Vương Siêu mặc một bộ quần áo màu trắng rộng thùng thình luyện công, bên hông thất dây lưng màu tím. đôi chân trần đạp lên trên sàn gỗ, tùy tiện đi lại, âm thanh bước chân vang khiến người ta cảm giác được sự nhàn nhã tự tại trong đó.
Tại Nam Dương nhiệt độ của ánh sáng mặt trời xuyên thấu, nói trong quốc thuật chính là bức xạ thủy tinh, tạo thành một hoàn cảnh không gian đặc thù. Trong giới quốc thuật rộng lớn, rất thích hợp để luyện công tu đường tinh thần.
Vương Siêu rất thoải mái. ngày hôm qua đang còn ở Bắc Kinh. nguy cơ tứ phía, bản thân đang trong hiểm cảnh, hôm nay đã tới bản doanh Đường Môn Indonesia.
Tới địa bàn của mình, không cần phái lo lắng đề phòng, vô luận là trên tâm lý, hay tinh thần, cả người đều thư giãn. đương nhiên là tâm tình rất sảng khoái.
"Biến quê xa thành cố hương".
Nghĩ vậy Vương Siêu tâm lý lại dâng lên suy nghĩ rất khó hiểu. Nam Dương vốn là dị quốc nhưng bây giờ hắn lại coi nơi này giống như cố hương vậy. Trong tâm lý thật sự có muôn vàn tư vị, trớ trêu vô cùng.
"Hây! Xem quyền!"
Ngay lúc đang thả tâm lý trôi nổi, đột nhiên xuất hiện một người cao hơn hắn nửa cái đầu. tốc độ thân ảnh nhanh như ngựa chạy phóng đến. một quyền vận dụng cả mười phần khí hướng hắn đánh tới. tựa như một cây thiết côn, Vương Siêu cước bộ vân không nhúc nhích, đưa cánh tay trái lên ngăn lại. đem một quyền hung hăng này hất ra, cánh tay hắn giống như mãng xà, quyện chặt vào quyền đánh của đối phương, năm ngón tay mở ra rồi giống cắn chặt như hàm răng. hướng sang bên cạnh hơi dắt dẫn, thân thể người kia vọt đi giống như bị người đánh đập. xoay tròn bảy tám vòng mới ổn định trụ lại.
"Vương Siêu, bác kích của anh quả rất lợi hại" Người kia dừng lại lắc đầu. hình như không ngờ Vương Siêu ra chiêu này.
"Cái này gọi là thuận tay dắt dê, lúc xuất tay trái lên, thân thể tự nhiên như bánh xe, bám lấy tay của kẻ địch làm tâm mà xoay tròn ra ngoài" Vương Siêu thuận miệng nói một câu: "Yến Ny. Trần tỷ đâu?"
"Đệ nghe được tiếng bước chân của ta rồi, còn hỏi" Đường Tử Trần đi đến:"Một ngày một đêm từ Bắc Kinh trở về. Đệ đã mệt mỏi rồi. Sao không nghỉ thêm chút nữa".
"Hoàn hảo, xuất quốc rồi. Không có áp lực nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. Được rồi, Trần tỷ. bọn tỷ sao mà có thể ở địa phương đó tìm được đệ?"
Trong hai mươi tư giờ suốt chặng đường xuất quốc. Thời gian rất khẩn trương. Vương Siêu có rất nhiều nghi vấn nhưng vẩn để trong bụng. cũng không kịp hỏi Đường Tử Trần. Bây giờ đã đến đại bản doanh, muốn hỏi cho rõ ràng.
"Thật ra ngày thứ hai khi Triệu Quang Vinh hồi quốc, tỷ cùng với Yến Ni cũng đã đến Bắc Kinh. Buổi tối trước đó một ngày cũng biết được hành tung của đệ. Vốn muốn cùng đệ liên lạc, chỉ là đệ lại ở trong nhà của Chu Giai nên tỷ quyết định ngày thứ hai sẽ đến tìm đệ. Nhưng không nghĩ đến, lại phát hiện ra được tung tích của Nghiêm Nghiêm Nghi. Vì vậy mới quyết định thật nhanh mang đệ rời đi".
Đường Tử Trần giống như cười mà không cười nhìn Vương Siêu.
"Cái này... Đệ ở trong nhà Chu Giai. thật ra..." Vương Siêu tâm lý có điểm hoảng hốt. hắn không có nghĩ đến Đường Tử Trần lại đến Bắc Kinh, rồi lại biết chuyện hắn ờ trong nhà của Chu Giai.
Mặc dù không có xảy ra chuyện gì. Nhưng ngẫm lại trong lúc tắm lại bị Chu Giai nhìn thay hết. việc này thật có chỗ khó nói nên lời.
Vị hôn thê biết mình ở trong nhà ra sao chứ. Là một chuyện rất rất nghiêm trọng.
Đường Tử Trần nếu đã đáp ứng lời cầu hôn của Vương Siêu, thân phận tất nhiên là vị hôn thê của Vương Siêu.
Đường Tử Trần nhìn thấy bộ dáng này của Vương Siêu. Đột nhiên nở nụ cười, phảng phất mà vui vẻ trêu ghẹo: " Được rồi, được rồi. Thật ra lần này đệ hồi quốc tỷ cũng không có ngờ tới, Triệu Quang Vinh lại biết việc này, thiếu chút nửa đã đưa đệ vào chỗ nguy hiểm. Hơn nữa tỷ cũng không có nghĩ đến, Nghiêm Nghiêm Nghi năm đó lại ẩn dấu sâu đến như vậy!"
"Nghiêm Nghiêm Nghi này là ai? năm đó có quan hệ cùng Trần tỷ sao? Đáng tiếc, có Triệu Quang Vinh ở đấy cản trở, không thì đã có thể phế bỏ nàng. quyền pháp của người đản bà này rất cao thâm, vừa là Trường Phong Chánh ủy, ở trong tiểu khu có thể mạnh mẽ bắt người. Xem ra thân phận phía sau nàng rất kinh người. Không phế bỏ nàng, chỉ sợ sau này còn nhiều phiền toái. May mà Triệu Quang Vinh bị một chiêu Đại Long Hồi Thân của đệ mạnh mẽ công kích phá tan xương tay xương sống. nội tạng bị chấn thương, không có mấy tháng trị liệu chỉ sợ không thể nào động thủ cùng người. Đáng tiếc lúc ấy Nghiêm Nghiêm Nghi liền đuổi tới, đệ không có thời gian hạ sát chiêu, nếu không giết chết Triệu Quang Vinh cũng tốt".
Vương Siêu nghĩ đến chuyện ngày hôm qua bị Nghiêm Nghiêm Nghi. Triệu Quang Vinh vây công, ánh mắt sáng ngời, hiện ra một loại khí chất ngạo nghễ thiên hạ.
Chính xác trước hai tuyệt đỉnh cao thủ, ba mươi lăm tên đệ nhất binh chủng mai phục chém giết. còn có thể đã thương một cao thủ, thong dong mà đi. trong thiên hạ sợ rằng ngoài Vương Siêu thì không còn ai có thể làm được, Trong hoàn cảnh đó. Cho dù là Ba Lập Minh cũng tuyệt lành ít dử nhiều.
Hôm qua Vương Siêu sử dụng khí lực toàn thân đánh với Triệu Quang Vinh. Đối phương sử dụng: Cầm Ưng Tróc Thủ Ngạnh Khai Cung" bắt trụ. Lúc sau đánh vỡ bức tường khiến Triệu Quang Vinh bị thương không nhẹ. Lúc đó tình thế hỗn loạn, sau đó Nghiêm Nghiêm Nghi xông vào nên mới không có thời gian hạ thủ hắn.
"Nghiêm Nghiêm Nghi này trong ấn tượng của tỷ là một thành viên Đường Môn. Trước kia tại liên minh Đường Nhân Nhai tại châu Âu. Lúc tyt tại liên minh quyền thuật quán luyện võ, nàng cũng là một trong số đó. Sau đó lúc ta tập hợp Đường Môn, nàng lôi kéo người cùng tỷ đối kháng. Bị ta lên ép xuống về sau lại vô thanh biệt tích, nghĩ không ra nàng trong quốc nội lại có địa vị như vậy? Nếu là như thế, chuyện này rất phức tạp, xem ra một số người trong quốc nội, nhiều năm trước đã có ý định khống chế Đường Môn".
Đường Tử Trần nhíu mày. tự hòi.
"Đó là dấu hiệu của sự nguy hiểm, rất có thể đại biểu cho kế hoạch của chúng ta một lần nữa bị chế định" Yến Ni ở một bên đột nhiên mở miệng.
"Đúng vậy. Còn nhớ khi trước muốn mượn hơi của gia đình Liêu Tuấn Hoa để có được một nhóm quân chính quy, kế hoạch rất thuận lợi, đáng tiếc giữa chừng lại xuất hiện Nghiêm Nghiêm Nghi phá sập tất cả. Bất quá lần đi Bắc Kinh này cũng không phải là không có thu hoạch, đã nhìn ra được thực lực của tam đại vương bài; so với chiến sĩ Đường Môn của chúng ta thì mạnh hơn".
Vương Siêu đột nhiên nghĩ đến Nghiêm Nghiêm Nghi muốn bắt hắn thì đã có chút căm giận, nếu không phái do người đàn bà này. Hắn bảy giờ có thể tự do xuất hiện ở trong nước rồi.
Lần này hồi quốc. Mắt thấy kế hoạch sắp hoàn thành, không bị Ngô Văn Huy cho mang truy nã, thân phận lập tức được tẩy rửa sạch sẽ, đột nhiên lại xuất hiện ra một kẻ địch như ả này. Quả thực là người tính không bằng trời tính.
"Tiểu đệ, đệ cứ yên tâm, rồi sẽ có một ngày. Chúng ta sẽ đường đường chính chính về nước, không có bất luận kẻ nào có thể cản được".
"Được rồi, Liêu Viên Hướng cùng Dương Thật còn giữ tiền. Chúng ta phải lấy lại không thể để cho bọn họ nuốt được " Vương Siêu liếm liếm môi: "Vốn buổi tối ngày hôm trước cùng bọn họ nói chuyện tốt lắm, ngày hôm qua định cùng Trần tỷ liên lạc. Chi tiếc lại xảy ra chuyện như vậy".
"Lấy? Như thế nào lấy? Ta đã phân phó người cho bọn hắn bí mật liên lạc, nếu ta đoán không sai, không quá ba ngày bọn họ khẳng định sẽ liên lạc với chúng ta" Đường Tử Trần khẽ nhắm mắt, rồi lại mở ra. hình như đã xác định được chuyện xảy ra.
"Chính là bọn họ không đem thân phận của ta rửa sạch, ngược lại chuẩn bị cũng không xong. tự nhiên mất trắng tiền thật sự quá tức".
Đúng vậy. Nếu thân phận của Vương Siêu được rửa sạch không còn dấu vết. Khi hồi quốc sẽ không bị bắt, hai bên sẽ bảo trì tầng quan hệ này. Vậy số tiền kia cũng là có giá trị. Nhưng chuyện đã đến bước này, khi không lại để mất tiền quả thực đáng tiếc.
"Không có quan hệ, vẫn bảo trì quan hệ. sau này sẽ có việc lớn cần dùng" Đường Tử Trân mỉm cười nói.
"Thật ra, Trần tỷ không cần phải lo lắng chuyện của đệ, phí công hao lực hao phí tiền của, cùng lắm sau này đệ không trở về nước nữa là được".
Vương Siêu đột nhiên cảm thấy mất hứng.
Cầm một khoảng tiến lớn về nước để lo chạy chọt. Vương Siêu cảm giác như là dâng tiền lên cho không bọn họ.
Tặng hai triệu như vậy, sau này muốn lặp các mối quan hệ khác chỉ sợ là phải đưa tám triệu, mười triệu, thậm chí là còn nhiều hơn. Vì hồi quốc tẩy sạch thân phận, đem tiền đưa cho quân chánh ủy, thật quá là không đáng.
Đường Môn mặc dù có tiền, nhưng không cần sự dụng cách như vây. Cầm tiền đưa vào túi không đáy của bọn họ. Cho dù là núi vàng núi bạc cũng hết.
"Tiểu đệ, ta hỏi đệ một chuyện. Đệ nói xem, nếu trên toàn thế giới hơn mười triệu người Hoa đều là cao thủ quyền pháp, đạt tới trình độ tụ đan thì có thể đấu Mỹ, diệt Au, thống trị toàn thế giới hay không?" Đường Tử Tran đột nhiên đưa ra giả thiết quan trọng.
Trên toàn thế giới, rèn luyện thân thể cao thủ đạt đến tụ đan cảnh giới, tuyệt không vượt quá hai mươi người.
Trong quân đội, Trường Phong chiến sĩ mặc dù đều có võ công cao cường nhưng chỉ có thể nhìn ngang chứ không thể nhìn lên.
Chiến sĩ xuất sắc nhất Trường Phong đưa vào xã hội, cũng chỉ có thể cùng Nghiễm Đông Tam Hổ Trương Uy đấu ngang, hơn kém không nhiều lắm. Nếu gặp người có kỷ xảo cao hơn một chút thì sẽ thua.
Nếu Trường Phong chiến sĩ có thể luyện đến đỉnh phong minh kình. Chi bộ đội một ngàn người nếu đều là như thế thì quá mức kinh khủng.
Đạt đến trình độ hóa kình, sớm đã lên làm huấn luyện viên, làm cận vệ cho lãnh đạo cao cấp. Không ở trong hàng quân sĩ nữa.
Một ngàn người có thể nói, đó là sự tồn tại vô địch. Nếu có một chi bộ đội tất cả đều là tụ đan cao thủ, quả thực muốn giết ai thì giết. Tương đương với tổ dị năng trong tiểu thuyết.
Nhưng trên thế giới này cho dù là trăm vạn quân đội, toàn bộ đều là cao thủ cảnh giới tụ đan, muốn thống trị thế giới vẫn là không thể. Bởi vì cường quốc khác có vũ khí mạnh có thể cho tất cả xong đời.
"Chúng ta cũng phải ủng hộ mình có vũ khí, thì trên thế giới này mới chính thức có quyền phát ngôn. Đến lúc đó tiểu đệ nghênh ngang trở về cũng không có người nào dám ngăn cản. Đáng tiếc chúng ta còn thiếu một lượng lớn súng ống. Mấy năm nay, chúng ta trên thị trường chợ đen quân hỏa quốc tế chỉ thu vào được một ít. Số lượng còn xa mới đủ" Đường Tử Trần bình tĩnh nói.
Đây là người đàn bà cực mạnh đứng trên đỉnh cao trong Đường Môn. Lúc lên tiếng nói về vũ khí hủy diệt cũng không chút dao động, giống như đánh một cây đao vào một thanh kiếm đơn giản vậy.
"Chẳng lẽ muốn mua từ bên trong quốc nội? Điều này sao có thể?" Vương Siêu khiếp sợ nói.
"Bây giờ tự nhiên là không được. nhưng hai mươi năm ba mươi năm, năm mươi năm sau. Có lẽ tình huống sẽ biển đối. Bây giờ cứ chọn nước cờ, sau này sẽ có đất dùng đến. Chúng ta cũng có đủ thời gian cùng kiên nhẫn chờ đợi biến hóa đó".
Đường Tử Trần nhẹ nhàng cười một chút.
Bắc Kinh. bên trong bệnh viện của Trường Phong vương bài, Nghiêm Nghi hỏi một quân y.
"Người này thế nào rồi?"
Nàng hòi đến tự nhiên chính là Triệu Quang Vinh nằm ở trên giường bệnh. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
"Thân thể không có gì đáng ngại. nhưng phần ót lại bị chấn thương nghiêm trọng, lúc khôi phục lực chiến đấu không giảm xuống nhưng căn cứ theo kinh nghiệm quan sát mà phán đoán, chín mươi phần trăm sẽ mất đi trí nhớ".
"Mất trí nhớ?" Đôi mắt Nghiêm Nghi lặng đi, không biết đang nghĩ gì?