Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu

Chương 33: Chương 33


Ngân Nhung cực kỳ hưng phấn.
Cho dù Hành Cao Cư tốt đến đâu đẹp đến cỡ nào, thì y cũng ở gần non nửa năm rồi, ngày nào cũng đối mặt với Tiên tôn mặt tâm tình bất định, vẫn thấy hơi chán.

Nghe thấy “lệnh ân xá” xá của hắn, lập tức ngựa không ngừng vó chạy đi chơi.
Quy mô của Thái Vi Sơn rộng lớn vượt qua trí tưởng tượng của Ngân Nhung.
Y không biết ngự kiếm, cũng không giống các yêu tộc loài chim khác có thể bay được, đành phải ngồi thuyền đi đường thủy.
Vụ Liễm Sơn là một tòa núi đôi, một nửa trong đó làm núi chính cho Thái Vi Sơn, một nửa còn lại là địa bàn riêng của Thành Dương chưởng môn, “Hành Cao Cư”.
Dòng sông Nại Ly nối liền hai ngọn núi đám con rối làm một con thuyền nhỏ, dẫn Ngân Nhung lên thuyền.
Thật ra thì Ngân Nhung hơi sợ nước, cho dù đã biến thành hình dạng thiếu niên rồi thì trong tiềm thức vẫn sợ lông mình bị ướt.

Cả đoạn đường không chơi đùa với con rối, mà giữ nguyên tư thế hai tay bám chặt vào mép thuyền, ngoan không chịu nổi.
Sông Nại Ly nối thẳng một đầu khác của núi đôi, từ dòng nước dập dìu lửng lơ nhìn xuống bên xuống bên dưới, có thể nhìn thấy dãy núi bao la xinh đẹp, đình đài, Tham Hoành Điện – nơi gửi nhờ bài vị hồn thiêng của các chưởng môn đời trước và để hồn đăng của đệ tử nội môn nằm ở đó.

Đây là lần đầu tiên Ngân Nhung tham quan tòa núi chính, mắt không kịp nhìn.

Có điều là, sân đấu võ không nằm trong Vụ Liễm Sơn, thì y xuống dưới kiểu gì?
Ngân Nhung hỏi: “Con rối huynh, đoạn đường sau đó cũng là huynh đưa ta đi sao? Huynh có biết bay hay là ngự kiếm gì không?”
Con rối: “…”
Tất nhiên là con rối không đáp lời được, thế nhưng khi chiếc thuyền trôi đến cuối dòng Nại Ly, thì vẫn không dừng lại, mà là rẽ dòng nước, tiếp tục bay lên giữa không trung, con rối cầm chèo, nhẹ nhàng đi.
Câu “luyện tay chút đi” đó của Thành Dương Mục Thu, thật sự rất qua loa hời hợt.

Cứ đơn giản như là cho đứa nhóc nhà mình hai đồng, rồi kêu nó đi mua nửa bình giấm chua vậy.

Nhưng trên thực tế, thì lúc đáp xuống sàn đấu, Ngân Nhung mới thấy được, cái gì gọi là Tiên môn đệ nhất thiên hạ.
Thi đấu sư môn sắp bắt đầu, nên sàn đấu võ lập ra quy định mới, trong tháng gần đây, đệ tử ưu tú từ Trúc Cơ trở lên, Kim Đan trở xuống có một sàn đấu riêng.
Các đệ tử từ Trúc Cơ trở xuống, đến cả tư cách tham gia vào cũng không.

Loại tiểu yêu chỉ có nửa yêu đan như Ngân Nhung, thì càng khỏi phải nhắc đến, thảo nào cần có lệnh bài.
Nhưng mục đích chủ yếu mà Ngân Nhung ra đây, không phải là nghiệm chứng xem tu vi của mình bây giờ đã đến trình độ nào, có thể đánh một trận với đệ tử nội môn của Thái Vi Cảnh nổi không.

Mà là đi hít thở không khí.
Y vô cùng muốn hít thở không khí.
Chỉ cần được ra khỏi Hành Cao Cư là được, đi ra xem người ta đánh nhau cũng được nữa.

Nhưng mà vừa đáp xuống đất, thì không còn là y nhìn người khác nữa, mà là người khác nhìn y.
Hình thức luận võ là một đối một, bên trong sàn đấu có rất nhiều võ dài nhỏ, đều là không gian giới chỉ riêng biệt, vừa bước vào trong võ đài là ngăn cách hẳn với không gian bên ngoài.

Rất nhiều người đang lựa chọn đối thủ ở ngoài, sau khi Ngân Nhung xuất hiện, tất cả mọi người không còn tùy ý tìm đối thủ nữa, mà đồng loạt chuyển ánh mắt tìm về phía y.
“……”
Ngân Nhung bị nhìn cảm thấy áp lực như núi.

Đổi lại là trước đây, nếu như được nhiều thiên chi kiêu tử nội môn của Thái Vi Cảnh vây quanh như vậy, muốn chạy cũng không thoát được, không sợ đến mức hóa thành tiểu hồ ly ngay tại chỗ, thì cũng phải đào cái lỗ chôn mình xuống đất.
Thế nhưng nay không như xưa, y giờ đã là một con hồ ly từng trải rồi —— ngay cả cầm đầu của Thái Vi Cảnh y cũng từng ngủ rồi, thì còn sợ gì —— thế là bình tĩnh dặn dò con rối: “Ngươi đi xuống trước đi, một mình ta ở đây đi dạo là được rồi.”
Con rối chỉ nhận được lệnh đưa Ngân Nhung đi ra, không phải theo dõi y sát sao, nghe thấy thế tuân lời lui xuống.
Ngân Nhung cảm thấy, nhất định là do con rối quá nổi bật.

Chẳng hiểu sao lại nổi thế không biết nữa, sặc một mùi âm ty, các đệ tử nhìn thoáng qua là biết ngay người hầu của chưởng môn Tiên tôn rồi.
Nhưng mà, kể cả khi đã đuổi con rồi đi rồi, di chuyển sang một chỗ khác rồi, thì Ngân Nhung đi đến đâu vẫn bị chú ý đến đó.

Thậm chí còn có thể được tiếng xì xào bàn luận, làm cho y cứ ngờ vực không biết đuôi hồ ly của mình có lú ra không, mà đâu có đâu! Lệnh bài mà Thành Dương Hoành cho, chắc chắn có thể che lấp được yêu khí, vả lại cũng không mặc áo lông đỏ như bình thường, mà là y phục đệ tử của Thái Vi Cảnh, trông thế nào cũng là kiểu bỏ vào đám đông là lạc mất ngay!
Mãi đến khi có một thanh niên mặc y phục đệ tử ngoại môn bạo gan bước đến gần, “Vị sư đệ này, trông đệ lạ nhỉ, cũng đang chuẩn bị tham gia thi đấu sư môn hả? Có muốn luận bàn với huynh một lúc không?”
Ngân Nhung không có hứng thú luận võ: “Không được, chắc chắn ta đánh không lại huynh đâu.”
Thanh niên đó đỏ mặt, vội la lên: “Vậy ta cũng có thể dạy ngươi!”
“…cảm tạ, không cần.” Ngân Nhung đầu óc mơ hồ, nhấc chân đi.
Sau đó vẫn tiếp tục bị một vài đệ tử trẻ tuổi khác từ đông đến tây ghé đến hỏi thêm mấy lần, Ngân Nhung mới hậu tri hậu giác nhận ra, vì sao mình lại bị người khác nhìn chằm chằm.
Chậc, chỉ có tự trách mình sao mà trông phong lưu đa tình quá làm gì.
Đúng là ở trên Hành Cao Cư lâu rồi, bị tên lão tổ mặt đơ đó chê lâu ngày rồi, đâm ra quên mất mình được người ta thích đến mức nào!
Cùng lúc đó, Hành Cao Cư.
Thành Dương Mục Thu vẫn đang giữ tư thế đả tỏa ngưng thở, nhìn vào một chiếc gương.
Tấm gương này có tên là “Bích Hải Kim Kính”, là một pháp bảo có thể nhìn được hết tất cả mọi ngóc ngách trong Thái Vi Sơn, vốn được dùng để giám sát xem các đệ tử có tập trung tu luyện hay không.

Theo sự trùng kiến của Thái Vi Phái, đồ đệ lại thu đồ đệ, dần dần khai chi tán diệp, Thành Dương Mục Thu cũng không còn tự mình làm hết tất cả mọi chuyện nữa, nên tấm gương này cũng lâu rồi không dùng.
Từ lúc Ngân Nhung ở lại Hành Cao Cư đến giờ, đây là lần một mình xuống núi.

Thói quen vung kiếm, đọc sách, điều tức… của Thành Dương Mục Thu, chẳng có chuyện nào làm nổi cả, thế là bèn tìm cho mình một cái lý do hợp tình hợp lý —— lo tiểu hồ ly tinh gặp rắc rối.
“Dưới mắt của bản tôn mà con vật nhỏ đó còn dám đến vườn thuốc quậy phá, không theo dõi không được.” Thành Dương lão tổ nói rất có lý có tình.


Có điều là, trên Hành Cao Cư này, ngoại trừ hắn ra, thì không còn thứ gì biết thở nữa, chẳng biết lời đó nói cho ai nghe.
Sau đó hắn vừa mở Bích Hải Kim Kính ra, thấy ngay một tiểu đệ tử to gan, đang sáp đến gần tiểu hồ ly tinh
Thành Dương Mục Thu: “……”
Ngân Nhung từ chối kẻ xấu xa đầu tiên đến gần, nhưng sau đó còn có thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Thành Dương Mục Thu “bộp” một tiếng khép tấm gương lại, nếu khôngn phải Bích Hải Kim Kính là pháp bảo cấp Thiên, thì hắn mạnh tay như thế, không chừng đã rơi vỡ rồi.
Thành Dương Mục Thu nhấc chân đi, nhưng khi sắp bay khỏi, lại mặt mày tối sầm vòng trở lại —— hắn đường đường là chưởng môn, vô duyên vô cớ chen vào đám tiểu đồ tôn kỳ Trúc Cơ đó làm gì?
Thành Dương lão tổ một lần nữa trở lại đả tọa, định vận hành nội tức đi một vòng chu thiên, sau đó theo như thường lệ đi vung kiếm, hoặc là nghiên cứu một một quyển công pháp mới.

Khổ nỗi, gần nửa canh giờ trôi qua, mà tâm tình vẫn không có cách nào bình tĩnh lại, một lần nữa mở Bích Hải Kim Kính ra.
Thế nhưng lần này Ngân Nhung trong gương lại đi đáp lại một đệ tử trẻ tuổi! Lại còn cười nữa!
Thành Dương Mục Thu nhướng lông mày lên, mạnh tay mạnh chân chỉnh lại góc độ của tấm gương, kéo “màn ảnh” lại gần, để nhìn cho rõ hơn.
Thì ra là đệ tử thân truyền Hi Nguyên Minh, tên là Thanh Điền.
Thanh Điền cung cung kính kính khom người thi lễ với Ngân Nhung: “Hồ công tử, gia sư đã có dặn dò, ngài là tiền bối phải kính trọng.

Không ngờ lại được gặp ngài ở đây, nếu như ngài có điều căn dặn, chỉ cần đệ tử tiếp được một tay, thì cứ nói ra, đừng khách sáo.”
Thành Dương Mục Thu bên ngược lại của Bích Hải Kim Kính từ từ bình tĩnh lại —— không ngờ là A Hạc dạy đồ đệ cũng được lắm chứ.

Thằng nhóc Thanh Điền này rất lễ phép, không như mấy được xấu xe kia, nhìn thấy ai xinh đẹp là bỏ hết cả sĩ diện ra chạy đến, không biết ngại ngần gì cả.
Trong sàn đấu, Thanh Điền báo sư môn xong rồi, Ngân Nhung cũng không khách sáo nói ra yêu cầu của mình: “Ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện.”
Hai người thì thầm không biết đã nói gì, rồi kết bạn rời đi, để lại một đám tiểu đệ tử không hiểu không chuyện xảy ra, ngươi một lời ta một lời nghị luận:
“Thiếu niên xinh đẹp đó là đệ tử của phong nào vậy? Sao trước đây chưa từng được thấy.”
“Có phải là đệ tử ngoại môn hay không? Tuấn tú như vậy, không thể không có chút ấn tượng nào.”
“Đừng nói trong Thái Vi Cảnh chúng ta chưa từng thấy, cả đời này ta cũng chưa từng được thấy ai xinh đẹp như vậy, cứ như là đồng tử của tiên nhân trên trời vậy, làm cho người ta kích động muốn quỳ lạy luôn ấy.”
“Có quá không đấy, còn quỳ lạy nữa? Ban nãy ngươi trợn lòi cả mắt ra, sắp chảy cả nước dãi ra, chắc chắn ngươi không chỉ muốn quỳ lạy bình thường thôi.”
“Các người đừng ôn nữa, chẳng ai thấy lai lịch thiếu niên này không bình thường sao? Ngay cả Thanh Điền sư huynh cũng phải nhìn y bằng con mắt khác, không phải loại quý mến dành cho mỹ nhân, mà là kiểu luôn cung kính.”
Lời đồn liên quan đến vị “thiếu niên mỹ mạo trên trời rơi xuống” đó nhanh chóng lan truyền khắp sân võ, không thể không nói người đông sức lớn.

Cuối cùng có kẻ tò mò bới ra được một chuyện động trời: Thiếu niên đó tên là Hồ Ngân Nhung, không phải ai khác, mà chính là con yêu hồ đã từng được chưởng môn Tiên tôn ôm!
“Chẳng phải nói chưởng môn sư tổ chẳng mấy chốc sẽ vứt con kia hồ sao? Thế mà lại nuôi thật kìa! Còn cho nó đến sàn đấu trong thời gian mấu chốt này nữa, ý là sao, không lẽ là cho nó tham gia thi đấu sư môn?”
Lời suy đoán vừa truyền ra, mọi người lập tức mỗi người một ý.
Tu vi tương đối cao thì không sao cả, thậm chí còn háo hức mong chờ được cùng vị tiểu mỹ nhân đó ngự địch, rèn luyện.


Tu vi thấp thì vốn cũng không ôm hi vọng được tham gia thi đấu, vẫn chỉ say đám trong mỹ mạo của Ngân Nhung, say sưa bàn tán về cái lần thoáng nhìn trước đó.

Nhưng có một vài đệ tử tu vi không cao không thấp, thì lại có cảm giác nguy hiểm: Tiêu chuẩn thi đấu nhiều như thế, tất cả mọi người ai cũng phải nhờ vào xếp hạng luận võ để quyết định xem có được tham gia hay không, bỗng nhiên chưởng môn Tiên tôn lại sắp xếp cho một con tiểu hồ ly đó đi vào làm gì? Từ trên trời rớt xuống, chẳng phải sẽ chen mất một vị trí của bọn họ sao?
Nhưng trong lòng mọi người, Triêu Vũ Đạo quân là một con người mạnh mẽ không thể khinh nhờn như thần tiên trên trời.

Không ai dám xen vào quyết định của lão nhân gia, thế là có người âm thầm ác ý phỏng đoán Ngân Nhung.
“Có lẽ là do nó lén chạy ra đó.”
“Ra để khoa khoang ân sủng của lão tổ à?”
“Chưởng môn Tiên tôn ghét nhất loại thô bỉ nông cạn đó, trải qua chuyện lần này, không chừng khi trở về sẽ bị ghét cho xem.”
“Dung mạo xinh đẹp thì sao chứ? Có đẹp hơn nữa thì cũng là yêu quái thôi, có lẽ là sư tổ ngài ấy nể mặt Cảnh chưởng giáo nên mới nhận về —— ai cũng biết mà, Cảnh chưởng giáo thường hay khuyên giải, xin sư tổ bỏ con gì đó thở được bên mình mà.”

Ngân Nhung không biết tin đồn có liên quan đến mình đã xôn xao, đang vừa thấp thỏm vừa vui mừng đi theo Thanh Điền, đi tới Giới Luật Đường.
“Có con thỏ tinh bị giam ở đây, khá giống với miêu tả của ngươi, nhưng có đúng là nó hay không, thì ta cũng không dám hứa chắc.” Thanh Điền nói, “Ta đã nói với quản sự rồi, ngươi có thể đi vào thăm, nhưng không được ở lại quá lâu.”
Ngân Nhung cảm động nói: “Cảm ơn ngươi! Ân tình ta ghi nhớ!”
Thanh Điền cung cung kính kính nói: “Không dám không dám, ta không đi vào đâu, đứng ngoài cửa đợi ngươi nhé.”
“Nhà giam” – GIới Luật Đường, hoàn cảnh tốt hơn trong tưởng tượng của Ngân Nhung không, thay vì nói nó là “nhà giam”, thì không bằng nói nó là một gian nhà nhỏ.

Được quét tước rất sạch sẽ, một chiếc giường đơn, một cái chậu thức ăn đầy cỏ xanh tươi non, cùng với… một con thỏ trắng ú nu.
La Bắc không tin được dựng thẳng hai cái tai dài lên, ba múi miệng kích động run bần bật một lúc lâu, “bụp” một tiếng hóa thành hình người, nhào về phía Ngân Nhung: “Ngân Nhung! Ta còn tưởng là ngươi chết rồi! Hu hu hu! Thật sự không ngờ là có một ngày được sống để nhìn thấy ngươi hu hu hu hu!”
Ngân Nhung suýt chút nữa đã bị tên lực điền tai dài này ghìm chết, cố sức đẩy hắn ra: “Buông ra trước đã…”
“Nói ra dài lắm,” Ngân Nhung thở phào nhẹ nhõm, kể lại chuyện sau khi tách ra một cách ngắn gọn, rồi mới hỏi, “Ngươi có phải chịu khổ gì không? Trông ngươi…”
Hai chữ “tiều tụy” không thể nào nói ra được, sau cùng thì Ngân Nhung vẫn ăn ngay nói thật, “Hình như béo thêm không ít.”
Mãnh nam La Bắc ríu rít: “Bọn họ giam ta ở trong này, nói gì mà phải đợi chưởng môn Tiên tôn tự mình xử trí, Nhưng mà đợi đến gần nửa năm, cũng không thấy ai đến xử ta cả.

Người của Giới Luật Đường vừa không dám tự ý xử lý ta, vừa không dám thả ta ra, nên cứ ăn ngon uống ngon mà lại không cho đi, ta không béo sao được, hu hu hu hu.”
Ngân Nhung nghe tên lực điền tai thỏ này khóc mà đau cả đầu, nhưng vẫn nhớ những chuyện tốt mà hắn làm cho mình, kiên nhẫn an ủi: “Nếu như họ không giết ngươi, thì tạm thời sẽ không gây hại gì cho ngươi đâu.

Ta sẽ thường xuyên tới thăm ngươi, để nghĩ cách thử xem, xem có thể cứu ngươi ra ngoài được hay không.”
La Bắc khịt khịt mũi: “Ngươi có cách gì?”
Cách gì? Tất nhiên là đi cầu xin vị lô đỉnh cũ nhà mình rồi, đâu thể nào mong chờ vào một con tiểu yêu quái như mình đi cướp ngục được.

Nhưng mà Ngân Nhung không tiện nói thẳng ra, cứ cảm thấy Thành Dương Mục Thu ghét mình như thế, chưa chắc là chịu đồng ý nữa, bây giờ bỗng nhiên cho người ta hi vọng, mà lại nuốt lời, chẳng phải La Bắc sẽ càng khó chịu hơn sao?
Thế là chỉ nói mơ hồ: “Không phải cách tốt lành gì, nhưng nói chung vẫn phải thử một lần.”
Sau khi từ biệt La Bắc, Ngân Nhung cũng không quay lại sân võ nữa, mà là lên phi kiếm của Thanh Điền, trở về Vụ Liễm Phong, rồi nhanh chóng leo lên chiếc thuyền nhỏ, trở về Hành Cao Cư.
Lúc đó, Thành Dương Mục Thu vẫn như thường ngày, ngồi ngay ngắn trước án thư, vai thẳng cụp mắt đọc sách.

Tay áo mây trôi, thanh thanh lãnh lãnh như không dính khói bụi trần gian, nhìn thấy Ngân Nhung trở về, ngay cả mí mắt cũng không buồn nhấc lên một cái.
Nhưng mà lần này Ngân Nhung có việc cầu người, nên không đi, nghiêm túc đứng hầu chờ ở cửa.


Y vừa trở lại Hành Cao Cư quen thuộc, cơ thể thả lỏng ra, vô thức để lòi đuôi và tai hồ ly, rất ngoan ngoãn, không nhúc nhích, chỉ có chóp đuôi mềm mại trắng tinh là thi thoảng run lên khe khẽ.
Tai hồ ly xù lông trên đỉnh đầu Ngân Nhung hơi động đậy, lập tức treo nụ cười lên, “Chưởng môn ca —— ấy, chủ nhân! Là thế này, có một việc nhỏ muốn xin ngài, nên phải chạy về.”
“Hửm? Chuyện gì.” Thành Dương lão tổ – “theo dõi” Ngân Nhung từ đầu đến cuối trong “Bích Hải Kim Kính, đã biết tất cả từ trước – giả vờ không biết gì cả, hờ hững hỏi.
Trông bộ dạng của Ngân Nhung như là muốn bổ nhào qua làm nũng, thế nhưng gan lại không đủ to, sợ sệt nhịn xuống, đứng ngay ngắn sang bên, thuật lại chuyện của La Bắc một cách rõ ràng.
Vẻ mặt Thành Dương Mục Thu không thay đổi, nhưng trong lòng đã có quyết định.
Nếu như hắn đã cho Ngân Nhung đến sân đấu võ, tức là đã có ý định muốn cho y đi vào bí cảnh thi đấu sư môn giành ít cơ duyên, nhưng tiểu hồ ly quá lười biếng, chưa chắc đã vui vui vẻ vẻ chịu đi, đúng lúc mượn chuyện đó giục y đi.

Còn nữa, đám đồ tôn ngốc nghếch đó, thế mà lại dám cho là cục lông nhà mình sẽ thất sủng… hừm, lẽ nào có lí đó.
Hồ ly của hắn, cho dù có xấu hơn nữa, thì cũng không thể để người ngoài bắt nạt được.

Để cho bọn nó biết mình thiên vị Ngân Nhung, thì sẽ không còn kẻ nào dám xớ rớ nữa, một mũi tên trúng ba con chim.
Đang nghĩ ngợi, thì chợt nghe thấy Ngân Nhung tổng kết phân trần: “Hắn không làm gì cả, chỉ đi uống rượu cùng với ta thôi, người trêu đùa đồ tôn của ngài là ta, việc hồ ly làm hồ ly chịu, ngài tha cho hắn đi.”
Thành Dương Mục Thu: “……” Đang yên đang lành sao lại nhắc đến chuyện đó, tự nhiên rất muốn khai sát giới.
Thành Dương Mục Thu vô cảm nói: “Bản tôn thân là chưởng môn, càng nên lấy mình làm gương, sao có thể tùy theo yêu ghét của mình, đặc xá cho con thỏ yêu đó? Vẫn phải giao lại cho Giải Luật Đường xử lý, thì mới làm tất cả phục được.”
có thể nào bằng bản thân hỉ ác, liền đặc xá con kia thỏ yêu? Vẫn là giao cho Giới luật đường xử trí, mới có thể phục chúng.”
Ngân Nhung: “……” Thế sao trước đó ngài giành ta trong tay của đồ tôn của ngài cho bằng được vậy? GIờ lại đi nói với ta “lấy mình làm gương”, lão nhân gia còn cần mặt không?
Có điều mắng thì mắng, nhưng Ngân Nhung vẫn chân chó lấy lòng: “Chủ nhân, các tiểu đệ tử đó hoàn toàn xem ngài như  Thiên Lôi sai đâu đánh đó, tôn thờ ngài như thần như thánh, lão nhân gia ngài thần thông quảng đại, lúc nào cũng có cách mà.”
Hình như câu tâng bốc này tâng đúng độ rồi, vẻ mặt Thành Dương Mục Thu hơi dịu lại, hỏi một câu rất không phú hợp với hình tượng lạnh lùng thường thấy: “Bản tôn so với đám đệ tử trong sàn đấu thì thế nào?”
Ngân Nhung: “?”
Có ai lại đi so sánh mình với đồ tôn, đồ tằng tôn của mình sao? Mặt mũi ngài đã có lầm lỗi gì với ngài sao, hôm nay thật sự không còn cần nó nữa à?
Nhưng trong lòng xem thường thì xem thường, ngoài miệng vẫn cần mẫn nịnh hót: “Sao có thể đánh đồng ngài với bọn họ được cơ chứ?
Có người cùng đồ tôn của mình, đồ tằng tôn nhóm đem so sánh sao? Ngài mặt đã làm sai điều gì, hôm nay thật sự không có ý định muốn sao? Tu vi, khí độ, tướng mạo, học thức… cái nào cũng kém ngài mười vạn tám ngàn dặm, cho dù tất cả mọi người có tụ lại một chỗ, cũng không bằng một cọng tóc con của ngài!”
Vẻ mặt Thành Dương Mục Thu vẫn nguy hiểm khó lường không cảm xúc,, hừ một tiếng: “Mồm mép xảo quyệt.”
Nhưng ngay sau đó, hắn lại đồng ý một cách rất thoải mái: “Thả nó không phải là không được, có điều ngươi phải hứa với ta một chuyện, tham gia thi đấu sư môn rèn luyện một lần, kiểm tra xem tu luyện mấy ngày nay tiến triển thế nào rồi.”
Ngân Nhung vẫn chưa biết tham gia bí cảnh thi đấu sư môn là cơ duyên khiến người khác hâm mô đến mức nào, trong lòng chỉ nhớ đến ân tình với La Bắc, thoải mái nhận lời ngay lập tức.
Thành Dương Mục Thu nhìn Ngân Nhung, cảm thấy điệu bộ nói đạo nghĩa này của tiểu hồ ly cũng khá là vừa mắt, bèn quyết định giúp y vui thêm chút nữa: “Ngươi nói con thỏ dự định đến Thái Vi Cảnh làm linh sủng? Nếu như nó muốn đi thì đưa nó đến Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường luôn đi.”
“!!!”
“Đồng ý, đồng ý! Khỏi phải hỏi, hắn nằm mơ cũng muốn đến đó!” Ngân Nhung kích động đến nhảy vọt lên, bộ y phục đệ tử không rộng bằng áo lông đỏ của y, để lộ ra cái đuôi to ngoe nguẩy, rất là đáng yêu.
Nụ cười giả dối cũng thành cười thật tâm.

Đôi mắt màu hổ phách to tròn cong cong, răng nanh trắng tinh hé ra.

Thành Dương Mục Thu nhìn y như thế, vô thức nhếch khóe môi thành ý cười khẽ, rất giống với người thanh niên dịu dàng nấu cháo, chăm chỉ may vá trong gian nhà là ở trấn Tỳ Bà ngày trước: “Vui đến vậy sao.”
“Đương nhiên! Ca ca sao ngươi tốt với ta như vậy chứ!” Ngân Nhung quá kích động, nhất thời không cầm được lòng, như trước kia, nhào thẳng vào ngực Thành Dương Mục Thu.
“…”
“…”
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí chợt lặng..