Lớp Phó, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa Mà

Chương 61: Tỉnh ngộ

Tết nhất luôn là dịp để các gia đình quây quần, tụ tập lại với nhau sau một năm dài bôn ba và lao động mệt mỏi. Hôm nay, họ nội của nhà Minh tổ chức một bữa ăn rất đông vui và náo nhiệt tại nhà chú của Minh, vừa để các anh chị em trong họ có dịp gặp gỡ, vừa để thắp hương cúng vái tổ tiên. Bố Minh có hai anh chị em ruột, mỗi nhà đều có con trai con gái, thậm chí một số người đã có cháu chắt, lại chưa tính cả những người con của anh em ông bà nội của Minh. Gia đình này nối tiếp gia đình khác, người dắt con người bế cháu, tạo nên một bữa cỗ vô cùng đông đúc và huyên náo, tiếng cười nói, đi lại vang khắp cả một khu xóm.

Ngay khi đặt chân tới cửa nhà, Minh đã nghe tiếng chị Phương í ới gọi từ phía trong. Cậu đưa mắt nhìn thì thấy Phương đang ngồi cùng bàn với các anh chị em họ khác, liền mỉm cười gật gật mấy cái. Chào hỏi các ông bà, cô chú, các bác xong, Minh và Siêu liền đi tới ngồi cùng Phương, còn bố mẹ cậu thì tiếp chuyện với các thành viên khác của gia đình. Vừa đặt mông xuống ghế, Minh đã tay bắt mặt mừng ngay với Phương, tíu ta tíu tít nói đủ thứ chuyện sau một thời gian dài không gặp. Còn Siêu vốn nghịch ngợm nên hợp tính mấy ông anh, cũng bắt được sóng mà quay sang đùa vui với nhau, bắt đầu bàn tán mấy thứ chuyện của “cánh mày râu”. Có thể nói, trong số các anh chị em họ, thì Minh thân với Phương nhất, những người kia dù cũng có hay đi chơi chung, nhưng lại không một ai có thể khiến Minh cảm thấy vui và thoải mái như khi đi với Phương được. Bởi thế, mọi người từ người lớn đến đám thanh niên ai cũng biết hai người này yêu quý nhau đến thế nào, cứ mỗi lần họ hàng gặp mặt là kiểu gì cũng dính lấy nhau không rời.

Không gian huyên náo của bữa ăn vẫn không có vẻ gì là sẽ thuyên giảm. Tranh thủ lúc mấy người xung quanh đang mải cười đùa, Phương ghé tai Minh nói nhỏ:

“Này, em với Khang thế nào rồi?”

Minh hơi giật mình khi nghe câu hỏi ấy, sực nhớ ra kể từ sau cái đêm cậu và Khang chính thức yêu nhau, cậu vẫn chưa tiết lộ cho chị Phương biết. Giờ bỗng dưng chị nhắc đến, Minh không khỏi bối rối không biết nên trả lời ra sao. Tự nhiên nói toẹt ra sự thật thì liệu có vồ vập quá không, hay là cứ nói giảm nói tránh đi cho chị khỏi sốc. Lại còn đang trong bữa ăn, ngồi với bao nhiêu người thế này, nhỡ Phương mà phản ứng đột ngột khéo lại gây sự tò mò của mọi người, lúc đấy sẽ còn khó xử hơn rất nhiều. Nghĩ vậy, Minh liền đáp:

“Tí nữa em kể cho nhé?”

“…Ừmm”

Phương gật đầu tỏ vẻ rất thích thú, sự hào hứng tò mò thể hiện rõ trên nét mặt. Thấy chị như thế, Minh chỉ biết cười thầm, một thiếu nữ 22 tuổi mà cũng có những lúc giống một bé gái thế này đây.

Bữa ăn đáng lẽ ra đã có thể trôi qua một cách suôn sẻ và vui vẻ, nếu như không có việc một ông chú bỗng nhiên quay sang bàn của Minh, hỏi:

“Thằng Minh năm nay học lớp mấy rồi nhể?”

“Cháu đang lớp 11 ạ” – Minh lễ phép trả lời

“Cũng ra dáng thanh niên rồi đấy, học hành sao cháu?”

“Dạ, cũng…ổn ạ”

Minh vốn không thích khoe khoang hay nói về những thứ liên quan đến bản thân. Ngoài những người thân thiết mà cậu tin tưởng, thì càng khép kín mình, cậu càng cảm thấy yên tâm và an toàn. Nhất là ở một nơi đông đúc như thế này. Hơn nữa Minh lại là một người khiêm tốn, dù sự thật hiển nhiên là chuyện học hành của cậu vượt xa cái chữ “ổn” kia nhiều, nhưng cậu vẫn không thích nói thẳng ra. Những lời ca tụng tôn vinh của thiên hạ, chẳng phải trước giờ vẫn luôn vô nghĩa và sáo rỗng sao?

Nghe Minh trả lời vậy, không để ai kịp nói gì, bố cậu lập tức lên tiếng:

“Ổn đâu ra mà ổn. Thằng này học giỏi lắm đấy chú, đứng nhì lớp cơ mà”

Minh còn chưa hết bất ngờ xen lẫn một chút bực bội vì bố cậu thì xung quanh đã rộ lên những tiếng xuýt xoa cảm thán. Ai nấy cũng tấm tắc khen Minh học giỏi thế, vừa có hình thức lại vừa có trí tuệ, đúng là học trường chuyên có khác. Nhất là các bà các cô, cứ quay sang xì xà xì xầm rồi cười khinh khích với nhau, còn các chú, các ông thì chỉ gật gù tỏ ý tán đồng. Thấy Minh được khen, Siêu cứ loi choi vì ganh tị với anh trai khiến mọi người cười ồ cả lên. Minh ngại quá chẳng biết phải xử trí ra làm sao, còn chị Phương ngồi cạnh thì cũng chỉ biết cười đồng cảm. Như thể chưa đủ, ông chú ban nãy lại tiếp tục:

“Kinh thật! Học giỏi thế, lại đẹp trai thế này, thế đã có bạn gái chưa?”

Một câu hỏi đánh “Uỳnh” vào tâm trí khiến Minh giật thót, vừa tự nhủ với bản thân *Biết ngay mà, lại bắt đầu đấy* thì rất nhiều các cặp mắt đã đổ dồn về phía cậu. Điều khiến Minh không thích ở những dịp các gia đình tụ họp thế này một phần là vì quá đông và ồn ào, vốn không hề thích hợp với cậu, nhưng một phần lớn hơn cả chính là sự tò mò và soi mói dù vô tình nhưng lại vô duyên của những người lớn trong họ. Ngay câu hỏi vừa xong cũng là một ví dụ điển hình, vấn đề năm nào cũng được nhắc đến mà năm nào mọi người cũng tò mò thắc mắc không biết chán.

Lúc này đây Minh như bị bao vây bởi sự xăm soi, bới móc đầy khó chịu, đến cả các anh chị cùng bàn cũng đang chờ đợi câu trả lời của cậu. Riêng chỉ có Phương là nhìn cậu ái ngại và cũng có phần nào đó bất bình với sự thiếu tế nhị của mọi người. Trước giờ Minh luôn nhút nhát và rụt rè trong các tình huống như vậy, nhưng thời gian qua cậu đã trải nghiệm nhiều điều, đồng thời cũng đã tự tin và kiên định hơn nhiều so với trước. Kết quả, Minh đáp thẳng thừng, không hề ngập ngừng dù chỉ là một chút:

“Không ạ, cháu vẫn chưa có bạn gái!”

Câu nói âm lượng vừa đủ to để cả phòng có thể nghe rõ, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến lễ độ của Minh đối với người lớn. Tuy nhiên, ánh mắt và giọng điệu của cậu thì lại khéo léo ẩn chứa một thái độ khó chịu, cộng thêm chút gì đó đe dọa, như thể muốn nói:

*Lần sau đừng có hỏi đến chuyện này nữa. Phiền phức!*

Các bàn lại một lần nữa xì xào bàn tán, có mấy ông cậu vô duyên cứ luôn miệng trêu:

“Ui giời, đàn ông con trai tuổi này là phải bạo dạn, phải chủ động, con gái nó mới thích nghe chưa?”

Mà giọng của các ông này thì lè nhè, còn ra oai sĩ diện, tỏ vẻ hiểu biết nghe rất ngứa đòn. Có người thì kêu:

“Cháu nó xinh trai giỏi giang như thế, con gái phải xếp hàng theo nó ý chứ, chắc lại đang kén chọn ý mà”

Mỗi người một ý, nhất lượt đều hướng về chuyện của Minh, lại được thêm cả mấy bà cô phụ họa theo khiến Minh đang từ tâm trạng bình thường liền tụt xuống mức báo động. Tưởng tượng trong người có các chế độ cảm xúc khác nhau, tùy điều kiện, hoàn cảnh và môi trường mà mới được kích hoạt. Thì hiện giờ, trạng thái của Minh sẽ chỉ hiện lên một từ, đó là:

*Bức xúc*

Thật may, trong tình cảnh ấy, khi mà Minh sắp đến giới hạn, thì Phương đã lên tiếng:

“Minh mới học cấp 3 thôi ạ, tốt nhất là ưu tiên việc học lên hàng đầu. Mọi người đừng nên quá quan tâm đến đời tư hay các mối quan hệ của em ấy. Dù là ai thì khi bị hỏi đến những việc đó cũng sẽ không thoải mái đâu ạ. Cháu không dám tỏ ra bất kính, nhưng mọi người đều là người lớn, chắc hẳn phải hiểu rõ điều này đúng không ạ?”

Câu nói vừa dứt, cả phòng liền im lặng, chỉ có đám trẻ con lít nhít không biết gì vẫn lăng xăng chạy qua lại, hay mấy ông cậu thiếu văn hóa thì chỉ tặc lưỡi cười khẩy che giấu sự hổ thẹn. Sốc nhất vẫn là bố mẹ Phương, không có thời gian để ngỡ ngàng về con gái, mà phải vội xoa dịu tình hình, đánh lạc hướng sang chuyện khác ngay. Mất một lúc sau căn phòng mới dần náo nhiệt trở lại, ai nấy cũng nhanh chóng chuyển chủ đề, tránh không dám đề cập đến những vấn đề tương tự nữa. Khỏi phải nói, lúc nghe Phương nói xong, không ít người đã phải cảm thấy xấu hổ, họng cứng lại chả phản bác được câu nào. Bởi sự thật là như vậy, làm sao mà cãi được nữa…

Lúc này, Minh quay sang mỉm cười với Phương, ánh mắt đầy biết ơn và cảm động. Phương cũng chỉ cười lại, tay vỗ nhẹ lên vai Minh tỏ ý *Không có gì* rồi lại tiếp tục hùa vào cười nói với hội cùng bàn. Sau sự kiện ấy, tình chị em giữa Minh và Phương ngày càng bền chặt. Đặc biệt là Minh, từ trước đến nay vẫn luôn ngưỡng mộ và coi Phương như hình mẫu của mình, thì nay lại càng thần tượng chị hơn bởi tính cách độc lập và mạnh mẽ của Phương. Không những thế, Phương có thể thân thiện, vui vẻ, nhưng khi cần sẽ rất cứng rắn, không sợ ai cả. Lời nói thì đanh thép nhưng lại uyển chuyển, thuyết phục khiến người nghe không thể phản pháo. Bằng chứng là việc Phương đã giúp Minh đồng thời “dạy” cho những người trong bữa cỗ một bài học như thế nào.

Nghĩ tới đây, Minh chợt nhớ đến các bạn của mình, đến Dương, và cả Khang. Đó là những người thân thiết và gắn bó với cậu nhất, tất cả đều đem lại cảm giác thoải mái, vui tươi lạc quan mỗi khi ở bên cậu. Đồng thời, cũng nhờ sự quyết đoán, mạnh mẽ và can đảm mà họ luôn tạo cho Minh cảm giác bình yên, an toàn và tin tưởng. Là chỗ dựa vững chắc cho cậu mỗi khi đứng trước những gian nan, thử thách.

Càng nghĩ, Minh càng thấy bản thân mình thật yếu đuối, dù có chín chắn hơn so với ngày trước thì vẫn còn thua kém xa so với mọi người. Tuy nhiên, cậu lại thấy vô cùng may mắn và tự hào vì được gắn bó và yêu thương bởi những con người tuyệt vời đến vậy. Suy cho cùng, thì trước giờ cũng toàn là mọi người động viên, giúp đỡ cậu vượt qua khó khăn, là mọi người bảo vệ và che chắn cho cậu. Khẽ mỉm cười, Minh tự nhủ với chính mình:

*Minh ạ, đến lúc phải thay đổi rồi!*

Bữa cỗ kết thúc với sự lũ lượt ra về của các gia đình “râu ria” trong họ, đám trẻ con lít nhít cũng được đưa về gần hết nên không gian cũng yên lặng bớt đi rất nhiều. Hiện giờ, chỉ còn ba gia đình anh em bố Minh là ngồi lại tiếp tục hàn huyên, bàn bạc đại sự liên quan đến cha mẹ và tổ tiên. Đám thanh niên giờ cũng chỉ còn lại mấy người, nhưng không ai bận tâm đến chuyện của các vị phụ huynh nên người ngồi bấm điện thoại, người xem tivi, còn Siêu thì cứ chúi mũi vào máy chơi game, bị mẹ nhắc mấy lần vẫn không nghe. Trong khi đó, Minh và Phương thì tranh thủ kéo nhau lên gác, dù sao thì cũng có chuyện cần nói mà.

Khóa cửa xong, chỉ còn hai chị em ngồi yên vị trong phòng. Cũng may cửa và tường khá dày nên không sợ âm thanh bị lọt ra ngoài, mà có ai muốn nghe trộm cũng khó. Còn không đợi Minh kịp mở miệng, Phương đã hồ hởi:

“Thế nào? Thế nào? Lâu lắm rồi không nói chuyện nên chị chả biết tình hình em trai chị thế nào nữa. Kể đi em”

Minh không thể nhịn được cười trước sự háo hức của Phương, liền bật cười:

“Bình tĩnh nào chị, em có biến đi đâu đâu mà cuống lên thế. Chỉ mong mỗi chuyện về Khang thôi chứ gì!?”

Câu nói kèm theo một chút trêu chọc khiến Phương cũng phải cười theo, không vòng vo gì nhiều mà đáp thẳng tưng:

“Ừ thì có mỗi chuyện em với Khang là đáng quan tâm thôi mà hihihi”

“Ơ kìa, chị!!!” – Minh choáng đến há cả miệng ra vì bất mãn

“Hihi chị đùa thôi, đùa tí thôi mà. Nhưng mà em cứ kể chuyện Khang trước đi, chuyện khác nghe sau cũng được”

Minh cũng đến hết cách với bà chị yêu dấu của mình, cứ tưởng đùa thế nào cuối cùng vẫn quay lại vấn đề cậu và Khang. Vừa đảo mắt cười bất lực, Minh vừa từ tốn bắt đầu câu chuyện của mình…



“CÁI GÌ CƠ???”

Phương gần như nhảy đập cả đầu lên trần nhà, vẻ bất ngờ xen lẫn phấn khích hiện rõ mồn một trên gương mặt thanh tú, nay đang mắt chữ A miệng chữ O và vẫn không thể nói thành lời. Minh dù đã đoán trước được việc này, đã có thể bình tĩnh hơn nhưng vẫn bị giật mình khi Phương “suýt” bay lên nóc nhà như thế. Vừa cố trấn tĩnh chị, cậu vừa cười lém lỉnh:

“Em biết là chị sẽ thế này mà, may là không kể trong bữa ăn, không thì văng hết cả bàn ghế bát đĩa mất”

“Vậy là hai đứa…yêu nhau rồi???” – Phương vẫn chưa hết sốc

“Vâng…”

Minh khẽ gật đầu, trong lòng vừa có chút mãn nguyện, lại vừa có chút tự hào.

“Cả…hôn nhau rồi???”

“A!!…À…..hì hì,vâng…”

Minh cười tủm tỉm như không giấu nổi sự ngượng ngùng, hai má đỏ lên nhanh trông thấy, trong khi cứ cố né mặt đi vì không dám nhìn chị Phương. Ai đời, tự dưng “khai” ra mấy chuyện này, thật đúng là xấu hổ quá đi mất!

“Trời ơi….Minh ơi…”

Phương dường như đã trở về với trái đất, ngồi phịch xuống đệm, hai tay ôm lấy tim, còn mắt thì long lanh tưởng như sắp khóc đến nơi:

“Vậy là em của chị đã biết yêu rồi…”

“….Vâng…” – Minh cười khì

“Lại còn mất đi nụ hôn đầu nữa chứ! Ôiii…”

“Cái đó thì…”

“Nhưng mà chị thích!!! Chị thích lắm!!! Trời ơi, em không biết chị vui thế nào đâu Minh. Chị mừng cho em lắm ấy, lại còn là Khang nữa chứ, thế này thì không có bất cứ điều gì phải lo lắng nữa rồi!”

Minh lại được thêm một phen giật bắn mình vì phản ứng bất ngờ của chị Phương. Vừa mấy giây trước còn sướt mướt ỉ ôi mà giờ đã tỏa nắng rạng rỡ đầy hứng khởi như thế này, đúng là dồi dào năng lượng, biến chuyển nhanh đến không ngờ. Bỗng, Minh chợt để ý tới câu nói của Phương, không khỏi thắc mắc liền hỏi ngay:

“Mà sao chị lại nói…nếu là Khang…thì không phải lo lắng bất cứ điều gì ạ?”

Lập tức, Phương trố mắt ra nhìn Minh:

“Ơ kìa, điều đấy chả rõ ràng quá rồi còn gì??”

“…”

“Em ngốc thật đấy. Chị nói thế vì Khang là một người tốt, mà riêng điểm đó đã rất quan trọng rồi. Chưa kể Khang còn đẹp zai, học giỏi, manly nữa, hí hí hí…”

Minh chỉ biết câm nín nhìn Phương thao thao bất tuyệt, cái gì mà đẹp trai, manly, xong cái biểu cảm mơ mộng trên mặt chị là sao đấy hả? Khẽ cười trong tiếng thở dài, Minh lên tiếng:

“Người yêu em mà chị ơi, sao chị khen như đúng rồi thế?”

“Này này Khang thế nào thì chị khen thế ấy nha, không có ý đồ gì đâu mà phải ghen”

“Ơ…ơ…em đâu có ghen hả? Chị đừng suy đoán linh tinh”

Minh liền nhảy dựng lên còn Phương thì bật cười thích thú với phản ứng của cậu, miệng nói không mà biểu cảm trên gương mặt thể hiện tất tần tật rồi kia kìa, còn chối được mới hay chứ. Không chọc Minh nữa, Phương quay trở lại vấn đề, giọng nghiêm túc hơn hẳn:

“Chị nói thật đó, ngày nay không phải dễ dàng gì mà có được một người tốt ở bên cạnh mình đâu em. Nhất là tình yêu đồng giới nữa, hồi ở bên kia chị có nhiều người bạn như vậy nên chị biết, khó khăn lắm đấy em à…”

“…”

“Ý chị không phải lúc nào cũng thế, nhưng chị đã gặp nhiều trường hợp giống vậy rồi, không phải ai cũng may mắn kiếm được một người yêu tốt. Thế nên khi biết Khang với em thành một đôi, chị đã rất mừng, bởi vì Khang là người rất thích hợp dành cho em”

Nghe chị Phương giảng giải, Minh cũng bắt đầu suy ngẫm, chợt cảm thấy thế giới này vẫn còn quá nhiều điều mình chưa biết, thật đáng sợ nhưng đồng thời lại rất thú vị, như một động lực vô hình thôi thúc bản thân khám phá và trải nghiệm. Trầm ngâm một hồi, Minh bất ngờ quay sang hỏi:

“Việc Khang là người thích hợp, em…cũng hiểu rõ. Chỉ là, em hơi thắc mắc tại sao chị lại chắc chắn về con người Khang như vậy, hai người đâu có tiếp xúc nhiều đâu?”

Nghe xong, Phương liền cười khì, đáp:

“Đâu cần phải tiếp xúc nhiều mới kết luận được hả em? Có những người chỉ nói chuyện vài lần là đã có cảm tình, nhưng cũng có nhiều cá nhân, dù có gặp gỡ nhiều đến thế nào, cũng không thể thấy gần gũi, thoải mái được…”

Thấy Minh vẫn chăm chú nghe, Phương tiếp:

“Kể từ hôm đầu tiên gặp Khang là chị đã cảm thấy có gì đó khác biệt rồi. Nếu không tính ngoại hình, thì Khang vẫn có phong thái đàng hoàng, đứng đắn, lại lịch sự, lễ phép nữa. Với lại, không giấu gì em, chị cũng hay có nhắn tin với Khang, nhưng mà chỉ là trò chuyện bình thường thôi nhé, đừng có hiểu lầm hihi”

“À vâng, Khang kể cho em rồi” – Minh gật đầu cười

“Đó đó, mà hầu như cũng toàn là nói về em ý mà. Chị thấy Khang cũng hài hước vui tính phết chứ đùa, có lần…”

“Từ từ! Chị vừa bảo gì cơ???”

Minh bất thình lình cắt ngang khiến Phương suýt trẹo lưỡi, mắt chớp chớp mấy hồi để định hình lại câu chuyện, xong mới nói:

“Chị bảo Khang hài hước vui tính…”

“Không, không, vế trước cơ mà”

Minh thể hiện rõ sự tò mò giục giã cả trong câu nói lẫn ánh mắt, Phương thấy thế thì lập tức chuyển chế độ, miệng cười đểu:

“À à à, cái đó thì….hihi, kệ em chứ”

“Ơ kìa…”

Minh há hốc mồm nhìn Phương, không thể ngờ được bà chị yêu quý lại đùa thâm đến vậy, cứ cuống lên gặng hỏi:

“Chị! Kể cho em đi, em muốn biết hai người nói gì về em!!!”

“Tò mò là chết người đó em, đừng dại dột”

Nội dung câu nói thì rất nghiêm trọng nhưng lại chẳng ăn nhập gì với điệu cười khoái chí của Phương. Mặc cho Minh ra sức đòi được biết chuyện, Phương vẫn một mực giữ kín miệng, nửa đùa nửa thật:

“Bí mật là bí mật, chị trót hứa với Khang rồi, không kể được đâu”

Nhìn vẻ mặt của Phương biết ngay là chị trêu mình, nhưng Minh vẫn rất tò mò về những chuyện liên quan đến mình mà chị và Khang đã bí mật trao đổi với nhau. Xác định không thể khiến chị Phương tiết lộ, Minh đành hậm hực:

“Hừm, chị không kể thì thôi vậy. Nói ra cũng đâu có hại gì cơ chứ”

Biết Minh đã bỏ cuộc, Phương cười hì hì rồi khẽ chạm vào tay cậu đang để trên đùi, nhìn cậu bằng ánh mắt thuyết phục:

“Dù là chuyện gì thì cũng đâu ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa đâu phải không? Và chị đã nói rồi, Khang là người tốt, ngay cả trực giác của chị cũng bảo thế, mà trực giác con gái hơi bị chuẩn đấy nhé.”

Minh bật cười vì câu nói của chị, mới gật đầu đã nghe Phương nói tiếp:

“Nên em cứ yên tâm đi, chị chắc chắn là em sẽ được hạnh phúc bên Khang, tin chị đi, mà nhỡ có làm sao thì cứ bắt đền chị đây này”

Đến đây, cả hai chị em cùng nhìn nhau rồi lăn ra cười. Tuy ban đầu có hơi bị suy tư một chút, nhưng sau cùng cuộc trò chuyện của hai chị em đã đi đến hồi kết một cách vui vẻ và thoải mái, chưa kể những bài học cuộc sống, kinh nghiệm và lời khuyên quý giá mà Phương đã dành cho Minh. Lúc hai người xuống nhà cũng là lúc các gia đình chào từ biệt nhau ra về, hẹn gặp lại vào một dịp không xa. Minh và Phương ôm nhau tạm biệt, không quên dặn dò nhắn nhủ những điều tốt đẹp, và hứa sẽ gặp mặt mỗi khi có thể để tiếp tục những tâm sự, sẻ chia. Lên ô tô rồi, hai chị em vẫn còn vẫy tay mãi, cho đến khi cả hai chiếc xe lăn bánh đi mỗi hướng mới thôi. Trên xe, bố mẹ Minh bàn luận sôi nổi về những chuyện trong bữa cỗ, Siêu vẫn cắm cúi chơi game, còn Minh thì nhẹ nhàng ngả đầu vào ghế, trong vô thức nhìn qua cửa kính xe, miệng khẽ mỉm cười…