng không?
Duy: Có thì sao?
Phú : Cái ông thầy hắc ôn, hắc ám đó bắt tao với con Băng từ giờ phải xà nẹo, xà nẹo để gắn kết tình bạn bè gì gì đó. (ông này học giỏi nhưng nói chuyện thiếu văn hoá chút xíu nhưng với đối tác thì khỏi phải chê)
Hiện tại, trong lòng một người nào đó đang nhói đau từng đợt. Vì sao ư? Chẳng lẽ vì cô ấy phải thành cặp với người bạn thân của mình sao. Mình đâu yêu cô ta, đối với mình gái chỉ là vật để làm ấm giường thôi mà với lại cô ta cũng có đâu hấp dẫn gì mấy? Tại sao chứ, tại sao lại đau như thế này. Chẳng lẽ... không thể nào, từ trước tới giờ quen một đứa nửa ngày là chán rồi, nhưng sao có cảm giác kì vậy? Bình tĩnh lại Duy à, mày khùng rồi, khùng lắm rồi.
Thấy thằng bạn mình ba hồn bảy vía bay đi đâu hết, hắn gõ vào đầu Duy: Cậu làm gì mà từ nảy giờ như người mất hồn vậy, đang nhớ tới con nào hả?
Duy thu hồn lại: À không, không có gì. Mà mày tính sao?
Phú: Tao sẽ cho nó một bài học nhớ đời vì tội dám chọc tao, humk - kèm theo một sự tức giận nhè nhẹ.
Duy: Có ác quá không?
Phú: Mày lo cho nó à?
Duy: à không, mày muốn làm gì làm đi, mà mày coi chừng thích nó luôn đó - nói xong, Duy cảm thấy hối hận tột cùng.
Phú gằn: Thích nó tao chết liền, mày mà suy nghĩ đi đâu nữa là tao không cho mày yên đâu, nghe rõ chưa...
Duy: *câm nín*
Hai ông này xưng hô bất thường lắm, lúc vui thì "tớ-cậu", lúc buồn thì "mày-tao", lúc điên thì "con*** - cờ **)
Tao thề, đợt này tao sẽ cho hắn biết tay. Không chọc cho hắn lên bờ xuống ruộng tao không phải là đại ca xóm đình. - Chị Băng nhà ta đang luyện thanh cho Hà nghe.
Hà: Ở đây làm gì có ruộng với bờ mà mày nói??
Băng: Í, tao quên nhưng chắn chắn tao sẽ không để anh ta với cái tên biến thái bên cạnh yên ổn đâu.
Kétttttttttttttttttttttttt
Chiếc xe dừng lại ở biệt thự Hoa Hồng, hai công chúa lết xác mệt mỏi lên cầu thang tắm rửa, nghỉ ngơi ăn uống xong. Băng hỏi Hà: Ê mày, chiều nay đi chơi không? Hồi sáng tao rủ đem bơ ra chợ Bến Thành bán mà không chịu nghe.
Hà: Sức người có giới hạn.
Băng: *hết nói nổi*
Bảy giờ tối, hai tụi nó chuẩn bị ngủ dưỡng sức.
Băng đang ngồi trên giường mặc một bộ đồ ngắn, thoải mái hình như đang suy nghĩ điều gì đó. Từ chiều giờ nó cứ cảm thấy mình mất mất cái gì đó nhưng nghĩ không ra. Nhớ lại chuyện hồi lúc đánh trống vô học nó chợt la lên : Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Mất rồi.
Hà hoảng hồn bay qua phòng nó: Mất gì? Mất gì? Mày mất gì hả?
Nó run run: First.. First Kiss của tao bị thằng trời đánh đó cướp mất rồi, huhu. Mặt mũi nào mà ăn nói với chồng tương lai của tao đây, hức.
Hà cười: Mày yên tâm đi với cái tánh của mày không thằng nào dám cưới về đâu, tao cá luôn nè.
Nó khó hiểu : Với nhan sắc tuyệt trần và tính tình như vậy làm sao ế được chứ cưng??
Hà: Ừ ừ, nhan sắc thì có nhưng tính tình như bà chằng, tối ngày la lối om sòm, phá làng phá xóm, thằng nào cưới về chắc tán gia bại sản quá với mày quá. Cứ nếu như mày nói vậy tại sao bây giờ mày vẫn ế nhăn răng đó.
Nó: Mày được lắm, cứ đợi đấy. Nhưng.. mà First Kiss của taooooooooooooo.
Hà: Kệ mày chứ, của mày đâu phải của tao, không thèm quan tâm.
Nói xong, Hà về phòng để nó ngồi lại một mình thẫn thờ rồi cuối cùng cũng nằm xuống mà ngủ. Trong mơ, nó còn nghĩ đến Phú. Nó ghét hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng khi xa lại nhớ, thích nhìn hắn lạnh lùng, thích nụ cười ấm áp , thích vẻ mặt giận dữ của hắn. Không lẽ, nó thích hắn thật sao? Nhưng đó chỉ là một ngọn lửa nhỏ nhoi mà thôi, có thể hắn đã yêu một người hoặc đã có vị hôn phu. Nó chỉ là một cô gái bình thường làm sao xứng với hắn được. Với lại nó cũng chỉ là con gái nuôi, ba mẹ ruột nó thì không một chút tin tức, nó nhớ mẹ nó, nhớ rất nhiều rồi cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Ở quán Barocco Bar (264 Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Q.3)
Quán bar Barocco có lẽ đã quá nổi tiếng và quen thuộc với dân thành phố. Nằm hiên ngang trên mặt tiền con đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa với kiến trúc hình khối hiện đại, khiến người ta phải ngoái nhìn một lần khi chạy xe ngang. Barocco tuyệt vời và đáng đi ở chỗ không gian sang trọng, từng chiếc bàn cái ghế, từng dãy đèn, từng cây trụ chống đều được chăm chút kỹ lưỡng và khoác lên mình những bộ cách đầy kiêu hãnh, chất lượng âm thanh chưa một lần lỗi, phục vụ ăn vận và phục vụ chuyên nghiệp. Ở đây có những góc bàn cách xa với âm thanh, phù hợp cho những ai vẫn muốn chuyện trò khi vào quán.
Trên phòng Vip Số Một, có hai chàng trai đang ngồi nói chuyện với nhau.
Duy ôm eo một cô gái ăn mặc mát mẻ, nói: Mày tính làm gì con Băng? (quan tâm dữ trời)