Long Thần Khí

Chương 29: Bắt quỷ diện kỳ đà



Quỷ Diện Kỳ Đà là cự đà (1) thân dài bốn mét, khuôn mặt xấu xí dữ tợn, gai sừng phủ từ mũi tới sau gáy, làn da xanh đen cực kỳ thích hợp ẩn núp trong rừng sâu. Lưỡi cự đà dài, đầu lưỡi có giác hút. Nó nằm dán mình trên một vách đá tối màu, thân thể hòa mình vào khung cảnh xung quanh, trừng trừng nhìn Đại Hùng. Quỷ Diện Kỳ Đà hơn hắn một cấp, chẳng dễ nhai gì. Nó được xem là kẻ ám sát trong rừng, im lặng nằm trong chỗ khuất, thường trong chớp mắt phóng lưỡi ra cuốn chặt con mồi rồi nuốt sống. Nếu không phải Đại Hùng chủ tâm quan sát, hắn đã không nhận ra vị trí của nó, tới lúc đó ai săn ai còn chưa nói được. Cuộc sống trong rừng kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, thợ săn và con mồi lúc nào cũng có thể đổi chỗ cho nhau.



Đại Hùng nắm chắc Phong Vân Kiếm trong tay, im lặng quan sát. Tuy da cự đà dày chắc, công kích thông thường của hắn không có mấy tác dụng, nhưng bù lại Phong Vân Kiếm chế từ sừng ma thú cấp thấp, sát thương với linh thú lại không tệ.



Đã bị cự đà phát hiện trước, vậy cũng chỉ có thể tấn công trực diện. Đại Hùng liếc nhanh qua phụ cận, nhìn thấy mấy cây lớn ở gần, lập tức chuyển hướng tới đó. Cự đà nằm im không động, hai con mắt ốc nhồi nghiêng theo quan sát. Đôi mắt của nó có thể phân biệt nhìn ra các hướng khác nhau, bao quát đủ một vòng tròn mà không cần phải xoay cổ. Cự đà nhìn xoáy vào bảo kiếm trên tay Đại Hùng, dường như nó cũng nhận ra đây là thứ duy nhất có thể gây nguy hiểm tới bản thân.



Đại Hùng chạy vào giữa đám cây xong liền rút mấy cây phi đao cầm tay, dựa vào thế cây mà từ từ áp sát. Cự đà không ngừng cảnh giác, lập tức hướng đầu nhìn lại. Nhiều người nghĩ cự đà chỉ là linh thú, tấn công đương nhiên phải dùng cận chiến. Thực tế họ đã lầm, cự đà thiện về viễn kích.



Đại Hùng vung tay, phi đao xé gió lao đi nhắm vào mắt cự đà.



“Hống”. Cự đà há miệng, từ trong miệng nó một bóng đen vụt ra cuốn lấy phi đao rồi rút trở lại nhanh như chớp. Mũi đao sắc bén trước cái lưỡi độc đáo của cự đà giống như làn gió thoảng qua, không gây tác dụng gì. Nếu như có thể ước lượng thời gian xuất hiện của lưỡi cự đà, có người cho rằng nó có thể hạ gục con mồi trong chưa đến 0,1 giây. Cự đà nhằn nhằn lưỡi đao trong miệng rồi phun sang bên cạnh.



“Đáng tiếc không chế một ít thuốc mê” Đại Hùng hậm hực thầm nghĩ. Nếu có thuốc mê ở đây thì hay. Tẩm vào một liều mạnh, cự đà ngậm xong đảm bảo sẽ quay đơ. Nhưng vấn đề là hắn không mang theo loại dược phẩm này, mà nếu quay lại trong môn lấy thuốc, e rằng sẽ vuột mất con mồi.




Thôi, tiếc rẻ cũng không làm được gì. Cứ coi như đi săn thú thông thường đi.



Đại Hùng nham hiểm thầm nghĩ, trên tay lóe lên ba mũi đao khác. “Để thử xem linh lực phi đao khác gì nhé. Bộ tưởng lưỡi nhanh thì ngon lắm sao? Lực rút phóng càng nhanh thì càng khó bắn liên tục thôi. Xem mày đỡ kịp ba đao này không?”



Vút, vút, vút. Ba bóng trắng lóe lên nhắm tới ba vị trí khác nhau trên thân cự đà, thanh thế mạnh hơn hẳn ban nãy.



Hống.



Bang, bang.



Cự đà há miệng phóng lưỡi ra đón đầu một lưỡi đao. Đuôi nó vung mạnh đánh bay hai lưỡi đao khác.



“A! Còn cưỡng? Cái gì chứ phi đao thì anh đây hơi bị nhiều đấy.” Đại Hùng xòe cả hai tay, hơn chục lưỡi phi đao được hỏa linh trút vào lòe lỏe sắc đỏ.



“Nhận lấy!” Mười lưỡi đao như mưa lửa tràn tới, phun đều trên cơ thể cự đà, không chỗ nào không công kích.



Trước số lượng lớn phi đao áp đảo, cự đà không dám đón đỡ, bốn chân nó đạp vào bờ đá như gió bò đi. Mười phi đao vậy mà đều trượt, lưỡi đao chém xuống đá núi làm tung ra từng mảnh đá vụn.



Cự đà phóng ra khỏi vị trí, một mắt nhìn tới trước, một mặt dõi ra sau, không ngờ lại thấy mười phi đao nữa đã bay tới trên không trung.



“Tưởng anh không tính trước sao?”. Đại Hùng bĩu môi, cái trò bày trận công kích này hắn không phải mới làm lần đầu.



Cự đà hết đường thoát vội cuộn người lại, giấu đầu vào trong bụng, cái đuôi đầy vẩy dày bọc lại ở bên ngoài. Liên tiếp những tiếng phi đao va chạm vào vẩy cự đà như ném đá lên mâm. Dẫu cho thân thể cự đà có mạnh, dưới lượt phi đao chứa đầy linh lực như vậy cũng phải chịu đau đớn, vài chỗ vẩy bị phi đao cắm đúng khe, như dằm đâm vào chân, khiến cự đà nhói lên từng chặp.



Kéc! Cự đà nổi giận giãy mạnh cơ thể, những phi dao dính trên mình đều rơi xuống đất. Làn da nó đổi màu xanh đen thành đỏ tím, xem ra đã thực sự bị chọc giận. Cả người nó quay lại nhắm hướng Đại Hùng chạy nhanh tới. Tuy đã từng nhìn qua loài bò sát này di chuyển, Đại Hùng vẫn không thể không thán kinh trước tốc độ của con cự đà này. Khoảng cách hai chục mét tựa như chỉ vài giây là biến mất. Hắn cấp tốc uốn thân nhảy ngược lại phía sau một thân cây.



Bình.




Còn cách sau Đại Hùng sáu mét, cự đà bung lưỡi. Sau lưng Đại Hùng như có phong áp thổi tới, vỏ cổ thụ bên cạnh bị lưỡi cự đà đánh lõm một mảnh. Tuy chỉ là linh thú cấp thấp, lực phóng lưỡi của cự đà cũng thật kinh người.



Đại Hùng dựa vào thế cây liên tiếp nhảy tránh. Cự đà quen thuộc trong rừng sâu bám theo càng ráo riết. Một người một thú đuổi nhau trối chết. Trong một khoảng rừng, tiếng vỏ bay, cành gãy vang lên rào rạo không dứt.



Đại Hùng liên tiếp chạy gần năm mươi trượng, thỉnh thoảng chém về phía sau vài ba kiếm phong. Cự đà biết khó cũng né tránh, rồi phóng lưỡi đánh trả. Đại Hùng phải cố gắng lắm mới không để lưỡi cự đà chạm vào cơ thể, dù một phần áo của hắn đã bị kéo tọac sau lưng. Chỉ cần da thịt dính đám giác hút kia một cái, ngay giây sau hắn đã có thể nằm trong miệng cự đà rồi. Cũng may cự đà sợ va chạm với Phong Vân Kiếm nên công kích cũng rất dè chừng.



Tìm mãi mới thấy một cành cây to chĩa ngang trên không, cành lá khá dày, Đại Hùng nhảy vọt lên đứng, tiện tay chém nửa số cành nhỏ cản sau lưng đi. Cự đà đuổi tới nơi, leo lên cây đối diện nhìn sang.



Hai bên gườm gườm nhau mấy phút thời gian, động một chút cũng không có. Đại Hùng nắm chặt Phong Vân Kiếm, mồ hôi rịn ướt trong lòng bàn tay: thắng thua chỉ một keo này, nếu không đành bỏ chạy về Long Khí Môn.



Cự đà cảm thấy có nguy hiểm, không hung hãn tấn công như ban nãy nữa. Đôi mắt ốc nhồi đảo lia lịa quan sát nhưng không phát hiện ra gì lạ xung quanh. Tấn công tiếp hay là không? Cự dà có chút lưỡng lự. Trước nay cuộc sống dã thú đều gắn liền với dự cảm về tự nhiên, và thường là chính xác. Nhưng đây không phải là thời tiết nắng mưa, không phải là đổi mùa, động đất, mà là tình huống kết quả phụ thuộc vào hành động tiếp theo của nó. Với đầu óc của cự đà mà nói, điều này có chút khó xác định.



Đại Hùng đứng trên cành cây đối diện, nhìn cự đà lúc lắc cái đầu xoay người trườn xuống, ý đồ bỏ đi, một tay lập tức chuồi ra một phi đao nữa, vận linh lực phóng vào gáy cự đà. Trên cây khó xoay chuyển hơn dưới mặt đất, cự đà dù cố lách sang bên nhưng vẫn chậm, phi đao liền chém bay một gai sừng phía sau gáy nó. Linh thú vốn đã hạ hỏa muốn đi, bị chiêu này lửa giận tức thì bùng phát. Cự đà leo ngược trở lên, miệng rộng há to, lưỡi dài mấy mét đang cuộn tròn bung thẳng về phía Đại Hùng.



Đại Hùng chờ mãi giây phút này, cơ thể nhảy lên cao một chút, vừa lúc lưỡi cự đà bị cành nhỏ cản chậm lại, phóng tới sau, thò ra dưới chân hắn một khúc. Phong Vân Kiếm như chớp cắm xuyên qua, ghim chặt vào nó cành cổ thụ to lớn.



Phong Vân Kiếm sắc bén như nước, đẳng cấp cao hơn cự đà hai bậc, nếu chém trực tiếp, có thể mở vài vết thương sâu trên cơ thể linh thú. Cự đà phóng lưỡi ra, thông thường rụt lại cũng cực nhanh. Có điều do cành nhỏ cản lại, nó cũng không cấp tốc rụt lại ngay như bình thường mà cố chờ khi lưỡi phá xong cành nhỏ, bắt được Đại Hùng đã. Nay bị kiếm sắc đâm qua, một tia đau đớn bắn vào não khiến cho điều khiển tức thời của nó bị dừng lại, cũng là tránh thoát cho nó một kiếp bị chẻ đôi lưỡi như lưỡi rắn.



Hoàn cảnh cự đà hiện nay rất buồn cười: toàn thân nó bám trên một thân cổ thụ, cổ ngửa lên vuông góc, lưỡi dài hơn cơ thể nằm thẳng tắp, ghim cứng trên cành của cây đối diện. Nó không dám nhúc nhích mảy may dù rất đau. Một vết thương lớn trên lưỡi có thể khiến nó mất máu mà chết... nếu như nó không chết vì đau trước.



Đại Hùng thở phào một hơi, vung tay ném ba viên Khống Thú Đan vào miệng Quỷ Diện Kỳ Đà. Khống Thú Đan có phần lớn thành phần là Khống Thú Thảo, khả năng khống chế tinh thần của dã thú cực kỳ lớn, gần giống như chất ma túy đối với con người.



Chờ đến khi hai mắt cự đà lộ vẻ lờ mờ, Đại Hùng liền thi triển Thuần Thú Luyện Pháp: Khốn Thần. Một đám văn tự kỳ bí theo đầu ngón tay tụ linh lực của Đại Hùng dần phóng to ra, đan xen xoay tròn, giống như những sợi xích bốc lên từ đầu ngón tay.



“Đi!” – Đại Hùng vung tay, đám xích văn tự nối dài bay ra, đâm thẳng vào trong não bộ của cự đà. Bên trong não hải Quỷ Diện Kỳ Đà bây giờ là một mảng hỗn loạn, dưới tác dụng của Khống Thú Thảo, linh trí thần thức của nó bị khói trắng bao phủ, trong khói trắng bốc lên đủ loại ảo giác. Xích văn tự lượn lờ trong khói trắng, âm tự chuyển hóa thành âm thanh, lan tỏa khắp nơi. Làn khói trắng trầm trầm rung động, lát sau một đầu xích khác đột nhiên xuất hiện, vươn ra bắt nối với những dòng xích văn tự. Phía đuôi sợi xích đó, một ảo ảnh tinh thần hình cự đà thu nhỏ dáng vẻ uể oải bị trói chặt. Dược tính của Khống Thú Thảo dưới kích thích của Thuần Thú Luyện Pháp đã thành công khống chế tinh thần linh thú.



Bên ngoài, tâm thần Đại Hùng xuất hiện một tia liền lạc với tinh thần linh thú, hai tay hắn đổi pháp chú liên tục, chú ngữ rì rầm tuôn ra liên tu bất tận.




Bình thường nếu bắt dã thú làm bảo thú, chỉ cần đến bước này xem như đã thành công, có thể dẫn linh thú về lồng nhốt từ từ thuần hóa tiếp. Nhưng chủ ý của Đại Hùng là bắt Quỷ Diện Kỳ Đà làm bảo thú riêng, hắn không thể không tranh thủ thiết lập quan hệ chủ nhân - kỵ thú ngay lúc cự đà còn đang mê man.



Chích một giọt máu nơi ngón tay, Đại Hùng đem hòa cùng máu của cự đà vẽ một đồ án nhỏ lên đầu linh thú. Đồ án này lặn dần vào trong não linh thú, bay tới ảo ảnh tinh thần đang bị trói buộc, hằn lên đó như vệt sẹo bẩm sinh. Đến lúc này Đại Hùng mới thực sự buông lỏng, hắn móc túi ra mấy viên Bồi Thú Đan thả vào miệng cự đà, rồi nhảy về nơi đầu lưỡi nó rút ra Phong Vân Kiếm.



Quỷ Diện Kỳ Đà từ trong mơ hồ vẫn chưa tỉnh, phản ứng rút lưỡi lại vẫn chưa có. Đại Hùng lấy ra mốt số dược phẩm trị thương cầm máu cho bảo thú, rải lên vết thủng trên lưỡi cự đà. Linh đan không hổ tác dụng nhanh hơn phàm dược, chỉ trong vài phút, máu trên đầu lưỡi cự đà đã ngừng chảy, máu huyết cùng dược phẩm tạo thành một màng dịch bao kín lấy miệng vết thương.



Đại Hùng giải bớt pháp chú trói buộc tinh thần cự đà ra, xích văn tự rút lui dần khỏi não bộ linh thú. Cự đà từ trong mê man từng bước tỉnh táo lại, nó ngẩn ngơ nhìn xung quanh một vòng.



Đại Hùng niệm một đoạn chú ngữ điều khiển cự đà bò xuống khỏi thân cây. Cảm giác bị thao túng còn chưa quen, mặc dù bị thần thức thúc giục nhưng cự đà vẫn lúc lắc đầu, ý đồ kháng cự lại tia ý niệm không do mình sinh ra kia.



Đại Hùng hừ một tiếng nhẹ, chú ngữ nhanh và to hơn một chút. Giữa não bộ của cự đà, đồ án trên khối ảo ảnh tinh thần tỏa ra khói nhẹ, giống như bốc cháy. Cự đà cảm thấy trong não mình nhói lên một cú mạnh, xém chút buông chân rơi thẳng xuống đất. Đến khi cự đà lơi lỏng ý chí kháng cự, cảm giác đốt nóng não bộ kia cũng theo đó giảm xuống hẳn.



Cự đà vẫn chưa chịu thua, nó nằm im một lát hồi sức rồi thử kháng lại ý niệm sai bảo kia lần nữa, cảm giác bị đốt não ngay lập tức lại bùng lên dữ dội. Cự đà hoảng hốt thoái lui, nhưng lần này cảm giác đốt nóng không giảm được bao nhiêu. Cuối cùng nó chịu không nổi, quyết định bò xuống đất theo tia ý niệm chỉ dẫn, kỳ lạ thay, cảm giác đốt nóng liền biến mất như thể chưa từng có.



Đại Hùng nhìn cự đà ngoan ngoãn nằm im dưới gốc cây, hắn mừng rỡ nhảy lên lưng cự đà ngồi vững, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu linh thú trước đó vẫn còn là kẻ thù. Cảm giác ngồi trên lớp vẩy linh thú có vẻ không được tốt lắm, Đại Hùng nghĩ bụng phải làm cho nó một cái yên sớm mới được.



Đại Hùng ra lệnh cho cự đà hướng thắng đến bản môn mà tiến. Cự đà không hổ là vua địa hình, mặc kệ đá lớn, đá nhỏ, sườn dốc, lùm cây, nó vẫn nhanh nhẹn vượt qua. Trên đường gặp vài con suối chắn ngang, nó cũng dứt khoát chở Đại Hùng bơi thẳng một lèo. Tuy lúc mới bắt được, Đại Hùng vẫn không ưng ý về ngoại hình nó lắm, nhưng lúc này, hắn không nhịn được phải gật gù hài lòng mấy phần. Loại bảo thú vừa công vừa thủ, vừa đa năng khi di chuyển như vậy không phải dễ gì có được. Huống chi, lại còn là bảo thú của một tân đệ tử. Đại Hùng tưởng tượng đến con mắt trố ra của hai đồng môn cùng đợt, không khỏi cười to ba tiếng.



-------------------------------------------------



(1) Cự đà: lai giữa kỳ đà và kỳ nhông.