Lòng Tự Trọng Của Một Cô Gái Bảo Bình

Chương 39: – Chương 39


Bọn nó vẫn tiếp tục cuộc chơi cho đến hơn 11 giờ thì đứa nào cũng quất cần câu hết rồi. Còn nó và hắn còn chút tỉnh táo. Nó quay qua nhìn hai đứa bạn mình thì thấy Linh nằm lăn ra nhà, Thiện cũng ngủ rồi, tay thì kê làm gối cho Linh ngủ.
-          Nè,…nấc…hai cái đứa này _ nó vỗ vỗ chân Linh
-          Em lên phòng ngủ đi _ hắn đứng dậy dìu nó đứng dậy
-          Em chưa say đâu _ nó nói
-          Em say rồi lên phòng ngủ đi, ở dưới này lạnh lắm _ hắn nói
-          Đã nói là em chưa say mà _ nó bước siêu vẹo lên lầu
Hắn đỡ nó nằm xuống giường rồi đắp chăn cẩn thận lại cho nó. Hắn ra ngoài ban công rút bao thuốc ra làm một điếu.
-          Lưng anh ấm quá _ nó ôm hắn từ phía sau làm hắn đỏ hết cả mặt
-          Em… _ hắn ấp úng
-          Chỉ cần nghe em nói thôi _ nó nấc nhẹ _ chỉ cần nghe em nói thôi
-          … _ hắn cựa quậy như muốn nó buồn ra
-          Đứng như vầy một lát thôi, một lát thôi _ nó nói
-          Em sợ không còn cơ hội để nói cho anh nghe nữa, anh sắp là của người khác rồi, anh sẽ không thể ôm em như em ôm  anh nữa _ nó khóc
-          Đừng nói nữa _ hắn kéo nó ra đằng trước ôm nó lại _ em đừng nói nữa
-          Em nghĩ rằng em không yêu anh, em cấm em không được yêu anh nhưng em không làm được…
-          Đừng nói nữa, đừng nói gì nữa _ hắn nói
-          Em đã yêu anh rồi _ nó khóc nức nở
-          Em nói gì _ hắn như không tin vào tai mình
-          Em yêu anh _ nó nhắc lại
-          Anh cũng vậy… _ hắn cười hạnh phúc
Hắn ôm nó chặt vào lòng, trong khi nó vẫn khóc nức nở.
-          A….đau đầu quá _ Linh rên
-          Hôm qua uống hết mấy chai vậy trời _ Thiện nói
-          Thằng kia về rồi hả _ hắn hỏi
-          Anh ấy đi lúc sáng rồi _ Thiện trả lời
-          Ừ _ hắn nói

-          Mọi người dậy sớm thế _ nó vừa đi vừa ngáp nói
-          Biết mấy giờ rồi không _ hắn hỏi
-          Mấy giờ rồi _ nó hất hàm hỏi Thiện
-          10 giờ hơn rồi…Oáp _ Thiện ngáp
-          Ờ… _ nó trả lời thản nhiên khiến bọn kia phải lắc đầu
-          Ra ngoài ăn đi _ Linh nói
-          Bộ ở đây có ai biết nấu cơm à _ Thiện hỏi
-          Xí _ Linh quắc mắt nhìn Thiện
-          Tắm rửa thay đồ rồi xuống _ hắn nói nó
-          Ờ…. _ nó uể oải lại leo lên lầu thay đồ
Tụi nó rủ nhau đi bộ, đi qua các các dãy nhà đẹp, khu vườn xinh tụi nó đều dừng lại chụp hình. Linh cứ nẳn nỉ nó chụp hình riêng nhưng nó nhất quyết từ chối. Nhưng khi Linh tự sướng một mình khiêu khích nó thì nó cũng không chịu thua. Nó cũng rút điện thoại ra tự sướng. Hắn cũng chụp lại những giây phút đáng nhớ của nó, những bức hình nó làm mặt xấu, rồi những bức nó cười thật tươi. Đâu phải dễ thấy nó những lúc như thế này. Hắn cũng chụp cùng nó được vài bức, hắn cảm thấy rất hạnh phúc. Dường như những lúc thấy nó vui và được ở cạnh nó thì hắn chỉ ước thời gian dừng lại thôi. Bởi hắn đâu biết được, bây giờ nó vui đó, cười đó nhưng ngày mai có thể nó sẽ khóc, sẽ lạnh lùng với hắn. Điều đó hắn không dám chắc, hắn sợ mỗi khi nó giả vờ, giả vờ về tất cả.
-          Tuyệt quá _ nó thốt lên _ trời lạnh ăn cái gì cũng nóng, thích thật
-          Tí tao dắt mày đi ăn lẩu kem _ Linh nói
-          Lẩu kem _ cả ba đứa đồng thanh hỏi lại Linh
-          Ừ…rất là tuyệt _ Linh kéo dài ba chữ cuối làm ba đứa kia càng tò mò
-          Lạnh không _ nó hỏi
-          Có chứ
-          Nóng không _ Thiện hỏi
-          Hỏi gì buồn cười vậy, vừa nóng vừa lạnh là cái gì _ Linh nhìn Thiện
-          Ớ,…thì lẩu mà _ Thiện cố vớt vát
-          Ngố ghê á _ Linh nói rồi tiếp tục ăn
Ăn xong tụi nó được Linh dẫn đến một ngôi nhà, bên ngoài không có gì đáng để miêu tả, có thể nói là nhìn rất giống nhà hoang nữa là đằng khác. Nhưng khi bước vào trong mới là điều đáng nói. Bên trong toàn là màu tím, chủ quán rất biết phối màu sao cho bắt mắt với nền chủ đạo là màu tím. Đúng chất Đà Lạt lãng mạn, sâu lắng
-          Đây _ Linh giang rộng hai tay ra _ là nơi tao nói với mày nè con quỷ
-          Có phải Linh không vậy _ nó nhìn ngắm không gian trong nhà
-          Mày nói thế là sao _ Linh nhìn nó
-          À….lẩu kem đâu _ nó lái rất nhanh sang chuyện khác

-          Mày nhanh lắm _ Linh nói rồi kéo nó lên lầu trên hai tên kia theo sau
-          Woa…đẹp thật á _ nó chống tay vào cửa sổ nhìn ra ngoài
Từ vị trí tụi nó đứng tụi nó có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh Đà Lạt về chiều. Màu vàng ươm của mặt trời, cộng thêm sương mù đặc trưng khiến mọi thứ tụi nó nhìn thấy cứ mơ mơ hồ hồ. Không quên lưu lại khoảnh khắc này nó rút điện thoại ra chụp lại cảnh này.
Tách _ tiếng điện thoại nó
Tách _ tiếng điện thoại khác
Nó quay lại nhìn xem cái tiếng đó được thoát ra từ đâu. Hắn…chính là của hắn. Hắn đang cầm điện thoại nhìn nó. Và khi nó quay lại thì một tiếng “ Tách “ nữa là vang lên. Nó đỏ mặt không dám nhìn hắn. Hắn mỉm cười thích thú khi thấy cử chỉ dễ thương đó của nó.
-          Thích thật đó nha _ Thiện nhìn Linh cười âu yếm
-          Trời đã lạnh mà ăn đồ lạnh nữa thì hết chỗ chê _ nó nói
-          Tao là ai _ Linh chỉ vào mình _ là Linh chứ ai _ rồi nháy mắt với cả đám
Tụi nó được một phen cười ầm ĩ khi thấy cái thái độ tự mãn của Linh. Tụi nó ăn xong thì về nhà để chuẩn bị cho buổi party của nhà hàng.
-          Mày làm gì còn ngồi đây _ Linh hỏi khi thấy nó ngồi ngoài ban công nhìn Đà Lạt lên đèn
-          Tao không đi đâu _ nó nhíu mày nói
-          Sao vậy _ Linh hỏi
-          Không thích _ nó nhún vai _ với lại tao chẳng có bộ nào để đi dự tiệc cả
-          Thế thì theo tao _ Linh kéo tay nó đứng dậy
-          Đi đâu
-          Đi thay đồ ày _ Linh nói
-          Không đi đâu _ nó giật tay lại
-          Ồn ào, tao đánh mày bây giờ _ Linh phải dùng vũ lực thì nó mới chịu nghe lời
Linh chọn cho nó một chiếc đầm tùng xòe hai lớp trơn phối lưới màu trắng, một cái áo khoác croptop cài hờ màu đen. Tóc được bới cao, đi đôi sandal cao gót thanh mảnh màu đen. Nhìn nó lộng lẫy như một cô công chúa vậy.
-          Ai đây _ Thiện thốt lên khi thấy nó xuất hiện
-          Đẹp không _ Linh cười _ nhờ em cả đấy, anh phải cảm ơn em đi _ Linh nhìn hắn
-          Đã nói là không đi rồi mà _ nó nói
-          Ồn quá _ Linh đánh nó
-          Ya…con này _ nó quát

-          Đẹp thật _ hắn cũng phải thốt lên
-          Ngại quá _ nó cứ kéo kéo cho chiếc váy dài xuống
-          Lần đầu tiên thấy em mặc váy á _ hắn cười
-          Đúng là rất đẹp _ Thiện nói
-          Tí nữa rồi hẵng khen, giờ đi cho kịp đã _ Linh hối
Nhà hàng đêm nay được trang trí rất linh đình, thảm đỏ, đủ sắc hoa mọi thứ cứ như trong truyện cổ tích vậy. Hắn kéo tay nó quàng qua tay mình rồi tiến vào bên trong, theo sau là Linh và Thiện. Không khí ở đây thật sự rất sang trọng, ai ai cũng ít nhất một lần liếc qua nó. Một vẻ đẹp đơn giản mà sang trọng, không giống những cô gái khác lòe loẹt đủ sắc màu. Phía ngoài vườn là hồ bơi được nhà hàng thắp đèn lung linh từ cửa ra tới hồ bơi, những ánh đèn mờ càng làm cho khung cảnh thêm huyền ảo.
-          Em ngồi đây đợi anh một tí _ hắn để nó ngồi ở gần hồ bơi rồi chạy đi
-          Lạnh quá _ nó nói
Từng cơn gió cứ ùa vào khiến nó phát rùng mình. Nó ôm mình lại, xoa xoa hai tay cho ấm hơn.
-          Ai đây _ là giọng nói đó
Nó đứng phắt dậy, quay lại nhìn người mới lên tiếng đó
-          Không phải là cô công chúa họ Trịnh đây sao _ là Hồng lên tiếng
-          Lộng lẫy  nhờ _ Hồng tiến lại gần nó
-          … _ nó vẫn giữ im lặng không nói gì
-          Cậu đến đây cùng anh Đức sao
-          Phải thì sao mà không phải thì sao
-          Phải hay không cũng không quan trọng _ Hồng lắc lắc ly rượu trong tay _ cứ coi như tôi đang bố thí tình cảm cho kẻ ăn mày như cậu đi
-          Phải nói là tôi đang cố bỏ những thứ tôi sắp phải cho kẻ túng thiếu như cô chứ _ nó không chịu thua, nói lại khiến Hồng điếng người
-          Nè, cậu ăn nói cho đàng hoàng vào _ Hồng quát
-          Tôi nói gì sai sao _ nó khoanh tay trước ngực để giúp nó ấm hơn _ không phải cô đã biết trước tôi với anh Đức có quan hệ gì rồi sao, tại sao lại chen ngang chứ, không phải cô mới là kẻ cướp sao
-          Tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi mà, tôi xin lỗi vì đã chen ngang như biết làm sao được, tôi yêu anh Đức và anh Đức phải là của tôi _ Hồng quát
-          Mù quáng _ nó nói
-          Coi như tôi năn nỉ cậu, được chưa _ Hồng nói _ hãy tránh xa anh ấy ra, hãy nhường anh ấy lại cho tôi, bao nhiêu tôi cũng có thể trả
-          Nực cười, cô nghĩ có thể đem tiền ra để nói sao _ nó nói
-          Thế này cũng không được thế kia cũng không được _ Hồng vứt ly rượu xuống đất làm nó vỡ tung _ rốt cuộc cậu muốn cái gì đây
-          Đúng là hết nói nổi mà _ nó nhìn Hồng rồi bỏ đi
-          Đứng lại, tôi chưa nói chuyện xong với cậu mà _ Hồng chạy lại kéo tay nó lại
-          Cô buông ra coi _ nó giật mạnh tay ra
-          Cậu nghĩ gia đình anh ấy sẽ chấp nhận một kẻ mồ côi như cậu sao _ Hồng cười chế nhạo nó _ nếu xét cho cùng tôi cũng hợp với anh ấy hơn về hoàn cảnh
-          … _ nó không nói gì khi đã có người chạm vào nỗi đau của nó. Nó như muốn bật khóc vậy, nức mắt dâng lên lưng tròng, nhưng nó cố giữ cho nước mắt không rơi.

-          Gia đình anh ấy sẽ xem cậu như một kẻ không có học khi những lễ giáo không được ba mẹ dạy dỗ cho đàng hoàng _ Hồng đưa tay lên miết mày _ thật đáng thương
-          Đừng có xúc phạm ba má tôi, đây là một lời cảnh cáo đấy _ nó đanh giọng lại
-          Rồi sao _ Hồng lắc đầu _ cậu nghĩ xem tôi nói sai chỗ nào, mồ côi chỉ là mồ côi thôi
“ Chát “ một cái tát giáng vào mặt Hồng, in rõ năm ngón tay của nó. Nước mắt nó rơi và cánh tay hạ xuống. Cái tát đó lạnh điếng như cắt da cắt thịt Hồng, Hồng như bật khóc vậy.
-          Không phải tôi đã cảnh cáo cô rồi sao _ nó nói
-          Cậu dám…dám….đánh tôi sao _ Hồng run lẩy bẩy
-          Tại sao lại không
-          Chết đi _ Hồng lao tới chụp vai nó cố kéo nó tới hồ bơi để đẩy nó ngã xuống dưới
Nó không thể đứng vững trên đôi giày cao gót này được, loạng choạng loạng choạng, nó ngã xuống. Kéo theo Hồng ngã xuống, nhưng thật may khi nó bị té trên mép hồ còn Hồng thì bị ngã xuống hồ. Nó thở dốc đứng dậy.
-          Cậu sẽ phải lãnh hậu quả mà cậu gây ra cho tôi _ Hồng nhổm dậy quát nó
-          Cứu với… _ bỗng nhiên Hồng la lớn khiến mọi người đổ dồn ra hồ
-          C…ứu…Cứu… _ Hồng cố la lớn hơn
-          Gì chứ…giả vờ nữa sao _ nó nói
-          …. _ Hồng mỉm cười tự đắc
Bủm…. _ hắn lao hẳn xuống hồ vớt Hồng lên. Hồng chẳng bị sao hết, cô ta chỉ giả vờ thôi. Nó khá thất vọng khi người cứu Hồng là hắn. Phục vụ chạy ra lấy khănn quàng qua cho Hồng và hắn. Hắn đứng dậy nhìn nó rồi bế Hồng vào bên trong. “ Gì chứ, nhìn vậy là sao “ nó nhìn theo hắn.
-          Mày làm gì em gái tao vậy _ Ly chạy đến quát vào mặt nó
-          Chị phải hỏi em gái chị làm gì tôi mới đúng chứ _ nó nói
-          Đợi đó _ Ly nói rồi đi vào trong với Hồng
-          Mày sao vậy _ Linh kéo nó lại hỏi
-          … _ nó lắc đầu nhưng nước  mắt nó rơi, người nó cũng bắt đầu run lên
-          Nói coi, mày bị sao vậy _ Linh quát
-          Linh à _ Thiện kéo Linh lại như nhắc nhở
-          Đã có chuyện gì xảy ra vậy _ Thiện nắm lấy vai nó và cảm giác được nó đang run
-          Có phải Bảo không xứng với mấy người không _ nó nhìn tụi kia hai mắt ướt nhèo
-          Nói cái khỉ gì vậy _ Linh nói _ ai nói mày như vậy
-          Tao mồ côi nên không xứng chơi với bọn mày đúng không _ nó run lên bần bật
-          Điên hả con này… _ Linh lắc lắc nó
-          Bảo…Bảo _ Thiện hét lên khi nó tự nhiên ngã xuống.
Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 40