Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 337: Luyện quyền và chơi đùa với quyền

"Ngươi…"

Tư Đồ Ngọc nhìn Vương Siêu đang cười lớn, cảm thấy khó tin. Hắn mặc dù quần áo lôi thôi, nhưng thủ đoạn giết người độc ác vô cùng, muốn giết ai thì giết. Ngay lập tức chỉ lấy thực lực một người đã khống chế cục diện toàn trường, chấn nhiếp biết bao Hồng môn đại lão, ai cũng phải vâng vâng dạ dạ. Phong độ như vậy, khí thế như vậy, nàng không thừa nhận cũng không được, Vương Siêu hoàn toàn đã biểu hiện ra phong phạm của một tuyệt đại cao thủ.

Cái gì gọi là khí thế bá vương?

Không hề nghi ngờ, bây giờ Vương Siêu đang triển hiện ra bá vương khí. Bất quá lại khí thế này lại dùng để giết người moi tim. Người nào không nghe lời, chỉ một giây sau đã đi gặp Diêm Vương, ai cũng không thể cứu được. Loại hành vi này, không có khí phách mới là lạ.

"Đại khái nếu ta biểu hiện ra một chút không đáp ứng, thì mạng cha ta sẽ không còn, hắn có thể sẽ giết nãi nãi ta, giết đại bá, A Nguyệt, A Quang, có lẽ sẽ giết cả nhà Tư Đồ".

Tư Đồ Ngọc trong lòng tự đánh giá, tình huống hiện tại, chỉ có thể trước tiên đáp ứng đối phương. Cùng loại người như Vương Siêu chơi đùa, quả thực là giống như hành vi tìm chết.

"Được rồi, ta đáp ứng".

Tư Đồ Ngọc bất đắc dĩ nói.

"Tư Đồ Tín, ngươi nghĩ sao?" Vương Siêu một tay thả Tư Đồ Tín xuống, hắn cố gắng đứng thẳng trên mặt đất.

Khuôn mặt Tư Đồ Tín cơ hồ bị méo, một nửa bị đau. Bởi vì hắn bị Vương Siêu dùng lợi trảo đâm vào da thịt, bây giờ đau tận xương cốt. Nhưng hắn vẫn cố gắng đứng thẳng, dĩ nhiên là không dám động đậy. Loại cảm giác vừa đau đớn vừa không thể cử động này, làm cho hắn có cảm giác chết còn tốt hơn.

"Thôi, thôi. Đường Môn có nhân vật như ngươi, nhà Tư Đồ chúng ta hôm nay xem như đã thất bại. Sau này sẽ không tranh phong cùng Đường Môn nữa"

Tư Đồ Tín thở dài một hơi, bước chân tập tễnh đi về phía sau, đặt mông ngồi lên ghế, sau đó nhắm mắt lại, hiện ra vẻ mặt chán chường đến cực điểm.

Trước mặt nhiều người như vậy, hắn nói ra lời này, tức là đã nhận thua với Vương Siêu. Mặc dù trực tiếp nhận thua là hành vi tổn thất uy vọng rất lớn đối với nhà Tư Đồ. Nhưng sự tình đã đến nước này, cũng không có cách nào tốt hơn.

Hơn nữa, Hồng Tú Liên đã chết, Tư Đồ Nghĩa cũng chết. Bây giờ trụ cột nhà Tư Đồ chỉ còn lại một mình hắn, tài sản to lớn như vậy sẽ do hắn nắm giữ. Sâu trong lòng, hắn âm thầm cảm thấy vui mừng.

Đối với tâm tư của Tư Đồ Tín, Vương Siêu tự nhiên vừa nhìn là biết ngay. Bất quá hắn không sợ Tư Đồ Tín sau này trở mặt. Dù sao trải qua chuyện này, vô luận thực lực hay uy vọng của nhà Tư Đồ, đều đã hạ xuống rất thấp, cũng không có năng lực nổi dậy.

Huống hồ Vương Siêu muốn Tư Đồ Ngọc tiếp quản cả gia tộc, Tư Đồ Tín cũng chỉ có thể từ trong tay nữ nhi của mình cầm được một chút quyền thế. Nhìn nhân cách của Tư Đồ Ngọc, Vương Siêu nhận ra nàng ngoài mềm trong cứng, có tính cách của người nắm quyền.

Chuyện tình kế tiếp thì rất đơn giản. Các đại lão ở đây đã bị Vương Siêu áp chế, nhất trí đạt thành hiệp nghị, cam chịu để Tư Đồ Ngọc trở thành tân chưởng môn nhân. Sau đó chính Tư Đồ Tín ra mặt, thu xếp ổn thỏa cục diện.

"Chư vị. Ta cùng gia tộc Rockefeller Wily tiên sinh nhất trí đạt thành hiệp nghị. Bây giờ Wily tiên sinh đã phong tỏa ngôi biệt thự ngoài biển, chư vị hay là theo ta đi xem một chút."

Vừa nghe Vương Siêu nói vậy, những người có suy nghĩ muốn nổi loạn, rốt cục đã hoàn toàn bị chấn nhiếp.

Hồng Tú Liên đã chết, Đường Môn lại cùng Wily đạt thành hiệp nghị, như thế nào lại để cho bọn họ làm loạn?

Bất quá tâm lý các đại lão cũng có nghi vấn. Vị hôn thê Tư Đồ Nguyệt của Rockefeller Wily bị Vương Siêu giết, hai người như thế nào lại hợp tác với nhau. Hơn nữa, bọn họ cũng muốn tận mắt nhìn xem có phải Hồng Tú Liên đã bị trảm thủ hay không.

Vì vậy nhân cơ hội này, Tư Đồ Tín, Tư Đồ Ngọc cùng Hồng môn đại lão đi xe suốt đêm tới San Francisco, đến một ngôi biệt thự nằm trên bờ biển. Hiện trường nơi này đã sớm bị người của Wily phong tỏa.

Nhìn thấy hết thảy toàn cảnh trong phòng, mặc dù Hồng môn đại lão đều đã từng thấy qua những tràng cảnh lớn, nhưng như cũ vẫn kinh hoảng. Lá gan hơi có chút sợ hãi, hai đầu gối cũng bắt đầu run lập cập.

Vương Siêu lạnh lùng quan sát tất cả, biết chính mình đã thành công trong việc uy hiếp mọi người tại đây.

Đã khống chế Wily, lại làm cho các đại lão cảm giác được mình và Wily hợp tác với nhau, rồi còn đưa ra hiện trường của biệt thự để chấn nhiếp. Bây giờ cho dù mình có lẻ loi đơn độc, thì các đại lão này cũng không dám gây sóng gió. Chờ khi mình rời khỏi nước Mĩ, thì bọn họ nhất định sẽ làm ầm lên. Bởi vì… một loạt sự tình xảy ra, cho nên Vương Siêu đã tiêu tốn hơi nhiều thời gian so với dự tính. Lúc mọi chuyện hoàn thành thỏa đáng, thì trời cũng đã tờ mờ sáng.

Trải qua một đêm kinh hãi và mất ngủ, những Hồng môn đại lão này ánh mắt đã lộ ra vẻ mệt mỏi đến cực điểm. Nhưng trước mặt Vương Siêu, bọn họ lại không dám coi thường vọng động, chỉ có thể ngồi trong một đại sảnh hỗn độn tại biệt thự.

Đúng lúc này, thì có vài người da trắng thân hình cao lớn khỏe mạnh như trâu, theo sau Wily đi vào trong đại sảnh. Ba Lập Minh cũng ở phía sau, hai mắt Wily hiện lên bộ dáng uể oải.

"Vương tiên sinh, mọi chuyện đã hoàn thành rồi sao? Nếu thế thì chúng ta nên làm chuyện kế tiếp đi".

Bộ dáng Wily rất mệt mỏi, người của hắn đã sớm phong tỏa hiện trường. Cho nên một khi Vương Siêu đến nơi này thì hắn sẽ biết. Mà hắn lại không thể chờ đợi được nữa, cho nên mới dẫn theo vài chiến sĩ tinh nhuệ trong gia tộc chạy đến đây.

Những chiến sĩ này đều là siêu cấp bộ đội đặc chủng do gia tộc huấn luyện. Bất quá khi hắn thấy thân thủ của Vương Siêu và Ba Lập Minh, thì đã không còn vọng tưởng những chiến sĩ đặc chủng này có thể bảo đảm an toàn cho mình. Chỉ là hắn vẫn làm bộ can đảm. Hơn nữa hắn muốn bước tiếp theo sẽ đi theo Vương Siêu đến Canada, cho nên bên người có thủ vệ thì vẫn tốt hơn.

Ba Lập Minh thấy hắn mang theo người bảo vệ, thì cũng không ngăn cản. Dù sao trong mắt hắn, những bảo vệ đó đều là những con gà, còn hắn chính là chó săn.

"Tốt, hiện tại chúng ta cũng lên đường thôi".

Vương Siêu cười ha ha, hắn hiển nhiên nhìn ra được bộ dáng uể oải trên mặt của Wily. Đích xác, thân thể mất đi tự do cả một buổi tối, thì cho dù là ai đi nữa, cũng đều cảm thấy mệt mỏi.

Wily cũng không để ý đến người của Hồng môn, chỉ là sửng sốt nhìn Tư Đồ Ngọc một chút. Hai mắt hiện lên thần sắc khác thường, bất quá hắn liền lập tức che giấu đi, cùng Vương Siêu song song bước ra.

Nhìn thấy Vương Siêu và Wily đi song song với nhau, trong lòng những Hồng môn đại lão không hẹn mà cùng tưởng rằng, Đường Môn đã hợp tác cùng với Rockefeller.

Ba bốn ngày sau, Wily ngồi trên xe hơi từ San Francisco đến Portland. Sau đó đi về phía tây, tới biên giới Mĩ-Canada, rồi cuối cùng chạy ra khỏi nước Mĩ, đến Vancouver thuộc Canada.

Đây là một con đường du lịch nổi tiếng. Mỗi ngày đều có rất nhiều phú hào dùng xe đi trên con đường này đến Canada du lịch. Cho nên mấy người Wily đi trên đường, cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là Wily có chút oán giận, muốn ngồi phi cơ hơn. Hắn có phi cơ riêng, chưa đầy một ngày là có thể đến nơi. Nhưng bây giờ lại đi xe mất hơn ba bốn ngày, điều này đối với hắn mà nói, quả thực cũng là một kiểu hành hạ từ tâm lý đến sinh lý.

Bất quá Vương Siêu và Ba Lập Minh sẽ không ngồi phi cơ. Phi cơ bay lên trời cao, vạn nhất có vấn đề gì xảy ra, thì cho dù võ công cái thế cũng không có chỗ dùng. Hơn nữa bọn họ không có khả năng tiên đoán như Đường Tử Trần.

"Ông Vương, hẳn là bây giờ ta có thể khôi phục tự do rồi chứ. Mấy ngày này, ta đã chuyển đủ tiền chuộc đến tài khoản của ngươi. Hơn nữa chúng ta cũng đã tới Canada. Tất cả điều kiện của ngươi, ta đã hoàn thành cả rồi".

Vancoiver nằm trên một con đường vô cùng náo nhiệt. Chiếc xe đã dừng lại, Wily rốt cục tinh thần đã uể oải đến cực điểm. Xem bộ dáng nếu thêm vài ngày nữa, có lẽ hắn sẽ chịu không nổi.

"Không thành vấn đề, Wily tiên sinh, ngươi nếu như muốn trả thù. Lần sau ta sẽ hành động trảm thủ. Lúc đó tiền cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu".

Vương Siêu hết sức hào phóng sảng khoái, dọc đường đi cũng vui đùa một chút cùng Wily. Hắn phát hiện ra, người thừa kế Rockefeller này chỉ là một người giỏi về ẩn nhẫn, chứ chưa bao giờ mạo hiểm. Nếu đối phương không muốn mạo hiểm, thì hắn cũng không hèn hạ đến mức nuốt lời.

"Wily tiên sinh, ngươi đi đường mạnh khỏe. Ta không tiễn, chúng ta tại Canada này tự nhiên lại tìm được một bằng hữu, ngươi cứ tự nhiên dùng xe trở về đi, bọn ta không đi xe nữa".

Vương Siêu cười ha ha một tiếng, cùng Ba Lập Minh xuống xe, hòa lẫn vào đám người đông đúc ở ngã tư Vancouver, phút chốc đã đi xa.

"Ngài có muốn giết hết bọn chúng hay không!"

Một người ở phía sau Wily, móc ra một cây súng.

"Nếu ngươi muốn sống thì dừng lại ngay! Đối phó với bọn chúng thì không chỉ dùng súng ống là được. Trước tiên chúng ta đi về, chờ khi ta tìm được cao thủ có thể đối phó với bọn chúng, thì mới có thể hành động. Cho đến lúc đó, ta sẽ trả thù mấy ngày phải cực khổ này".

Hai mắt Wily đỏ như máu, hiện ra những tia máu.

Đích thật trước tiên hắn muốn tìm cao thủ có thể đối phó được Vương Siêu và Ba Lập Minh. Bằng không, với hành động trảm thủ xuất quỷ nhập thần của hai người này, thì có khi hắn chưa kịp đề phòng đã mất cái mạng nhỏ!

"Thực lực bọn chúng rất kinh khủng, quả thực chính là siêu nhân. Nhất định phải tìm cơ hội giết bọn chúng. Nếu không thì ta không thể an tâm. Hơn nữa không thể ám sát, bởi nếu ám sát thất bại, bị bọn chúng ám sát lại, thì khả năng ta đi gặp Thượng Đế là chín mươi phần trăm. Cho nên phải giết bọn chúng một cách quang minh chính đại. Đại hội võ đạo, đúng rồi… chọn ra một người từ đại hội võ đạo… chính là lựa chọn tốt nhất!"

Trong nháy mắt, cơ hồ Wily đã xác định được kế hoạch cho mình.

Ngay lúc Vương Siêu và Ba Lập Minh liên hệ cùng người của Hồng môn tại Mĩ là Trình Sơn Minh, thì nhà Tư Đồ phát sinh một loạt sự việc, trong số đó một số việc ít quan trọng được truyền ra ngoài.

Lúc này, đồng dạng ở Bắc Mĩ, thổ đô Ottawa ở Canada.

Một người mặc quần áo màu vàng được làm từ tơ tằm, đang nhàn nhã ngồi dưới ánh nắng, bên cạnh là một hồ bơi, nam tử này đang ngồi đọc báo. "Nhanh thật! Nhà Tư Đồ vừa mới xảy ra xung đột với Đường Tử Trần, sang ngày thứ hai liền bị sát thủ tìm đến cửa. Hành động trảm thủ thật nhanh! Ngay cả Đường Toái Vân, Thôi Trường Bạch, Cung Thành Lương cũng phải chết, sát thủ đỉnh cao của nhà Tư Đồ cũng chết. Thật là lợi hại! Đường Tử Trần ơi Đường Tử Trần, nghĩ mãi không ra, ngươi lại tìm được một nhân vật lợi hại như vậy? May mắn là ta không nghe theo Hồng Tú Liên, đi thương lượng chuyện đó. Bất quá, nếu sự việc đã bắt đầu tại Bắc Mĩ, thì nói như vậy, ta ở đây cũng không được an toàn. Phải nghĩ ra một kế sách mới được, Thiên Diện Kim Hồ như ta… Triệu Quang Vinh tuy có võ công, nhưng đầu óc lại như phế vật, rất dễ dàng bị đoạt quyền!"

"Đường Tử Trần ơi Đường Tử Trần, cho dù ngươi có tìm được nhân vật lợi hại như vậy, ta cũng không dễ dàng để ngươi cướp được bất cứ thứ gì trong tay ta! Xem ra, có lẽ nên liên lạc một chút với lão Ôn Liễu ở Trung Đông".

Nam tử này đứng lên, đi đi lại lại trên bờ hồ, rồi đột nhiên giống như đã hạ quyết tâm, hắn cầm tư liệu trong tay vứt xuống hồ bơi.

"Người đâu, chuẩn bị phi cơ đặc biệt cho ta, tối nay đến Ả Rập".

Cùng lúc đó, ở Trung Đông, bên một bãi biển thuộc Ả Rập, có một người mặc áo dài màu trắng, đang đứng trong một ngôi chùa. Nam tử người Hoa mang mũ đen này đang đứng thẳng, lẳng lặng nhìn bức tranh vẽ một ít sự tích thần thoại Ả Rập cổ được treo trên tường.

"Hồng môn nhà Tư Đồ tại Mĩ trong nháy mắt đã tan rã, ngay cả nữ thiên vương Hồng Tú Liên cũng chết trên tường, lợi hại thật. Đường Tử Trần ngươi rất lợi hại. Không ra tay thì thôi, đã ra tay thì kinh thiên động địa… Vương Siêu… Vương Siêu…"

Nam tử này đang nhắc đến Vương Siêu, tựa hồ như muốn nhai nuốt cái tên này. truyện được lấy tại Trà Truyện

Nhật Bản, nơi có nền võ thuật phát triển mạnh mẽ.

Ở một nơi được gọi là đệ nhất võ thuật ở Nhật Bản, Y Hạ lẳng lặng ngồi trước một ngọn tháp, tay đang cầm một quyển sách mà đọc. Mà trước ngọn tháp này là Tiểu Hoàn Tử đang ngồi bệt xuống đất.

Hai người tựa hồ đang bàn luận về võ đạo.

Y Hạ nguyên bản đang cầm trong tay quyển "Trọng Dương Toàn Chân Tập".

"Y Hạ, gần đây khí chất của ngươi có vẻ đã thay đổi rất nhiều, có phải là vừa có được quyền pháp tâm đắc nào mới chăng?" Tiểu Hoàn Tử ngồi trông rất đoan chánh, vẻ mặt nghiêm túc.

"Đương nhiên là có. Bởi vì ta đã không còn luyện quyền pháp, cho nên chỉ có thể chơi đùa với nó" Y Hạ thản nhiên nói.

"Chơi đùa?" Tiểu Hoàn Tử nhíu mày.

"Chơi đùa chính là chơi đùa" Y Hạ nhẹ nhàng lật sách sang trang khác, "Gần đây ta đọc một bộ sách lớn bên Trung Quốc. Trong đó có ghi lại cách thức tu luyện của Toàn Chân Giáo do Vương Trùng Dương biên soạn. Nghiên cứu lịch sử của hắn, ta rốt cục phát hiện được một ít sự việc thú vị. Vương Trùng Dương này là người theo đạo Phật, nhưng lại đến một cái thôn đào lên một xác ướp, dùng phần mộ để tu luyện. Sau khi tu luyện, đan thành viên mãn. Hoạt Tử Nhân ba chữ này, chính là để chỉ người vô hồn, không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì. Quyền pháp tiến vào đan pháp, có thể thu liễm máu huyết, không nghe không nhìn thấy gì, tất nhiên cũng không hề có suy nghĩ, cái đó so với người chết không khác nhau là mấy. Tựa hồ giống như đã chết nhưng thật ra là bất tử. Hoạt Tử Nhân, ba chữ này nói một chút ảo diệu về phá đan. Người Trung Quốc, quả nhiên nổi tiếng".

Y Hạ híp hai mắt cảm thán.

Một phen trò chuyện của hắn, cư nhiên lại giống sự tình của Vương Siêu như đúc! Người Nhật Bản, chính là từ trong nghiên cứu các nhân vật đan gia của Trung Quốc cổ đại mà ra, cư nhiên từ đó mà tìm ra Bão Đan quyết! "Vương Trùng Dương? Đó chẳng phải là nhân vật Trung Thần Thông trong tiểu thuyết Kim Dung của người Hoa ư?" Tiểu Hoàn Tử cười cười.

Tiểu thuyết của Kim Dung tại Nhật Bản cũng có chút phổ biến. Một loạt tác phẩm như Thần Điêu Hiệp Lữ cũng đã có truyện tranh, cho nên Tiểu Hoàn Tử cũng rất quen thuộc.

"Tiểu Hoàn Tử, ta khuyên ngươi nên đọc nhiều một chút lịch sử của đan gia. Luyện quyền pháp đến mức có thể tùy ý xuất chiêu, giống như đang chơi đùa, thì như vậy võ công mới có thể tiến bộ, bước vào thần đạo" Y Hạ có chút lắc đầu "Vương Trùng Dương thật ra ở ngoài đời không giống như trong tiểu thuyết, mà chỉ là một đan pháp đại thành giả. Bất quá hắn còn lưu lại một ít thi ca, trứ tác, mấy cái này phối hợp với quyền pháp, cũng có sự trợ giúp rất lớn. Mặt khác, thư của Vương Thủ Nhân tiên sinh, ta cũng đã đọc thật kỹ. Tinh khí thần, chỉ là nhất kiện, lưu hành vi khí, ngưng tụ vi tinh, diệu dụng vi thần. Thật là tinh diệu".

Y Hạ đối với câu nói cuối cùng liền thở dài, y cảm thán đối với giải thích của Vương Dương Minh.

Tinh, khí, thần vốn giống nhau, đều là khí lưu, ngưng tụ được sẽ thành ra tinh, sử dụng một cách xảo diệu, đó chính là thần.

Trong lúc nói chuyện, hai mắt của Y Hạ nhắm chặt. Đột hiên Tiểu Hoàn Tử cảm giác được, thân thể của hắn có vẻ cứng ngắc, trái tim và hô hấp toàn thân, mạch máu, tất cả đều đình chỉ. Hết thảy các hoạt động sinh lý đều dừng hoạt động. Chỉ có phần phía dưới bụng, tựa hồ có một tiểu cầu nóng bỏng đang không ngừng xoay tròn áp súc.

Không sai, Tiểu Hoàn Tử sau khi nhắm mắt lại, thì phát hiện cả người Y Hạ, tất cả máu huyết đều nhưng tụ tại đan điền. Cả người hắn cơ hồ đã chết, nhưng thật ra vẫn còn sống.

Đây là một cao thủ thực chiến đệ nhất của Nhật Bản, do luyện quyền quá độ, lại hấp thu một lượng lớn tri thức về đan đạo. Cùng với lịch sử đan gia của Trung Quốc dung hòa, từ đó tìm ra được phương pháp tu luyện cho riêng mình, tiến vào cảnh giới Bão Đan!

Đối với giải thích về Bão Đan. Y gần đây được đọc sách, cũng biết trong lời nói của Thiên Thạch tiên sinh có ẩn chứa huyền cơ, còn có giải thích của Trần Anh Trữ tiên sinh, khiến cho kẻ khác cảm thấy mới mở. Trong đó có một câu nói, luyện nội đan công phu, muốn đi đến nhận thức được ba chữ Hoạt Tử Nhân, thì phải có cảm nhận rất sâu. Đọc đan kinh, phải bỏ đi ánh mắt, vứt bỏ hết mọi tạp niệm, mới có thể phát hiện được những điều huyền diệu