Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi

Chương 14



Lúc này đã hơn 10 giờ sáng, nếu ông chủ Tần Lý đã cho nghỉ thì Trình Mộc Quân đương nhiên chẳng muốn đến công ty làm gì.
Hiện giờ cậu ghen ghét vì phát hiện kim chủ dư tình chưa dứt với bạch nguyệt quang, à không, phải là chưa từng hết yêu bạch nguyệt quang, có thêm loại thiết lập này thì trợ lý hoàn mỹ Trình Mộc Quân đương nhiên sẽ có chút bất thường.
Mặc dù hôm qua tình tiết phát triển ngoài ý muốn nhưng Trình Mộc Quân cảm thấy có thể giải thích một cách logic được.

Chủ yếu là do Tần Lý.
Cũng là do cậu tạo nghiệp.
Hiện tại xem ra cần phải tiêm một liều thật mạnh.

Trên phương diện tình cảm Tần Lý không hề nhạy bén, không giở trò một chút là hắn sẽ không nhận ra chân tình của bản thân.
Trình Mộc Quân tỉ mỉ nghiền ngẫm thiết lập nhân vật trong kịch bản gốc, phát hiện ra đầu mối quan trọng khiến Tần Lý nhận ra tình cảm của mình, đó là “Trình Mộc Quân” gây sự vô cớ.
Trước đây Trình Mộc Quân điệu thấp là vì suy sét đến việc không thể chọc giận Du Thiếu Ninh, hiện tại Du Thiếu Ninh đã được xoa dịu cũng kha khá, có thể bắt đầu bước tiếp theo.
Về phần phải ỷ chiều mà hư như thế nào Trình Mộc Quân vẫn có chút chưa rõ: “Hệ thống, cậu có kịch bản ỷ chiều mà hư không cho tôi tham khảo một chút?”
Hệ thống vừa nãy bị đả kích quá đà nên giờ giở giọng: “Tình huống hiện tại của cậu cũng chẳng cần ỷ chiều mà hư đâu, Tần Lý ngủ cậu xong không dịu dàng ân cần mà lại chạy mất, vừa nhìn liền biết không coi trọng cậu được bao nhiêu.”
Trình Mộc Quân: “Cái này là cậu không biết rồi, thuộc tính tham công tiếc việc mới làm tôi yêu thích không ngơi tay, từ giường bò dậy liền nghiêm túc đi làm việc Play…”
Hệ thống: “Dừng!” Hệ thống nói xong ném ra một đống thiết lập ỷ chiều mà hư rồi nhanh chóng tự kỷ, hơn nữa còn hối hận đáng ra mình không nên khiêu chiến giới hạn đạo đức của Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân nhìn vài lần, tổng kết một chút, quyết định nhắn tin cho Tần Lý, chất vấn đối phương sao có thể bỏ mặc mình mà đi.
Tuy rằng đây là thói quen ở chung cậu cố tình bồi dưỡng, nhưng một ngày ỷ chiều mà hư đương nhiên phải bắt đầu từ vui giận thất thường.
Không ngờ mở giao diện WeChat ra lại thấy tin nhắn của Du Thiếu Ninh, thời gian là ngày hôm qua, hơn nửa tiếng sau khi cậu và Tần Lý rời khỏi hộp đêm.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản.
Du Thiếu Ninh: [Không phải cậu luôn muốn hiểu rõ hơn về Tần Lý sao, ở trong phòng Cảnh Thần trên lầu hai có bí mật của hắn…]
Há, đúng thật là đồng đội tốt, Trình Mộc Quân vui vẻ, lập tức đứng dậy đi thẳng lên lầu hai.
Hệ thống bỗng nhiên lên tiếng: “Du Thiếu Ninh bị sao vậy? Bị chơi ngải à? Hắn biết cậu biết Tần Lý coi mình thành thế thân rồi còn gì?”
Trình Mộc Quân: “Ai nói tin này là Du Thiếu Ninh nhắn.”
“Không phải cậu nói đồng đội hỗ trợ sao?”
Trình Mộc Quân: “Đồng đội tôi nói là Tống Cảnh Thần nha.”
“Tin nhắn này là Tống Cảnh Thần nhắn?”
Hệ thống khiếp sợ, Trình Mộc Quân thương xót cho chỉ số thông minh của nó ba giây, sau đó không chút do dự mở cửa phòng Tống Cảnh Thần.
Trình Mộc Quân rất quen thuộc bố trí bên trong, dù sao thì cậu cũng là người phụ trách lo liệu mọi thứ trong ngôi nhà này.


Căn phòng không có quá nhiều thay đổi, ngoại trừ thêm những đồ dùng cần thiết hàng ngày thì không có gì khác biệt.
Mục tiêu của Trình Mộc Quân rất rõ ràng, cậu đi thẳng đến trước giường lớn ở giữa, từ ngăn kéo tủ đầu giường rút ra một chồng thư.
Hệ thống trợn mắt há mồm nhìn: “Sao cậu tìm nhanh vậy?”
Trình Mộc Quân thản nhiên lật xem, không chút để ý: “Lúc chuyển vào ở tôi đã phát hiện ra mấy thứ này rồi, khi di chuyển đồ đạc bị rơi ra, công nhân dọn nhà giao lại cho tôi giữ, dọn xong thì tôi trả lại chỗ cũ.”
“Cậu xem qua rồi?”
Trình Mộc Quân: “Không, một người có giới hạn đạo đức như tôi sẽ đọc trộm thư tình của người khác sao?”
Không sai, cả chồng thư này đều là thư tình Tần Lý viết cho Tống Cảnh Thần thời niên thiếu.

Lúc ấy phát hiện, Trình Mộc Quân quả thật kinh ngạc, trai khoa học kỹ thuật không hiểu phong tình như Tần Lý vậy mà còn chơi chiêu viết thư tình, hoàn toàn tách rời với thiết lập nhân vật.
Nếu lúc này muốn chơi ỷ chiều mà hư thì đương nhiên phải mở ra xem một chút.
Thời trung học chữ Tần Lý không quá đẹp, không thẳng thóm lại còn rối tùm lum khó mà phân biệt nổi.
Trình Mộc Quân lại nghĩ tới lần đầu cậu quen Tần Lý, ngay cả chữ ký cũng quéo banh chành rất khó nhìn.
Sau này cậu thiết kế chữ ký phù hợp với hình tượng Tần Lý, lại mài giũa đối phương luyện chữ một thời gian dài mới bồi dưỡng được nét chữ mạnh mẽ như thiết họa ngân câu*.
⌕ Thiết họa ngân câu
Nội dung bức thư tình cũng tràn ngập phong cách không hiểu phong tình của Tần Lý, y như được trích sao từ bách khoa thư tình linh tinh gì đó.

Trình Mộc Quân vừa xem vừa phỉ nhổ: “Bảo sao hồi trước Tần Lý không theo đuổi được Tống Cảnh Thần, trình độ viết thư tình như học sinh tiểu học thế này mà theo đuổi được mới là lạ.

Trời ạ, còn trích cả lời bài hát…”
Trình Mộc Quân vừa xem vừa phỉ nhổ: “Bảo sao hồi trước Tần Lý không theo đuổi được Tống Cảnh Thần, trình độ viết thư tình như học sinh tiểu học thế này mà theo đuổi được mới là lạ.

Trời ạ, còn trích cả lời bài hát…” Trình Mộc Quân cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, sau khi lên lầu trực tiếp khóa cửa ném mình lên giường.
Chẳng qua nội dung cũng không quan trọng, quan trọng đây là cửa ải đột phá.

Một mảng tĩnh lặng.
***
Suất diễn còn lại của ‘Trình Mộc Quân’ trong cốt truyện này là, đau đớn khôn cùng, lửa giận khôn nguôi, đi tìm Tần Lý chất vấn.

Các tình tiết nhỏ đương nhiên là sẽ không khớp nhau.
Hôm nay Tần Lý tan tầm rất sớm, mới 3 giờ đã đẩy hết công việc không cần thiết qua một bên về nhà.

Hắn và Trình Mộc Quân vừa kết thúc chiến tranh lạnh, sau một đêm tình cảm mãnh liệt mà bỏ lại bầu bạn ở nhà cũng không thỏa đáng lắm.

Trình Mộc Quân tự hào: “Đương nhiên, tôi là ai chứ, chỉ cần không OOC, phù hợp logic thì chắc chắn có thể bẻ về.”
Tần Lý mới đầu còn bình tĩnh nói đạo lý với đối phương, lúc sau lại bị ‘Trình Mộc Quân’ càn quấy chanh chua chọc giận.

Hai người cãi nhau một trận, ‘Trình Mộc Quân’ nói một câu: “Hoặc là Tống Cảnh Thần đi, hoặc là tôi đi.”
Chỉ là khi hắn tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt mỏi mệt của Trình Mộc Quân và danh sách việc cần làm đầy trong di động, hắn vẫn lựa chọn nhanh chóng đến công ty xử lý hết công việc.

Trình Mộc Quân dùng sức hất ra, lực trên cổ tay ghìm chặt như kìm như sắt không thể lay động, cậu nỗ lực một lát chỉ đành từ bỏ.

Kết cục như lẽ dĩ nhiên, sau một đêm suy nghĩ, Tần Lý lựa chọn để Trình Mộc Quân rời đi.
Tần Lý đỗ xe, vào nhà, lên lầu.

Đến lầu hai hắn phát hiện cửa gần cầu thang mở ra.

Tần Lý cũng không để ý, chỉ nghĩ là Tống Cảnh Thần đã trở lại.

Trong phòng trống không chẳng có ai, Tần Lý cau mày móc điện thoại.
Hắn không dừng lại, trực tiếp lên thẳng lầu ba.

Tần Lý trong nguyên tác thật đúng là có thể gọi là trong sạch, dù sao mấy năm bao dưỡng hắn chưa từng làm chuyện lăn giường, quả thực y như làm từ thiện, nhắc đến chuyện chia tay đương nhiên cũng không cảm thấy áy náy có lỗi gì.
Trong phòng trống không chẳng có ai, Tần Lý cau mày móc điện thoại.

Tần Lý cau mày, phun ra hai chữ: “Không phải, cậu ấy chỉ ở nhờ một đoạn thời gian, tôi đã phái người đi tìm chỗ thích hợp rồi, tìm được liền…”
“Cậu ở đâu?”

Âm thanh Trình Mộc Quân có chút kỳ quái, dường như đang cách đó không xa: “Lầu hai.”
Cậu hoàn toàn không để vào tai, hai tay cầm lấy bức thư trực tiếp xé thành hai nửa, sau đó xé tiếp thành nhiều mảnh trước vẻ mặt vặn vẹo của Tần Lý, vứt lên không trung.
Tần Lý phản ứng lại, người trong phòng lầu hai không phải Tống Cảnh Thần mà là Trình Mộc Quân.

Trong lòng hắn hiện lên một cảm xúc không thể nói rõ, hắn thậm chí không cúp máy đã xoay người đi xuống dưới.

Đã từng, hắn đã từng không thích người khác tiến vào căn phòng tượng trưng cho kỷ niệm này.

Chẳng qua khi sống cùng Trình Mộc Quân hắn lại giao hết sự vụ trong nhà cho Trình Mộc Quân xử lý.
Hắn không dừng lại, trực tiếp lên thẳng lầu ba.
Đã từng, hắn đã từng không thích người khác tiến vào căn phòng tượng trưng cho kỷ niệm này.

Chẳng qua khi sống cùng Trình Mộc Quân hắn lại giao hết sự vụ trong nhà cho Trình Mộc Quân xử lý.

Trình Mộc Quân bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, giơ tay nhặt một phong thơ rồi đứng lên.
Trình Mộc Quân tựa hồ không quá bận tâm đến tình huống lầu hai, mấy năm qua ngoại trừ để người giúp việc đi vào quét tước cậu chưa từng động vào đồ bên trong.

Trình Mộc Quân không trả lời, sau một lúc lâu cậu mới gõ gõ vào đống thư trên bàn: “Quen không? Đây là cái gì?”
Tần Lý đẩy ra cánh cửa khép hờ, nhìn thấy Trình Mộc Quân đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ với một đống thư trên bàn trà tròn trước mặt.

Khóe mắt Tần Lý khẽ giật, đương nhiên hắn biết đây là cái gì, những dòng chữ đã từng chứa đầy tình yêu nóng cháy thời niên thiếu, mặt trên là bút pháp ngây ngô của hắn.
Hắn đi qua, do dự một chút, không ngồi ở đối diện mà đứng bên người Trình Mộc Quân, đặt tay lên vai cậu: “Sao vậy?”
Hệ thống lúc này mới phản ứng lại: “Vừa nãy cậu đọc lời thoại theo kịch bản sao?”
Trình Mộc Quân không trả lời, sau một lúc lâu cậu mới gõ gõ vào đống thư trên bàn: “Quen không? Đây là cái gì?”
Khóe mắt Tần Lý khẽ giật, đương nhiên hắn biết đây là cái gì, những dòng chữ đã từng chứa đầy tình yêu nóng cháy thời niên thiếu, mặt trên là bút pháp ngây ngô của hắn.

Chuyện vừa rồi là cốt truyện Trình Mộc Quân tìm ra từ kịch bản, đại khái là thế này.
Cảm giác hoảng hốt mãnh liệt khiến Tần Lý không thể thốt được thành lời, chuyện về Tống Cảnh Thần từ trước tới nay hắn chưa từng nói với Trình Mộc Quân.

Cảm giác hoảng hốt mãnh liệt khiến Tần Lý không thể thốt được thành lời, chuyện về Tống Cảnh Thần từ trước tới nay hắn chưa từng nói với Trình Mộc Quân.
Lúc đầu là cảm thấy Trình Mộc Quân không quan trọng, đến sau này chỉ còn là không nghĩ tới.

Bây giờ mọi chuyện đột nhiên mở ra, hắn vốn đã thiếu nhạy bén về chuyện tình cảm, tế bào não đã chết không ít vì chiến tranh lạnh với Trình Mộc Quân giờ càng được nước bãi công.
Một mảng tĩnh lặng.

Tần Lý theo bản năng kéo cậu lại nhưng bị hiểu lầm.
Trình Mộc Quân bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, giơ tay nhặt một phong thơ rồi đứng lên.

Đó là chuyện trước kia.

Hốc mắt cậu đỏ hoe, nhìn chằm chằm Tần Lý gằn từng chữ một: “Anh, và Tống Cảnh Thần, rốt cuộc là quan hệ gì?”
Tần Lý theo bản năng kéo cậu lại nhưng bị hiểu lầm.
Trình Mộc Quân lời mang gai góc: “Sao? Thích đến không nỡ bỏ à.

Không hổ là tình nghĩa thiếu niên.

Cho người tình cũ đến sống trong nhà có phải là muốn nối lại tình xưa không?” Âm thanh Trình Mộc Quân có chút kỳ quái, dường như đang cách đó không xa
Tần Lý cau mày, phun ra hai chữ: “Không phải, cậu ấy chỉ ở nhờ một đoạn thời gian, tôi đã phái người đi tìm chỗ thích hợp rồi, tìm được liền…” Chỉ là khi hắn tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt mỏi mệt của Trình Mộc Quân và danh sách việc cần làm đầy trong di động, hắn vẫn lựa chọn nhanh chóng đến công ty xử lý hết công việc.
Trình Mộc Quân đắm chìm trong thiết lập gây sự vô cớ đương nhiên không thể hỏi tiếp, lúc cãi nhau phải chú ý không nói đạo lý.

Cậu giơ tay bụm mặt, có hơi run rẩy.
Hết thảy cốt truyện, đều nằm trong lòng bàn tay.
Cậu hoàn toàn không để vào tai, hai tay cầm lấy bức thư trực tiếp xé thành hai nửa, sau đó xé tiếp thành nhiều mảnh trước vẻ mặt vặn vẹo của Tần Lý, vứt lên không trung.
Những vụn giấy rơi xuống lả tả như bông tuyết.
Tần Lý đưa mắt nhìn theo vụn giấy, lại nhìn về phía Trình Mộc Quân.

Hắn cảm thấy rất kỳ lạ, người trước mặt rất kỳ lạ.
Trình Mộc Quân đang định xé tiếp, Tần Lý không chịu được nữa, tiến lên một bước nắm lấy cổ tay cậu, trầm giọng nói: “Cậu bình tĩnh một chút.” Không được, Trình Mộc Quân lăn qua lộn lại trên giường.


Tôi nói này, kịch bản của các cậu có thể căn cứ tình huống thực tế cải tiến lại một chút không, thật sự thấy ghê quá.
Trình Mộc Quân dùng sức hất ra, lực trên cổ tay ghìm chặt như kìm như sắt không thể lay động, cậu nỗ lực một lát chỉ đành từ bỏ.
Hốc mắt cậu đỏ hoe, nhìn chằm chằm Tần Lý gằn từng chữ một: “Anh, và Tống Cảnh Thần, rốt cuộc là quan hệ gì?”
Tần Lý: “Bạn bè.”
“Bạn bè? Anh sẽ viết thư tình cho bạn anh sao?”
Trình Mộc Quân đắm chìm trong thiết lập gây sự vô cớ đương nhiên không thể hỏi tiếp, lúc cãi nhau phải chú ý không nói đạo lý.
“Đó là chuyện trước kia.”
“Đã là chuyện trước kia anh còn để người vào đây ở? Còn giữ lại thư tình này nọ, chuẩn bị từng giờ từng phút hoài niệm đúng không?” Tốc độ nói của Trình Mộc Quân rất nhanh, không cho Tần Lý một chút cơ hội giải thích: “Tôi thấy hẳn là chuẩn bị lăn giường nối lại tình xưa bất cứ lúc nào rồi chứ gì?”
Hiện tại Trình Mộc Quân dựa và kỹ thuật diễn xuất sắc và Tống Cảnh Thần trợ công, nói ra lời thoại mấu chốt, chỉ còn chờ Tần Lý suy nghĩ xong lựa chọn kết thúc hợp đồng.
Đề tài lâm vào trạng thái tuần hoàn không lối thoát, lông mày Tần Lý càng nhíu càng chặt, sắc mặt âm trầm, màu mắt u ám, tựa hồ đã mất kiên nhẫn tới cực điểm.
Trình Mộc Quân thở hổn hển mấy hơi, hất văng tay Tần Lý ra: “Nếu anh đã nói buông bỏ rồi thì, hoặc là Tống Cảnh Thần dọn đi, hoặc là tôi đi.” Tần Lý đưa mắt nhìn theo vụn giấy, lại nhìn về phía Trình Mộc Quân.

Hắn cảm thấy rất kỳ lạ, người trước mặt rất kỳ lạ.
Nói xong cậu xoay người rời khỏi phòng, bước chân có chút lảo đảo tựa như chật vật chạy trối chết.

Trình Mộc Quân đang định xé tiếp, Tần Lý không chịu được nữa, tiến lên một bước nắm lấy cổ tay cậu, trầm giọng nói: “Cậu bình tĩnh một chút.”
***
Trình Mộc Quân cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, sau khi lên lầu trực tiếp khóa cửa ném mình lên giường.
Cậu giơ tay bụm mặt, có hơi run rẩy.
Hệ thống: “…Không phải chứ, cậu không có trái tim mà?”
Trình Mộc Quân buông tay, hệ thống lúc này mới chú ý cậu chỉ là đang cười thôi, còn cười đến độ ứa ra nước mắt.
“Không được, kịch bản của các người buồn cười quá.” Trình Mộc Quân lăn qua lộn lại trên giường, kìm nén ý cười: “Nếu không chạy tôi sợ mình cười ra tiếng trước mặt Tần Lý mất.

Tôi nói này, kịch bản của các cậu có thể căn cứ tình huống thực tế cải tiến lại một chút không, thật sự thấy ghê quá.”
Hệ thống lúc này mới phản ứng lại: “Vừa nãy cậu đọc lời thoại theo kịch bản sao?” Trình Mộc Quân tựa hồ không quá bận tâm đến tình huống lầu hai, mấy năm qua ngoại trừ để người giúp việc đi vào quét tước cậu chưa từng động vào đồ bên trong.
Trình Mộc Quân đắc ý: “Chứ sao, loại lời thoại chua lè này tôi không đủ bản lĩnh để tưởng tượng ra.

Nhưng mà thật ra cũng hữu hiệu lắm, hồi ức quá khứ quả nhiên là cấm địa trong lòng Tần Lý, tôi mà không chuồn nhanh sợ là anh ta đấm tôi một cái thật đấy.

Nhanh, nhìn thanh tiến trình.”
Hệ thống kinh ngạc: “65%, cốt truyện mấu chốt cũng hoàn thành, cậu, thật là quá lợi hại, thế mà bẻ về được.”
Trình Mộc Quân tự hào: “Đương nhiên, tôi là ai chứ, chỉ cần không OOC, phù hợp logic thì chắc chắn có thể bẻ về.”
Chuyện vừa rồi là cốt truyện Trình Mộc Quân tìm ra từ kịch bản, đại khái là thế này.
[Sinh nhật Tống Cảnh Thần, Tần Lý tĩnh tâm chuẩn bị bữa tiệc, tình cảm hai người nảy nở, sau khi uống say thì hôn nhau.

Ngày hôm sau Tần Lý nhớ lại mọi chuyện, cảm thấy mình nên kết thúc hợp đồng với “Trình Mộc Quân”, bắt đầu đoạn tình cảm với Tống Cảnh Thần với tấm thân trong sạch.]
Các tình tiết nhỏ đương nhiên là sẽ không khớp nhau.
Tần Lý trong nguyên tác thật đúng là có thể gọi là trong sạch, dù sao mấy năm bao dưỡng hắn chưa từng làm chuyện lăn giường, quả thực y như làm từ thiện, nhắc đến chuyện chia tay đương nhiên cũng không cảm thấy áy náy có lỗi gì.
Suất diễn còn lại của “Trình Mộc Quân” trong cốt truyện này là, đau đớn khôn cùng, lửa giận khôn nguôi, đi tìm Tần Lý chất vấn.
Tần Lý mới đầu còn bình tĩnh nói đạo lý với đối phương, lúc sau lại bị “Trình Mộc Quân” càn quấy chanh chua chọc giận.

Hai người cãi nhau một trận, “Trình Mộc Quân” nói một câu: “Hoặc là Tống Cảnh Thần đi, hoặc là tôi đi.”
Kết cục như lẽ dĩ nhiên, sau một đêm suy nghĩ, Tần Lý lựa chọn để Trình Mộc Quân rời đi.
Hiện tại Trình Mộc Quân dựa và kỹ thuật diễn xuất sắc và Tống Cảnh Thần trợ công, nói ra lời thoại mấu chốt, chỉ còn chờ Tần Lý suy nghĩ xong lựa chọn kết thúc hợp đồng.
Hết thảy cốt truyện, đều nằm trong lòng bàn tay..