Dưới ánh nắng sớm, ngoài Kinh Nhất ra thì còn có nhiều ông cụ quân nhân đã về hưu cũng đang đi dạo ven sông, sau khi họ thấy Kinh Nhất thì sẽ không hẹn mà cùng mỉm cười chào hỏi, có người còn tám nhảm với Kinh Nhất mấy câu.
Ánh mắt và lời nói của họ tràn ngập kính trọng.
Một mặt, Kinh Nhất từng là niềm tự hào của Liên minh võ sĩ, uy chấn giới võ thuật toàn cầu, từng lập được vô vàn công lao hiển hách cho Liên minh võ sĩ.
Một mặt khác, Kinh Nhất gặp phải tai họa lớn nhất cuộc đời, bị người mạnh của Bảng Thần vây công đến tàn phế, sau một thời gian suy sụp ngắn ngủi thì lại vực dậy tinh thần, không những vẫn đảm nhận chức sĩ quan huấn luyện trong Liên minh võ sĩ, truyền dạy kinh nghiệm tập võ và tác chiến của mình, mà về mặt sinh hoạt cũng không yêu cầu hay gây ra khó khăn gì với Liên minh võ sĩ.
Ngược lại, anh ấy đã từ chối cảnh vệ sinh hoạt mà Liên minh võ sĩ sắp xếp cho anh ấy, mọi sinh hoạt đều dựa vào bản thân!
Anh ấy không có con cái, cũng không có người thân.
Một người tàn phế không có người thân hơn nữa không thể đứng dậy, sống một mình bao nhiêu năm như vậy, cần trái tim kiên cường và ý chí thế nào?
Không ai biết, nhưng mọi người đều vô cùng khâm phục anh.
Một tiếng sau, Kinh Nhất một mình điều khiển xe lăn, men theo đường nhựa quay lại chỗ ở, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe con cờ đỏ đeo biển quân đội đỗ ở cửa căn nhà nhỏ.
“Sư huynh!”.
Trong xe, Trần Phong thấy cảnh Kinh Nhất tự đẩy xe lăn về căn nhà nhỏ, trong lòng hơi run rẩy, sau đó vội vàng xuống xe đón.
“Tiểu Phong, em đến rồi”.
Kinh Nhất dừng xe lăn, mỉm cười nhìn Trần Phong, trong ánh mắt tràn ngập tự hào và vui mừng.
Mặc dù quan hệ của anh ấy và Trần Phong chỉ là sư huynh đệ, nhưng xét về mặt nào đó thì Trần Phong lại có thể tính là người thân duy nhất trên đời này của anh ấy, bởi vì năm đó sau khi Tiêu Quốc Trung nhận Trần Phong làm đệ tử cuối cùng thì không dạy dỗ Trần Phong quá nhiều, mà giao Trần Phong cho anh ấy, cho nên anh ấy vừa là sư huynh của Trần Phong, cũng vừa là nửa sư phụ của Trần Phong.
Giờ đây thấy Trần Phong chém giết truyền nhân nhà họ Cảnh, anh đương nhiên là cảm thấy tự hào vì Trần Phong.
Không có câu trả lời.
Trần Phong đứng ở chỗ cũ, nhìn Kinh Nhất ở phía trước, mũi hơi cay cay.
Dưới ánh bình minh, Kinh Nhất năm ấy nổi tiếng khắp giới võ thuật các nước đã không còn phong thái ngày xưa, anh ấy lúc này giống như một ông lão đến tuổi xế chiều trước, tóc đã bạc rồi, trên mặt phủ đầy nếp nhăn, cả người từ trên xuống dưới ngập tràn hơi thở già nua.
“Sư huynh, có cần tìm người đến bầu bạn với anh không?”, Trần Phong đỏ mắt, khẽ khàng hỏi.
“Không cần, một mình anh ổn lắm”.
Kinh Nhất lắc đầu, từ chối ý tốt của Trần Phong, anh ấy đã sống một mình nhiều năm như vậy, đã quen từ lâu rồi.
“Nhưng mà, giờ tuổi anh lớn rồi, nếu một mình thì sinh hoạt ít nhiều gì cũng hơi bất tiện”, Trần Phong do dự một lát rồi nói, năm tháng vô tình đã để lại dấu ấn rõ nét trên người Kinh Nhất, Kinh Nhất mà anh gặp ba năm trước lúc anh rời khỏi Yên Kinh không phải dáng vẻ như hiện giờ.
Nhưng ba năm sau, Kinh Nhất lại trở thành một ông lão tuổi xế chiều…
“Không sao, em đừng lo cho anh, đi, chúng ta vào trong nói chuyện”, Kinh Nhất xua tay.
Trần Phong nghe vậy thì không nói nhiều nữa, mà đi thẳng đến phía sau Kinh Nhất, đẩy Kinh Nhất vào sân căn nhà nhỏ hai tầng.
Bởi vì, anh rất rõ ràng, Kinh Nhất từng là thiên tài của Liên minh võ sĩ, có niềm kiêu hãnh của riêng mình, dù giờ đã thành người tàn phế, cũng không muốn niềm kiêu hãnh cuối cùng trong mình bị khinh nhờn.
Trần Phong đẩy Kinh Nhất đến cạnh bàn đá của khoảnh sân nhỏ, sau đó vào phòng, rót cốc nước cho Kinh Nhất.
“Tiểu Phong, nếu em đã về Yên Kinh lúc này, lại còn đến thăm anh, chắc là muốn tham gia Đại hội võ thuật toàn cầu đúng không?”, Kinh Nhất uống miếng nước, sau đó đặt cốc nước lên bàn đá, hỏi Trần Phong.
“Dạ”, Trần Phong gật đầu, giọng điệu kiên định: “Em muốn thông qua Đại hội võ thuật toàn cầu lần này thu chút lãi của những kẻ thù đã vây công anh năm đó. Đệ tử của bọn họ chắc chắn sẽ có người tham gia thi đấu!”.
“Tiểu Phong, anh biết, em là một người trọng tình trọng nghĩa, em rất muốn trả thù cho anh, việc này khiến anh rất vui”, Kinh Nhất nghe vậy thì thở dài nói: “Nhưng mà, anh hi vọng em nhớ kĩ, trả thù cho anh không phải việc quan trọng nhất, quan trọng là em phải trở nên mạnh hơn, hơn nữa phải sống sót. Em bây giờ, tình hình còn khó khăn hơn anh năm đó, nếu em không có thực lực lớn mạnh làm hậu thuẫn, thì rất có thể em sẽ bước vào vết xe đổ của anh. Đây là việc cả đời này anh không muốn thấy nhất!”, nói đến cuối, giọng Kinh Nhất trở nên nghiêm túc, đồng thời cũng có mấy phần lo lắng.
Như anh ấy nói, giờ kẻ địch của Trần Phong rất nhiều, trong đó có nhiều thế lực mạnh như giới võ thuật nước R, nếu không có thực lực hùng mạnh thì có lẽ sẽ gặp nạn ở nước ngoài.
“Yên tâm đi, sư huynh, em sẽ quý trọng sinh mạng mình, tiếp tục sống thật tốt, tranh thủ thời gian trở nên mạnh hơn, sau đó tính sổ với từng kẻ thù tấn công anh năm đó!”.
Trần Phong trịnh trọng gật đầu, sau đó đổi chủ đề, nói mục đích chuyến đi lần này: “Đúng rồi, sư huynh, theo hội trưởng Quản Nam Thiên nói, truyền nhân Phật Tông Tây Vực, truyền nhân Đao Vương, truyền nhân nhà họ Cơ và truyền nhân của Thiên Sơn Kiếm Phái đều có khả năng sẽ tranh tư cách tham gia Đại hội võ thuật toàn cầu. Ngày xưa anh từng giao thủ với người của bốn thế lực này, chắc là có hiểu biết với đặc điểm võ công của họ, có thể nói với em không”.
“Phật Tông Tây Vực là một nhánh của Phật Môn cổ đại, giờ chủ yếu tập trung ở những nơi như Nam Tạng, võ công họ học lấy Đạt Ma Quyền làm chính, đặc điểm là cơ bắp mạnh mẽ, quyền pháp cứng rắn, quan trọng là ở một chữ mạnh”.
“Cái gọi là Đao Vương thực ra là hậu nhân của nhà họ Vương, thế gia võ học. Nhà họ Vương năm ấy uy chấn giới võ thuật Hoa Hạ bằng đao pháp, sau đó suy tàn, thành viên gia tộc ít ỏi, đến nay gần như là tuyệt hậu rồi, nhưng đao pháp của nhà họ Vương đã được kế thừa và phát huy hoàn hảo, đao pháp nổi tiếng về sự bá đạo, uy mãnh, từng có lời đồn, đao khách của nhà họ Vương một khi rút đao thì không chết không thôi. Đao pháp của nhà họ Vương sát khí quá nặng, quan trọng là ở một chữ sát”.
“Thiên Sơn Kiếm Phái từng là một trong những môn phái lớn mạnh nhất giới võ thuật Hoa Hạ, nổi tiếng bởi kiếm pháp, kiếm pháp của môn phái này kì lạ đa dạng, quan trọng là ở một chữ lạ”.
“Nhà họ Cơ giống với nhà họ Cảnh, danh tiếng lẫy lừng trong giới võ thuật Hoa Hạ. Võ công trong thiên hạ, chỉ có nhanh là không phá được, võ học nhà họ Cơ đã thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn câu nói này, quan trọng là ở một chữ nhanh”.
“Mạnh, sát, lạ, nhanh, bốn chữ này cơ bản đã đại diện cho đặc điểm võ học của Phật Tông Tây Vực, Đao Vương, Thiên Sơn Kiếm Phái và nhà họ Cơ”, Kinh Nhất nhớ lại trận đấu võ năm ấy, kết hợp với tin tức có liên quan tới bốn thế lực này, cho Trần Phong đáp án, sau đó dự đoán: “Thực lực của truyền nhân bốn thế lực này chắc sẽ không yếu hơn truyền nhân nhà họ Cảnh. Nếu bọn họ muốn tranh tư cách tham gia Đại hội võ thuật toàn cầu duy nhất kia như em nói, vậy thì em không được lơ là đâu!”.
“Sư huynh yên tâm, em sẽ không phạm sai lầm khinh địch”, Trần Phong gật đầu, sau đó nhìn mặt trời từ từ lên cao từ hướng Đông, ra chiều suy nghĩ nói: “Nếu bọn họ muốn tranh suất tham gia thi đấu kia, thì phải xuất thế rồi, em đợi bọn họ đến chiến đấu!”.