Tào Nghị thấy người trong xe liền dừng lại, Đường Tử Trần hơi nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua người bên trong xe, cuối cùng đem ánh mắt hơi chút dừng lại ở trên người hai chiến sĩ cường hãn phía sau.
Hai chiến sĩ mặc đồ ngụy trang này ước chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt cứng đờ, giống như trời sinh đã không có biểu tình gì. Hơn nữa bọn họ ngồi khí thế vững chắc thật giống như núi vậy.
"Đây đại khái chính là chiến sĩ tinh nhuệ nhất của quốc nội, so với chiến sĩ lính đánh thuê hạng nhất ta bồi dưỡng tại Phi châu tố chất đều tốt hơn, không biết khi gặp mặt tại chiến trường thì thế nào? Chẳng qua hai người này hiển nhiên đã tôi luyện qua máu, có sát khí chiến trường, ta rõ ràng cảm giác được. Nước lớn, quả nhiên không thiếu nhân tài. Tiểu đệ ta tuy là nhân tài võ thuật, nhưng tùy tiện mười chiến sĩ như vậy, được trang bị hỏa lực cường đại, tổ chức mai phục có kế hoạch một chút, cũng có thể giải quyết được, khó trách cũng không quá coi trọng hắn".
Đây là nỗi bi an mà trang bị hỏa lực hiện đại cường đại mang đến cho người luyện võ.
"Đường tiểu thư, quá khen, sau lưng chúng ta dù sao cũng là một quốc gia cường đại" Tào Nghị trầm tĩnh nói một câu, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Vương Siêu.
"Tào Nghị, ngươi tìm đến ta làm gì?"
Vương Siêu đứng yên, ánh mắt cũng không nhìn người bên trong xe, hỏi một câu.
"Lên xe rồi nói sau. Trong này không phải là chỗ để nói chuyện" Chu Lương tựa hồ cảnh giác, vẫy tay một cái, mặt sau lập tức xuất hiện một cái xe lớn, sau đó hắn cùng Tào Nghị xuống xe, đi lên chiếc xe lớn đó.
Đường Tử Trần cũng cùng Vương Siêu lên xe, hai chiến sĩ kia cùng ở phía sau, cánh cửa xe đóng lại, lập tức bắt đầu khởi động.
"Đường tiểu thư quả nhiên là tài cao gan cũng lớn" Tào Nghị cảm thán một câu: "Cô tại thành phố H trong hai năm dạy cho Vương Siêu, ta một chút cũng không biết có nhân vật lợi hại như vậy ẩn tàng. Đây là Ngô Văn Huy thủ trưởng của chúng ta".
Trong chiếc xe không gian rất lớn, so với xe công cộng còn muốn lớn hơn rất nhiều, hơn nữa các ghế ngồi ở giữa đều đã được tháo đi, có vẻ rất là trống trải. Kính ở bốn phía, đều là loại kính mờ, một chút ánh sáng cũng không lọt vào được.
Tuy bị ngăn trở với ánh sáng bên ngoài, nhưng bên trong xe cũng rất sáng, bởi vì trên trần có rất nhiều đèn.
Cuối xe, có ngồi một lão nhân trung niên, bên cạnh hắn cũng có ba bốn chiến sĩ cường tráng, mắt đều nhìn thẳng, ngồi vô cùng ngay ngắn, nhưng trên người cũng không có dấu vết mang theo súng.
Người này, đúng là lãnh đạo của tổ chức này, thời tuổi trẻ được xưng là "Trảm thủ vương" Ngô Văn Huy.
"Mấy ngày hôm trước tại Hàn Quốc, trong điện thoại vệ tinh không tiện nói chuyện, vì thế ta hôm nay đặc biệt gặp mặt cùng với các ngươi nói chuyện" Ngô Văn Huy ánh mắt thực lợi hại, thật giống như đao rút ra khỏi vỏ, biểu hiện ra khí chất của thiết huyết quân nhân chỉ có băng qua chiến hỏa mới có được. So với khí chất trên người của các đại quan thâm hiểm hoàn toàn khác biệt.
Vương Siêu cũng lần đầu tiên thấy thủ trưởng lãnh đạo mình. Trước kia biểu hiện của hắn địa vị tuy cao, nhưng cũng không tiến vào trung tâm của tổ chức, sự tình gì cũng đều hướng tới Tào Nghị mà nói trước tiên. Sau đó Tào Nghị mới báo cáo lên trên.
"Vương Siêu Thiếu tướng, ngươi có biết hay không, ngươi lần này vì kháng mệnh lệnh, tự tiện hành động, làm cho kế hoạch của tổ chức lâm vào thế bị động rất lớn. Đây là hành vi thuộc loại phản quốc. Vốn ta muốn đem tài liệu của ngươi giao lên trên, nhưng suy nghĩ hai ngày này, ngươi cũng là nhân tài khó được, hy vọng ngươi có thể hồi tâm chuyển ý nên ta đã đem tài liệu áp chế lại. Lần này ta tự mình đến đây, một mặt là cùng Đường tiểu thư nói chuyện, đồng thời cũng là vì chuyện của ngươi" Ngô Văn Huy mở miệng, trên mặt cũng ôn hòa, nhưng trong ngữ khí vẫn lộ ra cách nói chuyện giữa cấp trên và cấp dưới.
Vương Siêu cũng ngồi xuống, nghe Ngô Văn Huy nói, cũng không trả lời, sắc mặt cứng đờ.
Ngô Văn Huy thấy hắn mặt không chút thay đổi, mày hơi chút cau lại, sau đó lại khôi phục lại vẻ ôn hòa: "Sự tình còn có đường sống hòa hoãn, lần này ta tự mình đến, là thay mặt tổ chức giao cho ngươi nhiệm vụ hạng nhất".
"Nhiệm vụ gì?" Vương Siêu trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười.
"Ngươi vì đại cục quốc gia, trước tiên chịu chút ủy khuất, tạm thời mang tội danh phản quốc" Ngô Văn Huy nói: "Chờ sau khi ngươi phản quốc, lấy ảnh hưởng của ngươi, tại hải ngoại nhiều lần phát biểu thanh minh, nói sự tình của hắn cùng ngươi cấu kết. Chỉ cần Đảng Thái tử sụp đổ, ngươi có thể trở lại".
Vương Siêu không nói lời nào, vẫn mỉm cười như trước.
"Ta biết, ngươi cùng Liêu Tuấn Hoa quan hệ cũng tốt, nhưng ngươi ngẫm lại, trước hết phái người vây chém ngươi trong ngõ hẻm là ai? Cũng là Đản Thái tử. Đây cũng chỉ là một đám con nhà giàu, đều là một giuộc với nhau. Chỉ cần lật đổ được Liêu Tuấn Hoa, đám tôm tép Triệu Quân này cũng sẽ giải tán, căn bản không thành vấn đề. Ngươi nên vì đại cục, vì quốc gia. Nhìn xem đám con nhà giàu kia đem quốc gia biến thành bộ dáng gì nữa? Lời cũng đã nói nhiều rồi, ngươi sự bản thân suy nghĩ đi". Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Ngô Văn Huy nói xong, chỉnh lại thân hình, khôi phục biểu tình nghiêm túc.
"Đường tiểu thư, chúng ta nói chuyện. Hãy để đồ đệ của ngươi cẩn thận là suy nghĩ".
Rắc!
Tay dựa bằng kim loại của chiếc ghế bị bẻ gãy, phát ra âm thanh chói tai. Làm cho mọi người ở đây đều giật mình.
Sáu chiến sĩ ở bên trong xe trong khoảnh khắc, đều đem ánh mắt tập trung trên người Vương Siêu.
Là Vương Siêu chợt phát kình, bẻ gãy tay dựa bằng kim loại.
"Ta không phải là người không hiểu chuyện. Liêu Tuấn Hoa là bằng hữu của ta, ta chính là một quyền sư, cái gọi là quân hàm này, cũng đều là do các ngươi cấp cho ta".
Vương Siêu đứng dậy, cười lạnh một tiếng, thân thể nhoáng lên, trực tiếp xẹt qua khoảng cách mấy thước trong xe, áp sát Ngô Văn Huy.
"Vương Siêu, ngươi muốn làm gì?" Tào Nghị kinh hãi thất sắc.
Xoát xoát xoát! Bốn chiến sĩ phía trước Ngô Văn Huy, trong 0.1 giây liền phản ứng trở thành những tấm khiên người, ngăn đỡ ở phía trước, hai người trong số đó lập tức rút súng ra, hướng tới đùi của Vương Siêu mà bắn tới.
Mà hai người thủ ở cửa, vẫn không nhúc nhích, bảo hộ Tào Nghị cùng Chu Lương.
Mấy chiến sĩ này là lính đặc chủng tinh nhuệ nhất, so với mấy người Đại thạch đầu, còn muốn cao hơn mấy bậc. Vô luận là bắn súng, hay là thân thủ, hay là năng lực dã ngoại sinh tồn, sức phản ứng, năng lực gián điệp vân vân, đều là hạng nhất trên thế giới.
Vương Siêu đối với những người này, cũng biết một ít. Cũng biết phương pháp huấn luyện những người này được áp dụng rất nhiều phương tiện kỹ thuật cao, đơn giản mà nói, chính là ngay cả đại quyền sư Quảng Đông tam hổ mà gặp bọn họ, cũng có thể bị bọn họ xử lý.
Công thực không bằng ngươi, nhưng lại có thể xử lý ngươi.
Kỹ thuật bắn súng của bọn họ, có thể trong mật thất bắn rơi cả ruồi bọ, không lãng phí một viên đạn nào.
Chỉ cần là nước lớn, đều có tinh nhuệ được huấn luyện như vậy. Một quốc gia, thiên tài thì khó kiếm, nhưng nhân tài giết người thì thật sự rất dễ dàng huấn luyện ra.
Trong khoảnh khắc viên đạn còn chưa kịp bắn ra, Vương Siêu chân cong lại, không có đánh ra, mà trực tiếp ngả xuống sàn xe như là thiết bản, đạn bắn tới, mục tiêu lại là Đường Tử Trần.
Thì ra mấy người lính đặc chủng này ngay cả viên đạn không trúng, góc độ bắn ra cũng đã được tính toán.
Đường Tử Trần tay vung ra lắc hai cái, sau đó nhẹ buông tay xuống. Hai đầu đạn đã rơi xuống đất. Tào Nghị thấy trên cổ có khí lạnh quất thẳng tới, tuy hai viên đạn không bắn trúng, trải qua đoạn đường uy lực đã giảm xuống, nhưng lấy tay đón đở, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua.
Chẳng qua Tào Nghị cũng không lo lắng cho an toàn của Ngô Văn Huy.
Bởi vì….
"Chẳng lẽ trên người có điện? Đây là trang bị gì?"
Vương Siêu trong khoảnh khắc tránh né viên đạn đã bổ nhào vào. Hai chiến sĩ ngăn đón, thật giống như là hai quả núi lớn, Vương Siêu đang muốn đánh bay bọn họ ra ngoài, đột nhiên thấy trong lòng hiện lên sự bất an. Lập tức biến chiêu, trầm thân hạ eo, hai tay hạ xuống bắt lấy chân của bọn họ, lấy thế Ưng lăng không nhiếp vật mà nhấc mạnh lên.
Rầm! Hai người bị trực tiếp nắm nhấc lên, đều ngã nhào ra phía sau.
Hai chiến sĩ sau khi ngã ra sau, phản ứng cũng rất nhanh, một chiêu Lý ngư đả đĩnh liền bật dậy. Nhưng chân không phát kình được, một chút khí lực cũng không có, cố gắng nhưng cũng không đứng dậy được.
Thì ra Vương Siêu một trảo vừa mới, đã dùng công phu ám kình đả huyệt.
Hai chiến sĩ này ở trên người, có trang bị áo gụy trang chống đạn, có chứa điện lưu mãnh liệt, chỉ cần va chạm trúng, cho dù là thể chất của Vương Siêu, cũng bị điện giật ngã lăn ra.
Nhưng Vương Siêu cảm giác linh mẫn, hình cùng thần một thể, khác với các cao thủ thông thường. Vừa cảm thấy nguy hiểm, lập tức đổi hình, dùng lời của tổ sư Hợp khí đạo Nhật Bản chính là: Tại một khắc trước khi công kích địch nhân, đã khám phá đông cơ tâm lý của hắn.
Một cú đột nhiên ngả người, né qua viên đạn, cảm giác được nguy hiểm mà chuyển thành hạ người chộp chân hất ngã, công phu của Vương Siêu xuất thần nhập hóa, thật sự đã là đại tông sư siêu nhất lưu tiêu chuẩn.
Sau khi hạ người chộp lấy chân, hất ngã người ta, Vương Siêu như bạch xà phục thảo (ép vào trong cỏ), thân thể ép xuống, quay tay đánh nhanh, trong khoảnh khắc dùng vai tông vào hạ bàn hai chiến sĩ đang cầm súng. Hai chiến sĩ này rầm một cái, giống như bị một cái búa lớn đánh trúng, hung hăng văng vào cửa kính xe mà bay thẳng ra ngoài.
Xe vãn di chuyển với tốc độ cao.
Ngô Văn Huy trước mặt trong khoảnh khắc không còn chướng ngại, bị Vương Siêu cướp được vị trí trước mặt. Chẳng qua vị trung tướng này gặp nguy cũng không loạn, chợt đứng lên, tay duỗi thẳng như đao, đâm thẳng vào cổ họng của Vương Siêu.
Cú đâm này, âm thanh xuất ra như một mũi tên nhọn phá không, chính là "Phản tiến trạc hầu" trong Bát quái chưởng.
Trong quyền thuật có một câu gọi là "Thiên kim nan mãi nhất thanh hưởng (Ngàn vàng cũng khó mua được một âm thanh)".
Ngô Văn Huy tay vừa vung ra, chính là âm thanh như mũi tên nhọn, uy lực kinh người, hơn nữa hắn cũng đã hơn năm mươi tuổi.
Vương Siêu hơi nghiêng người, né qua cú đâm này, hai tay trong khoảnh khắc áp lên trên cánh tay của Ngô Văn Huy. Dùng thủ pháp hình thức giống như "Lão viên ban chi" trong Bát quái, như bẻ một nhánh cây, trảo dùng lực lượng của thân thể mà áp lên, rất sắc bén, thuộc loại thủ pháp bẻ gãy.
Ngô Văn Huy nhận ra một thức này, cánh tay chống bẻ, hai tay co lại hóa thành móc câu, bắt ngược lại các ngón tay của Vương Siêu.
Làm sao biết được, Vương Siêu một đòn này, cũng không phải là bẻ, mà là cùi chỏ của cánh tay quất lại, cùi chỏ của tay trái giống như là cánh cửa sắt kéo ra ngăn đón, đem đòn bắt ngược của Ngô Văn Huy ngăn đón ở ngoài cửa, trong khoảnh khắc nắm tay phải thành chùy đã đánh tới.
"Không hay!" Ngô Văn Huy tâm niệm chợt lóe, Vương Siêu một chùy như tia chớp thế như sấm sét đã đánh tới trước mặt, trong lòng gấp rút, hai tay liền vung ra trước.
Oành! Chưởng chùy chạm nhau, Ngô Văn Huy trực tiếp bị đánh bay, ngã văng ra sườn xe, các đốt ngón tay vang lên tiếng nứt gãy.
Còn không để hắn hồi khí, Vương Siêu nhanh chóng tiến tới, đem hắn khóa lại, cổ tay vòng ra, ưng trảo đã bấu trên yết hầu của hắn.
Hai thức đả pháp này của Vương Siêu, là Bàn lan chủy trong Thái Cực.
Đẩy văng tay của địch nhân, ngăn đón ở ngoài cửa, cuối cùng dùng chùy tiến kích. Chính là Bàn lan chủy.
Bát quái quyền, Hình ý quyền, Thiếu Lâm… thế đẩy của tất cả các loại quyền này, đều là trong quá trình đẩy đều có trực tiếp bẻ xương. Sử dụng công lực mà nắm chặt lấy.
Duy chỉ có Thái Cực là sau khi dùng thế đẩy để ngăn đón, dùng nhu kình hóa giải công kích đồng thời tích tụ khí lực, cuối cùng dùng chùy kích toàn lực. Đòn đẩy văng đòn tay của Vương Siêu, khi bắt đầu dùng hình thức của Bát quái, đã làm mê hoặc Ngô Văn Huy.
"Vương Siêu!"
"Vương Siêu!"
Tào Nghị, Chu Lương hai người nằm mơ cũng không ngờ Vương Siêu trong khi nói chuyện, lại đột nhiên xông tới, còn trong khoảnh khắc né đạn, đánh bay các chiến sĩ phòng thủ, như tia chớp đánh bại Ngô Văn Huy mà khống chế hắn.
Ngô Văn Huy năm đó dẫn dắt một đám người, trong mưa bom bão đạn đánh bất ngờ mà thắng, khẳng định có công phu, Tào Nghị cùng Chu Lương biết được rõ ràng, lão thủ trưởng này, thân thủ cũng không phải là cao thủ bình thường. Hơn nữa có bốn chiến sĩ tinh nhuệ thân kinh bách chiến, áo chống đạn trên người còn có thể tùy thời phát ra điện lưu mãnh liệt, là trang bị đời mới. Hơn nữa mỗi người đều là cao thủ, còn có súng, trong không gian nhỏ hẹp, cho dù Vương Siêu có bổn sự như trời, cũng không thể dùng vũ lực.
Nhưng bọn họ đã xem nhẹ công phu cùng cảm ứng của Vương Siêu. Thật ra, cho dù là thay đổi cao thủ như Vĩnh Tiểu Long, cũng khẳng định sẽ bị điện lưu giật cho ngã nhào. Bởi vì hắn tuy nhập hóa kình, nhưng cũng chưa liễm thần thành đan mà có sự đột nhiên mẫn cảm.
"Cho dù ngươi có thiên quân vạn mã bảo hộ, ta muốn giết ngươi cũng như trở bàn tay" Vương Siêu chế trụ cổ họng của Ngô Văn Huy. Thực cũng không có xiết xuống: "Ta đa nói rồi, ta chính là một quyền sư, không muốn dính dáng tới sự đấu tranh của các ngươi. Không cần đem ta làm súng đạn".
"Vương Siêu… ngươi rất vô pháp vô thiên… ngươi không cần phải làm như vậy…"
Tào Nghị tuy được rèn luyện nhiều năm, khiến cho hắn bình tĩnh vô cùng, nhưng đối mặt với tình huống như vậy, cũng nhịn không được mà đầu đổ đầy mồ hôi.
"Đệ đệ này của ta, là người nói được làm được" Đường Tử Trần hạ mi mắt xuống.
Vương Siêu trước đó hai ngày, có cùng nàng nói qua: Phải cho bọn họ biết, cái gì gọi là "Cận tại chỉ xích, nhân tẫn địch quốc" (gần trong gang tấc, người trong đất địch). Hiện tại hắn đã làm được.