Tôi quay sang Quân, chăm chú nhìn anh ta.. giường như ánh mắt ấy có chút thật lòng..
Người đàn ông kia cũng không của vừa xông thẳng vào mặt Quân đấm túi bụi tạo nên những chòm tím trên khóe môi và hai gò má..
Một lúc sau người của Quân chạy tới bọn chúng mới run sợ và lùi lại về đằng sau mấy bước..
Quân tức giận:
- định mệnh, xử lý chúng nó hết cho tao.
- đại ca, chúng em tới chậm..
Ngay lúc này để ý kỹ em mới thấy Quân oai phong mức nào, hắn không nói khôg rằng quay sang ôm mặt rồi nắm lấy tay em bước đi..
- đi thôi, chuyện ở đây đã có người lo
- anh định làm gì bọn chúg?
- làm việc nên làm..
- không phải giết người chứ..
Quân cười nhẹ:
- anh đâu có ngu, bố anh làm chính trị đấy.
- sao anh k học theo bố anh, đua đòi ăn chơi làm gì.
- đấy gọi là người có quyền lực em hiểu không?
Tôi cười nhẹ..
Quân nhìn tôi chăm chú:
- em rất xinh..cười lại càng xinh hơn.
Tôi vội tắt nụ cười trở về khuôn mặt nghiêm túc:
- cảm ơn anh, xem ra anh không tồi..
Quân và tôi cười nhìn nhau đứng trên tầng hai..
Mai bên dưới xiết chặt đôi bàn tay rơi nước mắt..
Quân:
- để anh xin quản lý cho em nghỉ sớm.
- thôi k cần đâu, tôi đã làm được việc gì đâu.
- anh nghĩ việc ban nãy cũng làm e hoảng..
Tôi gật đầu.
- có vẻ như anh rất hiểu tâm lý phụ nữ thì phải.
- em đánh giá anh hơi cao đấy..
Tôi bước đi, Quân lau những vệt máu trên khóe môi...
Quân quay lại phòng ban nãy..
Người đàn ông:
- anh Quân, hình như em hơi quá đà..
Quân đạp thẳng ngực thằng đó:
- mẹ thằng chó, có cái mặt tiền của tao mày hủy hoại hết rồi..
- em xin lỗi, tại anh bảo diễn cho thật..mà thường em thấy các cô gái trong phim hay xót xa khuôn mặt bạn trai nếu bị thương..
- phim khác ngoài đời khác thằng ngu ạ.. làm ăn thế này chết tao thôi..
Mai bước vào thấy khuôn mặt Quân cô xót xa, nhẹ nhàng lôi ra chiếc khăn, cẩn thận lau từng vết thương ở khóe môi:
- có đáng khôg anh?
- sao em lên đây? Để người ta biết được thì sao.
- anh sợ con Quỳnh biết?
Quân gật đầu..
Mai cười:
- Nó đi làm việc của mình rồi.
Quân nhìn Mai rồi thở dài..
Tại LonDon..
Bảo đang đứng trước vườn hoa mẫu đơn, hoa đỏ như máu, máu rực rỡ như màu hoa..anh cầm cây sáo trúc thổi lên một bản nhạc đi vào lòng người, tiếng sao phiêu du hòa cùng cơn gío vag lên một bản nhạc buồn, ánh trăng rọi xuống khuôn mặt hóa đá cùng ánh mắt vô hồn của anh...từng cánh hoa mẫu đơn tung bay trong gió tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp..
Phu nhân đứng đằng sau nhìn theo bóng dáng con trai, bà nói với hầu gái:
- mai là ngày quan trọng đời nó, ấy vậy mà nó lại thổi lên một bản tình ca buồn.
- cậu chủ đang mang nhiều tâm trạng.
Phu nhân gật đầu thở dài:
- cho đến bao giờ mới mở ra được nút thắt lòng nó..nghe nói cô Linda kia cũng thôg minh, xinh đẹp..
- dạ vâng thưa phu nhân..
Bố Bảo đừng đằng sau mẹ Bảo.
- khuya rồi phu nhân còn chưa đi ngủ sao..
Bà quay ra cúi đầu chào chồng.
- nghe tiếng sáo mà nao lòng người..
Ông thở dài:
- mỗi ngày nó lại tàn nhẫn hơn.. bên Nhật Bản có vài bang phái có ý định làm phản vậy mà nó đã dọn dẹp sạch sẽ.
- nó giống ông chứ giống ai..
- nó hơn tôi là đằng khác, đúng là con hơn cha là nhà có phúc.
David cùng mẹ ở đằng sau..
Mẹ david:
- con định đi đâu, chẳng lẽ k ra hỏi thăm xem lễ sắc phong của anh trai con thế nào.. đến tai các trưởng lão lại k hay.
- hắn có coi con là em trai hắn không..
Bà hoảng sợ ngó nhìn xung quanh một vòng..
- ai cho con xưng hô thế hả, con có muốn bị xử tội theo gia pháp k hả?
- mẹ cứ vậy bảo sao con không có tiếng nói.
- thế con muốn mẹ làm sao? Khôg chức, không quyền thì làm ăn được gì.
David xiết chặt đôi bàn tay:
- nhất định sẽ khác..
Đi giữa đoạn đường với hai hàg cây rực rỡ màu vàng thu, xa xa một siêu biệt thự nguy nga lộng lẫy, đi qua cây cầu kính trong suốt, dưới cây cầu có đàn cá vàng đang bơi lội, ngôi biệt thự nhà họ Hoàng hiện rõ trước mặt..hai bên cổng là những khóm hoa đủ sắc màu, tương truyền rằng đại thiếu gia Hoàng Gia Bảo rất yêu hoa và thích chế biến độc dược.. những loại hoa quanh đây nếu biết dùng sẽ có lợi mà vô tình sơ ý độc chạy vào tim, chỉ có người sáng chế ra nó mới có thuốc giải...không khí tập nập bao quanh ngôi biệt thự, càng bước chân vào bên trong, chúng ta cảm giác như đi vào mê cung không lối thoát,...khi tiếng kèn vang lên,lễ sắc phong chính thất của đại thiếu gia hoàng tộc Hoàng Gia được tiến hành..bố mẹ anh ngồi uy nghi trên chiếc ghế uy quyền, bên dưới đông đủ các trưởng lao và các chi có liên quan.. ở nước Anh, hoàng tộc Hoàng Gia nổi tiếng cả nước về độ giàu và chức quyền..ít ai biết rằng đại thiếu gia Gia Bảo chính là người đứng đầu trong giới mafia của thế giới..33 tuổi trong tay sở hữu khối tài sản vạn người mơ ước, anh là chủ các tập đoàn bất động sản, xuất nhập khẩu ô tô và những thương hiệu thời trang cao cấp...lễ sắc phong của anh được vệ sỹ canh gác cẩn thận trong từng hành động, thực đơn do chính tay các nhà bếp nổi tiếng của thế giới lên đơn..một bản nhạc du dương và những ly rượu vang đỏ kèm theo những lời chúc tốt đẹp dành đến anh và dòng họ...chiếc xe hoa sang trọng tiến vào, Linda mặc bộ váy trắng pha lê kiêu sa nắm tay người đàn ông mặc tây trang màu trắng lạnh lùng bước vào lễ đài..
Bố Bảo:
- Ta..người đứng đầu hoàng tộc Hoàng Gia chấp nhận nạp con vào dâu chính thất của dòng họ.. hi vọng hai con một đời hạnh phúc, ươm mầm cây mới để nối dõi tông đường..
Linda cười tươi:
- con cảm ơn cha, mẹ và các tiền bối dòng tộc HoànG Gia..con rất vinh dự được kế nhiệm làm dâu chính thất hoàng tộc..
Mọi người vỗ tay chúc mừng, chỉ riêng anh nhếch môi lên một nụ cười nhạt nhẽo..
Linda đưa ly rượu cho anh, cô cười thật tươi..anh nhìn xuống ly rượu rồi cười nhạt..anh quay mặt bước đi để lại vẻ mặt hụt hẫng của linda..
Bố bảo tắt nụ cười khi thấy sắc mặt của con trai..
Bảo:
- thủ tục dường như đã chuẩn bị xong hết rồi nhỉ..
Mẹ Bảo cười tươi:
- còn trao nhẫn nữa con trai.
Anh lấy ra một chiếc nhẫn rồi cầm lấy tay Linda.
- xong rồi nhé.
Linda:
- ơ để em trao cho anh..
- không cần..
Mẹ Bảo và mọi người chăm chú nhìn về phía khán đài, đặc biệt là bố mẹ Linda..
Linda mắt rưng rưng, cố ngăn cho nước mắt không rơi trong ngày trọng đại..
- mọi thủ tục cũng đã xong, xin phép mọi ng con đi trước..
Bố Bảo:
- đứng lại đấy.
- đúng như ý nguyện và thỏa thuận rồi còn gì..
Mẹ Bảo quay sang nhìn chồng:
- chuyện này là thế nào..
Bố bảo nén cơn giận nhớ lại 5 hôm về trước..
Bảo:
- ai cho bố quyền sắp đặt cuộc đời con?
- thế con khôg định lấy vợ thì để đến bao giờ?
- trái tim con trai bố đã chết..
- đáng không con? Vì ng phụ nữ k ra gì..
Bảo cười:
- trước kia vì cái dòng tộc này, bố nhẫn tâm cướp đi tính mạng của ng con yêu..còn bây giờ, một mình con trai bố cũng đủ dập tắt cái dòng tộc này rồi..con còn gọi bố là vì con còn chút tôn trọng bố..
- bố sắp về an dưỡng rồi con trai ạ, mà con biết người kế nhiệm tiếp theo là con nhưng với quy định phải yên bề gia thất..coi như con vì bố mà đồng ý cuộc hôn nhân này đi, con bé cũng rất xinh xắn, thông minh..nếu mai này con không thích con có thể nạp 5 thê 7 thiếp là ở con.
Bảo nhếch môi cười nhạt..
- nếu không thì sao..
- vậy đừg trách ta vô tình, hi vọng con vẫn nhớ vụ án 4 năm về trước tại việt nam..
Mắt bảo đỏ lên:
- ông uy hiếp tôi?
- bố k uy hiếp con, bố nói là làm..chắc con nhớ cô gái này chứ..
Bố bảo đưa chiếc điện thoại lên hình ảnh Quỳnh đang vui tươi nô đùa cùng các bạn dưới sân trường..
- sao ông dám?
- vì con, k việc gì ta không dám..
- cô gái đó và tôi k liên quan, xử thế nào tùy ông..
- tốt, dù sao người của ta đang quanh đấy, bố biết nếu như con k động lòng thì k dễ gì con lên giường với ai.. thích nó vì gì, vì hoa mẫu đơn à..
Anh nhắm mắt lại nhớ đến cái chết của Lan ( người yêu cũ)
Bố Bảo gọi điện cho thuộc hạ:
- hành động..
- dừng tay lại cho tôi..
Bố bảo cười:
- dù con có tài giỏi đến mấy thì nước xa cũng k cứu được lửa gần đâu con trai ạ..
- tôi sẽ cho ông phải hối hận..
Nói rồi Bảo bước đi..
Mẹ Bảo lay người ông:
- mình suy nghĩ gì vậy?
Ông lắc đầu:
- không..cưới là tốt rồi..
Bên dưới các trưởng lão bất bình nhưng không một ai dám lên tiếng..Linda cố gắng cười một nụ cười gượng gạo rồi đi đến mời ly rượu vang tỏ lành thành kính với các trưởng bối.. bố linda thấy con gái cưng đau buồn trong ngày trọng đại, ông gạt nước mắt nuốt giận vào trong.. người này không lên chọc giận...
Anh bước thẳng ra ngoài đi tới phòng bảo mật, anh cười rót từng ly rượu vang: