Càng trọng yếu hơn là, mắt hắn khi nhìn về phía ma tước, không ngờ lại lại không hề làm con ma tước kinh hãi mà bay đi! Dạng thu liễm sát ý này cũng rất khủng bố rồi.
Tâm tư của động vật đơn thuần hơn con người nhiều, cho nên một số cảm giác đối với nguy hiểm cũng linh mẫn gấp trăm lần con người. Ví dụ như trước khi địa chấn, sóng thần ập tới, đều có thể cảm giác được trước. Càng đừng nói là địch ý do con người phát ra. Thế nhưng khi ánh mắt của người này chiếu lên người con ma tước, người bên cạnh đều cảm giác được hắn muốn động súng, nhưng con chim lại không cảm giác được.
Khi cảnh vệ làm động tác này, Vương Siêu lại không nhìn con chim, mà lại nhìn vào động tác của cảnh vệ.
Vào sát na mà ánh mắt của cảnh vệ nhìn về phía con ma tước, giống như là lão tăng nhập định, rất lâu mà vẫn không có động tác gì. Chỉ có gió thổi lá cây kêu xào xạc, người có mặt ở đây, chỉ có Vương Siêu là thần thái an nhàn, giống như một giám khảo đang giám sát thí sinh.
Cảnh vệ này khi bắn đạn ra, cũng không ngờ dưới chân mình đột nhiên lại xóc nảy, giống như là động đất, điều này khiến hắn trở tay không kịp. Trong tưởng tượng của hắn, từ trước tới giờ chưa từng cảm giác đạo uy thế giậm chân lớn như vậy.
"Giậm chân như núi lở!" Đây là lời nói trong quyền kinh, lúc trước tên cảnh vệ này luôn coi đó là khoa trương, nhưng hiện tại cuối cùng cũng cảm giác được tình cảnh khi núi lở rồi.
Mà cảm giác của Tô Tiểu Nguyệt thì lại khác, mắt đất chấn động kịch liệt, khiến thân hình của cô ta ngửa ra sau, trong lòng đột nhiên vô cùng hốt hoảng, không ngờ toàn thân sợ hãi cường liệt, bụng dưới dâng lên cảm giác muốn tiểu ra quần.
Cô ta giống như đang đứng trước một tòa nhà lớn đột nhiên sụp đổ, mắt trợn trừng nhìn tòa nhà đổ xuống mà mình thì lại né không kịp.
Sự sợ hãi đột nhiên ập tới này, thường thường đều khiến con người ta vô cùng kinh hoàng
Ầm! Đám chim chóc kinh hãi bay lên, con ma tước ở mặt đất cũng bay lên cao.
Đột nhiên, một cánh tay lăng không chụp tới, nhẹ nhàng tóm lên thân thể của con chim. Con chim này lập tức giống như là con ruồi dính vào kẹo cao su, giãy giụa nhưng không thoát được.
Đồng thời, vào chỗ mà con chim từng đứng, xuất hiện một cái lỗ sâu hoắm to cỡ ngón út, đó là do viên đạn xuyên qua tạo ra.
"Không xong, mình cũng sợ hãi như thế này, tiểu Bảo sợ rằng..." Tô Tiểu Nguyệt mặt đỏ bừng, cô ta cảm thấy thần thái của mình, đặc biệt là phản ứng trên thân thế, cuối cùng cảm thấy Vương Siêu vì sao lại đáng sợ như vậy.
Trong ấn tượng của cô ta, Vương Siêu chỉ là một thiếu niên có chút khí phách, cho dù là biểu diễn tuyệt kỹ thổ khí bắn vỡ bát sứ trong Trung Nam Hải, nhưng chỉ là kinh ngạc, chứ còn lâu mới nói được tới là sợ hãi và chấn động.
"Chẳng trách, chẳng trách cho dù là chị của Nghiêm Tiểu Lãng, Nghiêm Nguyên Nghi lợi hại như vậy, cường thế như vậy, hắn cũng dám hạ độc thủ. Tiểu Bảo sẽ không bị dọa cho biến thành ngây ngốc chứ, vậy thì hỏng bét!"
Liên tục lo lắng khiến hạ thân của cô ta có chút nhịn không nổi, trên mặt tiên huyết dâng lên, đỏ rực, cảm thấy xấu hổ trước giờ chưa từng có.
Có điều chuyện mà cô ta nhìn thấy tiếp theo cũng khiến cô ta triệt để thở phào nhẹ nhõm.
"Chim con đừng giãy dụa, bé sờ một chút rồi sẽ thả đi thôi." Thì ra Vương Siêu lúc hành động, không ngờ cũng ôm đứa bé trai theo, cho nên nó không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn hưng phấn kêu la, hoa chân múa tay vô cùng thích thú.
Vương Siêu lúc này đang đưa con ma tước ở trong tay cho nó. Đứa bé trai cầm con ma tước trong tay, sờ sờ lông của nó. Vương Siêu tay búng nhẹ một cái, ma tước lập tức từ trong tay đứa bé thoát ra, tung cánh bay lên cao.
"Cái này! Cái này, cái cái cái...." Nhìn thấy cảnh này, các cảnh vệ khác mắt lồi ra ngoài, giống như là cá vàng, thân thể đang đứng thẳng cũng buông lỏng, không còn đứng thẳng nổi nữa, tựa hồ như ngạnh khí bên trong xương cốt đều rút đi hết.
Đương nhiên, biến hóa của cảnh vệ nổ súng còn lợi hại hơn. Trên mặt hắn xám như tro tàn, không còn chút huyết sắc, lưng cong xuống giống như đang mang một cái túi nặng ngàn cân. Nhuệ khí trên người cũng bị quét sạch, rõ ràng là tinh thần đã phải chịu đả kích mạnh nhất.
"Không ngờ còn ôm theo đứa bé..."
Cảnh vệ này không có lý do gì mà mặt lại không xám như tro, khi Vương Siêu hành động, ôm đứa bé mà còn nhanh hơn hắn một bước, bắt được phi điểu, mà đạn của hắn lại bắn vào khoảng không.
"Không cần, đợi khi anh luyện súng thật tốt, hoặc là luyện quyền thật giỏi thì hãy cho tôi biết tên của anh, hiện tại anh nói ra tôi cũng không nhớ được đâu. Hi vọng anh có thể khiến tôi phải nhớ được tên của anh."
Vương Siêu xua xua tay, ý tứ rất rõ ràng, thực lực hiện tại của anh, cho dù cho tôi biết tên, tôi cũng không nhớ. Đợi khi thực lực của anh cường đại rồi, mới có tư cách để tôi nhớ tên anh.
Những lời nói này nếu như là bất kỳ một cao thủ nào nói ra, đều lộ ra vẻ phi thường đường đột và vũ nhục đối thủ, nhưng từ trong miệng Vương Siêu nói ra lại hợp tình hợp lý.