Mắt thấy Vĩnh Hạc rút điện thoại từ trong tăng bào rồi phát tín hiệu nhanh như cắt, trông chẳng khác gì Lão đại xã hội đen hiệu triệu đàn em, trong lòng Vương Siêu dấy lên một cảm giác thực sự hoang đường.
Nhớ lại kỹ năng bắn súng xuất quỷ nhập thần của Trình Sơn Minh và tay lái thành thục của Vĩnh Báo vừa rồi, hắn không thể không thừa nhận, võ lâm hiện tại dù là người luyện quyền thuần túy nhất, cũng đã tiêm nhiễm rõ rệt hơi thở của thời đại.
Đúng lúc ấy, trước mặt bóng vàng thoáng hiện, quyền phong xé không, liên hoàn đánh tới.
Quyền của Vĩnh Báo còn chưa chạm người, tiếng rít như tan tâm rạn phổi đã truyền vào trong tai Vương Siêu, sát ý ghê rợn khiến tóc trên đầu hắn như đều dựng cả dậy.
Đạp bộ nhẹ nhàng, hai tay liên hoàn xuất quyền, cách ra đòn của Vĩnh Báo có đôi chút giống với Mã Hình Pháo trong Hình Ý Quyền, chỉ có tư thế là hơi khác. Nguyên lai, thế đánh Vĩnh Báo sử dụng là cách phát lực "Cổn Quyền" đặc trưng của Thiếu Lâm, lúc nào hai tay cũng thẳng tắp, vừa nhìn là nhận ra ngay Thiếu Lâm Trường Quyền. Tư thế đó rất khác so với đấu pháp cận thân đòn ngắn trong Hình Ý Quyền.
Tư thế tường tận, song quyền ý khác nhau, hiệu quả đánh ra cũng vì thế mà một trời một vực.
Vĩnh Báo quyền phát liên hoàn, tất cả đều nhằm vào vùng mặt đối thủ, cùng lúc chân phải giơ lên, giậm mạnh về phía bàn chân Vương Siêu. Cú đạp chân này chính là "Thiết thượng tử" trong cước pháp Ưng công của Thiếu Lâm, chuyên dùng để giẫm chân đối thủ khi đánh, vừa thâm vừa hiểm.
Vĩnh Báo là đại võ tăng tu luyện lâu năm ở Thái Thất, một chiêu Thiết Thượng Tử có thể liên tiếp xuất ra, trong thời gian ngắn giẫm nát cả trăm viên gạch, có thể thấy võ công thâm hậu đến mức nào.
Một khi sơ suất bị giẫm trúng, xương mu bàn chân dù không bị nát vụn cũng khó tránh khỏi tổn thương nặng nề.
Đòn tấn công vũ bão này của Vĩnh Báo, vừa nắm bắt được cơ hội, mặt khác lại vừa nhanh vừa độc, từ trạng thái cực tĩnh chuyển sang bất thình lình bùng phát, khiến người ta căn bản không thể né tránh.
Vốn dĩ là thế trận hai chọi một, nhưng Vương Siêu sau khi từ Lâm Nhã Nam biết được quan hệ với Đường Tử Trần đã bị cấp trên điều tra thì nhất thời tâm trạng lung lay ghê gớm. Vĩnh Báo lập tức phát giác chuyện đó, tức khắc thừa thế ra tay. Huống hồ thế công của y cũng là để cho Vĩnh Hạc phía sau có thời gian phát tín hiệu, gọi mấy đồng đảng đã bố trí đến vây bắt Vương Siêu và Lâm Nhã Nam.
"Nếu không phải vào sân bay không được mang vũ khí, thật sự tôi phải đòi sư điệt một khẩu súng. Vẫn nghe nói tên Vương Siêu này võ nghệ cao cường, không ngờ hắn còn giỏi hơn tôi tưởng!"
Vĩnh Hạc sau khi gửi tin nhắn, lập tức ném thẳng chiếc điện thoại về phía Vương Siêu. Chiếc điện thoại nhỏ gọn phát ra một tiếng bíp, lao vút vào chính giữa gáy hắn như một mũi dao. Xem ra công phu ám khí của tăng nhân Thiếu Lâm cũng không tầm thường chút nào!
Ở trong xe, tận mắt trông thấy Vĩnh Báo bị một cú Trửu Đế Chùy đánh cho vỡ cả kính chắn gió văng ra ngoài, trong lòng Vĩnh Hạc đã vô cùng kinh hãi. Song y cũng phản ứng khá nhanh, lập tức gọi viện binh rồi dùng máy di động như ám khí tấn công đối thủ, một loạt hành động đều thể hiện kỹ xảo đánh đấm xuất sắc cũng như khả năng phản xạ hoàn hảo của đại võ tăng Thiếu Lâm này.
Rõ ràng, Vĩnh Hạc không phải loại hòa thương mũi trâu chỉ biết có tu luyện, mà là một lão thủ với kinh nghiệm thực chiến phong phú.
"Khá lắm, kinh nghiệm lâm trận của hòa thượng này đúng là không tồi!"
Vừa thấy Vĩnh Báo ra tay, Vương Siêu biết ngay hòa thượng này không hề giống như sư huynh Lương Chính Văn của Trương Uy hay đạo sĩ họ Từ hôm nào, võ công tuy cao nhưng kinh nghiệm thực chiến không đủ, gặp phải đấu đá sinh tử là tâm ý lập tức chần chừ, tay chân luống cuống.
"Võ tăng Thiếu Lâm Tự, lấy đâu ra kinh nghiệm sinh tử chiến? Chẳng lẽ cũng đi đánh Hắc quyền?"
Tuy trong lòng đầy nghi hoặc, song công phu tung ra lại không chút khinh địch, bước chân Vương Siêu tự nhiên thụt lại né cú giẫm chân của Vĩnh Báo, liền sau đó rê mạnh, một chân tiến trước một chân đệm sau, uyển chuyển như lưỡi cày trong tay bậc lão nông, găm sâu trong đất.
Chân canh đất, vững như Thái Sơn!
Một tay nắm lại án trước ngực, Vương Siêu bất thình lình xông lên, kình lực bùng phát, thông qua chân truyền xuống đất, cảm tưởng như toàn bộ con đường núi dưới chân đều rung động.
Đây là cách vận lực theo thế Pháo chùy của Thái Cực, gạt bỏ hết mọi kỹ xảo hoa mỹ, lấy ý "Đại pháo công kích", mượn thế Đại chùy bổ mạnh, ồ ạt tấn công địch thủ.
Trong số quyền thuật cương liệt, dũng mãnh của thiên hạ, chiêu thức này phải đứng hàng số một. Trước tiên là đòn "Oa tâm pháo" xông lên, tiếp đến chuyển hóa thành "Tiến bộ thái chùy" giáng xuống.
Võ công Vương Siêu vốn đã luyện đến cảnh giới đại sư thanh tùy thủ xuất, lại nhờ những nghiên cứu trao đổi tỉ mỉ với Trần Ngãi Dương, đã luyện cho minh ám kình ở hai chân trở nên cương nhu tương tế, đạp bộ bảy tám bước trên tường cũng không bị rơi xuống.
Thêm nữa, sau đó hắn lại được tiếp xúc với Bát Quái Trình Sơn Minh, suốt đêm luận đạo, mắt thấy họ Trình luyện công dưới biển, sau khi trở về, đích thân tay ôm Diên Hống Đại Cầu ngâm mình dưới đáy biển khổ luyện, cuối cùng đã cảm ngộ được chân ý của cương viên kình lực, võ công dần trở nên đơn giản chân phương song hiệu quả lại tăng lên nhiều lần.
Trình Sơn Minh võ công tuy nhập hóa nhưng tâm ý lại không được dứt khoát, khí thế không cương liệt dũng mãnh sôi sục như Vương Siêu. Hơn nữa ông ta đi một con đường khác, kết hợp bắn súng với thân pháp, không thể lĩnh ngộ được đạo lý cương viên kình lực trong Thái Cực.
Vĩnh Báo một cước giẫm hụt, thấy lưỡng quyền không chạm được vào mặt Vương Siêu liền biết ngay không ổn. Ngay sau đó, khi cảm nhận đất dưới chân rung khẽ, trong lòng y càng thêm kinh hãi. Khoảnh khắc tiếp theo, một quyền thôi tâm của đối phương ập tới, thật chẳng khác nào đại pháo xé không.
Đại pháo oanh kích, lực phản giật hung mãnh cường đại, mặt đất rung chuyển. Một cú Oa Tâm Pháo của Vương Siêu đã đạt đến cảnh giới vừa phát lực là sinh ra phản giật như pháo nổ, sức mạnh truyền xuống khiến mặt đất lay chuyển.
Một quyền uy phong cương mãnh như vậy, thiên hạ còn ai có thể chặn đỡ?
Bàn chân Vĩnh Báo nhạy cảm không kém da mặt, vừa cảm giác dưới đất rung chấn là biết ngay nguy hiểm, dù có liều lĩnh nghênh tiếp, khẳng định cũng sẽ bị đánh bay như lúc trong xe mà thôi.
"Quyền thuật tên Vương Siêu này, rõ ràng... phải uy mãnh hơn cả chục lần bất cứ quyền vương nào ta từng gặp ở Hắc đài nước Mỹ!"
Bước chân Vĩnh Báo khẽ động, toàn thân nháy mắt lùi sau ba thước tránh khỏi một đòn Oa Tâm Pháo. Có điều chưa kịp định thân, trước mặt y đã lại tối đen, phong lực ồ ạt dồn đến.
Tiến Bộ Thái Chùy của Vương Siêu ập tới, thế quyền từ trên giáng xuống trùm kín suốt vạch trung tuyến đối phương, gồm sống mũi, lồng ngực, vùng bụng và hạ âm.
Thái Chùy Kình như Thái Sơn áp tới, hai tai Vĩnh Báo co giật liên tục khi nghe thấy những tiếng vang vọng nhức óc trong không khí. Khí thế Vương Siêu mỗi lúc một dâng trào dồn dập, vừa như trống trời vang động, lại vừa như đại bàng vươn cánh, nhất kích thiên lý.
"Hự!" Vĩnh Báo hai tay nắm chặt, miệng hí dài, đại tiểu tràng vùng bụng nhất loạt căng lên, một luồng khí từ trong lồng ngực phóng ra, bộ dạng chẳng khác một con voi vươn cổ kêu rống.
Nhị quyền giao kích...
Rắc rắc! Mặt đường dưới chân Vĩnh Báo nứt vỡ, hai chân lún xuống, đầu gối khẽ gập, rồi không thể chịu nổi sức lực đại chùy của Vương Siêu, chớp mắt hai gối đã sụp xuống mặt đất. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
"Nguy quá!" Gân cốt toàn thân Vĩnh Báo thoắt tê dại, nhưng y vẫn gượng vận một khẩu chân khí, biến quỳ thành lăn, một thức "Lãng lư đả cổn" lăn ra ngoài, vừa khéo thoát khỏi hiểm cảnh.
"Công phu Yoga luyện khí?"
Nhìn Vĩnh Báo chỉ trong chớp mắt mượn lực từ luồng khí phụt ra trong lồng ngực phát một tiếng hí dài, tiếp thêm sức mạnh cho hai tay ghìm giữ chùy lực của mình, sau đó thừa dịp lăn ra ngoài, Vương Siêu nhận ra chiêu phát âm trợ lực vừa rồi, chính là công phụ luyện khí trong Yoga.
Công phu Yoga vốn là mật truyền trong Thiếu Lâm. Đại sư Yoga Ấn Độ, chỉ thông qua hít thở tôi luyện là có thể khiến nội tạng đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, ví như dùng hậu môn hút nước vào đầy trong đại tràng.
Cách tôi luyện nội tạng bằng hô hấp của Thiếu Lâm tự, phát ra âm thanh tựa như tiếng voi rống, chính là pháp môn dưỡng sinh Yoga chính tông được lưu truyền từ Ấn Độ.
Vương Siêu tuy không luyện hô hấp pháp, nhưng gân cốt trong ngoài tiếp ứng, đối với rèn luyện nội tạng cũng đã đến được mức Nội thị tâm phế, tâm lực, phế lực đều mạnh hơn người bình thường cả chục lần.
Vì thế hắn biết, công phu Vĩnh Báo vừa thi triển đã đạt đến độ lư hỏa thuần thanh, quả không hổ là một trong những võ tăng đại biểu cho Thiếu Lâm Tự.
Hắn không nhân cơ hội thừa thế truy kích lấy mạng Vĩnh Báo, mà quay người lao ngược về phía sau, bởi lẽ ở đó còn võ tăng Vĩnh Hạc.
Vĩnh Hạc đang giao đấu với Lâm Nhã Nam.
Nguyên lai, khi cú "ám khí" đắt tiền của Vĩnh Hạc ném tới, Vương Siêu lại không hề né tránh. Bởi hắn cảm nhận thấy, một quyền của Lâm Nhã Nam vừa đánh ra sẽ nghiền nát chiếc điện thoại.
Võ công đạt đến cảnh giới như Vương Siêu, chân lông toàn thân đã gần như con mắt, hoàn toàn không tồn tại góc chết.
Cùng lúc ném điện thoại, Vĩnh Hạc lao lên, hai tay chụm thành mỏ mổ về phía mắt Lâm Nhã Nam. Cú mổ bị Lâm Nhã Nam chặn đứng, Vĩnh Hạc lại lắc người, tay cong vào dùng cổ tay giáng xuống, mổ vào bả vai cô.
Đả nhân tiên đả đản, đả đản tiên đả nhãn. Khi lâm trận, tấn công liên tiếp vào mắt rất dễ khiến ý chí đối phương lụi bại, có thể thấy đấu pháp quyền thuật của Vĩnh Hạc thật tinh ranh. Y đã lập ý bắt sống Lâm Nhã Nam, sau đó uy hiếp Vương Siêu.
Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi đen bóng bất ngờ lao đến...