Tôi- một con người là fan của những câu chuyện ngôn tình, nhưng thật sự phải nói truyện ngôn tình gần như là những câu chuyện vớ vẩn và hư cấu của cuộc đời.
"Don't leave me!!!! Don't leave me!!!" tôi ngáp một hơi dài và tự nhủ gần như cuốn truyện ngôn tình nào cũng thế luôn luôn cứ một mô típ giống hệt nhau khiến cho tôi cảm thấy thật chán nản.
Tôi ngẩng mặt lên và bắt đầu nhìn ngắm sao cuộc đời này nó cứ lặp đi lặp lại chẳng cho tôi một chút gì đó màu sắc ?Tôi thở một hơi dài. Sức học tôi cứ như thế. IQ 130 làm gì chứ phải có chút khởi sắc cho cuộc sống muôn màu muôn vẻ một chút chứ như: học hành sút đi! Đi học muộn? Aizzz mấy chuyện đấy tôi đã làm đi làm lại đến hàng trăm lần liền rồi. Chán gần chết. Làm loạn fb? Tôi đây sao có gan, bảo toàn tính mạng hơn hết, dễ mất mạng như chơi! Aizzzz.... Thật là chán quá đi!
_Hoàng Mỹ Anh! Em lại làm gì ở đây?- một giọng nói vang lên.
Tôi quay mặt lại đằng sau. à tôi biết là ai rồi. Thầy giáo chủ nhiệm già lớp tôi với sức mạnh công phá của loa phóng thanh level max. Tại sao? Căn bản lần nào tôi làm sai cái gì thì thầy cũng mắng tôi và đưa tôi ra làm trò đùa trong suốt 45 phút của tiết sinh hoạt. Đôi khi ngay cả bản thân tôi cũng đứ tự hỏi bản thân thầy lấy đâu ra mà lắm chuyện để nói thế. Thầy dạy tự nhiên mà chẳng khác gì thầy giáo dạy văn suốt ngày cứ lôi việc tôi ra mà chỉ nguyên nhân kết quả.
_Dạ! Em đang nghiền ngẫm bài giảng của thầy ạh.- tôi chán chường trả lời.
_àh! ra là bài giảng của tôi chán chường đến mức em phải ngồi lấy truyện ngôn tình ra giải vây đứng không?- thầy dựt lấy cuốn truyện ngôn tình và dở một trang bất kì đọc. Thầy đọc lướt qua rồi tôi thấy thầy cứ vẻ đỏ mặt. Tôi nhận ra "chắc là thầy vớ phải cảnh H rồi". Và:
_Thầy đọc cảnh ân ái hay sao mà mặt thầy đá thế! Thầy mà....
Không đợi tôi nói tiếp thầy liền nói rồi lấy tay cốc vào đầu tôi:
_Mới tầng này tuổi đầu mà đã đọc những truyện như thế này rồi. Hồi học bằng em...- "đấy lại bài diễn thuyết muôn thưở"
_thầy àh! Em cũng 16 tuổi rồi chứ!
_Phải rồi! Nên là em đã cho mình cái quyền chểnh mảng học hành hả? Do vậy mà giờ đây em nổi tiếng khắp trường cũng vì đội sổ rồi.
(xin tạm ngắt lời tại đây : tại sao tôi chểnh mảng học tập? Câu trả lời đó là: Bởi bản thân tôi quan niệm, học hành chăm chỉ mà không chơi bời thì không có tuổi thơ hoàn hảo, một tuổi thanh xuân vui vẻ.)
Thế nên tôi nghĩ: "ờ cũng phải! nổi tiếng quá ý mà! Mai sau ra trường cũng sẽ có bao người muốn gặp mặt và chia sẻ kinh nghiệm về một thời nổi loạn cấp ba cho mà xem."
Rồi thầy lại nói cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.
_ Đi vào lớp học! Hôm nay tôi sẽ giúp đỡ em cải thiện cái thành tích học tập "đáng tự hào" của mình.
"Được thôi" tôi tự nhủ và hi vọng có một chút điều gì đó mới mẻ.
Tôi bước vào lớp trước bao nhiêu ánh nhìn cứ chăm chú, có ngóng trông, có tiếc nuối. Phải , aizzzz...ánh mắt tiếc nuối đó là vì đã cùng học với tôi chúng nó biết sức học đáng tự hào của tôi nên chúng nó mới có ánh mắt như thế. Còn mấy ánh mắt kia ư? Thôi lạy người chỉ cứ chăm chăm vào tôi mà xem trò vui. Với chúng nó, mỗi ngày đi học được xem và chứng kiến những trò chơi do tôi bày ra và xem thầy cô trừng phạt tôi ra sao mỗi khi tôi bị phát hiện là một thú vui và là trò giải trí tao nhã của chúng nó.
_Có cần đứng góc lớp không thầy?
_Không cần!- Thầy mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy ám khí. à có trò vui- em đi về chỗ ngồi của mình đi!
Tôi ngoan ngoãn đi về chỗ ngồi phía góc lớp của mình và ngóng trông chẳng biết sẽ có chuyện gì. Tôi chăm chứ lắng nghe.
_Hôm nay lớp chứng ta sẽ cứ một bạn nam mới chuyển đến đây bạn ấy là học sinh của trường A rất có tiếng đó.
Bên dưới bắt đầu có tiếng thì thào như kiểu: " nhan sắc thế nào? Bạn ấy có dễ thương không? Hát hay? Đàn giỏi? Học tập tốt?". Thú thật mà nói với tôi những điều đấy chỉ là tầm phào vớ vẩn mà điều tôi quan tâm nhất là: "Liệu thằng cha ấy nó cứ thể khiến cho cái lớp học này thú vị thêm chút nào không?"
_Trật tự!- thầy giáo cầm cái thước kẻ to định gõ xuống. Sức lực phi phàm. Khâm phục. Khâm phục. Thế rồi thầy ngước mặt lên và ra lệnh.- Được rồi em vào lớp đi.