Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 128: Bắt Về Thẩm Vấn

Trước câu nói đầy ngạo mạn của Vương Siêu, Vĩnh Báo không tỏ ra sợ hãi cũng không hề nổi giận, thậm chí không thèm mất đến một lời vô bổ. Đáp lại chỉ là một tiếng hí dài như voi rống, sắc mặt nghiêm trang không một mảy may xao động, hai mắt lấp lánh phát quang như hai viên minh châu lớn.

Chính là mượn công phu Yoga phát âm trợ lực, đồng thời trấn định chí khí.

Một tay Vĩnh Báo giật phăng chiếc tăng bào màu vàng, lộ ra cơ thể vạm vỡ màu đồng cổ như được ghép lại từ hàng ngàn miếng kim loại. Bên trong tăng bào không ngờ lại là chiếc áo ba lỗ bó sát người, dưới nữa là chiếc quần lửng bó chặt đùi. Giật bỏ áo tăng, bộ dạng Vĩnh Báo không còn giống chút gì một đại hòa thượng ăn chay niệm phật mà trông y hệt một quyền vương hay sát thủ danh trấn của võ đài ngầm.

Một loạt động tác hoàn thành chỉ trong chớp mắt. Giật chiếc tăng bào khỏi người, Vĩnh Báo ném ngay về phía đối thủ, tấm vải màu vàng tựa hồ một đám mây từ trên trời chụp xuống. Cùng lúc đó bước chân y đạp nhẹ, dồn quyền phát lực, loa hoàn kình như một mũi khoan xoáy vào giữa cằm Vương Siêu.

Tách tách! Một quyền tung ra, trong không khí tức thời vang lên những tiếng nổ đau tim rạn phổi.

Một câu của Vương Siêu còn chưa tắt, tiếng xé không từ trường quyền của Vĩnh Báo đã lấn sang, át hết khí thế.

"Kinh nghiệm thực chiến của võ tăng này đúng là không thể coi thường, chớp mắt đã loại trừ sợ hãi, đặt bản thân ngoài sự sống cái chết, nắm trúng thời cơ dồn dập tấn công. Vừa rồi ta phải liên tiếp tránh đạn, thể lực tiêu hao đã gần hết, những tưởng đại ngôn một câu có thể khiến đối phương nổi giận, nhân đó điều hoà khí tức nghỉ ngơi chốc lát. Nào ngờ y lại nắm bắt được cơ hội...!" Ý nghĩ chạy qua đầu Vương Siêu.

Hắn hoàn toàn không phải là người máy vận động không biết mệt, một loạt động tác lạng lách né tránh, khống chế giết người vừa rồi đã tiêu hao hết quá nửa thể lực lẫn tinh thần, đến khi dùng Ưng Trảo Kình móc đứt cổ họng A Minh thì cả người Vương Siêu đã thực sự rệu rã.

Đối phó với súng đạn, đúng là mệt mỏi hơn nhiều đối đầu với cao thủ võ công.

Một câu ngạo mạn bảo Vĩnh Báo tự kết liễu, thực ra hắn chỉ muốn chọc giận đối phương, kéo dài thời gian hòng lấy lại chút sức lực. Có điều Vĩnh Báo hoàn toàn không bị lừa, chỉ một thoáng đã trở lại bình tĩnh, dồn dập tấn công đúng như một con báo già lão luyện.

Hiển nhiên Vĩnh Báo đã nhìn ra, Vương Siêu cả cơ thể lẫn tinh thần đều đã sa sút, bất luận khí thế hay thể lực đều kém xa bình thường. Thế nên y dồn sức, dùng thế lôi đình vạn cân rắp tâm đưa đối phương về cực lạc ngay tại chỗ.

Một hơi giao đấu vừa rồi, Vĩnh Hạc bị súng quân mình bắn chết, A Minh bị móc yết hầu mà chết, nữ đặc công kia tàn phế cũng coi như đã chết, chỉ còn lại một mình Vĩnh Báo chịu trận. Dù thế nào y cũng phải hạ sát bằng được Vương Siêu nếu không muốn chuốc rắc rối sau này.

Vương Siêu vốn được Thiếu Lâm Tự mời với tư cách thượng khách, Vĩnh Hạc Vĩnh Báo là hai Đại tăng nhân Thiếu Lâm, vì mối quan hệ với hai đặc công người Mỹ nên ra tay bắt giúp. Nếu thành công thì người Mỹ sẽ ra mặt chống đỡ, mọi việc ắt đều dễ ăn nói, nhưng nếu thất bại bắt không được thì tuyệt đối sẽ là tai ương. Dù sao Vương Siêu cũng là anh hùng một phương, vì hắn mà liên lụy đến Thiếu Lâm thì sẽ rất khó xử lý.

"Vạn nhất không thành công, cũng chỉ còn nước để Vĩnh Tín liên hệ với chính quyền đối phó tên này, phần tử khủng bố như hắn chính quyền không thể không quản!" Vĩnh Báo bất đắc dĩ tính đường rút...

Thiếu Lâm tự và chính quyền vốn có mối quan hệ mật thiết. Đệ tử tục gia của Thiếu Lâm có mặt trong đủ mọi cấp lãnh đạo, chẳng hạn thời khai quốc, một vị tướng quân rất nổi tiếng chính là đệ tử tục gia Thiếu Lâm, hiện nay có người thậm chí còn giữ trọng trách trong trong chính quyền Trung Ương. Danh tiếng Thiếu Lâm Tự vang khắp bốn cõi như vậy, không thể thiếu quan hệ với mọi thế lực trong xã hội. xem tại Trà Truyện

"Roạt!" Đối mặt với công pháp hung mãnh của Vĩnh Báo, Vương Siêu không trực diện nghênh đón mà khẽ đảo người né tránh, bàn tay phải ẩn dưới cùi trỏ tay trái bất thình lình thọc ra, một chiêu "Xà Toản Đảng" cong gập như đầu hổ mang bành, mổ về phía hạ âm Vĩnh Hạc.

Xà Hình Quyền của hắn không đánh ra tiếng gió rít, không phải vì Vương Siêu chủ tâm dùng ám chiêu mà bởi thể lực đã không còn đầy đủ.

Không thể đánh ra âm thanh cũng đồng nghĩa với lực đạo không đủ, dù đánh trúng người sức sát thương cũng không mạnh.

Với khả năng của một Đại võ tăng đã luyện ám kình đến khắp tay chân, cổ, trước ngực và sau lưng như Vĩnh Báo, sức lực hiện giờ của Vương Siêu căn bản không thể gây nguy hiểm, vì thế y không còn mảy may kiêng dè.

Tuy nhiên hạ âm chính là "chiếu môn" mà Vĩnh Báo chưa luyện đến, khiến y không thể không đề phòng. Hai chân Vĩnh Báo khẽ kẹp vào, bụng thót lại che kín sơ hở vùng hạ âm, liên tiếp tung ra bốn quyền giải vây nhằm thẳng giữa ngực đối thủ.

Vương Siêu nhanh nhẹn vặn mình, đầu cổ đồng thời lắc đảo sát sạt tránh mấy thoi quyền, không chịu kém cạnh thi triển một thế "Xà Thượng Thân" áp sát đường trung tuyến trên người Vĩnh Báo, uyển chuyển sấn tới. Nháy mắt hắn đã đến trước mặt đối phương, Xà hình lập tức hóa Long hình, hai ngón tay phóng ra...

"Xà Thượng Thân" chuyển thành "Nhị Long Tranh Châu" móc về phía hai mắt Vĩnh Báo.

Một loạt biến hóa từ Xà Toản Đảng đến Xà Thượng Thân rồi Nhị Long Tranh Châu là bài liên hoàn chiêu xảo diệu trong Long Xà Hợp Kích, lấy ý người dùng gậy đánh rắn, rắn lại theo gậy lao lên cắn người. Đường Tử Trần năm xưa đã dùng chính liên hoàn chiêu này móc bay đôi mắt của tay thiện xạ Dương Anh Minh được phái đến ám sát cô.

Từ Xà Thượng Thân đến Nhị Long Tranh Châu, cánh tay Vương Siêu chớp mắt trở nên mềm mại uyển chuyển không ngờ, luồn lách lao lên, áp sát vạch trung tuyến, tấn công yết hầu và hai mắt địch thủ. Vì thể lực không còn đủ, không thể tạo ra ám kình lôi âm xuyên thủng yết hầu Vĩnh Báo, hắn chuyển mục tiêu sang móc mắt đối phương.

"Hây!"

Hít một khẩu không khí, miệng Vĩnh Báo lần nữa phát ra tiếng hí dài, đầu ngửa về sau, hai chân liên tục lùi lại tránh đòn. Liền sau đó cơ thể y lắc mạnh, hai tay mãnh liệt đánh về phía trước, nhằm đầu Vương Siêu oanh kích ồ ạt.

Chính là Tượng Hình Quyền, chiêu thức sát thủ trong Thiếu Lâm Quyền Pháp.

Hai tay Vĩnh Báo tựa như hai vòi của hai con voi khổng lồ, trong cương tiềm nhu, vừa giáng quật vừa giằng xé cực điểm. Vương Siêu một móc không thành lập tức thu tay, bước chân hơi chếch, nhẹ như chuồn chuồn điểm nước vòng qua bên phải Vĩnh Báo. Tránh được đòn phản công dồn dập, cả người hắn bất thình lình sụp xuống, một chân chênh chếch quét ra.

Chiêu thức này chính là ám cước sát chiêu lợi hại nhất trong Tâm Ý Quyền Thuật của Miêu Tuấn Hoa, "Hoàng Cẩu Tản Niệu"!

Một cú tung chân Vương Siêu đã dốc tận sức lực, không ngoài mục đích ra một đòn chí mạng, nhanh chóng giải quyết đối thủ.

Bụp! Lần này Vĩnh Báo không còn kịp tránh đòn. Sau tiếng va đập trầm nặng chỉ nghe liên tiếp mấy âm thanh rắc rắc, Vĩnh Báo gầm lên, khựng lại, rầm một tiếng nữa khuỵu xuống đất...

Cú ám cước này chuyên nhằm đập gãy xương hạ bàn đối thủ, sức mạnh cơ thể tập trung hết vào một chân rồi bùng phát trong chớp mắt. Vừa hạ gục Vĩnh Báo, toàn thân Vương Siêu mồ hôi vã như tắm, cảm giác mệt lử lan tới mọi ngóc ngách, khí lực hiện tại thậm chí còn không bằng một người bình thường.

"Ngươi... Ngươi...!" Vĩnh Báo gục trên mặt đất vẫn gắng gượng vùng vẫy nhưng xương chân phải đã gãy vụn, cơn đau ghê gớm khiến y đến ngóc đầu dậy cũng không nổi.

Vương Siêu tuy lâm vào tình trạng tán lực, tay chân mềm oặt, song vẫn có thể miễn cưỡng di chuyển. Hắn loạng choạng lùi ra xa duy trì khoảng cách an toàn với Vĩnh Báo, cúi nhặt khẩu súng ngắn rơi trên mặt đất.

Một chút sức lực cũng không còn, tốt nhất là viện đến súng đạn.

Trận chiến kịch liệt cuối cùng đã kết thúc, Vĩnh Hạc bỏ mạng, A Minh chung số phận, nữ đặc công người Mỹ kia khớp xương toàn thân thoát vị, chân phải Vĩnh Báo bị gãy vụn, đau đến mức ngất đi tỉnh lại, ngã bò lăn trên đất.

Còn Vương Siêu thì toàn thân mệt lử, chân tay mềm nhũn như ốc sên, lúc này chỉ cần một người biết chút ít võ công cũng có thể lấy mạng hắn, chứ một người thường khoẻ mạnh thì cũng vẫn chưa có khả năng ấy!

"Vĩnh Báo sư phụ, tôi đang có súng, tốt nhất đừng có manh động!" Vương Siêu cầm súng giơ lên, lạnh lùng nhằm vào Vĩnh Báo vẫn gắng gượng nhổm dậy.

Đến lượt hắn đóng vai trò uy hiếp rồi.

"Hừm!" Đúng lúc ấy nữ đặc công người Mỹ khẽ rên rỉ, khớp xương phát ra mấy tiếng răng rắc, đoạn ngẩng mạnh đầu vẻ như đã có thể cử động.

Vương Siêu lập tức quay lại, bóp cò. "Păng!", viên đạn găm ngay vào đùi cô ta. "Hự!" Nữ đặc công giật lên, lảo đảo, máu tươi từ đùi chảy thành dòng.

Vốn dĩ Vương Siêu muốn bắn chết ngay, nhưng xạ kỹ của hắn hiển nhiên còn kém xa võ công, nòng súng hơi thấp nên đạn bắn trúng đùi.

Tuy nhiên thế cũng đủ khiến cô ta mất khả năng di chuyển.

"Ngươi chạy không thoát đâu, trừ phi bắn chết ta!" Vĩnh Báo nhếch mép cười thảm hại: "Vết máu còn đây, thêm hai người chết, người qua đường sẽ báo cảnh sát, lát nữa cảnh sát đến là ngươi xong đời!"

"Nên giết luôn hai tên này hay thế nào?" Vương Siêu không mảy may đoái hoài đến lời Vĩnh Báo, ngồi ngay tại chỗ điều chuyển khí tức, gắng gượng khôi phục lại thể lực.

Trên đường xe cộ vẫn qua lại không ngớt, đối diện với cảnh tượng thê thảm như vậy mà không hề có một xe nào dừng lại hỏi han, thực sự khiến Vương Siêu lấy làm lạ về hệ thần kinh của người Hongkong.

Chừng nửa giờ đồng hồ sau mới có người quan tâm đến họ, thậm chí còn là một lượt bảy tám chiếc xe... Đoàn xe chia làm đôi, phanh gấp án ngữ hai đầu đường, đoạn hơn mười người chui ra phong tỏa kín hai bên, Lâm Nhã Nam và mấy người mặc quân phục bước tới.

Vương Siêu khẽ động, hướng ánh mắt dò hỏi đến Lâm Nhã Nam. Sắc mặt cô không giấu nổi vẻ kinh ngạc, tuy nhiên vẫn dõng dạc ra lệnh: "Bắt hết lại, kéo xe đi, người đưa về trị thương trước rồi thẩm vấn sau!"