"Cho nổ biệt thự Thân Hồng? Giá họa cho Trần thị? Cướp Trình Sơn Minh ra bắt ông ta cống hiến cho quốc gia? Việc này e là…"
Nghe mấy lời của Lâm Nhã Nam, Vương Siêu thực sự giật mình, hai mắt ngơ ngác nhìn cô nàng sĩ quan hải quân trước mặt. Đến khi xác thực Lâm Nhã Nam không nói đùa, hắn không khỏi hít sâu một hơi lạnh.
"Singapore mấy chục năm nay nằm trong phạm vi bảo hộ của Mỹ Quốc, chúng ta làm vậy không sợ gây tranh chấp quốc gia sao? Tuy các vị đã hóa trang, cũng chắc chắn có phương án dự phòng, nhưng ở Singapore này Mỹ hẳn có rất nhiều tai mắt, chỉ điều tra qua là biết rõ ngọn ngành. Làm như vậy e không ổn đâu..."
Vương Siêu tuy chuyên tâm luyện võ, nhưng cũng không hẳn là thánh nhân xa lánh mọi chuyện đời, mấy kiến thức cơ bản này hắn nắm khá rõ. Singapore nối thông với eo biển Malacca, có vị trí địa lý thuộc loại quan trọng nhất Đông Nam Á, hơn thế nữa còn là một trường hợp khá đặc biệt. Trong khi các nước khác trên toàn Đông Nam Á đều là thiên đường của buôn lậu, ma túy, súng ống và hải tặc thì quốc đảo nhỏ giáp Mã Lai này lại giống như mắt bão giữa cơn bão, một trong những nơi yên ả an toàn nhất thế giới. Tất cả những điều đó cho thấy sự kiểm soát mạnh mẽ của chính phủ Mỹ đối với chính trị và xã hội ở đây.
Thông qua căn cứ quân sự ở Okinawa Nhật Bản, Mỹ có thể trực tiếp giám sát toàn bộ hải vực Đông Nam Á. Singapore không phải Quảng Châu để có thể trực tiếp dùng hỏa tiễn công phá. Tuy mấy người Lâm Nhã Nam có thân phận đặc biệt, nhưng cũng chính vì thế họ lại càng phải cẩn trọng, tránh gây rắc rối làm nổ ra tranh chấp quốc tế.
"Đúng là Singapore được Mỹ bảo hộ..." Lâm Nhã Nam nhìn Vương Siêu, lắc đầu nhẹ: "Nhưng tình hình bây giờ khác mấy năm trước rồi. Các thế lực Đông Nam Á đang phân hóa mạnh mẽ về lợi ích, người Mỹ cũng không thể một tay che trời mãi như xưa. Sau khi đến đây tôi đã trình báo kế hoạch lên cấp trên... Cuộc cờ giữa các cường quốc là một quá trình giằng co lâu dài, người thường không thể nhìn thấu được. Những thứ này tôi và anh đều không hiểu, cũng không thể lý giải. Cứ làm theo tình thần và chỉ thị của cấp trên là được...!"
"Tổ chức lần này đưa xuống chỉ đạo xuyên suốt cho hành trình, là bốn chữ Không Được Nghi Ngại. Chúng ta chỉ cần hành sự theo tinh thần chỉ thị đó, đừng thắc mắc!"
Nói rồi cô quay sang mấy cao thủ: "Đại Thạch Đầu, thông báo người chúng ta nhanh chóng tập hợp! Trước hết vây khép biệt thự Hoa Hưng Hội trên núi, trinh sát cẩn thận, súng bắn tỉa bố trí vòng ngoài, cố gắng không dùng súng phóng lựu, tránh tối đa kinh động cảnh sát Singapore. Chỉ cần không bị vướng tại hiện trường thì xong việc mọi thứ đều dễ ăn nói, còn nếu bị cảnh sát bao vây, các anh hãy tự tìm cách giải quyết!"
Ý của Lâm Nhã Nam, Vương Siêu rõ ràng hơn ai hết. Đó là chỉ cần không bị bắt tại hiện trường thì dù cả Singapore và Mỹ biết ai làm cũng chẳng có cách nào, nhưng nếu bị bắt tại trận thì Đại Thạch Đầu mấy người chỉ có một lựa chọn, đó là cái chết im lặng vì quốc gia. Bất cứ đặc nhiệm nào ra nước ngoài thi hành nhiệm vụ, cơ bản đều theo nguyên tắc ấy.
"Rõ!" Đại Thạch Đầu đằng hắng một tiếng, đoạn cùng Lang Đầu Phủ Đầu quay người rời đi. Chẳng mấy chốc cả ba đã biến mất trong rừng cây bạt ngàn ven biển.
"Họ……..?" Vương Siêu thắc mắc.
"Cơ sở của chúng ta ở Singapore sẽ lo liệu, không có chuyện gì đâu, đi thôi! Chờ một lát bắt xe đến thẳng hiện trường là được. Đại Thạch Đầu không tiện ăn nói với Trình Sơn Minh, anh đến thuận lợi hơn."
Vương Siêu không ngờ, một việc vốn dĩ vừa nguy hiểm vừa phức tạp mà dưới sự sắp đặt của Lâm Nhã Nam, hắn lại có thể nhàn tản ngồi xe đến thẳng nơi cần đến, sau đó xuống xe nói mấy câu cần nói là xong.
"Thật sự... phải giá hoạ cho Trần thị?" Vương Siêu vẫn áy náy không nguôi. Lúc này hắn đang cùng Lâm Nhã Nam thong thả đi dạo trên bờ biển, đợi xe.
Trần Ngãi Dương và Trần Bân, hắn làm vậy liệu có bất lợi gì cho họ không? Với tư cách bằng hữu, hành động như thế là hết sức không phải.
Lâm Nhã Nam đảo mắt nhìn Vương Siêu, hiển nhiên thấu hiểu suy nghĩ trong lòng hắn: "Anh và Trần Ngãi Dương là bạn bè trên quan hệ cá nhân, nhưng Tập đoàn Trần thị và huynh muội họ là hai chuyện khác nhau. Anh biết Trần thị mỗi năm bằng đủ mọi con đường, buôn lâu bao nhiêu ma túy đến các thành phố duyên hải chúng ta không? Chỉ riêng tỉnh Quảng Đông, lượng ma túy từ Trần thị tuồn vào mỗi năm cũng đến mấy nghìn cân rồi. Lưu ý, không phải mấy nghìn gam mà là mấy nghìn cân! Hàng tấn đó, anh hiểu chứ?"
"Hàng tấn ma tuý cơ à?" Vương Siêu thoáng giật mình: "Nhà nước nếu biết vậy, sao không thẳng tay truy quét?"
"Tất nhiên có, nhưng truy quét không xuể! Trên thế giới có đen tất sẽ có trắng, loại bỏ hoàn toàn buôn thuốc phiện là chuyện không thể. Trần thị giao dịch với không ít trùm ma túy lớn của Việt Nam, Lào, Miến Điện, Thái Lan, mấy bố già đó lại có quan hệ với chính phủ nước họ. Muốn tiêu diệt hết, phải động dụng quân đội vây tiễu cả trên biển lẫn trên bộ. Anh nghĩ xem, với tình thế Đông Nam Á hiện giờ, động dụng quân đội quy mô lớn như thế không đảo lộn cả thế giới lên mới lạ, người Mỹ không biết sẽ tung ra những chiêu bài gì nữa..."
"Tập đoàn Trần thị không những buôn lậu ma tuý, còn dính dáng đến cả buôn bán vũ khí vào nước ta. Giao tình cá nhân giữa anh và Trần Ngãi Dương tôi hiểu, nhưng phải rạch ròi với đại sự!" Lâm Nhã Nam kết luận.
"Tất nhiên rồi, công là công tư là tư! Tôi và anh em Trần Ngãi Dương, tuy giao tình không phải bình thường nhưng chỉ là quan hệ trong giới võ thuật, không liên quan đến những chuyện khác. Việc mà Tổ chức đã quyết định, tôi không thể can thiệp, huống hồ Trần thị hiện giờ không phải do anh em họ làm chủ!" Vương Siêu thở dài.
Đúng lúc Lâm Nhã Nam định nói cho hắn biết một số mánh mối làm ăn bất chính của Trần thị, trên cổ áo cô chợt vang lên một tín hiệu nhỏ xíu.
"Đi thôi!" Lâm Nhã Nam ra hiệu. Vương Siêu gật đầu, cả hai cùng bước lên đường lớn, bắt một chiếc taxi đi về phía tòa biệt thự của Thân Hồng.
*************
Trong toà biệt thự trên núi cách trung tâm chừng sáu mươi dặm, Trình Sơn Minh đã thay bộ quần áo khác, đang ngồi trong một gian phòng rộng.
Cả gian phòng chỉ kê một chiếc ghế thái sư bằng gỗ, một khẩu súng dài vân gỗ bóng loáng đặt tựa bên thành ghế.
Trình Sơn Minh ngồi im phăng phắc, chẳng khác gì một bức tượng đá. Tư thế thanh tĩnh, song thực ra trong lòng ông ta lại đang nhấp nhô gợn sóng.
"Không ngờ bấy nhiêu năm qua, võ lâm trong nước không hề suy tàn mà còn xuất hiện nhiều cao thủ trẻ như vậy. Thanh niên giao đấu với ta hôm nay không hề đơn giản, mới bằng ấy tuổi mà đã luyện đến cảnh giới thượng thừa lôi âm đồng phát. Tuy công lực chưa nhập hóa nhưng quyền xuất ra lại mang khí thế dũng mãnh vô địch, đến ta cũng phải thua sút một bậc, bị dồn vào hạ phong ngay từ đầu, chỉ có thể bị động chống đỡ. Công phu của ta cao hơn hắn, nhưng khí thế thì chỉ trong chớp mắt đã bị hắn chặn đứng..." Trình Sơn Minh nhớ lại cuộc giao đấu với Vương Siêu mấy tiếng trước, trong khi tai vẫn khẽ rung, lắng nghe mọi động tĩnh bên ngoài.
Rất nhiều nơi xung quanh đều đang có ám tiêu, xì xèo xét nét. Trần Sơn Minh biết đó đều là người do Thân Hồng phái đến giám sát hành động của ông ta.
Mặc dù là thượng khách, song họ Trình đã không còn tự do nữa rồi!
"Lũ nhãi ranh, muốn giám sát cả lão Trình ta hả?" Khoé mép Trình Sơn Minh lộ một nụ cười lạnh: "Đông Nam Á quả nhiên phức tạp, sư huynh ta cũng thật là khinh suất... Năm xưa nếu cùng ta sang Bắc Mỹ, sát vai tung hoành thì tốt biết bao nhiêu! Đến cái xứ Việt Nam quỷ quái kia, kết cục thân bất do kỷ, uổng cả một đời...!"
"Hoa Hưng Hội muốn dùng võ công của ta đánh cược một vụ lớn với Trần thị, ta sao có thể để chúng toại nguyện! Năm xưa nếu không phải bọn Thân Hồng khống chế sư huynh, sao sư huynh phải mạo hiểm lên lôi đài sống chết với người ta chứ? Hừ, cái chết của sư huynh, Hoa Hưng Hội chính là đầu trò! Lần này ta không khiến cho Hoa Hưng các người phá sản, làm sao sư huynh có thể nhắm mắt đây?" Trình Sơn Minh cười gằn một tiếng trong lòng.
Ông ta là người biết phân biệt ân oán, tuy Trần Ngãi Dương đánh chết Trương Quang Minh trên võ đài, nhưng căn nguyên tội lỗi có một nửa là từ Hoa Hưng Hội. Bậc đại quyền sư cỡ Trương Quang Minh, một khi lên đài đấu sinh tử cho người khác thì đằng sau nhất định phải có ẩn tình, không thể tự chủ được. Trình Sơn Minh đến Singapore lần này không những muốn tìm Trần Ngãi Dương, quan trọng hơn là thay sư huynh báo thù Hoa Hưng Hội.
Cũng giống như cuộc đấu giữa Vương Siêu và Trương Uy, món nợ Trương Uy nhảy xuống biển không thể tính hết lên đầu Vương Siêu được. Nếu hậu nhân của Trương Uy hiểu sự tình, chắc chắn sẽ đặt đến sáu phần mười thù hận lên Tập đoàn Ức Khoa, kẻ đã ép Trương Uy phải thi đấu. truyện được lấy tại Trà Truyện
"Đã đến lúc kết thúc rồi! Về lại Canada ta sẽ gửi thư, chọn ngày chính thức đấu võ với Trần Ngãi Dương. Thật muốn xem thử, một khi ta đi thì Hoa Hưng sẽ mời quyền sư ở đâu đây?"
"Xung quanh biệt thự này, Thân Hồng bố trí tổng cộng năm ám tiêu, đông nam tây bắc mỗi góc một người, đều có súng, tên thứ năm ẩn ở Hoa đàn đình giữa sân. Chỉ cần nhìn khớp giữa ngón tay da đều gồ lên là biết ngay, lũ này là người thường xuyên bóp cò. Hôm nay không thoát thân, ngày mai Thân Hồng dẫn cả bọn rời đến địa bàn của hắn, lúc đó ta muốn thoát thân cũng khó rồi! Nơi này là Singapore, chỉ cần ra được ngoài là chúng sẽ không dám truy sát làm bừa! Mấy đồ đệ đã giúp ta sắp xếp tàu, chỉ cần ta thoát thân lập tức có thể bí mật rời Singapore, đến Mã Lai rồi về thẳng Bắc Mỹ, để hai bang hội các người thỏa sức đấu đá!"
Tại Bắc Mỹ, Trình Sơn Minh là nhân vật đầu lĩnh, đương nhiên không hề phải loại quyền sư chỉ biết động thủ đánh nhau. Trái lại, ông ta tậm chí còn hết sức hiểu biết đày dạn, không thiếu mưu lược.
Đến Singapore lần này, ngoài mặt là đơn thương độc mã tìm Hoa Hưng Hội báo thù, thực ra ông ta đã bí mật bố trí
Môn đồ Trình Sơn Minh rải rác khắp Bắc Mỹ, trong đó không thiếu người là con em nhà giàu có thế lực. Chính mấy đồ đệ ấy đã bố trí tàu thuyền, đợi ông ta sau khi gây rối loạn sẽ lặng lẽ thoát thân, lên thuyền sang Mã Lai rồi về thẳng Bắc Mỹ.
"Ta đến đây báo thù cho sư huynh, không phải chỉ đơn giản là một trận đấu võ. Nhất định phải làm cho Hoa Hưng và Trần thị xung đột sống chết mới hả dạ!"
Đúng lúc ấy, tâm ý Trình Sơn Minh khẽ động...
Ông ta bất ngờ nhổm dậy, cầm súng nhảy bật lên. Chiếc ghế lớn bị hất bổng ra cửa sổ, choang choang mấy tiếng đập tan kính, bay đến tận giữa vườn.
Tiếng vỡ lập tức kinh động không ít người. Singapore không phải đại bản doanh Hoa Hưng Hội nên Thân Hồng tuy phái người giám sát Trình Sơn Minh, ngoài mặt vẫn không dám bất kính. Vì thế mà ông ta mới có thể ung dung chơi súng giữa phòng, trong nhà của họ Thân.
Vốn dĩ trên đường đi Trình Sơn Minh đã nghĩ cách thoát luôn, nhưng mấy tên kia bám quá chặt, ông ta sợ ra tay trên đường sẽ gây sự chú ý của cảnh sát, mà cảnh sát và Trần thị chắc chắn có liên quan đến nhau. Trình Sơn Minh không hề muốn thoát khỏi hang sói Hoa Hưng Hội lại rơi vào miệng hùm của Trần thị!
Trình Sơn Minh suy nghĩ thấu đáo, tính toán sâu sắc, mọi mặt đều cân nhắc chu toàn. Vì thế ông ta đợi tận đến giờ mới hành động.
"Gangster Bắc Mỹ bắn còn không ăn thua, mấy tên oắt con này lại định làm khó ta sao? Đáng tiếc, nếu năm xưa Trình lão gia hiểu được uy lực của súng đạn, không đối đầu mà nghĩ kế lạng người né tránh, chưa chắc đã rơi vào kết cục như vậy!"
Hóa ra môn nhân Trình phái Bát Quái, vì Tổ sư gia chết dưới súng nên đã lập ra hẳn một chi phái chuyên nghiên cứu về hoả khí và súng đạn, dần dần tổng kết được hẳn một bộ pháp võ công, cũng như kinh nghiệm tránh đạn.
Tại Canada, Trình Sơn Minh đã nhiều lần đấu súng. Trước hết phải thận trọng không sính cường, tìm chỗ ẩn nấp, khi có khoảng trống sẽ lập tức hoặc lăn người, hoặc phi thân đoạt súng, hạ sát đối thủ.
Chiếc ghế rơi xuống giữa vườn, gây kinh động cả toà biệt thự lớn. Gần như cùng lúc ấy Trình Sơn Minh chống súng lấy đà, lao người qua cửa sổ đáp xuống mặt đất, lập tức lại nhảy bật dậy, khẩu súng trong tay phóng vút đi.
Cú ném súng nhanh như chớp xẹt, nháy mắt đâm xuyên cổ họng tên thủ hạ Hoa Hưng Hội góc tây bắc, vừa thò ra thám thính động tĩnh.
Gã xấu số không kịp kêu một tiếng, thậm chí còn chưa kịp hiểu là chuyện gì, đã bị Trình Sơn Minh phi súng đâm chết!
Cùng lúc đó, ông ta nhào xuống đất, lăn người, chưa đầy một giây đã đến trước mặt "nạn nhân", quơ tay rút súng khỏi họng hắn. Cầm súng trong tay, Trình Sơn Minh thậm chí không thèm nhìn, liên tục bóp cò ba lần hoàn toàn chỉ dựa vào cảm giác.
Pằng, pằng, pằng! Ba phát súng lần lượt hướng đến ba góc, chỉ nghe ba tiếng hự thê thảm, nháy mắt tất cả các ám tiêu đã trúng đạn chết tươi.
Không ngờ Trình Sơn Minh còn là một cao thủ dùng súng. Xem tình hình này, tài thiện xạ của ông ta cũng không hề thua kém mấy lính đặc công như Đại Thạch Đầu!