Long Thần Khí

Chương 3: tiểu phong kết đôi



Đại Hùng bám theo đám Bách Thú Phường, quanh co qua mấy nẻo phố đông, cuối cùng bước vào 1 trang viên rộng rãi. Trang viên này tuy rất rộng, nhưng không có vẻ là của 1 gia đình phú quý bá hộ, chỉ được cái khí thế to lớn thôi, nhưng lại sặc những mùi của động vật. Tại đây trong khoảng sân rộng, có chừng hơn trăm người ăn mặc đủ mọi kiểu y phục, nhưng nhiều nhất vẫn là áo da thú của thợ săn. Xung quanh sân có mấy chục cũi sắt dán phong ấn bùa chú, chứa các lại quái thú như ác lang tam nhãn, bạch tuyết quái miêu, vài con tử sắc tiểu hùng hùng (gấu con lông tím), dị điểu lang đầu, lão hổ, thanh sư … Hiển nhiên đây giống như tổng đàn tập kết hàng của Bách Thú Phường vậy. Những người mặc hoa phục bằng gấm kia thì chắc là khách hàng đang chỉ trỏ chọn lựa.



Những con quái thú này tuy không phải là nhất đẳng linh vật, nhưng cũng chẳng phải dễ tìm. Không ít con cũng có một chút phép thuật, nếu không làm sao phải dùng phong ấn ma pháp mà giam giữ. Nếu đem bán ra, khẳng định không dưới vài trăm lạng vàng một con. Lúc này còn có một vài võ giả cao cấp, áng chừng đang tính mua thú cưỡi, hoặc gặng hỏi về tinh hạch quái thú. Quái thú còn sống thì giá sẽ cao hơn. Nhưng trong quá trình vây bắt, không ít con kháng cự quyết liệt, đến mức phải vong thân. Bách Thú phương dù sao cũng một nửa là dân buôn, lẽ nào không lấy tinh hạch của chúng về hòng gỡ chút vốn.



Những người đến mua ít nhiều đều đi kèm gia nhân, huynh đệ, hoặc người dẫn mối. Kèm theo một vài người hiểu biết giá cả đôi khi có thể giúp tiết kiệm cả trăm lạng vàng. Dẫu sao đây cũng vẫn là một kiểu chợ buôn bán linh thú, trong đó người bán duy nhất là Bách Thú Phường.



Tại đây là tổng đàn của Bách Thú Phường, người của Bách Thú Phường ra vào không ngừng nghỉ, lúc mang thêm quái thú đến, lúc lại giúp vận chuyển quái thú đến với chủ nhân mới. Vì vậy khách quan ra vào vốn cũng không ngăn trở gì. Tuy nhiên 1 kẻ như Đại Hùng tuổi còn thiếu niên, quần áo thì tầm thường, nếu đi một mình vào sẽ gây không ít cảnh giác, dễ liên tưởng đến lũ đạo chích trà trộn để móc túi khách quan, sẽ bị bọn thủ hộ của Bách Thú Phường cho “nhất cước đăng thiên” (sút bay lên trời).



Đại Hùng tuy không phải thiên tài gì, nhưng cũng thấu hiểu cái lý lẽ tự nhiên ấy, không dám theo đuôi bọn lão đại của Bách Thú Phường đi vào, mà đợi có đám khách quan đông đông đi tới, lập tức bám theo, đi sát bên, thong dong đi vào trang viên. Đám khách quan này chẳng mảy may để tâm, nghĩ rằng hắn là 1 thành viên của Bách Thú Phường, vô tư cười nói mà vào. Còn những thủ hộ của Bách Thú Phường lại nghĩ Đại Hùng là gia nhân của đám khách quan kia nên cũng không hề ngăn chặn. Đại Hùng nhờ đó lọt tới tận trong sân, hắn kín đáo cười thầm:



- Cũng là do lão tử thông minh kiệt xuất ( ặc, tự sướng…)



Đại Hùng dạo quanh một vòng ngắm nhìn những con quái thú. Hắn ở Long Tinh thành, khi lên ngọn Hoàng Liên Thánh Lĩnh dạo chơi, cũng từng gặp qua một số loài quái thú, có đôi lần cũng bị chúng rượt cho tóe khói mà chạy. Căn bản cũng không lấy gì làm lạ lẫm. Vả lại hắn với phường săn tại Long Tinh thành cũng có chút ít giao tình, đôi lần mua giúp họ vài món lặt vặt trên tỉnh, vì vậy cũng tiếp xúc với đám quái thú bắt được của phường săn này không ít.




Ngoại trừ mấy con tiểu hùng và con dị điểu đầu sói, còn lại hắn không thèm quan tâm cho lắm bởi đã gặp qua nhiều rồi. Mấy con tử sắc hùng hùng này nhìn rất dễ thương, mắt đen tròn xoe, chắc chừng hơn 1 tuổi, thân thể nhỏ nhắn mập mạp, đi lại còn chưa linh hoạt, thỉnh thoảng ngật ngưỡng ngã ra sau. Loài tử sắc hùng này khi trưởng thành hoàn toàn có thể cao hai trượng, nhưng tính tình khá thân thiện, chậm lớn, rất được các quý tử, tiểu nữ nhà quyền quý yêu thích, giống như con bạch tuyết quái miêu kia, thường được mang đi chơi cùng. Còn con dị điểu lang đầu thì trông thập phần hung ác. Cứ vài khắc, nó lại nhe hàm răng trắng ởn sắc nhọn ra gừ gừ, như thể không cam tâm trong cũi, hai cánh hắc sắc bóng mượt đập phành phạch như gà trống sắp gáy. Loại này nếu huấn luyện để canh gia viên thì khỏi chê. Những tiểu tử như Đại Hùng thấy nó thì cứ gọi là kính nhi viễn chi. Một khi trộm quả mà bị nó phát hiện thì có chạy đằng trời, thà chấp nhận cho nó cắn cổ áo tha về gặp gia chủ còn hơn ăn vài vết nha trảo vào người.



Đại Hùng liếc tới lui vẫn không nhìn thấy con Linh Giác Hỏa Lộc nào cả. Xem ra thứ quý hiếm như vậy không dễ dàng gì mà chưng ra trước mặt thiên hạ được.



Đang lúc hắn chán nản, tính quay về nha phủ lấy ngựa thì một cái kiệu to lớn được khiêng vào giữa trang viên. Hai hàng thủ vệ đứng nghiêm cẩn. Một kẻ mặc võ phục cấp cao, lưng đeo trường thương uy phong lẫm liệt đứng trước kiệu gạt đám khách quan ra cho kiệu vào. Tấm màn vén lên, một tên to béo núc ních bước ra, y phục đều là loại lụa thượng hạng, có lẽ dệt từ hoàng ti của giống nhện nước Phong Mạn, ngón tay hắn đeo đầy những nhẫn vàng nạm bảo thạch. Đúng là cự đại phú gia.



Từ trong phòng đại sảnh, Trường Thiên Uy vội vã bước ra, cung tay :



- Kim lão gia đã tới. Chúng tôi đang đợi ngài.



- Ta bận chút công việc nên tới trễ một chút.



- Không sao, không sao. Chúng tôi cũng cần chuẩn bị vài thứ cho cẩn thận.



- Hàng còn nguyên lành chứ ?



- Tất nhiên thưa ngài. Duy có chân sau của nó hình như bị thương từ trước, nhưng chúng tôi đã kiểm tra qua, nhất định trong 1 tuần sẽ hồi phục.



- Như vậy là không được tuyệt đối nguyên lành – Lão Kim bá hộ nhướng mắt.



- Cái này …. Là nó bị trước khi chúng tôi tìm thấy nó. Chắc là có giao chiến với quần thú khác.



- Không được, nhất định phải giảm 5 ngàn lượng trong thỏa thuận.



- Vết thương chỉ như vết xước thôi thưa đại nhân.




- Ta chỉ chiếu theo thỏa thuận. Hàng phải còn nguyên lành, không xây xát. Đó là giao ước. Đã thỏa thuận thì không thể thay đổi. Ngộ nhỡ khi về nhà ta, vết thương đó lại có biến chứng thì sao ?



Quả đúng là tay gian thương lọc lõi. Chớp mắt đã tiết kiệm được 5 ngàn lạng vàng. Nhưng món hàng này giá trị cực lớn, có thể coi như ngang với 1 nửa sản nghiệp của Bách Thú Phường. Không nên vì tiểu tiết mà để mất một kim khách. Trường Thiên Huy đành hạ giọng:



- Vậy xin thỏa thuận như vậy. Mời Kim lão gia vào hậu viên. Ở đây không tiện xem hàng.



Nếu Đại Hùng mà nghe được những lời như vậy, chắc hắn phải ôm gối bông mà đập đầu vào không thôi. Công lao bám gót, bày kế đột nhập, mong được nhìn con Linh Giác Hỏa Lộc tí xíu hòng về dương oai với đám huynh đệ một chút, vậy mà bọn họ lại kéo nhau vào hậu viên lén lút xem riêng với nhau (!!!) Không tức mới là lạ.



Dù sao Đại Hùng tuổi vẫn còn trẻ con, chưa hết tò mò. Hắn chỉ đơn giản là muốn nhìn con tiểu tiên thú kia một chút, đâu nghĩ rằng giá trị của nó ra sao mà phải khiến Kim bá hộ bỏ 15 vạn hoàng kim ra đặt giá, còn Bách Thú Phường phải huy động hơn nửa nhân lực về tụ họp mà bảo vệ tổng đàn này, hiện đang đứng dày đặc ở hậu viên.



Ở tiền trang chỉ có đám thường nhân lo liệu, chính là cái kế sách của Trường Thiên Uy. Mặc dù hậu viên đang có tiểu tiên thú, nhưng trước tiền trang khách quan nào ai hay biết. Hàng quý là phải vậy, cứ về nhà gia chủ mới rồi muốn ai biết thì biết, chứ để đám khách quan ngoài kia biết Linh Giác Hỏa Lộc đang ở đây, chắc chắn sẽ nhao nhao đòi xem. Chân tu, võ giả sẽ nườm nượp kéo đến. Lộn xộn ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì mà, thì 15 vạn lạng vàng kia làm sao nuốt trôi cho được.



Còn đối với Đại Hùng, chuyện “giấu diếm” không cho hắn xem con Linh Giác Hỏa Lộc này tất nhiên thật vô lý. Hắn cũng đã từng xem đầy con quái thú mà có làm chúng nó mất đi cái vảy nào đâu ???



Đại Hùng nhìn thấy Kim lão gia đến, hiển nhiên là dễ dàng nhận ra. Phong cách xa hoa quyền quý kia, lại thêm gã Nhất Tiếu Ngạo Quỷ Lãnh Diện An kia thì còn ai mà không biết đấy là Kim Trọng Phát - Kim lão gia kia chứ.



Nhất Tiếu Ngạo Quỷ là một cao thủ trường thương của Xuyên Sơn phái. Hai lăm tuổi đã thành danh, từ đó ngao du khắp nơi. Một ngày ở vùng biên giới của Hàn Nguyệt quốc và sa mạc Cốt Sa của Phong Mạn quốc, hắn gặp phải anh em Lưỡng Quỷ U Minh của phái Khốc Tâm Quỷ Môn. Hai tên đó vốn bị cả 2 nước truy nã, nên trốn tại vùng sa mạc Cốt Sa gần biên giới. Hai chục lần truy quân đuổi đến đều không một mạng quay về. Một số cường giả cao cấp ham tiền thưởng cũng tìm đến truy sát nhưng thủy chung cũng táng mạng ở Cốt Sa sa mạc. Đủ biết thực lực của 2 anh em Lưỡng quỷ mạnh mẽ thế nào. Bọn chúng một tên thành thạo Quỷ Khí Thao Thiên ma công, một tên giỏi Sưu Hồn ma pháp,có thể nói là hùng cứ nơi sa mạc, chẳng ai dám gây phiền. Vậy mà Lãnh Diện An tử chiến với chúng 2 thời thần, cuối cùng nhất chiêu đoạt mạng, xiên cả 2 trên một cây bích thương. Trước khi ra sát chiêu, hắn chỉ cười 1 tiếng ngạo nghễ :” Lưỡng Quỷ ư? Vạn Quỷ gặp ta cũng thành quỷ dưới diêm đài mà thôi …”. Từ đó người ta gọi hắn là Nhất Tiếu Ngạo Quỷ.



Khốc Tâm Quỷ Môn là một tà môn lâu đời, cao thủ không ít. Nhưng do 2 anh em Lưỡng Quỷ U Minh trốn khỏi sư môn đã lâu, gây chuyện thị phi khiến các môn phái khác tìm đến đại môn phiền nhiễu nhiều lần. Bọn chúng lại không chịu quay về bản môn chịu phạt mà lại trốn đến sa mạc Cốt Sa, vì vậy xem như đã phản lại sư môn. Khi Lưởng Quỷ bị Lãnh Diện An tru diệt, Khốc Tâm Quỷ Môn cũng không ý kiến gì. Cho dù là một tà môn đi nữa thì cũng khó thoát khỏi một số quy tắc của giang hồ.



Lúc này Đại Hùng chờ đã một khoảng thời gian, cho dù còn ham muốn tới thế nào cũng không thể quên việc chọn một chiếc khăn tay cho mẫu thân rồi trở về. Đột nhiên lại thấy Kim Trọng Phát cùng quay lại lên kiệu ra khỏi trang viên. Hắn lúng túng nghĩ thầm: ”Chẳng phải người đến đây nhận con Linh Giác Hỏa Lộc hay sao? Nay sao lại đi về mà không thấy con Linh Giác Hỏa Lộc nào đi kèm hết vậy ? Chẳng lẽ … lại mang thiếu tiền à ???”. Kim Trọng Phát mà biết hắn suy nghĩ như thế chắc sẽ phái người truy sát hắn vì đã coi thường đệ nhất cự phú của tam tỉnh miền Bắc quá đáng.



Đại Hùng thấy Kim Trọng Phát ra về, rốt cuộc chả còn mục đích gì cả, ra khỏi trang viên Bách Thú Phường, đi một lèo về mã trại nha phủ, dẫn con Tiểu Phong ra,trên đường đến mã trại rốt cục cũng may mắn mua được một mảnh khăn thêu tạm gọi là vừa ý, lại ghé phủ đường nhận công văn hồi đáp, rồi lên ngựa hướng về Long Tinh thành phi nước đại.



Lúc vừa ra khỏi cổng thành, Đại Hùng có nghe phía thành Tây vang lên tiếng huyên náo, tiếng ma pháp nổ đì đùng, chắc hẳn lại có một vụ tranh đấu nào đó giữa những cường giả võ thuật. Nhưng hắn không còn thời gian mà quản việc thiên hạ, cứ tế ngựa mà phi, trong đầu đã thấp thoáng có bóng bát canh gà tam vĩ nghi ngút khói.




Con Tiểu Phong cuộn 4 vó trên đường, vừa ra khỏi ngoại thành một quãng xa, chợt hí lên một tiếng, đình bộ cạnh một viên trang hư cũ, nghếch mũi ngửi ngửi không ngừng. Đại Hùng hơi ngạc nhiên, thúc nó đi tiếp, nhưng nó nhất định không chịu, hí lên tiếng nữa như phản đối rồi chậm rãi vòng ra phía sau căn nhà nát. Lúc này, Đại Hùng mới ngớ người ra. Phía sau tòa nhà cũ nát là một con Hỏa Lộc. Kim giác trên đầu tỏa ánh hào quang dịu nhẹ. Toàn thân đỏ rực, phảng phất như có hơi bốc xung quanh. Bốn vó câu của nó được bọc bởi 4 ngọn bích hỏa diễm bừng bừng, phía sau cẳng chân sau bên trái có một vết thương hơi hé miệng, máu còn ri rỉ. Cái đuôi ngắn đặc trưng của loài hươu vểnh lên dường như có chút căng thẳng. Con Tiểu Phong vốn cao lớn, vậy mà cũng chỉ hơn con Hỏa Lộc này có một chút.



Đại Hùng chỉ nhìn thấy cái sừng tỏa sáng kia là biết ngay đây là một con Linh Giác Hỏa Lộc. Cái khí thế bất phàm của nó, lại thêm bích hỏa diễm mãnh liệt lạ lùng nơi chân thế kia, nếu là Hỏa Lộc thông thường, với đám lửa như thế, chắc giờ Đại Hùng đã sắp có 4 cái đùi hươu nướng thơm phưng phức về tặng thân mẫu.



Chẳng lẽ trên đời này lại lắm Linh Giác Hỏa Lộc đi lang thang cho người ta gặp như thế ??? Còn vết thương kia, da Linh Giác Hỏa Lộc không phải đao thương bất nhập hay sao ?.



Linh Giác Hỏa Lộc dường như có chút e dè. Nó bồn chồn gõ gõ hai móng chân trước xuống đất, bích diễm thiêu đốt cháy đen sỏi đá dưới chân thành 2 lỗ than, nhìn tên tiểu tử Đại Hùng. Con Tiểu Phong hí nhẹ tiếng nữa, gục gặc đầu, đoạn tiếng đến gần con Linh Giác Hỏa Lộc, cọ cái sừng của nó nhè nhẹ vào cái sừng của con Hỏa Lộc kia. Linh Giác Hỏa Lộc kêu tắc tắc một tiếng, rồi lùi lại, làm như né tránh. Nhưng nó không hề bỏ chạy. Đại Hùng lúc này vẫn mắt tròn mắt dẹt nhìn nó. Nghĩ ngay đến việc làm sao thu thập con Linh Giác này về khoe với đồng bạn.



Con Linh Giác Hỏa Lộc nhìn Đại Hùng hồi lâu, dường như cảm thấy tên này còn quá bé, không thể gây chút gì nguy hiểm cho nó, liền hướng sang nhìn con Tiểu Phong. Tiểu Phong làm như hôm nay gặp được đại mĩ nhân. Nó hất cái bờm tung lên, như thể nam tử vén tóc, rồi lại xáp vào con Linh Giác Hỏa Lộc, tiếp tục cọ cọ sừng vào linh giác con kia. Tiểu Phong nhà ta vốn cũng có danh là mĩ mạo mã tử, phong lưu tuấn dật (he he ) trong đám quần mã của Long Tinh thành, hôm nay nó gặp con Linh Giác này, dường như quyết tâm chinh phục, không thể bỏ qua. Con Hỏa Lộc tỏ ra lúng túng, quay tròn một vòng.



Tiểu Phong chạy nhổng xung quanh con Hỏa Lộc tựa như để ngắm nghía vẻ đẹp của mĩ thú, rồi đứng song song với con Hỏa Lộc, phì phì mấy tiếng lớn, ra vẻ sẵn sàng bảo vệ người đẹp. Cổ nó ngẩng cao lên, khối bắp nơi ức lộ ra cuồn cuộn. Đại Hùng dường như cũng đã nhận ra điều khác lạ, ngẩn ra:” Con Tiểu Phong này muốn cưới vợ rồi chăng?”



Linh Giác Hỏa Lộc là tiểu tiên thú, hiển nhiên linh thức không phải tầm thường, liền dùng đầu đẩy Tiểu Phong ra, tắc tắc một thôi một hồi. Đại Hùng lại cười: :



- Ha ha, nó chê ngươi không phải tiên thú cao cấp như nó đó. Nông dân khó cưới công chúa. Coi bộ ngươi hết cửa kiếm vợ đẹp rồi.



Tiểu Phong lại phì phì, rồi quay người lại, hí lên vài tiếng, rồi liếm liếm vào vết thương nơi cẳng sau của con Linh giác Hỏa Lộc. Đại Hùng hiểu ngay con vô lại Tiểu Phong này không ngờ lại có chiêu nịnh nọt như thế, liền nhảy khỏi lưng nó, cười hì hì:



- Để ta giúp ngươi một tay.



Đoạn lấy cuộn vải vẫn dùng để cố định chân ngựa, băng vết thương cho con Linh Giác Hỏa Lộc kia, vừa băng vừa cẩn trọng tránh khỏi hơi nóng của ngọn bích hỏa diễm. Con Linh Giác Hỏa Lộc có lẽ hiểu ý của Đại Hùng nên đứng yên cho hắn băng bó. Xong xuôi, nó bước đi loanh quanh, chốc chốc lại gõ gõ cái chân sau bị thương, như thử xem khi vận động có thấy khó chịu nữa hay không.