-Tiểu nữ lỡ yêu người mà mình gặp ở Cấm cung mất rồi, giờ phải làm sao đây?
Phải làm sao đây? Chàng là nam nhân lại lỡ bức nàng nói ra lòng mình mất rồi giờ phải làm sao đây?
Mà nàng ấy nói yêu người bản thân gặp ở Cấm cung, lời hay ý đều đã rõ ràng như thế, chàng không thể làm khó được nữa, lại quá sức mãn nguyện, một nụ cười tươi tắn không ngần ngại nở trên môi.
-Còn có thể làm sao nữa, dĩ nhiên ta sẽ giữ đúng lời hứa chịu trách nhiệm với cuộc đời nàng rồi.
Lời nói ra cũng là lúc toàn thân nàng nằm gọn trong vòng tay chàng, nụ cười tươi tắn rất nhanh chuyển dần sang biểu tình sắc lang quyến rũ. Seo Ah nghe tiếng tim mình reo vang không ngừng, ngại ngùng chẳng dám đối diện với chàng nữa.
-Ta xấu tới nỗi nàng không muốn nhìn mặt vậy sao?
Lúc này nàng cũng không hiểu sao bản thân lại có hành động nũng nịu như đánh nhẹ vào người chàng như thế. Biểu hiện kì quái kinh dị này không lẽ nào chính là vì hai tiếng “tình yêu” sao? Thật khó tin. Thì ra khi yêu chính là trở nên buồn cười tới vậy. Tương thông tâm tư với nàng, chàng cũng đã hiểu khi yêu chính là người đó làm bất kì điều gì cũng thấy hấp dẫn.
Bàn tay chàng nhẹ nhàng nắm chiếc cằm nhỏ của nàng, khẽ nâng lên. Giờ chàng càng nhìn rõ hơn dung nhan mỹ lệ đã khiến chàng tương tư khổ sở suốt mấy ngày giời. Ngũ quan thật hợp nhất, đặc biệt đôi môi đỏ rực quyến rũ ấy chàng từng một lần chạm tới cùng với men say, men tình kích thích chàng khao khát bao chiếm toàn bộ con người nàng, một chút cũng không bỏ sót. Tuy nhiên, nàng giống như nhành hoa yếu mềm chỉ nên được nâng niu, chàng thực sự không dám để ham muốn nhỏ nhen của nam nhân làm tổn thương.
Seo Ah hiểu được điều đó, cũng là tiện bản thân chưa chuẩn bị được tâm lí liền ngọt nhạt mở lời dụ dỗ, thay luôn cả cách xưng hô.
-Đối với việc phòng the, thiếp thực sự có hơi e ngại, để từ từ được không chàng? Huống chi đêm hôm đó ở Cấm cung, ai mà biết chàng đã làm những gì rồi, hỗn đản…
Sao càng nói càng thấy chính mình mới hỗn đản vậy nè?
Chàng nén cười, nheo mắt hỏi lại nàng.
-Ý nàng là làm những gì chứ?
-Chàng còn hỏi nữa.
-Seo Ah của ta, nàng thật là đáng yêu mà.
Rồi chàng cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi nàng, cười híp cả lại. Hóa ra cảm giác của tình yêu là ngọt ngào đến vậy.
Nếu như cả hai đều chưa sẵn sàng thì cũng chẳng việc gì phải vội. Ngày tháng còn dài, yêu thương mới chỉ vừa chớm nở, để đến lúc tình cảm ấy dâng lên mãnh liệt nhất rồi cứ thế theo con tim mách bảo chẳng phải mới là hoàn hảo nhất hay sao?
Đêm nay cứ thế tĩnh mịch, lặng lẽ mà trôi qua. Cuộc đời nàng giờ đã có thêm người đồng hành, bất kể tương lai thế nào, quá khứ ra sao, chỉ cần hiện tại thỏa mãn nhất định có thể hảo hảo mà hạnh phúc mỗi ngày. Cũng chẳng cần biết gặp được chàng có phải định mệnh đã sắp đặt từ trước, chỉ biết rằng nàng có thể yêu một ai đó, nguyện gắn cả đời mình bên cạnh người đó chính là một chút cũng không còn hối hận.
Mang tình yêu của chàng vào giấc mơ, biến tất cả trở nên thật ngọt ngào…
…
Lần đầu tiên ngủ cùng một người đàn ông thật khó tránh khỏi bất an, hồi hộp, Seo Ah cả đêm chập chờn đã sớm tỉnh giấc từ lâu, nằm im nhìn phu quân vẫn còn đang yên giấc trước mặt. Ở cự li gần, tư thế đặc biệt, trông chàng ấy thực sự đẹp muốn ngừng thở. Mỗi một thời đại lại có một tiêu chuẩn cái đẹp riêng nhưng vẻ đẹp trai phi thường khó tả của chàng là bất chấp thời đại, trong bất kì hoàn cảnh nào đều có thể tỏa sáng. Đến mức một người vốn tưởng chừng như vô cảm với đàn ông như Seo Ah nàng còn phải trầm trồ tán thưởng thì hẳn đã đủ hiểu “nhan sắc” của chàng có thể gây hại cho nữ nhân thế nào.
Đột nhiên lại trộm nghĩ nếu như chàng không đẹp trai như vậy thì liệu có thể khiến trái tim băng lạnh của nàng tan chảy nổi hay không? Ây dà, cái vấn đề này là không cần thiết phải suy xét nha, ai bảo chàng sinh ra, lớn lên đã đẹp trai như vậy, giả thiết mãi chỉ là giả thiết, không hề có hiệu lực ảnh hưởng. Sáng sớm, đừng mang mấy chuyện thử thách ra làm khó người ta, thật phiền.
Là một thiếu phu nhân thì sau cùng vẫn chỉ là một nàng dâu, việc đầu tiên nàng phải làm sau khi tỉnh dậy chính là tới Sảnh điện hành lễ trước gia tiên. Ngày thường mà có thể đặt chân tới Sảnh điện chính là một đặc ân cũng là phúc hạnh lớn, không phải là người trong gia môn bất kể chức cao vọng trọng đến mấy cũng không thể tới. Nôm na ra chẳng phải Sảnh điện chính là Cấm cung thứ hai của Đại Thiên Môn đó sao?
Tiếp đó là lui tới thỉnh an cha mẹ chồng đang ngồi hai bên linh đường. Seo Ah cứ có cảm giác dường như lão gia không thích mình, vô hình trở nên tột cùng căng thẳng, hai tay dâng trà tận lực lắm mới có thể bình tĩnh. Chỉ đợi lão gia đỡ lấy li trà liền lập tức mất kiềm chế thở phào một hơi hết sức lộ liễu.
Cái sự đáng yêu không đúng lúc ấy của nàng lại chỉ khiến một người duy nhất có mặt không nhịn được bật cười ra tiếng. Tuy nhiên theo phản ứng tự nhiên, phu nhân thấy nhị thiếu gia cười thì cũng vô thức bịt miệng cười theo. Tình cảnh này khá là hay ho, đại thiếu gia vì thế cũng nhàm chán muốn góp vui. Duy có Nar Bin hoàn toàn không thấy chuyện này có gì đáng cười, sắc diện có phần tối dần. Lão gia đối với biểu hiện tùy tiện, vô lối của Seo Ah đã thoáng không hài lòng rồi, trước phản ứng thật mất mặt của những người khác tâm trạng càng lúc càng đi xuống, nghiêm mặt hắng giọng chấn chỉnh:
-Không biết đây là đâu hay sao mà cười đùa thản nhiên như vậy hả?
Moo Y nén cười, cũng thật nghiêm nghị mà kháng lại:
-Chẳng lẽ Sảnh điện thì không được phép cười hay sao phụ thân?
Có mù cũng nhận ra được tâm tình Moo Y hiện tại tốt như thế nào. Bất quá giờ đối với chàng kiểu gì cũng giống như càng làm người điên nhìn ai cũng giống mình, lão gia lực bất tòng tâm ném lại chỉ thị giáo dưỡng nhị thiếu phu nhân cho phu nhân rồi nhanh chóng rời khỏi. Phu nhân cũng không ý kiến gì, giao phó hết lại cho đại thiếu phu nhân toàn quyền quyết định tiếp đó cũng theo đúng hướng lão gia mà tiến. Chỉ còn lại bốn người, nam thanh nữ tú. Seo Ah ít nhiều cũng không dám trước mặt đại thiếu phu nhân mà kiêu ngạo gì, cung kính đến trước mặt Nar Bin mà hành lễ.
-Đại thiếu phu nhân, xin được nâng đỡ.
Đối với kẻ cóc ghẻ mà thành thiên nga như Seo Ah, Nar Bin thậm chí còn không thèm khinh bỉ. Thái độ quá đáng hết mức này, Seo Ah đã đoán trước được vẫn không sao có thể chấp nhận, nhưng đột nhiên lại nhận thấy bản thân ngày xưa phản chiếu trong đối phương, nén giận mà cho qua. Đúng vậy, nếu nhớ không lầm thì nàng của năm hai mươi tám tuổi thời hiện đại chính là không thèm để mắt tới những kẻ tiểu tốt tầm thường, quen thói ngẩng đầu lên cao, nếu nhất định phải cúi đầu xuống tuyệt nhiên sẽ rất mỏi cổ mà thành ra khó chịu. Cho nên là hiện tại nàng không có tư cách dè bỉu người kia.
Tuy nhiên có người không hiểu được điều đó, lại nghĩ nương tử mình bị người ta hiếp đáp, không can tâm muốn đứng ra giành công bằng, quên mất đối thủ là người đa đoan quỷ kế, cuối cùng đổi lại được là không chỉ nương tử mà ngay chính mình cũng bị mất mặt.
-Ta từ đầu chí cuối không nói một lời nào nhị thiếu gia lại dám nói ta vũ nhục thiếu phu nhân của người, cái này không gọi là hàm oan người khác thì chỉ có thể là vì tính tình trẻ con thích gây chuyện vô cớ. Phu quân à, chàng thấy mấy lời này của ta không sai gì chứ?
Đại thiếu gia đứng ngay cạnh vẫn cây quạt quen thuộc quét gió thẳng mặt phu nhân, cười cười.
-Sáng ngày ra mà đã nóng rồi, thật không tốt cho đường con cái chút nào a, phu nhân.
Vẫn là huynh đệ hoạn nạn có nhau, tuy một phút giây nào đó vẫn tham vọng giá mà đứng trước lão gia cũng có thể không màng nguy nan ra tay tương trợ như vậy thì thật tốt.
Nar Bin bị một nhát trúng ngay yếu điểm, giận muốn ói máu, nhưng cũng chẳng phải ngày đầu, vẫn đủ sức kháng cự, đem hết oán hận mà đổ lên người kẻ yếu nhất trong đám.
-Nhị thiếu phu nhân về chuẩn bị đi, lát nữa sẽ có người đưa người tới Thư các. Đích thân ta sẽ chỉ dẫn quy tắc, lễ nghi cho người.
Lời này nói ra âm hưởng rất chi bình thường mà sao lại khiến dọc sống lưng Seo Ah lạnh toát thế này. Rõ ràng nói là chỉ dẫn quy tắc, lễ nghi mà sao lại nghe như đưa nàng đi chết. Không sợ, nàng không phải là sợ, có ai sợ một kẻ tính cách tương đối giống mình hay không? Dù gì nàng giờ cũng đã là nhị thiếu phu nhân, sợ cái quái gì, hơn cả còn sống hơn mấy cái người này những gần hai mươi năm, điều gì trên đời này có thể làm khó được nàng. Thôi mà, sống thật với lòng mình một chút đi, sẽ thoải mái hơn nhiều a, nữ chính.
-Moo Y, chàng nói coi đại thiếu phu nhân đó sẽ không làm gì thiếp chứ?
Vô tình không để ý đã gọi tên chàng, lại còn không hiểu chàng vì thế mà bị đả kích, vô tư nghiêng đầu hỏi han.
-Chàng sao thế? Đột nhiên lại đỏ bừng mặt như vậy…
-Ngốc.
Chàng lẩm bẩm thành tiếng, quay ngoắt mặt đi, càng nhìn nàng càng cảm giác tâm tư rộn rạo khó chịu. Chàng mới là ngốc, không hề biết đó là biểu hiện của việc không kiềm chế nổi tình yêu. Bởi vậy càng không biết những lúc như thế phải làm thế nào mới có thể xoa dịu.
Còn nàng chính là với mấy vấn đề tình cảm sẽ nghiễm nhiên giật lấy chức vị thiên hạ đệ nhất ngây ngốc, thấy sắc mặt chàng dần dần trở về bình thường cũng không nghĩ gì nhiều nữa, lại tiếp tục chủ đề ban nãy đang nói dở.
-Đến ngay cả chàng trước mặt đại tẩu mình cũng mất hết uy quyền như vậy, nói thiếp phải làm sao đây, cô ta rõ ràng không vừa mắt thiếp, muốn nhanh nhất thủ tiêu thiếp đi. Tại sao chứ, thiếp đâu có phải thứ phu nhân của phu quân cô ta nữa, có thể ngáng chân gì cô ta được?
Thời đại này sao mà nguy hiểm khổ đi, mạng sống con người ta mà coi như cỏ rác, muốn giết là giết ngay được. Sống sót được cả chục năm qua rõ ràng Seo Ah nàng chính là nữ nhân kiệt xuất xuyên thế kỷ rồi.
Đối với lo sợ của nàng, Moo Y lại không quá lo lắng.
-Cô ta là người biến nàng thành nhị thiếu phu nhân, chắc không tốn công tính toán như thế lại chỉ để một phát giết luôn chứ, chí ít có muốn mua vui thì cũng phải từ từ nhiều cách thức chứ nhỉ? Nàng thấy ta nói đúng không?
Chàng như vậy là đang muốn chọc nàng căng thẳng mà. Đáng ghét! Nàng không ngần ngại đánh vào người chàng, trừng trừng. Nhưng rồi, chẳng cho chàng cơ hội bất mãn vì bị đánh, nàng cũng không có tâm trí để hờn dỗi vì bị giỡn, đã nhận ra trong lời nói của chàng có chút không ổn.
-Chuyện thiếp từ đại thứ lên nhị chính… sao chàng lại biết?
Không biết thì chẳng hề gì, biết được thực chất sự việc rồi lại cảm giác muốn phát điên. Hóa ra nàng khổ sở ở thời đại này còn chưa đủ, giờ phải chịu cả nhục làm quân cờ trong trò đánh ghen của người ta. Ức chế không thể phát tiết càng không thể phát tiết trước mặt phu quân, Seo Ah chỉ đành thở dài một hơi ngao ngán.
-Tại sao thế giới này lại tàn nhẫn đến vậy, muốn tìm kiếm một người để tin cũng thật khó.
Nỗi lòng phiền muộn của nàng giờ phút này đã đổi lại được sự quan tâm của một người, lại là người duy nhất có thể bảo vệ được nàng ở thế giới này. Khiến nàng vì đó một lần nữa có thể ngẩng cao đầu không chỉ trước các cung nữ khác, trước Moo Ra hay thậm chí là Nar Bin mà tuyên bố rằng: