Tâm tình của Nghiêm Nguyên Nghi đắm chìm trong ý cảnh vừa rồi Vương Siêu kết hợp cùng bức họa, đồng thời giật mình phát hiện ra duệ khí của mình đã bị Vương Siêu chấn nhiếp, khi tâm loạn như ma cố gắng trấn định lại thì đột nhiên nghe thấy câu nói đó của Vương Siêu, trong lòng lại cả kinh, miệng lẩm bẩm hai câu đó.
Cùng người ta giao thủ mà bại thì không hề đáng sợ, đáng sợ là tâm cũng bại, vậy thì nay về sau không thể nổi lên ý niệm phản kháng được nữa.
Nghiêm Nguyên Nghi và Vương Siêu giao thủ nhiều lần, cũng từng dùng các loại thủ đoạn như tính kế, vây công để đối phó với Vương Siêu, nhưng đều lần lượt thất bại, không những không thu được hiệu quả gì, ngược lại còn tổn binh thiệt tướng.
Nhưng Nghiêm Nguyên Nghi không hề chịu thua, vẫn tin tưởng rằng mình có thể giết chết Vương Siêu, sau đó đối phó với Đường Tử Trần, lật đổ Đường môn, nắm đại quyền lãnh đạo Đường môn. Cứ như vậy, bất kể là đối thủ cường đại bao nhiêu, cô ta đều có thể đối diện, tính cách luôn luôn kiên trì chính là một loại bá đạo của cao thủ Bão đan.
Nhưng hôm nay, khí thế và áp lực của Vương Siêu khi hắn chỉ đơn giản là đứng thưởng thức bức họa hùng vĩ "Giang sơn như thử đa kiêu này" đã ép cho tâm linh kiên cường của cô ta xuất hiện một vết nứt, cũng khiến cô ta trong nháy mắt nảy sinh ra ý nghĩ không thể kháng cự lại con người Vương Siêu này.
Tâm lý biến hóa như vậy, nói ra thì rất huyền hoặc, nhưng kỳ thực lại rất đơn giản.
Chính là Nghiêm Nguyên Nghi đã bị Vương Siêu làm cho ngây ngốc, choáng váng, nảy sinh ra tâm tình "tôi không thể trêu vào anh, sau này gặp anh thì tôi nhường đường cho anh đi."
Nghiêm Nguyên Nghi trước đây đã thua người ta, nhưng thủy chung chưa từng thua thế bất kỳ một ai, nhưng hôm nay tựa hồ như ngay cả thế cũng đã thua rồi.
"Giỏi, rất giỏi, rất giỏi... chỉ cần ngươi chết, áp lực ngày hôm nay của ta cũng sẽ được giải thoát. Cứ như vậy, chúng ta đã không còn dư địa để nói chuyện nữa rồi, cho dù ta bỏ qua ân oán, cừu hận với Đường Tử Trận, cũng phải không giết ngươi thì không thôi, ngươi có chết thì lòng ta mới yên."
Đột nhiên, hai mắt Nghiêm Nguyên Nghi trở nên tĩnh lặng, thần thái giữa hai hàng lông mày thập phần quỷ dị, lời nói cũng trực tiếp vô cùng: "Từ nay về sau, Vương Siêu ngươi một ngày không chết, tâm của ta một ngày không yên!"
Dưới áp lực của Vương Siêu, Nghiêm Nguyên Nghi không ngờ lại sản sinh một cỗ sát khí cường liệt.
"Ừ, Nguyên Nghi. Cô không hổ là một tuyệt đỉnh cao thủ." Vương Siêu ngênh đón ánh mắt của Nghiêm Nguyên Nghi, ngữ khí vẫn thờ ơ như trước, không hề có một chút địch ý ở bên trong, trái ngược hoàn toàn với khí thế có chút hừng hực bức người của Nghiêm Nguyên Nghi.
"Ngươi không chết, lòng ta khó yên." Nghiêm Nguyên Nghi nói liền mấy câu, điều chỉnh là tình tự đã thất lạc vừa rồi, biến thành trầm tĩnh, trong ngữ khí của cô ta lờ mờ mang theo sự cương ngạnh.
Nghiêm Nguyên Nghi không hổ là cao thủ tuyệt đỉnh, tố chất tâm lý cường hoành vô cùng, lập tức đã có thể hồi thần, biết rằng Vương Siêu đã trở thành một nỗi ám ảnh trong lòng mình, nỗi ám ảnh này một ngày chưa tan, lòng cô ta khó yên.
Chỉ có Vương Siêu chết đi, cô ta mới yên lòng.
Cho nên trong nháy mắt, cô ta đã biết được tâm bệnh của mình, phải quyết đoán dùng đao chặt đứt tâm ma, trừ đi khối tâm bệnh này.
Trong sát na tâm lý biến hóa vừa rồi, từ sự thất thố ban đầu tới sự giật mình tỉnh lại, rồi tới làm ra sự quyết đoán, thời gian mà Nghiêm Nguyên Nghi đã dùng ngắn vô cùng, chỉ như tia chớp lóe lên mà thôi.
Nếu là cao thủ bình thường, gặp phải tình huống như ngày hôm nay, tâm linh bị lay động, rất có khả năng là cả đời này tinh thần sa sút, không ngẩng đầu lên nổi, nhưng Nghiêm Nguyên Nghi thì lại khác. Trong nháy mắt đã vứt bỏ sự suy sụp tinh thần trong lòng, ngược lại sát khí đối với Vương Siêu càng thêm kiên định.
Nghe thấy Nghiêm Nguyên Nghi nói "ngươi không chết, lòng ta không yên." Vương Siêu biết được rằng, Nghiêm Nguyên Nghi không hổ là một nhân vật tuyệt đỉnh.
"Hai vị, ngày hôm nay là yến hội của Hồng môn chúng tôi để tẩy trần cho hai vị, sao vừa gặp này đã đầy mùi thuốc súng như vậy? Đằng đằng sát khí thì có lơi gì đâu nào?"
Thì ra là cô gái song tu trong Hồng môn lên tiếng, cô gái này mi thanh mục tú, môi xinh xinh, tóc như thác nước, mặc đồ màu xanh lá mạ, bất kể là giọng nói hay là thân hình đều mang theo một cỗ tiên khí xuất trần, đặc biệt là khi nói, răng trắng như ngọc, mang theo mùi thơm hoa lan thoang thoảng của thiếu nữ, phối hợp với giọng nói ôn nhu, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
"Ừm, cô là Tạ Phiên Phiên phải không, còn vị này là chồng của cô, Kỷ Phù Trần? Tôi đã nghe qua đại danh của hai người rồi."
Trước khi Vương Siêu tới đây, đã nghe Đường Tử Trần nhắc tới những nhân vật tuyệt đỉnh trong tổng hội Hồng môn, phu phụ Kỷ Phù Trần, Tạ Phiên Phiên này chính là một trong số đó.
Đúng như cái tên phiêu dật xuất trần của đôi phu phụ này, bọn họ chính là một đôi thần tiên quyến lữ trong Hồng môn. Người đẹp, tên cũng đẹp, mang đậm ý thơ, không hề giống như vị cao thủ đệ nhất thiên hạ Vương Siêu này, tên thì phổ thông lại đầy trần tục.
"Tên của vợ chồng chúng tôi không ngờ có thể được lọt vào tai của anh, đây cũng coi như là một niềm vinh hạnh cho chúng tôi."
Giọng nói của tuấn mỹ nam tử Kỷ Phù Trần này rất trong, rất sáng, nhưng ý vị bên trong lại có chút dào dạt, khiến cho người nghe cũng rất dễ chịu.
"Nguyên Nghi, kỳ thực giữa chúng ta không hề có ân oán gì cả, cô còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Còn nói đến quyền pháp cả nửa ngày, động thủ luận bàn, cũng rất có ý vị. Tuy không đến mức mới quen mà đã thân, nhưng cũng không đến nỗi căng thẳng như ngày hôm nay."
Vương Siêu gật đầu với đôi vợ chồng của Hồng môn, không nói câu nào với họ nữa mà quay về phía Nghiêm Nguyên Nghi, ngôn ngữ lại không là đằng đằng sát khí như vừa rồi, cũng không có ý mỉm mai, mà là một loại ngữ điệu nhẹ nhàng thân thiện.
Mấy câu nói này rất ôn hòa nhẹ nhàng, giống như Nghiêm Nguyên Nghi không phải kẻ địch của hắn, mà lại ban bè nam nữ có quan hệ thân thiết.
Mấy câu này được nói ra với thân phận cao thủ đệ nhất thiên hạ của hắn, không hề tỏ ra yếu kém, ngược lại còn tạo cho người ta một cảm giác rộng lượng bao dung.
"Cái gì mà luận bàn với nhau, có mấy phần ý vị? Ngươi này gian trá như vậy! Ngôn ngữ giống như là rắn độc chín đầu, vãng lai phiêu hốt, thôn phệ nhân tâm!"
Lời nói và động tác của Vương Siêu từ sau khi gặp mặt Nghiêm Nguyên Nghi, giống như là kiếm phong phiêu hốt, đột ngột như sấm sét đánh xuống, mạnh mẽ nổ tung, rồi lại đột nhiên giống như mưa phùn lác đác, từ từ thấm ướt. Chiêu nào cũng nhắm thẳng vào chỗ yếu hại, căn bản khiến người ta chịu không nổi.
Vương Siêu không nhắc tới lần đầu tiên gặp mình cùng cô ta còn đỡ, nhắc tới lần đầu tiên gặp mặt, cô ta lại giận dựng tóc gáy.
Mặt của cô ta vốn trong suốt, lung linh lấp lánh, hiện tại một tia khí huyết dồn lên mặt, giống như là bên trong bạch ngọc có tia máu quấn quanh, càng làm tăng thêm mỹ cảm kinh tâm động phách.
Lần đầu tiên gặp mặt Vương Siêu, cô ta đã phải ăn một quả đắng lớn nhất trong đời. Với thân phận của cô ta, kết hợp với Triệu Quang Vinh để vây công Vương Siêu, đã thế lại còn bố trí mai phục ở bên ngoài. Không những không giành được chút hiệu quả nào, ngược lại còn bị Vương Siêu dùng ngữ khí hạ lưu, trêu ghẹo một hồi.
Càng khiến cô ta không chịu nổi là Vương Siêu lại chuyển việc trêu ghẹo đó thành "luận bàn với nhau, rất có ý vị." Điều này khiến cô ta thực sự suýt chút nữa thì thổ huyết.
Nếu không phải hôm nay đang ở trong tổng hội của Hồng môn, cô ta cơ hồ muốn lập tức động thủ, ngươi sống ta chết với Vương Siêu rồi.
Có điều cô ta nhìn thấy ánh mắt của Vương Siêu, sự ôn hòa trên mặt hắn, cười nói rộng lượng, cám khái chuyện xưa, nhưng bên trong lại ẩn tàng sát khí rất sâu, sâu phi thường, tùy thời đều đợi cô ta xuất thủ công kích. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn