Long Thần Tại Đô

Chương 15: Hội ngộ

“Tôi biết ngay mà!”

Bên ngoài tòa nhà Long Đằng, Sở Thiên Hùng ném mạnh chiếc tai nghe xuống đất, chửi ầm lên, “Nhóc con nhà họ Diệp, tôi phải giết cậu ta!”

Hứa Tiệp Viễn nghe thế thì cau mày lại, dặn dò nhân viên kỹ thuật: “Liên hệ với Diệp Phàm, cần cậu ta phối hợp hành động với chúng ta.”

Biết được yêu cầu của Trương Thành Hổ rồi, chỉ cần Diệp Phàm phối hợp với bọn họ, bọn họ sẽ nắm chắc bảy phần cứu người an toàn.

Sở Thiên Hùng vừa xoay người rời khỏi xe chỉ huy vừa lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.

“Anh Sở…”

Giọng nói nhiệt tình kia vừa vang lên, đã bị Sở Thiên Hùng thẳng thắn đáp trả: “Diệp Thiên Nhân, Sở gia chúng tôi nể mặt ông nhà anh nên mới đồng ý làm thông gia, Diệp gia các anh lại đối xử với chúng tôi như vậy sao? Tôi nói cho anh biết, nếu Thanh Nhã, Thanh Tuyết nhà tôi xảy ra chuyện gì bất trắc, Diệp gia các anh đừng nghĩ tới chuyện dễ dàng thoái thác!”

Tút!

Sở Thiên Hùng vừa thở gấp vừa cúp máy, sắc mặt hơi dịu xuống, ánh mắt hướng về phía tòa nhà Long Đằng cách đó không xe, đôi mắt lộ ra vài phần mềm lòng.

Hai cô con gái của ông đều đang ở trên đó.

Cùng lúc đó, trên đường từ sân bay Hải Đông tới tòa nhà Long Đằng, tiếng động cơ xe hơi gầm rú khắp nơi, chiếc Audi loại thường chẳng khác nào bị bật chế độ xe thể thao, rất nhiều tài xế khác chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen phóng qua, sau đó là một luồng khói cuốn theo.

Chiếc xe chạy trong khu vực đường phố đông đúc, mà chẳng khác nào rồng lao xuống biển.

Mỗi động tác của Diệp Phàm đều gọn gàng nhanh nhẹn chẳng khác nào dao phẫu thuật, trong dòng xe cộ, một tia chớp màu đen phóng qua như thể đang đi giữa chốn không người.

Nhưng phía sau chiếc xe lại là hiện trường nháo loạn khắp nơi.

Đến khi chiếc xe kia chạy tới phía trước tòa nhà Long Đằng, thì phía sau đã có không ít xe cảnh sát giao thông đuổi theo.

Diệp Phàm xông thẳng qua tuyến phong tỏa, chuẩn bị đi vào tòa nhà Long Đằng, thì bị người ta cản lại.

“Diệp tiên sinh, chúng tôi hiểu rõ sự lo lắng của cậu, nhưng cậu nhất định phải phối hợp với hành động của chúng tôi.” Hứa Tiệp Viễn ngăn cản trước mặt Diệp Phàm, khẩn thiết nói.

Hai mươi phút, đủ để anh ta điều tra rõ ràng rốt cuộc Diệp Phàm là ai.

Dù vậy anh ta vẫn rất tò mò, từ sân bay tới đây ít nhất cũng phải mất bốn mươi phút, mà chưa tới hai mươi phút, Diệp Phàm đã xuất hiện rồi.

“Một tiếng rưỡi nữa máy bay của tôi cất cánh, tôi chỉ có chưa tới một tiếng đồng hồ để giải quyết chuyện ở đây thôi.” Diệp Phàm nhìn thẳng vào mắt Hứa Diệp Viễn, “Đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.”

“Cậu sẽ cần sự trợ giúp của chúng tôi đấy!” Hứa Diệp Viễn cau mày nói.

Diệp Phàm lắc đầu, “Không cần.”

“Cậu chính là Diệp Phàm?” Giọng nói tức giận của Sở Thiên Nhã đột nhiên chen ngang vào cuộc nói chuyện của hai người, ông túm cổ áo Diệp Phàm, giận dữ hét lên: “Chính là tên sao chổi này, nếu không thì đã không xảy ra chuyện gì rồi!”

“Cút!”

Bị Hứa Tiệp Viễn ngăn cản, Diệp Phàm vốn đã bực bội, giờ lại đột nhiên xuất hiện thêm một kẻ điên, anh cũng không chịu nổi nữa.

Bốp.

Một tiếng bạt tay vang lên ngay bên tai Sở Thiên Hùng, tên nhóc con trước mặt ông trong nháy mắt dường như đã biến thành Thần chết, sát khí nồng nặc đánh thẳng vào mặt ông, còn ông lại chỉ như một con giun con dế, tiện tay là có thể giết chết.

Trong lúc đầu óc mơ hồ, gương mặt Sở Thiên Hùng trở nên trắng bệch, ông lùi lại phía sau mấy bước.

Sau khi ép Sở Thiên Hùng lùi lại, Diệp Phàm cũng chẳng còn tâm trí mà tranh luận với Hứa Tiệp Viễn nữa, anh tiện tay đẩy Hứa Tiệp Viễn ra ra, đợi tới khi Hứa Tiệp Viễn định thần lại, thì Diệp Phàm đã đi vào trong tòa nhà rồi.

“Chết tiệt!” Hứa Tiệp Viễn chửi thề một câu, nỗi sợ trong lòng vẫn chưa tiêu tan hết, anh cũng có thể coi là người từng vào sinh ra tử, từng gặp vô số kẻ ghê gớm, nhưng lần này lại bị Diệp Phàm dọa sợ.

Nhưng…

Hai mắt Hứa Tiệp Viễn sáng lên, có thể, Diệp Phàm thật sự có thể làm được việc mà bọn họ không làm được.

Lao vào tòa nhà Long Đằng, Diệp Phàm vừa phóng thẳng tới chỗ thang máy, vừa cầm điện thoại di động lên, vừa rồi khi anh lái xe, vẫn luôn có người gọi tới.

“Thằng nhóc này, rốt cuộc là mày đã gây ra chuyện gì hả, trước đây tao không nên sinh mày ra mới phải!”

Tiếng quát từ trong điện thoại truyền tới, Diệp Phàm cau mày, cứ thế mà cúp máy, tiện tay thêm số điện thoại vừa rồi vào danh sách đen, sau đó bấm điện thoại gọi cho Sở Thanh Tuyết.

“Tôi đến rồi.”

Điện thoại vừa kết nối được, Diệp Phàm liền lạnh lùng nói, mắt quan sát bốn phía.

Không có gì bất thường.

“Tầng cao nhất.”

Trương Thành Hổ miễn cưỡng nói ba chữ, sau đó ném điện thoại di động đi, hắn có thể cảm nhận được trái tim hắn đang đập liên hồi.

Không chỉ vì sắp báo được đại thù, mà còn vì hoảng sợ.

Diệp Phàm để lại cho hắn ấn tượng quá sâu sắc, đặc biệt là cảnh tượng anh ta thản nhiên nhắm mắt lại nổ súng về phía hắn.

Tinh.

Tiếng thang máy vang lên, Trương Thành Hổ giật mình, nhìn thấy Diệp Phàm bước ra từ trong thang máy.

Vành mắt Sở Thanh Nhã có chút rung rưng, vừa nhìn thấy Diệp Phàm, cho dù biết anh ta không hoàn toàn đến đây vì cô, nhưng cô vẫn rất cảm động.

Sở Thanh Tuyết thấy Diệp Phàm đến đây, cũng không khỏi kinh ngạc.

“Tôi đến rồi.” Diệp Phàm nhìn Trương Thành Hổ, lạnh nhạt nói: “Thả bọn họ ra.”

“Mày đừng hòng!” Trương Thành Hổ gào lên.

Diệp Phàm nhíu mày, nhìn quanh bốn phía, thuốc nổ được chuẩn bị sẵn ở khắp nơi, nhưng không thấy bộ điều khiển đâu cả, đây không phải bom hẹn giờ, mà có thể nổ ngay lập tức.

“Tôi đã muốn đi, thì dựa vào mấy thứ thuốc nổ đó của các người, có thể giữ chân tôi được chắc?” Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Trương Thành Hổ, sau đó chỉ về phía Sở Thanh Tuyết. “Để cô ấy đi.”

Ánh mắt Diệp Phàm lạnh như băng khiến Trương Thành Hổ không khỏi do dự.

“Tôi đã muốn đi, thì ông có chết cũng chẳng giữ nổi.” Diệp Phàm lạnh lùng nói: “Thả Sở Thanh Tuyết ra, ông muốn chơi thế nào, tôi chơi cùng ông.”

Trương Thành Hổ không khỏi sốt sắng, chỉ vào Diệp Phàm mà nói: “Mày qua đó đứng cạnh chúng nó.”

Hắn ta biết thực lực của Diệp Phàm ra sao, trước đây ở khoảng cách gần như vậy mà hắn cũng không đánh lại, Diệp Phàm mà muốn chạy, thì đúng là hắn không ngăn nổi.

“Thả người.” Diệp Phàm hừ lạnh.

Ánh mắt Trương Thành Hổ thoáng do dự, dặn dò thuộc hạ cởi dây trói cho Sở Thanh Tuyết, “Mày bước qua đây, đừng nghĩ tới chuyện giở trò!”

“Giao dịch thành công.” Diệp Phàm thản nhiên gật đầu.

“Chị.” Sở Thanh Tuyết nhìn về phía Sở Thanh Nhã, cực kỳ sốt ruột.

Sở Thanh Nhã ngẩng đầu lên nhìn em gái mình, lạnh lùng nói: “Đi đi!”

“Chị…”

“Đi ngay, em muốn chị có chết cũng không an tâm sao?”

Sở Thanh Tuyết quay đầu, vừa chạy đi vừa khóc.

Diệp Phàm chầm chậm đi về phía Sở Thanh Nhã, mấy gã đàn ông cao lớn trong phòng cảnh giác nhìn anh, bảy, tám khẩu súng di chuyển theo từng chuyển động của anh, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bóp cò, bọn họ biết Diệp Phàm là loại khủng bố thế nào rồi.

Tới khi Diệp Phàm đi tới bên cạnh Sở Thanh Nhã, bọn họ đã đổ đầy mồ hồi, ngay cả Trương Thành Hổ cũng thở hắt ra một hơi.

Cùng lúc đó, Sở Thanh Tuyết đã chạy vào thang máy, cửa thang máy vừa đóng lại, thang máy nhanh chóng di chuyển xuống.

“Xin lỗi.” Diệp Phàm nói với Sở Thanh Nhã, sau đó dùng tay trái ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô.

Sở Thanh Nhã còn chưa kịp lên tiếng, thì Diệp Phàm đột nhiên mỉm cười, “Đừng sợ.”

Cái gì?

Sở Thanh Nhã chỉ kịp cảm thấy cô được ôm lên, sau đó nhanh chóng lao về phía trước, đích đến là: cửa sổ.

Sắc mặt Trương Thành Hổ trở nên trắng bệch, mấy lời giải thích mà hắn chuẩn bị từ trước nghẹn lại trước ngực, chỉ kịp điên cuồng quát một câu: “Bắn đi, bắn chết hắn!”

Vừa quát, Trương Thành Hổ vừa rút bộ điều khiển ra nhấn mạnh.

Rầm!

Rầm!

Theo tiếng nổ inh tai, Diệp Phàm bế theo Sở Thiên Nhã lao về phía cửa sổ mỉm cười, nhảy ra ngoài.