Long Tại Vũ lần thứ hai tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Hai chân mềm nhũng không có khí lực. Thật muốn nghĩ đây chỉ là một giấc mộng. Như vậy sẽ không cần vì hành động ngu xuẩn của mình mà hối hận.
“Bảo bối, ngươi tỉnh rồi!” Hiên Viên Thiên Hành vừa tiến vào đã nhìn thấy Long Tại Vũ đang ngẩn người, liền hướng bên ngoài vỗ vỗ tay. Lập tức có người đem y tử có mang theo bánh xe tiến vào. (chính là xe lăn): “ bảo bối, thấy thế nào? “
“Đi ra ngoài. Ta không muốn thấy ngươi.” Long Tại Vũ cũng không nhìn Hiên Viên Thiên Hành, lạnh lùng mở miệng.
“Không. Ngươi nhìn ta.” Hiên Viên Thiên Hành nhẹ nhàng đem mặt Long Tại Vũ chuyển về phía mình: “ngươi muốn như thế nào đều hảo. Chỉ là đừng không để ý đến ta. Ngươi muốn mắng ta cũng được.”
“Cơ thể của ta là ngươi cấp, ngươi muốn sao thì làm như vậy đi.” Long Tại Vũ có chút cam chịu mở miệng. Nếu không còn có thể thế nào, dù sao gân chân cũng đã bị chặt đứt, còn để ý mạng sống làm gì! “Ta biết ngươi hận ta. Nhưng ta không có biện pháp thả ngươi đi. Biết rõ là sai, biết rõ ngươi sẽ hận ta nhưng ta không hối hận. Ít ra như vậy ngươi sẽ ở bên cạnh ta, nơi nào cũng không đi được.” Hiên Viên Thiên Hành không quan tâm Long Tại Vũ giãy giụa, mạnh mẽ ôm hắn vào lòng.
“Ta không muốn thấy ngươi không muốn thấy ngươi cút cút a ” Long Tại Vũ liều mạng giãy giụa. Nhưng động tác quá mạnh ảnh hưởng đến nội thương và thương ở hai chân, làm cho cơ thể đau đớn.
“Ngoan. Ngươi như vậy sẽ làm bị thương chính mình.” Hiên Viên Thiên Hành ôm chặt cơ thể đang đau đớn của Long Tại Vũ. Biết rõ những vết thương này do hắn tạo thành, nhưng hắn không hối hận. Nếu muốn một người cả đời phải nhớ kỹ mình, vậy thì có gây thương tổn một chút cũng không sao!
“Ta không muốn thấy ngươi. Không muốn” Long Tại Vũ suy yếu tựa vào lòng Hiên Viên Thiên Hành, tuyệt vọng nhìn lên trần nhà. Hắn kiếp này nhất định phải bị giam cầm tại nhà giam hoa lệ này sao? style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});“Ngươi không cần kích động. Trước uống dược đã.” Hiên Viên Thiên Hành ôn nhu vì Long Tại Vũ vuốt ngực thuận khí. Cầm trong tay chén dược, thổi nguội rồi đưa đến miệng hắn.
“Ta không uống dược. Dù sao gân chân cũng đã bị chặt đứt, ngươi nhanh chóng giết ta đi.” Long Tại Vũ đem chén dược trong tay Hiên viên Thiên Hành đánh đổ trên mặt đất.
“Không cần phát cáu. Không uống dược sao được, thương thế của ngươi phải chậm rãi điều trị.” Hiên Viên Thiên Hành giống như đã sớm chuẩn bị, từ bên cạnh lại lấy đến một chén dược khác.
“Điều trị?” Long Tại Vũ cười cười châm chọc: ” Trong chén dược thêm ” Hóa công tán” chính là ” điều trị” mà ngươi nói đấy sao? Thật đúng là buồn cười a!”
Hiên Viên Thiên Hành nghe Long Tại Vũ nói, hơi hơi nhíu mày: “Sao ngươi lại biết?”
“Độc “Phệ hồn hương” trên người ngươi không phải ta cũng biết được sao!” Long Tại Vũ nói đến đây lại cười cười tự giễu: ” phương thức “báo ân” của ngươi cũng thật đặc biệt a! Đầu tiên là đem ân nhân đả thương. Sau đó lại chặt đứt gân chân của hắn. Bây giờ lại là ‘Hóa công tán’!”
“Ta sẽ bảo hộ ngươi thật tốt. Ngươi có võ công hay không cũng không quan trọng.” Hiên Viên Thiên Hành đem dược đưa đến bên miệng Long Tại Vũ: “nào, ngoan ngoãn uống đi. Đừng để ta bức ngươi.”
”Được, ta uống. Bất quá uống xong ta liền tự sát. Có bản lĩnh ngươi cũng đem gân tay của ta chặt đứt đi!” Long Tại Vũ đem hai tay quơ quơ trước mặt Hiên Viên Thiên Hành.
“Ngươi hừ ” Hiên Viên Thiên Hành đẩy ngã chén dược trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài.
“Chủ tử ” Hiên Viên Thiên Hành mới vừa đi, Tiểu Vãn đã bước đến gần. Nhìn Long Tại Vũ muốn nói lại thôi.
“Ta không muốn thấy ngươi. Đi ra ngoài.” Nghĩ đến nha hoàn mình tín nhiệm cư nhiên lại bán đứng mình, Long Tại Vũ không khỏi cười khổ. Cũng chỉ có mình mới ngu ngốc như vậy, lại đi tin tưởng nàng!
“Chủ tử, thực xin lỗi ” Tiểu Vãn nhìn long Tại Vũ, vội vàng quỳ xuống.
“Đi ra ngoài đi. Về sau không cần xuất hiện ở trước mặt ta.” Long Tại Vũ liếc mắt nhìn Tiểu Vãn. bây giờ mới mong mình tha thứ, không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?
”Bệ hạ bảo nô tỳ chăm sóc điện hạ. ”
“Là giám thị sao! Các ngươi yên tâm, ta hiện tại chỉ là một phế nhân, muốn trốn cũng trốn không thoát, các ngươi còn lo lắng cái gì? Chính ta mới phải lo lắng các ngươi một ngày nào đó cảm thấy ta là kẻ thừa thải, lại mang ta ném ở nơi nào đó tự sinh tự diệt!” Long Tại Vũ đánh gãy lời nói của Tiểu Vãn, lạnh lùng mở miệng.
“Điện hạ ” Tiểu Vãn nhìn Long Tại Vũ đối với nàng lãnh ngôn. Là nàng đã làm tổn thương trái tim của chủ tử. Nhưng nàng chỉ là một nô tỳ. Lời nói của bệ hạ nàng sao có thể không nghe a.
“Không dám nhận tiếng “ điện hạ” này của ngài.” Long Tại Vũ không hề để ý đến Tiểu Vãn, lấy tay chống đỡ thân thể ngồi dậy
Long Tại Vũ thân thủ khẽ chạm vào dưới chân, phát hiện nó cũng không nghiêm trọng như mình tưởng tượng. Nhưng mà hiện tại không thể nhìn thấy miệng vất thương trên chân.
“Điện hạ có muốn nô tỳ giúp ngài?” Tiểu Vãn nhìn đến bộ dạng nhíu mày của Long Tại Vũ, vội vàng tiến lên.
“Cút ra. Không cần để ta nói lần thứ hai.” Long Tại Vũ tùy tay đem gối đầu ném hướng Tiểu Vãn.
“Vâng. Nô tỳ lập tức đi ra.” Tiểu Vãn đem gối đầu đặt lại giường, lau nước mắt rồi rời đi.
Long Tại Vũ thở hỗn hển tựa vào bên giường. Không hiểu rõ vì sao khi Tiểu Vãn đi ra biểu tình lại mang vẻ ủy khuất. Rõ ràng là nàng bán đứng mình, không phải sao?
Mặc kệ! Long Tại Vũ lắc lắc đầu, cẩn thận đem chân nâng lên. Đem băng vải cởi bỏ, nhìn thấy miệng vết thương, cảm giác muốn tức chết. Cái tên biến thái chết tiệt kia, cư nhiên chỉ cho hắn dùng kim sang dược trị ngoại thương bình thường. Xem ra hắn là quyết định làm cho mình cả đời là một phế nhân!
Long Tại Vũ cắn chặt răng đem băng vải băng lại. Dùng sức bóp mạnh đùi mình.
“Đau quá ” Sau khi cảm giác được đau đớn, Long Tại Vũ nghi hoặc trừng mắt nhìn. Vì sao dưới đầu gối hắn lại có cảm giác ê ẩm. Cảm giác vẫn giống như trước khi bị trọng thương.
Chẳng lẽ
Long Tại Vũ kích động nắm chặt nắm tay. Cái lão yêu ngàn năm đem hắn đập chết kia gọi là gì? (Nha: ta chém chết ngươi dám nói người anh tuấn tiêu sái như ta là lão yêu ngàn năm)
A, đúng rồi. Kêu Nha. Hắn không phải đã nói chỉ cần mình không bị người khác chặt rơi đầu, đâm thủng tim thì sẽ không phải chết sao. Mặc kệ bị thương nặng cỡ nào cũng sẽ hồi phục. Vậy vậy có phải là nói chân mình sẽ không bị phế!