Trịnh Bình cùng Trình Bảo Lệ trở lại quê nhà tỉnh thành, gần hai năm không về, tất cả tựa hồ không có gì thay đổi, nhà ga vẫn giữ bộ dáng như thế, xung quanh đường phố cũng không có quá nhiều biến hóa, thành thị dường như không trải qua sự gột rửa của thời gian, ở bề ngoài xem ra vẫn chưa có chút dấu hiệu của sự lột xác.
Trình Bảo Lệ bọn họ mang theo một đống đồ vật, nhấc lên xe xích lô, ngồi xe trở lại khu tập thể công nhân viên xưởng dầu Chí Công.
Ngày bọn họ trở về cũng không phải là cuối tuần, ban ngày trên sân cũng không có mấy ai, vừa mới qua Tết nhiệt độ vẫn chưa tăng lên, chẳng có ai rảnh rỗi tự nhiên hơi đâu ra ngoài lắc lư. Trên sân chỉ có một bóng người duy nhất, Trần nãi nãi ở dưới lầu vừa vặn mới nhặt rau xong, chuẩn bị xách ghế con trở về nhà. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trình Bảo Lệ cùng Trịnh Bình mang theo một đống đồ đạc này nọ, đi ra từ ngõ rẽ, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Trần nãi nãi, Trình Bảo Lệ lập tức gọi lớn: "Trần nãi nãi!!"
Trần nãi nãi sợ hết hồn, vội vàng quay đầu, định thần nhìn lại, sững sờ, do dự rõ ràng, nhưng hai chữ "Bảo Lệ" bên miệng suýt chút nữa bật thốt ra. Trần nãi nãi bị lão thị, nhìn xa so với nhìn gần càng rõ hơn, Trình Bảo Lệ bọn họ càng tới gần, Trần nãi nãi trái lại lại càng không thể nhìn rõ như ban nãy.
Bà nghĩ hình như bà nhìn sai nghe nhầm rồi? Kia là Bảo Lệ? Không thể nào, mấy ngày trước còn cùng người khác nhắc đến nàng đây, sao hôm nay đã trở lại được? Chắc là nhìn nhầm rồi?
Trình Bảo Lệ lại hô một tiếng "Trần nãi nãi", Trần nãi nãi lúc này mới phản ứng được, đây không phải chính là Bảo Lệ sao?
Trần nãi nãi khom lưng thả ghế cùng thức ăn trên tay xuống, hai tay vỗ đùi, "Bảo Lệ? Trịnh Nhị!! Hai đứa về rồi sao!! Mấy ngày trước vừa mới nhắc đến hai đứa!!"
Trình Bảo Lệ thả đồ vật trên tay xuống chạy đến, Trịnh Nhị tinh thần hăng hái mặt đầy vui vẻ cũng hô một tiếng "Trần nãi nãi", Trần nãi nãi cười đến mặt đầy nếp nhăn, lôi kéo Trình Bảo Lệ đi vào trong nhà: "Mau mau, mau vào trong nhà ngồi một chút, uống ngụm nước đã, mới về à? Trịnh Nhị, ba mẹ chú có về không thế? Còn cả Dương Dương nữa?"
Trịnh Nhị đáp: "Không ạ, vẫn còn ở trên tỉnh."
Tin tức Trịnh Bình cùng Trình Bảo Lệ trở về rất nhanh lan truyền khắp đại viện công nhân viên chức, buổi chiều sau khi tan tầm trở về, một đống người đi đến nhà Trình Bảo Lệ, ai cũng muốn nhìn một chút xem ra ngoài hai năm trở về hai người sẽ có cái bộ dạng gì, kết quả vừa nhìn đến, đều dọa bọn họ giật mình. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Bình một thân thời thượng mặc áo da màu nâu, chân đạp lên đôi giày da đen bóng lưỡng, cũng không đen như trước đây, bây giờ vừa nhìn từ xa đã thấy ăn mặc không giống như trong quá khứ một thân quần áo lao động phổ thông, cả người giờ đây đặc biệt có sức sống,không bảo thủ như trước, lộ ra một dáng vẻ nhanh nhẹn. Lại nhìn Trình Bảo Lệ, tóc dài, mặc áo bông đỏ tươi, chân đi đôi giày da gót thấp, cũng vô cùng có tinh thần, một thân quần áo trông không hề rẻ chút nào, đặc biệt là đôi găng tay da màu đỏ Trình Bảo Lệ đang đeo kia, nhìn qua đã biết chất liệu vô cùng tốt. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Bình ở nhà tiếp chuyện với hàng xóm xung quanh, đặc biệt là những công nhân cùng công xưởng trước kia, mời bọn họ vào nhà uống trà ôn chuyện tán gẫu, lấy những món đồ đã mang về chia cho bọn họ, kỳ thực cũng không phải đồ gì đắt tiền, chỉ là mua những đồ vật nho nhỏ, trong nhà có con nhỏ thì mua một ít sách thiếu nhi cùng đồ chơi, đàn ông thì là thuốc lá, còn phụ nữ là ít khăn quàng cổ găng tay này nọ, còn cả đặc sản ở tỉnh thành.
Một đống người ở trong nhà Trịnh Bình vô cùng náo nhiệt, tán gẫu ôn chuyện, có người hỏi Trịnh Bình: "Ở bên ngoài thì làm những gì? Hai năm mới trở về? Thủ phủ của tỉnh có lớn không? So với cái trấn nhỏ này của chúng ta có tốt hơn không?"
Trình Bảo Lệ ở một bên rót nước, chia hạt dưa, vừa nói: "Thủ phủ đương nhiên là tốt, cùng nơi này của chúng ta không giống nhau, người nhiều đồ nhiều, cơ hội kiếm tiền cũng nhiều hơn."
"Anh chị phải chăng chuyến này ra ngoài kiếm bộn tiền?"
Trình Bảo Lệ cười híp mắt, lắc đầu nói: "Kiếm tiền lời to không được, kiếm được chút tiền lẻ thôi, ngày tháng trôi qua cũng không khó khăn lắm."
Có cô gái nói: "Một tháng được mấy trăm? So với tiền lương của chị ở xưởng tơ có nhiều hơn không?"
Trình Bảo Lệ đáp: "Cụ thể bao nhiêu khó mà nói được, chẳng qua khẳng định so với tiền lương trong xưởng nhiều hơn nhiều."
"Nhìn chị bây giờ cũng biết, thật tốt quá đi, đi ra ngoài một chuyến, hai người trở về nhìn đặc biệt phong thái đặc biệt tốt em vừa vào của liền biết chuyến này anh chị đi nhất định đã kiếm lời trở về."
Người lớn ở trong phòng cười cười nói nói, Trình Bảo Lệ đột nhiên nhớ tới trước khi rời Bắc Kinh còn mua cả vật lưu niệm Asian Games mang về, vội vàng tìm trong túi, lấy ra chia đều cho mọi người.
Thị trấn nhỏ ở Giang Bắc cũng không ngăn nổi làn sóng Asian Games ùa tới, mấy người lớn vừa nhìn thấy vật kỷ niệm biểu tượng của Asian Games đều rất háo hức, "Anh chị còn đi cả Bắc Kinh nữa à?"
Trịnh Bình trả lời: "Ừ, đi đến đấy làm chút buôn bán nhỏ, kiếm ít tiền, chẳng qua bây giờ về tỉnh thành."
"Ai ai, vậy hai người có đi Thiên An môn, đi Cố Cung không a?"
"Đi chứ, đương nhiên đi chứ!" Trình Bảo Lệ chuẩn bị đầy đủ, lần này trở về vì muốn nở mày nở mặt còn cố ý mang theo mấy bức ảnh trước chụp ở Thiên An môn, đưa cho bọn hắn nhìn, có hình Trình Bảo Lệ bọn họ chụp trước Thiên An Môn, có cả hình chụp chung của Trịnh Hải Dương Hàn Nhất lúc hai đứa bé đầu còn đang đội băng đô của hai bà mẹ. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Mọi người nhìn thấy bộ dạng ngốc ngốc của hai đứa bé đều cười ngất, "Ai, đây không phải đứa bé con nhà cách vách hai người đây sao? Đứa nhỏ này giờ lớn như vậy? Thời gian trôi đúng là nhanh, biết đi bộ nói chuyện rồi chứ?"
Trình Bảo Lệ nói liên tục, đặc biệt là khi hiện tại tinh thần hăng hái lại trở về gặp lại hàng xóm cũ, nàng nói: "Đều nói chuyện đi bộ được rồi, chạy trốn cũng nhanh lắm, hai cái cẳng chân nhỏ mà chạy á, người lớn đuổi cũng không kịp, nói chuyện cũng lưu loát, nhất là lúc gọi ca ca. Bây giờ nghe lời Dương Dương nhà chị lắm, rời Dương Dương cái là khóc."
"Ai u, đây không phải là cô dâu nhí nhà Dương Dương mấy người chứ?!"
"Chính là con dâu nuôi từ bé của nhà chúng ta a!" Trình Bảo Lệ một mặt tự đắc, miệng thì nói là con dâu nuôi từ bé, mà mặt nhìn qua cứ như là cha mẹ vợ đang khoe khoang con rể mới vậy.
Một đống người tán gẫu nói chuyện, cơm tối ăn ngay ở nhà Trình Bảo Lệ, quây thành một bàn tròn lớn, từng người về nhà lấy thức ăn lại, ăn cùng nhau, mấy người đàn ông uống rượu, các chị em phụ nữ nói chuyện việc nhà cửa bếp núc, Trình Bảo Lệ lần này trở về đem theo cả son môi, một nhóm các chị nhìn thấy cảm thấy đặc biệt lạ lẫm, Trần nãi nãi nói: "Đây không phải là giấy đỏ kia, bặm môi một hồi, là đỏ sao?"
*Giấy đỏ: kiểu son thời xưa mà các thím xem cổ trang thấy các chị bặm môi hồi là đỏ lên ó
Trình Bảo Lệ mở thỏi son ra: "Không giống đâu, các chị nhìn cái này thật tốt a, quét một hồi liền có, đặc biệt tiện lợi!" Trình Bảo Lệ bây giờ không phải đến công xưởng, cái mùi "tơ tằm" ở trên người cũng không còn, tô son cổ quàng khăn lụa đẹp đẽ, cả người đều không giống trong quá khứ; phụ nữ ở bàn hầu hết đều là công nhân, chỉ có một người làm kế toán ở xưởng, bằng tuổi Trình Bảo Lệ cũng có mấy người, nhưng không ai nhìn xinh đẹp như Trình Bảo Lệ.
Trước khi đi ra ngoài, Trình Bảo Lệ cùng bọn họ nhìn giống hệt nhau, đều là những nữ công nhân, chỉ qua gần hai năm, nhưng lại như biến thành một người khác, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng lộ ra sự tự tin vốn không có trong quá khứ, cả người đều thay đổi, lúc đi ra ngoài là một đứa nhà quê, lúc về lại trở thành người thời thượng có khí chất.
Lại nhìn Trịnh Bình, cùng mấy người đàn ông ngồi nói chuyện cũng không giống ngày xưa chém gió ồn ào, mà ngồi hút thuốc dáng vẻ bình tĩnh như lãnh đạo, nói chuyện nghe cũng đặc biệt có trình độ.
Tất cả mọi người đều không thay đổi, chỉ có Trịnh Bình cùng Trình Bảo Lệ là trở nên khác xưa.
Trịnh Bình cùng mọi người nói về những biến hóa ở bên ngoài, nói sự phát triển của Bắc Kinh trong hai năm gần đây, Asian Game thúc đẩy sự tăng trưởng kinh tế, còn cả giá nhà ở Bắc Kinh. Làm cho mọi người thời điểm nghe thấy giá nhà ở Bắc Kinh có khi tăng lên đến tám, chín ngàn đều bị hù chết, có người đang ngồi trên ghế cũng suýt trượt mông ngã nhào xuống đất ; tám, chín ngàn mà đó mới chỉ một mét vuông! Một gian nhà kia có khi cả đời bọn họ cũng không mua nổi.
Có người không tin: "Không phải là nhà được trong xưởng phân chia sao? Bắc Kinh không có xưởng à? Hay không được phân nhà?"
Trịnh Bình nói: "Nhà để bán, lại không phải là nhà của xưởng, làm sao chia? Lại nói bây giờ các công xưởng nhà nước kinh tế đều đình trệ, cái xưởng dầu cha tôi đang làm ở trên thủ phủ ấy, cũng sắp không xong rồi, bây giờ nhiều xưởng phá sản lắm, chia nhà, lúc ấy công việc còn không có mà chia nói gì đến nhà."
Một đám người thổn thức không ngớt, thời điểm các công nhân nói tới nhà xưởng trọng tâm câu chuyện lại thay đổi nói sự tình trong xưởng bây giờ cũng là một hồi oán giận. Hóa ra bây giờ trong xưởng cũng là do xưởng trưởng nhận thầu, nhưng xưởng bọn họ bây giờ có mấy người xưởng trưởng lận, công tác quản lý cũng không giống nhau, xưởng trưởng vừa nhận được tiền bảo hiểm, mấy người xưởng trưởng kia liền bằng mặt không bằng lòng, ngày hôm nay ý tưởng này, ngày hôm sau chủ ý kia, công nhân trong xưởng cũng không biết phải làm sao. Hiện tại trong xưởng công suất lao động không cao, hạt cải dầu không thu hoạch được nhiều như trước, sản lượng dầu ép được cũng không nhiều như trước đây, tiền lương tuy rằng vẫn được phát, nhưng xưởng bị biến thành như bây giờ, trong lòng các công nhân cũng có ít nhiều oán giận.
Trịnh Bình không còn ở trong xưởng, nên cũng không tốt khi mù mờ đưa ra chủ ý gì, nhưng lại có người bỗng nhiên nhắc đến nhà máy tơ tằm mà Trình Bảo Lệ từng làm ở đó, hóa ra cái nhà máy đó cuối năm ngoái đã phá sản đóng cửa. Một ít trang thiết bị của nhà máy được một vị tổ trưởng trước kia mua mất, bây giờ nhà máy không còn nhưng mở ra một cái nhà xưởng nhỏ, các công nhân đa số đều cầm tiền trợ giúp sau phá sản đi rồi, chỉ có một ít người ở lại theo vị tổ trưởng kia làm.
Trình Bảo Lệ hỏi: "Tổ trưởng? Họ gì thế? Tên gọi là gì?"
"Gọi là gì thì không biết, nhưng hình như là họ Hoàng? Tôi nghe bọn họ toàn gọi là tổ trưởng Hoàng."
Trình Bảo Lệ thầm phun nước, ở nhà máy trước kia họ Hoàng không ít, nhưng tổ trưởng họ Hoàng chỉ có một, chính tổ trưởng của tổ trước đây nàng làm a! Trình Bảo Lệ nàng trước kia còn tặng lễ vật cho anh ta đây!
Thì ra nhà máy phá sản, tổ trưởng Hoàng liền đứng ra tự mình làm, Trình Bảo Lệ trong lòng vô cùng thổn thức, ngoài miệng cũng không nói gì, thầm cảm thán thế sự khó lường, nhưng nhớ tới tổ trưởng Hoàng cô vẫn thấy cảm kích không ngớt, cô vẫn nhớ lúc trước bản thân muốn rời khỏi nhà máy chính là tổ trưởng Hoàng giúp đỡ làm thủ tục, còn cổ vũ nàng nói cô có tầm nhìn, lúc đó cô không hiểu gì, bây giờ hồi tưởng lại, nói vậy tổ trưởng lúc ấy đã dự liệu được nhà máy sẽ không trụ vững được bao lâu, cho nên mới cổ vũ cô giúp đỡ cô.
Tối đó ăn cơm, Trình Bảo Lệ cùng Trịnh Bình lại mang theo đồ vật đi tới trước nhà đại ca Trịnh Bình, vừa vặn em trai Trịnh Bình cũng ở đó, không thể không nói người nhà họ Trịnh tốt vô cùng, chị dâu Trịnh vợ Trịnh đại ca cũng là một người tốt. Trịnh Đại làm thợ điện ở hệ thống cung cấp nước, vợ thì làm ở nhà máy chế biến thịt, còn Trịnh Tam làm ở một công ty mua bán máy móc, mọi người đơn giản ngồi hàn huyên tán gẫu với nhau, hai huynh đệ Trịnh gia cũng chỉ biết là bây giờ Trịnh Bình phát tài, cùng trước kia không giống nhau, nhưng tình cảm huynh đệ vẫn như trong quá khứ.
Trịnh gia gia đã nghĩ đên việc để cho Trịnh Tam cũng lên đây, bởi vì cái công ty máy móc kia không sớm thì muộn cũng sẽ đóng cửa, Trịnh Tam năm nay mới hai mươi ba tuổi, đối tượng cũng chưa có, Trịnh Bình cùng Trình Bảo Lệ nhớ tới việc này, lần này vừa vặn trở về cùng Trịnh Tam thảo luận một chút, nhưng trời đã muộn, mấy anh em liền hẹn ngày hôm sau nói chuyện. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Sau khi trở về, Trình Bảo Lệ Trịnh Bình nấu nước rửa mặt, Trình Bảo Lệ ngâm chân, không nhịn được thở dài, Trịnh Bình quay đầu hỏi: "Em thở dài cái gì?"
Trình Bảo Lệ lắc lắc đầu, nói: "Em vốn là đang lo lắng sau khi trở về mọi người sẽ xảy ra chia cách, đặc biệt là nhìn chúng ta hiện tại có tiền, sẽ cảm thấy chúng ta không phải là người cùng đường với bọn họ, không ngờ mọi người lại có thể tán gẫu vui vẻ như vậy."
Trịnh Bình rửa mặt xong nói: "Đừng có đoán mò, không có nhiều người có tâm địa gian xảo như vậy đâu, đều là người trong cùng một đại viện, quê hương hàng xóm, đừng nghĩ lung tung. Tốt thì chúng ta mang về, không giấu giấu diếm diếm, nói cho mọi người cùng biết chúng ta ở bên ngoài làm cái gì, bọn họ đồng ý đi cùng ra ngoài, thì mang bọn họ theo, cùng trải qua ngày tháng thật tốt. Em xem, lúc trước chúng ta cũng đâu có gì, lão Hàn vẫn đồng ý mang theo chúng ta, còn cho chúng ta vay tiền mua tín phiếu nhà nước sao? Lúc đó nếu bọn họ mà không giúp đỡ, chúng ta vẫn sẽ như cũ không có tiền.
Trình Bảo Lệ nhìn hắn nói: "Vậy chúng ta cũng đem tiền cho bọn họ vay??"
Trịnh Bình dở khóc dở cười: "Không phải ý này, ý tứ chính là nói để mình dẫn theo bọn họ, giúp đỡ bọn họ, mình không giấu diếm, nói cho bọn họ biết, bên ngoài là địa phương tốt, bọn họ động lòng cũng muốn đi ra ngoài, đi tỉnh thành ta liền giúp họ một chút. Em coi, nếu chúng ta mà trở về với y phục rách rưới và một cái bao nát, giả khổ chỉ lo người khác biết ta có tiền, bọn họ liền sẽ cho rằng ở bên ngoài không tốt, sẽ không đi ra ngoài, thì lúc đó có tiền cũng chỉ có chúng ta. Chúng ta cứ bình thản không cất giấu, người gato cứ để hắn gato, còn hàng xóm thì giúp một chút."
Trình Bảo Lệ gật gù: "Đúng đúng, chúng ta trước đây gặp chuyện đều được người khác giúp đỡ, bạn tốt hôm nay đều tới rồi, còn không tốt chúng ta không cần phải để ý đến hắn."
Trịnh Bình: "Chính là cái đạo lý này, lại nói, bây giờ giúp đỡ người khác một chút, sau này người ta phát đạt, mọi người mới có thể hỗ trợ lẫn nhau." Đạo lý này, chính là Hàn Trì Quân nói cho hắn ngày trước. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Mà giờ khắc này, ở cách xa Giang Bắc, nơi tỉnh thành Trịnh Hải Dương đang ngủ một giấc đột nhiên tỉnh lại, cậu cảm thấy trên đùi ướt nhẹp, thật giống như ga trải giường cũng ướt rồi.
Tay sờ soạng mở đèn một cái, ngửi thấy một cỗ nhàn nhạt mùi khai của nước tiểu, hóa ra Hàn Nhất tiểu bảo bảo tè dầm!
Cậu đưa tay đẩy hài tử, muốn đem Hàn Nhất đánh thức, sau đó đi gọi Trần Linh Linh đổi đệm cùng ga giường sau đó ngủ tiếp, kết quả Hàn Nhất quay đầu, đôi mắt đen bóng vẫn mở to, căn bản không giống vừa tỉnh ngủ, như kiểu vẫn không ngủ vậy.
Hài tử quay đầu, mím môi, đôi mắt nhìn Trịnh Hải Dương một chút rồi lại rũ xuống, một bộ vẻ mặt làm sai, Trịnh Hải Dương lúc này mới phản ứng được, hóa ra đứa nhỏ này biết mình tè, nửa đêm tỉnh rồi không dám lên tiếng, cả người rúc trong chăn tự mình xoắn xuýt đây.
Trịnh Hải Dương dở khóc dở cười, đem nhóc con đẩy ra ngoài dùng cái chăn sạch sẽ khác bọc lại, còn mình thì đi gọi Trần Linh Linh. Trần Linh Linh lau mông rồi thay quần sạch cho con trai, ở trong phòng đổi ga giường trải đệm, vừa đổi vừa nói: "Một giường này tiểu đến là nhiều, trước khi ngủ uống bao nhiêu nước hả!"
Hàn Nhất như là biết nói mình, khuôn mặt nhỏ có chút hồng, hai chân kẹp lại thành hình chữ bát, mặt ra vẻ làm sai đặc biệt xấu hổ.
Đổi được rồi một lần nữa lên giường, Trần Linh Linh tùy ý dỗ dỗ con liền trở về ngủ, trên giường nhỏ Hàn Nhất cố gắng đem mình co lại thành khối cầu củng củng vào lòng Trịnh Hải Dương, Trịnh Hải Dương ôm nhóc ngáp một cái, mắt nửa nhắm nửa mở mơ mơ màng màng nghĩ, đứa nhỏ này da mặt thật mỏng, tè dầm còn biết e lệ.
Tác giả có điều muốn nói: Bà dì đang đến, nước tràn bờ đê................