Ngay lúc thanh âm niệm kinh dừng, du già đại sư cao tăng Tề Lạc Á này phun ra một ngụm máu tươi, gục đầu xuống thì Vũ Vận Long và Lưu Mộc Bạch vội vàng đứng bật dậy, tiến tới đỡ lấy thi thể của hòa thương này.
Trong cách bọn họ gọi Tề Lạc Á có mang theo vẻ tôn kính.
Dùng tính mạng của mình để cứu người, điểm ấy có thể nói lên việc ta không vào địa ngục thì ai có thể vào. Vốn Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long đối với Tề Lạc Á cũng không hề tôn trọng, ngược lại còn có chút xem thường nhưng bây giờ đối phương lại đọc chân ngôn hai ngày hai đêm, như đèn dầu cạn kiệt, thoát lực mà chết. Hành vi này quả thực đã làm cho hai vị cao thủ Đan Kình này thật sự cảm phục.
"Thể lực hắn tiêu hao nhiều quá, tâm lực suy kiệt, đã hoàn toàn đoạn tuyệt sinh cơ".
Vũ Vận Long sờ một chút, chỉ biết rằng hòa thượng Tề Lạc Á này đã hoàn toàn thoát lực, ngũ tạng cũng đều suy kiệt.
"Xem Nguyên Nghi một chút đi". Hai mắt Lưu Mộc Bạch chợt động, nhắm mắt lại lắng nghe thì lập tức phát hiện máu toàn thân Nghiêm Nguyên Nghi đang thong thả lưu động. Trái tim cũng ngo ngoe muốn động, mạch máu có chút run rẩy. Mặc dù rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng vẫn có một chút hy vọng.
Chỉ là, trên mặt Nghiêm Nguyên Nghi vẫn như trước không hề có một tia báo hiệu sự sống, hô hấp dường như là hoạt động theo máu, quán tính như có như không, cũng mất tự nhiên.
Hơn nữa trong cảm giác của Lưu Mộc Bạch thì sinh cơ của Nghiêm Nguyên Nghi vẫn như trước là một mảnh tĩnh mịch. Trái tim đập lại, máu tuần hoàn này kỳ thật cũng là do trải qua chân ngôn chấn đọng, hai ngày hai đêm mà sinh ra quán tính, cũng không phải là loại cải tử hồi sinh.
"Vô ích thôi, chỉ bất quà là do chân ngôn chấn động mà sinh ra quán tính. Chờ lâu như vậy, trái tim, máu, mạch máu cũng đã bình thường trở lại rồi. Loại chân ngôn này chẳng qua cao minh hơn một số thủ pháp xoa bóp ám kình mà thôi. Dùng thủ pháp xoa bóp ám kình cũng có thể tạo thành tình huống như vậy, Tề Lạc Á đã chết vô ích".
Trên mặt Vũ Vận Long thần sắc bất định, cũng dùng tai nghe ngóng trong chốc lát, rốt cục cảm thán nói một câu.
"Chúng ta đưa Tề Lạc Á về Theiesu Lâm Tự thôi. Không nên làm phiền sự an tĩnh của Nguyên Nghi nữa". Lưu Mộc Bạch thở dài nói: "Loại chân ngôn phát âm này, so với với thủ pháp xoa bóp ám kình thì cao minh hơn rất nhiều. Xâm nhập xương tủy, có công hiệu tẩy tủy, hơn nữa có thể xâm nhập tủy não, kích thích thần kinh. Thiếu Lâm Tư trước kia phát âm có công dụng tẩy tủy. Ta nghĩ cái này cũng không sai biệt lắm, chỉ đáng tiếc là đã thất truyền. Không biết thủ lĩnh GOD có tinh thông chân ngôn hay không, nếu như hắn tinh thông thì với thể lực cường đại hơn rất nhiều so với Tề Lạc Á, nói không chừng còn có hy vọng".
"không có chuyện này đâ. Tên trường mi đó không am hiểu về phương diện chân ngôn phát âm. Huống hồ cho dù hắn biết thì cũng sẽ không lãng phí thể lực, hắn quyết tâm muốn cùng Vươgn Siêu tranh đoạt ngôi vị thiên hạ đệ nhất. BÂy giờ đang yên lặng tu dưỡng, sẽ không dễ dàng ra tay đâu". Vũ Vận Long đi ra ngoài. "Tẩy tủy kinh bạch ngọc phong, chú giả chân kinh của Thiếu Lâm Tự này ba mươi năm trước rơi vào trong tay Ba Lập minh, sau đó Ba Lập Minh đưa lại cho Vương Siêu. Vương Siêu đối với thứ này vô cùng quan tâm. Ngươi đã quên rồi sao? Hai người chúng ta cùng Y Mãi Đề lú đánh nhau với Vương Siêu, hắn lần đầu tiên vận dụng chân ngôn đánh ra làm cho chúng ta không kịp ứng phó".
"Hử? Kỹ thuật chân ngôn của hắn cao hơn Tề Lạc Á nhiều. Rốt cục có cứu được Nguyên Nghi hay không thì hắn rất rõ ràng. Càng quan trọng hơn chính là Nguyên Nghi bị hắn hạ độc thủ. Hơn nữa hắn còn có thể hphas vỡ hư không, đối với trạng thái sinh cơ của thân thể con người và các chỗ bí ẩn còn hiểu rõ hơn chúng ta rất nhiều".
Lưu Mộc Bạch nói, hai ngày nay hắn đứng canh cửa, trên cơ bản đã hiểu rõ về công phu chân ngôn của Tề Lạc Á, so với Vương Siêu ngày đó phát âm, rung động tâm linh, thân thể lập tức bay như diều gặp gió bão, uy thế đích thật là còn kém hơn một chút.
"Muốn cứu Nguyên Nghi thì đây là chuyện không có khả năng. Hay là không nên nói về chuyện này nữa". Vũ Vận Long xoay đầu đi ra ngoài.
Lưu Mộc Bạch ngẫm lại thì cũng lắc đầu đi ra ngoài.
Quyền pháp của bọn họ mặc dù cao thâm nhưng đối với hiểu biết về thân thể cũng còn kém, bản thân dù sao cũng chưa đạt tới cảnh giới phá vỡ hư không. Cho nên đối với việc Nghiêm Nguyên Nghi có cơ hội sống hay không thì ở sâu trong nội tâm của bọn họ vẫn không thể đưa ra khẳng định.
Nói rằng cao thủ Đan Đạo máu cường đại, cốt tủy cường đại, tư tưởng cường đại, có thể tạo ra rất nhiều kỳ tích về tính mạng. Trên lịch sử cũng có rất nhiều cao thủ giả thần giả quỷ như vậy, trước tiên ngừng hô hấp, máu, mạch đập cũng dừng lại hết, trở thành một người chết giả, giả bộ vào quan tài nhìn mọi người chôn theo biết bao vàng bạc da quý. Chờ mấy chục ngày sau thì thừa cơ lúc mọi người không để ý, lặng lẽ chui ra, chỉ chừa lại cái quan tài trống không.
Trên lịch sử thì Đạt Ma từng làm như vậy, Vương Trùng Dương, Trương Tam Phong cũng giả bộ như thế.
Vũ Vận Long và Lưu Mộc Bạch cũng biết được một chút về thân thể của mình, nhưng đối với sự cường đạii của sức sống bản thân thì lại không thể nắm chính xác.
Hay nói cách khác chính là Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch nếu dừng sáu mạch của mình, ngưng hô hấp thì sau đó cũng không biết bao giờ mới tỉnh lại.
Nói cách khác nếu như bọn họ giả thần giả quỷ tiến vào quan tài thì rất có thể thật sự sẽ chết. Cũng sẽ không như Đạt Ma, vương Trùng dương, Trương Tam Phong tỉnh lại rồi lén đi.
Bản thân muốn chính thức hiểu rõ sức sống của mình cường đại như thế nào thì phải đánh vỡ hư không, dùng tâm cảm nhận mới biết được.
Cho nên bây giờ rốt cuộc là Nghiêm Nguyên Nghi đã hoàn toàn chết hay vẫn còn có hy vọng khôi phục, cho dù là Vũ Vận Long và Lưu Mộc Bạch cũng không thể khẳng định. Bởi vì thân thể Nghiêm Nguyên Nghi khôgn có bất cứ thương tổn gì. Nếu như lúc đầu bị đánh vỡ não... vân vân thì bây giờ đích thực đã có dấu hiệu chết rõ ràng.
Những hòa thượng thời xưa giả bộ chết, sau đó tỉnh lại khỏe mạnh cũng không phải là chuyện thần thoại, chỉ bất quá là một loại rèn luyện thể năng tới mức cực hạn.
Cho nên vũ Vận Long và Lưu Mộc Bạch đều biết rõ, chỉ có người như Vương Siêu mới có thể xác định rốt cục là Nghiêm Nguyên Nghi đã chết hay chưa.
Bất kể những chuyện vừa xảy ra ở Nghiêm gia, Tề Lạc Á dùng sức mà mệt mỏi chết đi, Nghiêm Nguyên Nghi vẫn như trước không thể sống lại.
Nam Dương, Ấn Độ Đường Môn.
Vương Siêu và Đường Tử Trần đang ở cùng một chỗ.
Cuộc sống của Đường Tử Trần mỗi ngày vẫn hết sức đơn giản, bây giờ địa thế của Vươgn Siêu đã thành, chính thức trở thành bá chủ của Đường Môn. Mà nàng là người sáng lập ra lại ẩn cư ân nhàn phía sau, đây cũng chính là ý muốn ban đầu của nàng.
BÂy giờ mỗi ngày Đường Tử Trần đều đạt tới trạng thái điềm tĩnh vô cùng. Mỗi ngày ngoại trừ tĩnh tọa, đi vào cõi thần tiên hư vô thì chính là tùy tiện đi dạo một chút, thanh lọc tinh thần, khí chất trên người ngày càng lãnh đạm. Thay thế vào đó chính là loại tiên khí không có ở thế tục.
Vương Siêu cũng không để ý nhiều đến trạng thái đó của Đường Tử Trần.
"Đây là công phu Thần tiêu phái Tát Thủ Kiên bên đạo giáo, thủ pháp Thủ Mi Tâm Tổ Khiếu. Tử Trần ngươi gần đây tu luyện rất siêng a, cả ngày cũng chỉ giả chết đi vào cõi thần tiên hư vô".
Vương Siêu vừa đi vào trong phòng thì thấy Đường Tử Trần ngôi xếp bằng, hai mắt khép hờ, xuất ra một đường quang mang, một tay kết kiếm quyết, một tay đặt trên đầu gối. Mà giữa lông mày là một vết đỏ thắm như ngón tay, liếc mắt nhìn qua thì giống như một viên trang sức của mỹ nhân.
Vương Siêu thật ra cũng biết đây là một môn khí công trong đạo giáo, tu luyện trên đan điền kỳ thật cũng chính là vận chuyển máu đến mi tâm, những điểm mẫn cảm rất nhỏ dưới lớp da.
Bất quá công phu tu luyện trên huyệt vị này so với Bão Đan thì còn hung hiểm hơn nhiều, chỉ một chút sai lầm thì đầu óc sẽ trở nen ngu ngốc mà tử vong, chưa ai cứu được. Não người là quan trọng nhất trong tất cả những thứ.
Đường Tử Trần nghe Vương Siêu nói thì cũng không trả lời mà chỉ thu hồi lại tâm tình, tán đi máu đang vận chuyển tới mi tâm, sau đó lại lấy tay vuốt vuốt "Tiểu đệ, lễ thành hôn của chúng ta đã đến gần, bất quá ngươi còn phải chuẩn bị cho đại hội võ thuật lần này, cho nên việc này cứ để sau đại hội võ thuật hãy tính tiếp nhé". Đường Tử Trần nhìn Vương Siêu cười cười. xem tại Trà Truyện
"Không kể điều này, dù sao chúng ta đã ở cùng một chỗ, có kết hôn hay không cũng không quan trọng". vương Siêu nhìn thẳng vào mắt Đường Tử Trần: "Tỷ, khí chất của ngươi gần đây lai càng trở nên lợi hại, bây giờ người ta lo lắng nhất là ngươi. Đột nhiên một ngày nào đó ngươi tọa hóa ra đi thì làm sao. Kỳ thật sau khi ta đánh vỡ hư không, nhìn thấy rõ vạn vật sinh diệt lại phát hiện ra đạo lý cuối cùng".
"Ngươi nghĩ gì vậy". Đường Tử Trần cười khẽ, "Ta đã đáp ứng kết hôn với ngươi, như thế nào ljai lật lọng":
"Chỉ là ta lo lắng cho sau này". Vương Siêu bấm ngón tay: "Bất quá cho dù một ngày nào đó tỷ cảm thấy mệt muốn tọa hóa bỏ lại ta thì cũng vô ích thôi, ta nắm chắc có thể kéo ngươi trở về. cho nên cả đời này tỷ sẽ theo ta, vĩnh viễn khôgn xa rời".
"Ồ?". Mí mắt Đường tử Trần chớp động: "Vậy chẳng phải ta không còn tự do hay sao? Bất quá hình như ngươi chưa từng thử qua".
"Ta đã sớm an bài một đối tượng thí nghiệm, bây giờ nên thử một lần để nắm chắc vài phần, nếu như thành công thì tỷ sẽ không bao giờ rời xa ta nữa". Vương Siêu cười cười.
"Đối tượng thí nghiệm?". Ánh mắt Đường Tử Trần chợt lóe, "Là Nghiêm nguyên Nghi sao?"