"A!" Cung Bản Phản Thần thấy tình huống như vậy. Phát ra một thanh âm kinh ngạc bén nhọn. Giống như là nữ nhân bị quấy rối vậy.
Từ sáu ngày trước sau khi cùng Vương Siêu luận võ thất bại, vài ngày sau hắn cũng không có cảm thấy gì. Chỉ thấy khi tiểu có chút đau đớn. Hơn nữa ở tại vị trí hai bên eo cũng có mấy dấu tay nhàn nhạt.
Thì ra Vương Siêu sau khi trao đổi với Trần Ngả Dương, đối với Thái Cực quyền ám kình của hắn đã luyện tới mức cương nhu phối hợp hết sức bội phục. Vốn đã âm thầm quan sát, lĩnh hội được rất nhiều điều.
Trong bốn tháng bế quan khổ luyện vừa rồi, hắn "Đan luyện phách trảo (chỉ luyện một đòn bổ trảo)" do quá trình chuyển từ Hổ hình sang Ưng hình, đã từ trong sự quan sát mặt trời mọc lặn mà hiểu được đạo lý âm dương động tĩnh.
Từ đó trong sự luyện tập "Khinh xuất trọng thu (xuất nhẹ thu mạnh)" phách quyền trảo kích của hắn ám kình bộc phát không còn chỉ một mặt cương kình dũng mãnh, mà còn có cả cương nhu.
Chẳng qua lấy thân thể con người để làm thí nghiệm. Vương Siêu cũng là lần đầu tiên. Cung Bản Phản Thần bất hạnh trở thành vật thí nghiệm và người hy sinh đầu tiên.
Ám kình sau khi luyện đến chí nhu. Có thể thông qua lỗ chân lông rất nhỏ mà tiến vào sâu trong nội tạng. Hơn nữa về mặt biểu hiện cũng không lưu chút dấu vết nào.
Vương Siêu vào lúc trảo kích, đã lưu lại ở bên hông dấu ngón tay Cung Bản Phản Thần, đó là ám kình còn chưa đến nơi đến chốn, chưa đến được bước chí nhu.
Nếu ám kình luyện đến mức tận cùng nhu hòa, chỉ cần nhẹ nhàng ấn trên người kẻ địch một cái. Lập tức có thể đánh vào bất cứ nơi đâu trong cơ thể của kẻ địch. Hơn nữa vào lúc đánh vào kẻ địch sẽ không cảm giác được đau đớn. Hơn nữa trên da cũng không xuất hiện vết thương. Đợi cho nhiều ngày sau thương thế trong nội tạng bắt đầu ác liệt, người cũng khong theẻ cứu được nữa. Cho dù có thể cứu được thì quá nữa là cũng bị tàn phế đi.
Các bậc thầy châm cứu cao minh, dùng kim châm vào da của người ta. Người bị đâm một chút cảm giác cũng không có.
Ám kình cùng kim châm cứu cũng cùng một nguyên lý.
Ám kình nhu công, đả thương người vô hình. Làm cho người ta dưới tình huống bị trúng chiêu không hề phòng bị, sau khi trúng chiêu cũng không biết. Đây chính là một thủ đoạn ám toán người ta hạng nhất.
Chẳng qua nếu đối thủ cũng là cao thủ. Đem công phu có thể thẩm thấu vào ngũ tạng lục phủ, toàn thân trong ngoài cảm giác vô cùng linh mẫn, ám kình nhu công ám toán cũng không có tác dụng.
Nhưng thực đáng tiếc. Cung Bản Phản Thần không phải là người như vậy.
Nếu hắn hiểu được sự lợi hại của ám kình. Việc đầu tiên khi thấy dấu ngón tay trên eo của mình, sẽ lập tức đi tìm người trị liệu. Chứ không để cho ác hóa đến như hiện tại.
Hiện tại đã đến mức tiểu ra máu, nghĩa là hai thận đã bắt đầu thối rữa. Thương thế đã thấu ra tới thần kinh ngoài da.
Cảm giác của khí quan nội tạng vốn yếu đến đáng thương, người ta nếu bị nội thương, khi cảm giác được sự đau đớn, thì nội thương kia cũng đã đến mức phi thường nghiêm trọng
Cung Bản Phản Thần tuy xuất thân võ học thế gia, luyện Không thủ đạo Cương nhu lưu. Kiêm luyện rất nhiều nội gia công phu, thân thể đã đạt tới đỉnh điểm của minh kình, nhưng tính cách của hắn hung ác! Cho đến giờ vẫn không thể khống chế cảm xúc, cho nên không thể dùng cảm xúc để bộc phát tâm lực phát ra ám kình.
Không thông hiểu ám kình. Đối với một bước ám kình nhu công hắn lại càng không hiểu được sự lợi hại. Cho nên lần này mới nhận lấy kết cục bi thảm như vậy.
Chẳng qua Cung Bản Phản Thần là đệ tử trực hệ của Cung Bản thế gia Nhật Bản. Vương Siêu dùng ám kình phế đi hai thận của hắn, trên cơ bản là đã gây nên thâm cừu đại hận.
Vương Siêu đối với việc kết oán cũng đã có sự quyết đoán nhất định. Một khi đối phương đã tìm tới tận cửa, còn đánh Triệu Tinh Long gãy xương ba chỗ. Dù tình dù lý, tự nhiên cũng phải hạ chiêu số âm độc để đối phó hắn.
"Sao lại thế này, sao lại tiểu ra máu?" Đột nhiên tiểu ra nước tiểu màu đỏ sậm nồng nặc mùi máu, là ai cũng chịu không nổi. Huống hồ là Cung Bản Phản Thần từ nhỏ thân thể đã phi thường tốt, không chút bệnh tật.
Hai bên hông đau nhói, niệu đạo cũng như bị châm đâm loạn. Cơ hồ đau đến nỗi hạ thân của hắn đều mất đi tri giác.
"A!" Kêu lên một tiếng bén nhọn, hắn ngã lăn ra trên mặt đất. Làm cho vô số người trong sân bay bu lại xem.
Khi mọi người thấy hắn trên người đầy những máu, hạ thân tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc bức người, đều kinh ngạc sợ hãi.
Vào lúc này, mấy người bạn của hắn cũng phát hiện dị thường, chạy ào vào trong WC. Lập tức phát hiện tình huống như vậy đều chấn động, liên tục hô hét.
"Mau, mau đưa Cung Bản vào bệnh viện".
"Trời ơi. Sao lại như vậy? Khi xuống máy bay vẫn còn khỏe mà".
Trong sự náo loạn, Cung Bản Phản Thần được đưa lên xe cứu thương.
Trong một bệnh viện lớn tại Tokyo Nhật Bản.
Cung Bản Phản Thần hôn mê, ống dẫn xuyên vào hai bên hông nằm ở trên giường bệnh vẫn không nhúc nhích. Chỉ có ở bên trái giường điện tâm đồ phát ra sóng gợn là chứng tỏ hắn còn sống.
Hai thận đã hoàn toàn hỏng mất. Cho dù tìm được thận thích hợp phẫu thuật thay thành công, về sau công năng của thân thể cũng sẽ giảm sút rất lớn. Hơn nữa, đã không còn năng lực sanh dục.
Một bác sĩ chủ trì chữa trị đang cẩn trọng đứng trước mặt một nam trung niên Nhật Bản uy nghiêm, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh nói rõ về bệnh tình của Cung Bản Phản Thần.
Trung niên Nhật Bản càng nghe sắc mặt càng âm trầm, đến cuối cùng khi nghe đến việc không còn khả năng sanh dục. Rốt cục đã ức chế không được lửa giận.
"Khốn kiếp!" Nam trung niên Nhật Bản phẫn nộ mắng lớn một tiếng. Một cái tát vung ra, người bác sĩ chữa trị kia lập tức bị tát văng kính té xuống đất, hai tay sờ soạng tìm. May mắn là hắn không mang tính sát tròng, nếu không hiện tại hai mắt đã bị đâm mù.
Cung Bản tiên sinh. Cung Bản tiên sinh. Chúng ta đã cố hết sức để trị liệu rồi.
Bác sĩ chủ trị chữa trị bị đánh, lãnh đạo của bệnh viện vội vàng chạy tới, cúi đầu nhận lỗi.
Không có biện pháp. Cung Bản gia tộc tại Nhật Bản là đại gia tộc, là một tập đoàn buôn bán gia tộc, tài sản hùng hậu không thể tưởng được. Hơn nữa người trước mặt là Cung Bản Trạch Minh, là một lãnh đạo cao cấp trong tổ chức hắc bang Sơn Khẩu. Chỉ cần nói một câu. Mấy thầy thuốc này ngya trong đêm nay sẽ bị người nghiền thành tương thịt mà đổ xuống cống.
Hắc bang của Nhật Bản thậm chí có thể ảnh hưởng đến chính trị, quân sự.
"Trạch Minh, không cần đánh người" Vào lúc này, một thanh âm già nua truyền tới. Cung Bản Trạch Minh quay đầu lại nhìn, lập tức thu liễm vẻ phẫn nộ của mình lại.
Người đến là một lão nhân Nhật Bản mặc kimono, trong tay cầm một cây gậy gỗ. Phía sau lão nhân này còn có bốn nam tử cao lớn vẻ mặt lãnh khốc, ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng, giống như người chết vậy.
"Bá phụ, người sao lại đến đây?"
Người đến chính là gia chủ đương nhiệm của Cung Bản thế gia, Cung Bản Long Thái Lang. Là nhân vật hiển hách của giới võ thuật Nhật Bản những năm 70.
"Trạch Minh. Võ công của ngươi cho đến giờ vẫn đình trệ không tiến. Hiện tại tâm linh tu dưỡng cũng giảm sút rất nhiều, đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì". Long Thái Lang hít một hơi. "Chẳng qua cũng là do ngươi lo cho việc làm ăn của gia tộc mà phân tâm. Được rồi, dẫn ta đi xem Phản Thần".
"Vâng!" Trước mặt Long Thái Lang, Cung Bản Trạch Minh biểu hiện hết sức kính sợ.
Hai người tiến vào phòng bệnh. Long Thái Lang đi đến trước Cung Bản Phản Thần quan sát eo của hắn, sau đó ánh mắt sáng ngời! Lóe ra tinh quang bức người. Ánh mắt giống như lợi đao, nhìn chằm chằm vào mấy vết ngón tay nhàn nhạt ở hai bên eo.
Sau khi xem thật lâu. Long Thái Lang trên mặt không chút biểu tình, ngữ khí rất là bình tĩnh: "Phản Thần đứa nhỏ này, là nhân tài võ học của Cung Bản gia chúng ta, nếu tôi luyện tính tình một chút. Trước ba mươi tuổi! Có thể bước vào hàng cao thủ nhất lưu. Đến lúc đó, trong gia tộc chúng ta lại có thêm một võ thuật đại sư để chống đỡ cho gia tộc. Nhưng hiện tại không được nữa. Có chữa khỏi về sau cũng không được, đả thương hắn chính là một cao thủ.
Long Thái Lang ngữ khí càng bình tĩnh. Cung Bản Trạch Minh trong lòng càng khiếp sợ. Theo sự hiểu biết trước nay của hắn, vị bá phụ này của mình, lúc càng bình tĩnh cũng chính là lúc khởi sát tâm.
Giới võ thuật Nhật Bản chúng ta, bốn năm năm qua, cũng không có mở rộng trao đổi với giới võ thuật người Hoa, mà hiện tại lại gây nên ân oán. Trạch Minh, ngươi đi điều tra một chút. Giết chết Phản Thần là cao thủ nào. Cao thủ như vậy cũng không phải là kẻ vô danh! Long Thái Lang phân phó.
Nhưng. Bá phụ. Phản Thần cũng không bị giết chết. Còn có hy vọng sống.
"Hử!" Long Thái Lang xoay người nhìn Cung Bản Trạch Minh, làm cho hắn kinh ngạc sợ hãi, còn có chút bất an. "Nhà Cung Bản chúng ta. Trên con đường theo đuổi võ học. Thất bại cho tới bây giờ cũng chỉ có một con đường…"
Nói xong. Long Thái Lang một tay hóa trảo chộp mạnh vào yết hầu của Cung Bản Phản Thần, rắc một tiếng, điện tâm đồ đã đình chỉ nhảy lên.
"Ngươi không phải là người kế thừa võ học nhà Cung Bản. Cho nên ta đối với ngươi khoan dung. Nhà Cung Bản là một gia tộc kiêu ngạo, tuyệt không chấp nhận xuất hiện sự thất bại mà cả đời nằm ở trên giường…" Long Thái Lang sau khi giết Phản Thần, xoay người bước đi.
Tại tỉnh S.
Tuy biết mình dùng ám kình đánh Cung Bản Phản Thần bị thương khẳng định là kết thù oán. Vương Siêu thật ra cũng không sợ. Hắn hiện tại quyền thuật càng ngày càng tinh tiến. Đang muốn tìm người thử tay! Cung Bản Phản Thần kia trong mắt hắn, ngay cả một chút làm nóng người cũng không đủ.
Tổ chức hiện tại quyết định, ngươi đến Sơn Đông mở một võ quán.
Vương Siêu sau khi luận võ với Trương Uy trở về, được thanh nhàn trong nửa năm. Vào lúc trời đông giá rét buông xuống trở về nhà của mình. Sau đó, mua một căn nhà rộng 120 mét vuông, sau khi sửa sang, đưa cha mẹ tới ở. nguồn Trà Truyện
Mấy năm nay, cha mẹ cũng dần dần nhận thấy hắn ở bên ngoài thật sự là làm ăn buôn bán cũng lời không ít. Chọn ngày tốt chuyển sang nhà mới. Vương Siêu lại đưa mấy chục vạn để cha mẹ nghỉ việc, ở nhà dưỡng lão.
Cha mẹ cũng rất đồng ý, sau khi chuyển về nhà mới cũng rất nhanh tạo quan hệ với hàng xóm chung quanh. Cả ngày thong thả, tản bộ, đánh mạt chượt, trồng hoa, nuôi cá cảnh, rùa cảnh, cả ngày rất là thanh nhàn.
Vương Siêu cũng ở trong nhà, tâm tình hoàn toàn thả lỏng. Đột nhiên nghĩ thấy, cuộc sống nhàn nhã bình yên như vậy cũng rất tốt.
Nhưng cha mẹ tuy cuộc sống đã đi lên, nhưng vẫn có một việc luôn canh cánh trong lòng.
Đó là việc Vương Siêu thành gia lập thất. Dựa theo đạo lý của họ, hiện tại Vương Siêu sự nghiệp đã thành, cũng nên nhanh chóng có bạn gái lập gia đình, sinh con nhỏ...
Vương Siêu ngay cả suy nghĩ này cũng không nghĩ tới. Mỗi lần nghe cha mẹ nói tới cũng chỉ cười cười cho qua chuyện.
Rất nhanh đã tới cuối năm.
Vương Siêu hiện tại đã là thanh niên hai mươi hai sắp qua hai mươi ba tuổi. Đã luyện võ thuật ròng rã suốt bốn năm lẻ ba tháng, hắn đi lại nằm ngồi, cơ hồ đều luyện công. So với người luyện võ bình thường thì thời gian luyện cũng gấp hai ba lần. Theo tiểu thuyết võ hiệp mà nói, Vương Siêu hiện tại cũng đã có hơn mười năm công lực.
Tháng ba. Mùa Xuân hoa nở.
Rốt cuộc. Những ngày tháng nhàn nhã của Vương Siêu đã hết.
Hôm nay, hắn nhận được điện thoại của Tào Nghị! Lập tức chạy tới Ty Công an tỉnh.
Tào Nghị vừa thấy mặt, liền tuyên bố nhiệm vụ của tổ chức.
Đến Sơn Đông?, Vương Siêu kinh ngạc.
"Không sai. Chính là đến Sơn Đông". Tào Nghị gật gật đầu giải thích: "Sơn Đông cùng Hàn Quốc Nhật Bản chỉ cách một eo biển. Hơn nữa Đông Bắc giáp với Nga! Thế lực xã hội đen của Nga đối với đổ quyền võ đài lậi cũng dần dần xâm nhập vào. Tình hình nơi đây hết sức phức tạp. Sau khi ngươi đi. Đầu tiên là từ giới võ thuật một mặt thăm dò hướng đi của các thế lực đen ở đây, mặt khác là đánh tạo ra uy phong, đánh cho nổi danh. Ta nghe nói ngươi ngày đó tại Đài quyền đạo quán đánh chết Cung Bản Phản Thần của Cung Bản gia tộc giới võ thuật Nhật Bản. Lần này phiền toái không nhỏ. Mặt khác. Ngươi còn phải cẩn thận một bộ phận thị trường hắn quyền hiện tại ở Đông Bắc Sơn Đông cũng do một người trong Đảng Thái tử gọi là Liêu Tuấn Hoa khống chế. Cùng với các thế lực xã hội đen của Nga, Nhật Bản, Hàn Quốc đều có cấu kết. Lần này, vẫn cho đám người Đại Thạch Đầu đi theo ngươi, một bộ phận chia ra làm học viên trong võ quán của ngươi. Một bộ phận khác vẫn ẩn tàng tại một nơi bí mật, nếu có va chạm với hắc bang thì cũng có người tiếp ứng.
Mặt khác. Ngươi đối với tình hình thương nghiệp ở đây một chút cũng không thông. Vũ Lỗi bọn họ cũng chỉ am hiểu tác chiến, phá hoại, xâm nhập. Bởi vậy, tổ chức đặc biệt điều cho ngươi một trợ thủ.
Vào lúc này. Cánh cửa phòng họp bị người đẩy ra. Tiến vào là một nữ nhân mặc quân trang, trên quân hàm có hai gạch một sao (*).
"Cô khỏe chứ! Đồng chí Lâm Nhã Nam!".
Thấy nữ quân nhân này vừa tiến đến, Tào Nghị vội vàng đứng dậy chào hỏi. Hiển nhiên, địa vị của nữ quân nhân này so với hắn cũng ngang hàng.
"Ngài cũng khỏe chứ, đồng chí Tào Nghị!". Nữ quân nhân bắt tay với Tào Nghị. Sau đó ánh mắt nhìn về phía Vương Siêu.
"Để ta giới thiệu một chút. Vị này là đại sư Bát quái Hình ý quyền Vương Siêu sư phụ!" Tào Nghị vội vàng giới thiệu.
"Ngài khỏe chứ. Ta là đại úy hải quân Lâm Nhã Nam…" Lâm Nhã Nam tự giới thiệu. "Hy vọng sau này hợp tác vui vẻ…"
Hải quân? Chẳng lẻ sau này bị điều động lên chiến hạm trên biển? Vương Siêu nghe thấy hai chữ hải quân hơi sửng sốt một chút.