"Vương huynh đệ, danh tiếng anh nổi như cồn nhưng số người đắc tội cũng quá nhiều, tất sẽ có ngày bị người ta tìm đến báo thù. Ở trong nước gốc rễ anh lại không sâu, không có bằng hữu tâm huyết sinh tử, nếu có ngày anh xảy ra chuyện, chỉ sợ người khác còn thừa cơ gây hại. Không biết anh có dự định gì sau này chưa?" Trần Ngãi Dương đột nhiên thay đổi đề tài.
Vương Siêu hiểu ý, nhìn lên vầng vằng vặc giữa trời, khẽ chớp mắt đáp: "Tôi cũng biết mình có nhiều kẻ thù, tuy hiện tại rất tốt nhưng cứ như vậy tất sẽ có ngày gặp tai ương, dù sao cũng không phải là không có cách!"
Hắn biết rõ, hiện giờ mình đang có hậu thuẫn lớn từ Quân ủy nhưng bất luận là Tào Nghị hay Chu Tư lệnh, thứ họ nhắm tới chỉ là võ công và sức ảnh hưởng của hắn trong võ giới mà thôi. Trong Tổ chức, hắn không có bạn bè nắm quyền lực thực sự. Chỉ cần xảy ra chuyện lớn, đắc tội với một nhân vật lớn nào đó, chắc chắn không ai nói đỡ hay che chắn cho hắn.
Như Đoạn Quốc Siêu đó, cao thủ số một của Quốc An, phía sau còn phái Thiếu Lâm ủng hộ, vậy mà cũng bị đánh chết là hết chuyện. Tuy là gây sự với Vương Siêu bị hắn đánh chết nhưng sự việc cũng cho thấy, những người như hắn hay Đoạn Quốc Siêu, nhìn bề ngoài danh giá nhưng thực ra không khác gì những con tốt thí trên bàn cờ.
"Quan trường trong nước không có bạn bè thực sự, tuy nói Lục Phiến Môn tu hành tốt nhưng anh đã bị kéo vào quá sâu rồi..." Trần Ngãi Dương nghiêm túc: "Chi bằng kịp thời lui ra, vậy mới là sáng suốt giữ thân!"
Vương Siêu lắc đầu: "Tôi đã sa vào, có muốn lui ra cũng không thể!"
Hiện giờ Trần Ngãi Dương đã biết Vương Siêu là đối tượng được Nhà nước nâng đỡ. Trước đây hắn ẩn giấu thân phận chẳng qua vì danh tiếng không cao, Tổ chức không cần một tiểu nhân vật ra mặt. Giờ tên tuổi Vương Siêu đã vang dội khắp nơi, tự nhiên sẽ được chiếu cố đặc biệt.
"Lương Sơn Bạc ngày xưa trọng ở một chữ nghĩa. Anh và tôi đều là bạn bè thâm giao sinh tử, nếu có một ngày chúng ta phải tỉ võ, anh phải làm sao?" Trần Ngãi Dương bỗng hỏi.
"Sao có thể…?" Vương Siêu toan phản bác nhưng tim đã đột nhiên đập dồn dập... Chuyện này không phải là không thẻ mà là rất có thể, Tập đoàn Trần Thị của Trần gia thực hiện nhiều vụ làm ăn phi pháp vào Trung Quốc, từ lâu đã bị cấp trên để mắt đến. Chuyện này chính Lâm Nhã Nam đã nói cho hắn nghe.
"Một ngày nào đó, rất có thể cấp trên sẽ lệnh cho mình quyết đấu với Trần Ngãi Dương?!"
Tuy với một nhân vật như Trần Ngãi Dương có thể phái người ám sát nhưng nếu lộ ra sẽ ảnh hưởng rất lớn, chi bằng bằng quang minh chính đại đánh chết trên võ đài!
Vương Siêu bỗng có cảm giác, hình như ngày mình phải tiếp nhận mệnh lệnh này không xa. Nếu thật sự cấp trên phân phó như vậy, hắn biết mình chắc chắn sẽ từ chối.
"Tuy đã đắc tội với rát nhiều người những tình hình của ta vẫn xuôi buồm thuận gió, đó là vì luôn hoàn thành mệnh lệnh của cấp trên... Muốn đánh chết Diệp Huyền, ta đã đánh chết. Muốn dạy Đoạn Quốc Siêu một bài học, ta cũng đã đánh chết luôn. Nếu một ngày mình từ chối, không muốn thực hiện công việc cấp trên giao...? Chỉ cần bị khai trừ khỏi Tổ chức thì những oán thù kia e rằng sẽ không tha cho ta..."
Vì một tiểu sự của Chu Giai, Triệu Quân chẳng đã phái cả đội sát thủ đến giết hắn đó sao?
Bất cứ quân đội nào, phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện là nghĩa vụ hàng đầu. Một khi kháng lệnh, bị hạ bệ là điều hiển nhiên, huống hồ Vương Siêu còn có nhiều kẻ thù như vậy, hoàn toàn nhờ sự bảo hộ của tổ chức mới có thể sống an lành đến bây giờ.
"Bất cứ thời nào cũng có Thủy Bạc Lương Sơn, nơi dung nạp những người bị ép đến đường cùng..." Trần Ngãi Dương lại thay đổi chủ đề, rút từ trong áo một chiếc hộp lụa nhỏ đưa cho Vương Siêu.
"Tôi đến Sơn Đông lần này, kỳ thực là được một người ủy thác giao một vật cho anh!"
Vương Siêu nghi ngờ nhìn chiếc hộp nhỏ, hình dáng như một hộp đựng nhẫn. Vừa mở ra, bỗng nhiên hắn giật mình sửng sốt... cảm xúc trong tim dâng trao như sóng biển.
Trong chiếc hộp là những vòng dây vàng, như tơ vàng quấn trên ngón tay. Vừa nhìn Vương Siêu đã nhận ra, chính là những sợi tơ năm ấy Đường Tử Trần đã quấn trên ngón tay mình!
"Trần huynh…?" Định nói nhưng nghẹn lời, Vương Siêu phải nhắm mắt, thở ra một hơi dài.
"Đừng hỏi tôi! Tôi cũng không rõ nguyên ủy ra sao, có điều nhìn bộ dạng chắc là anh sẽ nhận vật này?"
Trần Ngãi Dương chợt lắc đầu: "Người đưa cho tôi chiếc hộp này là một võ sư Hồng môn, cũng là đưa giúp một người khác. Anh ta còn nhờ tôi nhắn cho anh một câu... Nếu có ngày bị bức ép thì hãy đến Tổng hội Hồng Môn thế giới ở Đàn Hương Sơn (1) nước Mỹ, ở đó anh sẽ tìm được những điều mình muốn tìm!"
"Đàn Hương Sơn, Tổng hội Hồng Môn thế giới…?" Vương Siêu cầm sợi dây cẩn thận quấn quanh đầu ngón trỏ tay phải, cất chiếc hộp vào trong người.
"Tôi biết rồi, chúng ta nên trở về thôi!" Vương Siêu nói xong quay người bước đi. Thế giới của Đường Tử Trần đối với hắn đã dần hiện ra một chút hình dáng mờ ảo...
Vương Siêu không hỏi Trần Ngãi Dương nhiều, vì hắn biết Trần Ngãi Dương chỉ là người truyền tin, bản thân không biết gì.
Tổng hội Hồng Môn là một liên minh bang hội lớn của người Hoa, được thành lập ở nhiều nước trên thế giới năm 1992.
Bản thân Hồng Môn trước đó đã là một bang hội lớn. Tôn Trung Sơn thành lập Quốc Dân Đảng là nhờ có sự ủng hộ của Hồng Môn, bản thân Tôn Quốc phụ cũng là một trong những lãnh đạo bang hội này. Hồng Môn phần nhiều là cao thủ quyền thuật, thời Dân Quốc nhiều võ sư Quốc Thuật Quán đều là các trưởng lão Hồng Môn. Sau khi nước Trung Quốc mới thành lập, nhiều võ sư lưu vong ra nước ngoài, Hồng Môn trong nước cũng vì thế tan rã, nhưng chi phái Hồng Môn lại được thành lập khắp nơi trên Thế giới.
Sư phụ Liêu Tuấn Hoa, tôn sư Chu Hồng Trí chính là Trưởng lão của Hồng Môn Mỹ quốc, bản thân họ Liêu khi du học cũng là cao thủ "Song Hoa Hồng Côn" của Hồng Môn ở Mỹ.
"Hồng Côn" đã là cao cấp, thêm "Song Hoa" càng cao thủ hơn!
Chu Giai đang thực hiện một đại phóng sự về cuộc sống cua người Hoa ở hải ngoại, quá nửa công việc của cô liên quan đến tổng hội Hồng Môn. Hoặc như Trình Sơn Minh, thực tế cũng gần như một đại sư phụ của Hồng Môn Bắc Mỹ ở Canada!
Vương Siêu đã biết mình có thể đến Tổng hội Hồng Môn thế giới ở Đàn Hương Sơn tìm manh mối của Đường Tử Trần, nhưng hắn cũng lại không thể đi. Bởi cấp bậc Vương Siêu giờ đã là Thiếu tướng, tuy chỉ là một quân hàm ảo nhưng ra nước ngoài vẫn đều phải báo cáo, cứ tự ý xuất cảnh thì chẳng khác gì phản bội đào thoát.
Quan võ phản bội không như quan văn, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn nhiều.
Có thể nói, chỉ cần một lần tự tiện xuất cảnh thì vĩnh viễn hắn đừng nghĩ đến đường về, khi ở nước ngoài lại lúc nào cũng phải đề phòng, bị bí mật bắt cóc mang về nước.
Phải chăng đó là một lý do cấp trên thăng cho hắn lên chức Thiếu tướng?
Cho nên không đến mức vạn bất đắc dĩ, Vương Siêu không thể nghĩ đến việc sang Hoa Kỳ tìm Đường tỉ. Dù sao hắn cũng có nhà cửa sản nghiệp lớn trong nước, vả lại hiện giờ còn chưa có lý do gì để đào thoát.
"Nếu thật có một ngày tôi phải giao đấu với anh, thế thì tôi sẽ lên Lương Sơn!" Vương Siêu nói với Trần Ngãi Dương.
"Hãy cẩn thận!" Trần Ngãi Dương nắm chặt tay Vương Siêu: "Đi thôi, hai tháng nữa anh còn có cuộc đăng đài lớn đó!"
*************
Trở lại nội viện Lao Sơn Quyền quán...
"Hừ! Chúng tôi sáng sớm tám giờ đã đến, các anh lại tốn thêm cả một ngày!" Hàn Tiểu Thanh rất đắc ý vì thắng cuộc, nhưng thâm tâm vô cùng khâm phục khả năng hành tẩu của hai người.
Vài ngày sau, một buổi chiều trời âm u... Nội viện võ quán rất yên tĩnh, chỉ còn lại Vương Siêu, Hoắc Linh Nhi và Hàn Tiểu Thanh.
Trần Ngãi Dương đã về Singapore, Lưu Dị có kế hoạch đầu tư vào Quyền quán của Vương Siêu nên cùng Lâm Nhã Nam vào thành phố sắp xếp công việc, Đại Thạch Đầu cùng một lính đặc chủng và Triệu Tinh Long đến doanh trại quân đội dưới núi tập bắn.
Triệu Tinh Long gần đây không những võ công tiến bộ thần tốc mà còn dần tìm ra được vi diệu trong Ám kình, cả Bát Cực Quyền và Tiễn Quải Chưởng cũng đều rất vững vàng.
Bát Cực chủ cương, Tiễn Quải chú trọng linh hoạt, khi ra tay như móc sắt cắm vào tường, luyện được cả hai thi thực lực tăng vượt bậc. Võ lâm từ xưa đã có câu "Bát Cực thêm Tiễn Quải, quỷ thần đều không sợ!"
Đó đều là do chỉ dẫn của Lưu Dị. Họ Lưu tên hiệu là "Thiết Trảo Phi Long", Thiết Trảo là nói quyền pháp cứng mạnh, Phi Long chỉ thân pháp linh hoạt. Không những thế Triệu Tinh Long còn có khiếu bắn súng, sau thời gian dài luyện với Đại Thạch Đầu kết hợp với thân pháp võ công, cho dù đám Đại Thạch Đầu một đối một trong địa hình phức tạp rất giỏi, nhưng đánh đông cũng thua nhiều hơn là thắng.
Vương Siêu ngồi trong chiếc ghế thái sư trên bậc thềm, tay cầm bình trà, nhìn Hoắc Linh Nhi và Hàn Tiểu Thanh đang tập quyền dưới sân, thỉnh thoảng đi xuống chỉnh đốn tư thế cua hai người rồi lại ngồi xuống ghế uống trà, rất có dáng vẻ một đại võ sư.
Hoắc Linh Nhi một tay đặt dưới sườn, một tay duỗi thẳng đặt trước ngực, ngón cái mở, bàn chân trụ vững, thân thể im lình như mọc rễ.
Nhìn thì như cô gái bất động nhưng mắt Vương Siêu lại nhận rõ, gân thịt ở giữa ngón trỏ và ngón cái hai bàn tay cô đang giật nhẹ. Thân bất động, gân nhu động, lực quán thông thuận theo thân thể, đó là lý lẽ cơ bản của Trang pháp. Với sự tận tâm dạy dỗ của Vương Siêu, đại đệ tử Hoắc Linh Nhi đã dần dần tiến bộ.
Gân cơ giữa ngón cái và ngón trỏ giật động, lâu dần cả nhóm cơ sẽ cứng cáp, càng lúc càng có lực. Khi động thủ với người, ra các chiêu cầm nã, tê xả khiến đối thủ không cử động được.
So với Hoắc Linh Nhi thì Hàn Tiểu Thanh khác một trời mộ vực, cô đại tiểu thư này vốn không có chút võ công, đứng tấn lỏng lẻo chuệch choạc, chỉ vài phút là kêu đau lưng. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Hàn Tiểu Thanh rất khâm phục công phu tránh đạn của Vương Siêu, hớn hở đến Lao Sơn học võ công, muốn cùng Hoắc Linh Nhi bái sư sau hai tháng nữa. Vương Siêu đương nhiên không từ chối.
"Cô hãy nhìn kẽ tay của Linh Nhi, thân không động nhưng gân cơ lại giật động, như vậy mới dần có khí lực. Nếu không khi đánh nhau với người ta thì ném vặn cầm nắm sẽ không chắc, còn bị người ta phản đòn lại..." Vương Siêu đến bên Hàn Tiểu Thanh, vỗ nhẹ lên vai, đẩy hông về sau một chút, nắn kẽ tay giữa ngón cái và ngón trỏ.
Lông mày Hàn Tiểu Thanh nhướn lên: "Võ công đánh người không phải là dùng nắm đấm sao? Một quyền đấm địch nhân bay đi, thế mới đẹp, sao còn kiêm cả ném vặn, cầm nắm?"
"Ném vặn cầm nắm là những chiêu thực dụng nhất, dùng quyền đánh người cần có võ công thâm hậu mới làm được. Công lực không đủ thì phải nhờ vào lực đẩy lực chạy, nhưng đánh nhau ai cho có thời gian chạy lấy đà?" Vương Siêu giải thích.
Hắn bỗng nhảy vút lên cao, quay một vòng 360 độ, ngã xuống đất, hai chân duỗi hình chữ nhất, đoạn xoay chuyển vận lực đứng dậy.
"Đứng tấn quen rồi thì toàn thân gân, dây chằng, bắp thịt trở nên có khí lực, lúc đó cô có thể thử chiêu này. Nhảy xoay người, rơi xuống đất, cắt chữ nhất rồi bật đứng lên, thực hiện được thì xem như đã thành."
Hàn Tiểu Thanh nghiêng đầu kêu lên: "Đây không phải là động tác biểu diễn trong thể thao võ thuật sao? Luyện thành chiêu này mà võ công xem như thành tựu, vậy cao thủ trong thiên hạ chắc rất nhiều?"
"Không nên xem thường động tác này. Bay lên xoay người phải cần có lực chân và lưng, rơi xuống cắt chữ nhất thì dây chằng và cơ đùi phải rất mạnh mới làm được. Luyện được thuần thục là chứng tỏ sự hài hòa, nhanh nhạy và mạnh mẽ của cô đã rất tốt. Động tác bay lên không rơi xuống cắt chữ nhất này là động tác cơ bản trong khi luyện Thái Cực Quyền..."
Ngừng một chút hắn giảng tiếp: "Đây chỉ luyện sự nhanh nhạy và hài hòa, không thể dùng để đánh người. Nếu cô thực sự muốn động thủ thì phải cố gắng nhiều, còn một loạt những cách đánh như chụp tóc, nắm áo, đạp lưng, dội đũng quần, bẻ ngón tay, kéo gân, đạp gối, chụp đùi…rất biến hóa. Có điều động tác vừa rồi là cơ bản, luyện xong cô sẽ có nhự nhanh nhạy và khí lực, dây chằng và gân cơ cũng khó bị tổn thương, khi đánh nhau có thể thoải mái ra tay."
Trong khi Vương Siêu đang dạy hai đệ tử những công phu cơ bản thì Quân khu Hương Cảng tổ chức một cuộc họp bí mật...