Không để ý đến người phụ nữ nước ngoài đang le hét chói tai trên lưng ngựa, Vương Siêu dang hai tay ra, nhẹ nhàng để con ngựa xuống. Sau đó thân thể chợt lóe đã quay lại đứng phía sau Trương Đồng, bộ dáng hình như căn bản chưa từng ra tay.
Hắn ném con ngựa lên rồi bắt lấy, giơ lên giơ xuống nhẹ nhàng như một con mèo nhỏ, không tốn chút sức nào, làm cho Hạ Vũ bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng ngây ngốc.
"Công chúa Zara… Không làm ngươi sợ chứ." Khi Trương Đồng đã nhìn rõ người phụ nữ nước ngoài kia thì vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng.
"Không không không…" Nữ nhân nước ngoài này liên tiếp nói ra vài câu không, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, rồi nhẹ nhàng nhảy từ trên lưng ngựa xuống. Hai mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm Vương Siêu. Trong đôi mắt màu lam hiện lên vẻ cổ quái cùng sự khẩn trương. Nàng giựt ngay trường cung với mũi tên nhọn nhắm ngay vào Vương Siêu, giống như là đang đối mặt với địch nhân vậy.
Hiển nhiên, nàng đã nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, hơn nữa còn chuẩn bị tốt tác chiến. Tố chất cưỡi ngựa bắn cung và sự ứng biến rất hoàn mỹ.
"Vị này chính là bảo tiêu và cũng là bằng hữu của ta… vừa rồi chỉ là hiểu lầm." Trương Đồng nhanh nhẹn dùng tiếng Anh giải thích.
"Không Không…" Mặc dù đã nghe Trương Đồng giải thích, nhưng rõ ràng nữ nhân nước ngoài nay không muốn nghe. Trên mặt lộ ra ánh mắt không vui, cung tên trong tay vẫn như trước hướng thẳng về phía Vương Siêu, dây cung được kéo căng như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra.
Trương Đồng thấy giải thích không có hiệu quả, liền vẫy vẫy tay đi tới bên người Vương Siêu: "Vị này chính là công chúa nước Anh nổi tiếng về thuật cưỡi ngựa, vừa rồi ngựa của nàng mất đi không chế. Đây là một hiểu lầm mà thôi". Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
"Tôi chỉ phụ trách việc bảo vệ an toàn cho cô, còn những chuyện khác không thuộc phạm vi của tôi" Vương Siêu không thèm để ý đến việc đang bị người ta dùng cung tên chỉ vào. Hắn mở miệng nói với Trương Đồng, vừa rồi hắn cũng biết nàng chính là công chúa của hoàng thất nước Anh. Bất quá đối với hắn mà nói thì không tính là gì cả. Wily so với nàng công chúa này còn muốn xui xẻo hơn, hắn muốn bắt là bắt, muốn tống tiền là tống tiền. Bây giờ người phụ nữ này cưỡi ngựa xông tới uy hiếp sự an toàn của Trương Đồng thì đã không nói, quan trọng hơn là Vương Siêu không nghĩ nhìn thấy một nàng công chúa nước ngoài thân phận cao quý lại có cái điệu bộ không kiêng nể gì kia.
"Nữ nhân này mà lớn lên sẽ là sự hổ thẹn lớn của hoàng thất Anh" Vương Siêu trong lúc đang nói thì vẫn đánh giá một chút tướng mạo của nàng công chúa này. Mũi cao thẳng, mắt hõm sâu, mặt dài, phối hợp với cái mũ màu lam đậm, áo khoác, đôi ủng, đúng là không ra nam cũng không ra nữ.
Nhìn thấy công chúa này, Vương Siêu mới hiểu rằng sự thật so với tưởng tượng lúc trước cách nhau quá xa.
Lọc cọc lọc cọc! Ngay lúc nàng công chúa kia lại… giựt lấy cung tên. Thì đột nhiên tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến, từ xa xa xuất hiện mấy kỵ sĩ cũng mang trường cung đang phi ngựa đến đây.
Đoàn kỵ sĩ này tạo thành một thế trận không lồ. Những người này ở bên kia sườn núi, do địa hình che mất tầm mắt cho nên không nhìn thấy cảnh Vương Siêu trong nháy mắt ném bay con ngựa, chỉ có ba người phụ nữ ở đây là nhìn thấy mà thôi.
"Zara? Có chuyện gì vậy?" Cùng lúc đó, một đám kỵ sĩ vừa chạy tới, nhìn thấy công chúa đang giương cung kéo tên chỉ vào Vương Siêu thì mãnh liệt giữ dây cương lại. Sau đó nhẹ xoa đầu ngựa rồi chỉnh tề nhảy xuống ngựa. Kỹ năng cưỡi ngựa của đám kỵ sĩ này quả thật vô cùng tuyệt diệu.
Trong đám kỵ sĩ này, đều là người da trắng trẻ tuổi, khí chất cũng cao quý, nhưng trên người có một sự ngang bướng làm cho người ta cảm thấy người này không thân thiện cho lắm, dễ nảy sinh xung đột.
Đây đích xác là một đám công tử quý tộc của chế độ tư bản chủ nghĩa.
Đi tới trường ngựa này thì không phải là công chúa nước Anh thì cũng phải là công tử hoặc quý tộc, người bình thường nào có cơ hội tiến vào đây.
Bất quá làm Vương Siêu lưu ý chính là một người tuổi trẻ đứng sau cùng. Người này da vàng, bất quá lại mơ hồ không rõ ràng. Đích xác, trong một nhóm công tử quý tộc da trắng này, một người da vàng, đương nhiên không dễ dàng phát hiện ra.
Cũng giống như trong tưởng tượng, sau khi công chúa chấn kinh thì có một đám kỵ sĩ quý tộc bao vậy lấy để bảo vệ.
Đám công tử quý tộc này sau khi xuống ngựa thì lập tức vây quanh ba người Vương Siêu, Trương Đồng, Hạ Vũ. Một thanh niên da trắng mặc quần áo cao bồi, vóc người cao gầy đi tới, hai mắt nhìn chằm chằm Vương Siêu, hắn cười khinh miệt, liên tiếp nói.
"Ngươi khá lắm, là người da vàng mà dám mạo phạm công chúa xinh đẹp cao quý của chúng ta. Tội lớn này không thể tha thứ. Bất quá bây giờ đang ở trong trường ngựa cho nên phải tuân thủ theo tinh thần của kỵ sĩ. Cho nên ta mới không gọi bảo tiêu và cảnh sát tống ngươi ra ngoài. Mà theo quy tắc của kỵ sĩ, ta khiêu chiến với ngươi. Nếu như ngươi thua thì phải quỳ gối trước mặt công chúa cầu xin tha lỗi, nếu nàng đồng ý thì mới hết tội".
Trương Đồng đứng bên cạnh làm vai trò phiên dịch cho Vương Siêu.
Về tiếng Anh thì Vương Siêu cũng hiểu được… vài từ. Nhưng tiếng Pháp thì hoàn toàn mít đặc, đương nhiên là muốn Trương Đồng phiên dịch giùm.
"Những kỵ sĩ và công chúa này không phải là bị trúng độc mà trở nên điên rồ chứ?" Vương Siêu thật ra cũng biết những quý tộc ở các nước phương Tây có vài quy tắc cổ quái. Nhưng đặt vào trường hợp này thì cũng không khác nhiều lắm so với quy tắc của các đại gia tộc trong xã hội Trung Quốc thời xưa.
"Nước Pháp cũng phải trải qua mấy lần cách mạng, hoàng đế cũng đã bị đưa đi chém đầu, như thế nào giới quý tộc bây giờ còn làm bộ làm tịch thế này? Cư nhiên trở thành tầng lớp thượng lưu trong xã hội?" Vương Siêu hỏi Trương Đồng
Trương Đồng không thèm để ý nhún vai nói: "Đây là văn hóa của bọn hắn".
"Người Trung Quốc?" Hình như là biết ngôn ngữ mà Vương Siêu đang nói với Trương Đồng, một thanh niên da trắng cao lớn người Pháp bước ra cười khinh miệt, hai tay bày ra tư thế Không thủ đạo: "Ngươi cười nhạo tinh thần kỵ sĩ của chúng ta sao? Bất quá ta nghe nói các ngươi cũng có cái gọi là võ thuật gì đó, cũng tương tự như tinh thần kỹ sĩ của chúng ta, gọi là luận võ thì phải? Đến đây, quyết đấu với chúng ta."
"Cái này cũng không có gì đặc biết, ngươi động thủ là ta cũng động thủ, chỉ là có vẻ giống như lấy đạn pháo bắn muỗi" Trương Đồng nói với Vương Siêu.
"Tiểu thư xinh đẹp, ngươi muốn thay thế hắn quyết đấu với ta sao?" Thanh niên người Pháp cười ha ha, lộ ra vẻ mặt kỳ quái. "Bất quá ta không muốn cùng nữ nhân động thủ, nhất là ngươi lại là nữ nhân xinh đẹp như vậy. Không bằng chúng ta cùng uống trà, tâm sự, trải qua một đem lãng mạn nhé?"
"Tốt lắm, tốt lắm." Hai mắt Trương Đồng đột nhiên nhíu lại, hai tay đặt lên hông, xuất ra thủ pháp của Võ Đang.
"Trương Đồng tiểu thư chính là truyền nhân chánh tông của Võ Đang Cửu Kiếm, nếu dây dưa với một người ngoại quốc ngay cả Không Thủ Đạo còn chưa luyện đến nơi, thì khi truyền ra ngoài sẽ khiến cho người ta chê cười" Đột nhiên trong lúc đó có một thanh âm từ phía sau truyền đến.
Đúng là kỵ sĩ da vàng trẻ tuổi lẫn trong đám người da trắng vừa rồi.
Vương Siêu nhìn người thanh niên nói tiếng Trung Quốc lưu loát thì trong lòng nhớ lại trong nước cũng có một thái tử, thuộc về giới quý tộc. Mấy năm nay đi theo một ít quan chức cấp cao ra giao hảo học tập cùng giới quý tộc Âu Mĩ. Tham gia một ít hoạt động của quý tộc, cho nên thuật cưỡi ngựa vận động lại không khiếm khuyết.
Cho nên khi người thanh niên da vàng này mở miệng nói thì Vương Siêu đã đoán ra tám chín phần xuất thân của hắn.
"Ngươi là…?"
Trương Đồng nghi hoặc nhìn thanh niên da vàng này, hiển nhiên nàng không nhận ra hắn.
"Trương tiểu thư không nhận ra ta, nhưng trong nhóm những tập đoàn cấp cao tại Trung Quốc có năm phần trăm là người giàu có và quyền lực, những người theo học Võ Đang kiếm thuật thì lại có không ít. Mà trong giới người Hoa tại Pháp thì truyền kỳ về tiểu thư rất nổi tiếng, ta như thế nào lại không nhận ra?"
Người trẻ tuổi đi đến trước mặt Trương Đồng, "Ta tên là Nghiêm Tiểu Lãng, ta đến để thay các ngươi giải quyết chuyện của kỵ sĩ này, nhóm người này cũng không dễ trêu chọc, có đánh nhau cũng khó có thể thu thập".
Vừa nói, thanh niên trẻ tuổi tên là Nghiêm Tiểu Lãng quay đầu lại, dùng tiếng Pháp lưu loát yêu cầu quyết đấu với thanh niên Pháp kia: "Kann, ngươi không phải là vẫn cười nhạo thuật cưỡi ngựa của ta sao? Kỳ thật chúng ta chính là người Trung Quốc, không muốn làm náo động gì cả… Bất quá bây giờ ta muốn thay Trương Đồng tiểu thư lãnh giáo một chút thế vật lộn Không thủ đạo của người".
Nghiêm Tiểu Lãng nói tiếng Pháp rất chuẩn, Kann hiển nhiên nghe và hiểu được, trong mũi liền thở ra hai đạo khí thô! Hét lớn một tiếng rồi dũng mãnh bước lại. Hắn dùng dao chỉa vào cổ của Nghiêm Tiểu Lãng, xem động tác này thì nhất định có chứa phong cách giết người của bộ đội đặc chủng. Rõ ràng là hắn học tập không thủ đạo được cải tiến trong quân đội, vô cùng thực dụng không hề hoa mỹ.
Nhưng Nghiêm Tiểu Lãng rõ ràng là người luyện võ, thân thể chặn lại, dùng tay mình đỡ lấy sau đó lộn lại. Vương Siêu liền nhìn ra ba đạo kình, một là đánh, hai là bắt lấy, ba là khóa tay. Giống như vặn đinh ốc, phương vị đả kích hung ác cũng thay đổi một cách vô cùng quỷ dị.
Chỉ bằng vào lần này, lập tức đã đánh bay con dao của đối phương.
Trên mặt Kann hiện lên vẻ thống khổ!
Hiển nhiên, tay Nghiêm Tiểu Lãng vừa đánh vừa bóp chặt, vừa khóa tay. Lực lượng mạnh như vậy, giống như là cây thiết bổng đang xoay tròn thì đột nhiên đánh tới, khiến cho xương cốt cũng đau buốt!
Nhìn đối phương đau đớn, Nghiêm Tiểu Lãng khẽ mỉm cười, cước bộ xoay tròn giống như gió, tiếp theo tiến sát đến người Kann đánh vào ngực hắn.
Bịch! Thân thể cao lớn của đối phương ngã xụi lơ trên mặt đất, hai mắt trắng dã.
"Nga Mi Truy Phong Đoản Đả?" Vương Siêu giật mình, hắn rõ ràng nhìn thấy, mới vừa một cước bộ Nghiêm Tiểu Lãng xoay tròn, tiếp theo tiến đến sát người đánh ra một chưởng chính là dùng chiêu Nga Mi Truy Phong Đoản Đả.
"Dùng Nga Mi Truy Phong Đoản Đả, lại mang họ Nghiêm? Rõ ràng hắn là đệ tử của tầng lớp cấp cao trong nước? Chẳng lẽ?" Vương Siêu trong lòng đã có chút ít đầu mối.
Trong lúc Vương Siêu đang nghĩ ngợi thì việc Nghiêm Tiểu Lãng đánh ngã Kann đã khiến đám thanh niên quý tộc này không còn dám hó hé. Không có người nào dám dùng tinh thần kỵ sĩ tiến lên khiêu chiến. Bọn họ cũng không phải là kẻ ngu, Kann là kẻ mạnh nhất trong số bọn họ mà còn bị đánh ngã một cách dễ dàng thì huống chi là bọn họ, có khiêu chiến tiếp thì cũng bị đánh ngã mà thôi.
"Người Trung Quốc thật sự mạnh mẽ vậy sao?" Công chúa Zara nhìn thấy cảnh này thì buông trường cung trong tay ra, thì thào tự nói, hình như là nàng đang có tâm sự gì: "Huấn luận viên cưỡi ngựa trước kia của ta cũng là người Trung Quốc, loại mạnh mẽ này không biết đến bao giờ mới có thể được nhìn thấy một lần nữa".
"Ta không thừa nhận cũng không được, khoa học kỹ thuật của các ngươi cường đại hơn chúng ta, nếu như ngay cả kỹ năng võ công cũng kém hơn các ngươi. Vậy thì sẽ không còn phong độ của một quốc gia nữa. Một quốc gia không có điểm mạnh thì hẳn là sẽ biến mất trên thế giới này" Nghiêm Tiểu Lãng chào công chúa Zara theo tiêu chuẩn của quý tộc Anh.
"Tốt lắm, mặc kệ như thế nào, miễn là người cường đại thì đều đáng để tôn trọng. Hơn nữa các ngươi còn làm cho ta nhớ lại huấn luận viên cưỡi ngựa trước kia. Ta chính thức mời các ngươi…có hay không hứng thú cùng ta uống hồng trà, nhân tiện đàm luận một ít chuyện tình khác?" Công chúa Zara nói.
"Được công chúa mời là niềm vinh hạnh cho chúng ta".
Trương Đồng và Nghiêm Tiểu Lãng cùng gật đầu.
Những thanh niên da trắng bên cạnh mang theo vẻ hâm mộ cùng ghen ghét. Lần này bọn họ thật vất vả mới có cơ hội cùng đua ngựa với công chúa, đều muốn lấy kỹ thuật cưỡi ngựa điêu luyện của mình để làm công chúa say mê, nhưng cuối cùng lại thất bại trong nháy mắt. Bây giờ người thanh niên Trung Quốc kia lại thắng khiến cho sự ghen ghét và hâm mộ của bọn hắn không còn chỗ dùng.
Nước trà đỏ như nham thạch đang nóng chảy, lắng đọng trong chén trà bằng thủy tinh, đích xác là hồng trà của nước Anh. Hương trà thơm mát, trên bàn là một ít bánh kẹo ngọt tinh xảo. Không khí vui vẻ, thoải mái, đây chính là do công chúa Zara yêu cầu uống trà vào buổi chiều.
Thưởng thức hồng trà là việc thường thấy trong giới quý tộc nước Anh, hiển nhiên công chúa Zara cũng không ngoại lệ.
Vô luận là Nghiêm Tiểu Lãng, hay là Trương Đồng, Hạ Vũ cũng nhẹ nhàng uống trà. Không phải là vì nếm thử mùi vị của trà, mà là để tận hưởng không khí vui vẻ này, có thể uống trà cùng công chúa là một cơ hội khó gặp.
Duy nhất chỉ có Vương Siêu là không uống.
Hồng trà nước Anh ngọt ngào hơm mát cũng không hợp với khẩu vị của hắn. Từ sau khi quyền pháp đại thành, hắn chỉ thích uống trà Trung Quốc, đó là loại trà đắng. Nhiều năm trôi qua hắn rất ít uống trà cũng chính bởi vì trà đã không còn tinh khiết nữa. Trong trà hiện nay có rất nhiều chất kích thích, từng giọt từng giọt thẩm thấu vào trong dạ dày khiến hắn cảm thấy không được thoải mái.
"Huấn luận viên dạy cưỡi ngựa của ta trước kia cũng không thích uống loại hồng trà này, hắn luôn khuyên ta uống trà Trung Quốc, nhưng ta sau khi uống thì cảm thấy rất đắng".
Công chúa Zara thấy Vương Siêu không uống trà thì nói bằng tiếng Anh. Trương Đồng ở một bên vội buông chén trà, phiên dịch cho Vương Siêu hiểu.
Vương Siêu thật ra cũng biết, huấn luận viên dạy cưỡi ngựa trước kia của công chúa Zara có đến tám chín phần là sư đệ Lưu Thanh kia của mình. Người này nghiên cứu công phu song tu rất nhiều, đi đâu cũng lưu lại những mối tình. Bất quá Vương Siêu không biết là đang mập mờ về mối quan hệ của Lưu Thanh và công chúa, hay là bội phục khẩu vị đặc biệt của hắn.
Lần này hắn được lợi rất lớn, vừa quen biết Trương Đồng, vừa được công chúa mời uống trà.
"Trương tiểu thư, vị này chính là bảo tiêu của nàng?" Đối với thân phận của Vương Siêu, hắn cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Trương Đồng đang muốn nói chuyện, có ý muốn che dấu thân phận một chút nhưng Vương Siêu lại nói trước: "Nghiêm Nguyên Nghi là gì của ngươi?"
"Nàng là chị của tôi" Nghiêm Tiểu Lãng sửng sốt, theo quán tính trả lời, đột nhiên sau đó ánh mắt khẩn trương, khiếp sợ hỏi: "Ngươi biết chị của tôi!"
Nghiêm Nguyên Nghi tuyệt đối là một nhân vật truyền kỳ mạnh mẽ. Thân là huấn luận viên tham mưu trưởng của trường phong đệ nhất quân, thủ đoạn cao cường, trở tay là mây, lật tay là gió, tuyệt đối vô cùng mạnh. Cho dù là thái tử hay công chúa ở Bắc Kinh muốn lấy vợ hoặc lấy chồng thì cũng phải xem sắc mặt của nàng.
Trong mắt Nghiêm Tiểu Lãng, tỷ tỷ của hắn thật sự rất mạnh mẽ. Hắn cũng thật không ngờ đột nhiên lại gặp một người thanh niên trẻ tuổi biết về tỷ tỷ của hắn.
"Đương nhiên là biết." Vương Siêu nói: "Chắc bây giờ tỷ tỷ của ngươi rất nhớ thương ta. Nếu có cơ hội ngươi cũng nói cho nàng một tiếng, rằng ta cũng rất nhớ nàng".