Nguyên nhân trong đó mọi người đã không dám nghĩ nữa.
Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy sở dĩ nhận thua quyết đoán như vậy, e rằng chỉ có một nguyên nhân.
Đó chính là Trần Phong khiến họ không thấy chút hi vọng thắng lợi nào!
Chắc chắn thua cuộc!
Hơn nữa còn sẽ tổn thất hai thiên tài!
Trên võ đài, Trần Phong cũng hơi kinh ngạc.
Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy thế mà nhận thua trước?
Phải nói là việc này nằm ngoài dự đoán của Trần Phong.
Nhưng nghĩ lại thì nhận thua cũng bình thường.
E là Miyamoto Hanzo đã nhìn ra được cảnh giới của anh là Hóa Kình rồi, giữa Ám Kình và Hóa Kình căn bản không có gì để đấu hết.
Nếu cứ muốn đấu thì chẳng qua chỉ là tặng không tính mạng của hai thiên tài nước R mà thôi.
Trận đấu cược kết thúc với hình thức kịch tính này là điều mà mọi người có mặt không ai ngờ được.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ được hơn nữa là Hiệp hội thương nhân Trung Hải thế mà lại có một con ngựa ô như Trần Phong.
Hoàn toàn dựa vào sức một mình mình xoay chuyển tình thế.
Trước khi Trần Phong ra trận, không ai cảm thấy Hiệp hội thương nhân Trung Hải sẽ thắng.
Nhưng sau khi Trần Phong ra trận hai lần thì lại khiến cho Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy nhận thua luôn, không cả dám tiếp tục đấu.
Yêu nghiệt!
Yêu nghiệt thực sự!
“Trần Phong này rốt cuộc là đệ tử của môn phái nào? Tại sao trước đây chưa từng nghe tên cậu ta?”.
Trần Phong còn chưa xuống võ đài thì bên dưới đã bắt đầu bàn tán.
“Không rõ, nghe nói là võ sĩ tự tu luyện”.
“Võ sĩ tự tu luyện? Lời này mà anh cũng tin? Võ sĩ tự tu luyện bình thường làm sao mạnh vậy được, đến cả thiên tài của Kiếm Tông cũng bị lấn át”.
“Nếu cậu ta thực sự là võ sĩ tự tu luyện, thế chẳng phải nói mấy môn phái lớn như Kiếm Tông và Long Hổ Sơn những năm qua đều bồi dưỡng một đám vô dụng sao?”.
“…”.
Mọi người cạn lời, thực lực Trần Phong thể hiện ra mạnh hơn hẳn Trương Thiên Dụ và Vương Càn, điểm này những người có mắt đều thấy được.
Nói Trần Phong là võ sĩ tự tu luyện, họ cũng không tin.
Sau khi thở ra một hơi dài, Trần Phong xuống võ đài.
Anh về lại trận doanh của Hiệp hội thương nhân Trung Hải.
“Anh rất mạnh”.
Vương Càn đứng dậy khỏi xe lăn, trịnh trọng nói.
“Cảm ơn”, Trần Phong thản nhiên mỉm cười, có thể thấy được, lời này của Vương Càn là xuất phát từ đáy lòng.
“Có cơ hội thì chúng ta so chiêu đi”, trong mắt Vương Càn sục sôi ý chí chiến đấu, mặc dù thực lực hiện tại Trần Phong thể hiện ra đã áp đảo cậu ta, nhưng cậu ta cũng sẽ không tự ti, cho cậu ta chút thời gian, cậu ta chắc chắn sẽ đuổi kịp Trần Phong.
“Được”.
Trần Phong gật đầu, nếu không có gì bất ngờ thì sau hôm nay anh chắc chắn sẽ vang danh trong giới võ thuật Hoa Hạ, lúc đó, sẽ có vô số thiên tài như Vương Càn đến khiêu chiến với anh.
Có người là vì kiểm chứng võ học, cũng có người có lẽ chỉ vì đạp lên anh để thăng tiến.
Nhưng dù là kiểu nào thì anh cũng chấp nhận hết.
Anh cũng cần chiến đấu, để mài giũa, nâng cao bản thân.
Lúc này, Hồ Khải Tinh và Trương Thiên Dụ đi tới.
“Chúc mừng Trần sư huynh”, Hồ Khải Tinh nói với vẻ mặt ngượng ngùng, lúc trước cậu ta xưng hô với Trần Phong thì đều là gọi thẳng tên Trần Phong, nhưng bây giờ lại trở thành Trần sư huynh.
“Chúc mừng Trần sư huynh”, Trương Thiên Dụ cũng chúc mừng một câu, nhưng trong nụ cười của anh ta thì lại tràn ngập chua xót: “Trần sư huynh giấu chúng tôi khổ quá”.
“Bất đắc dĩ thôi, mong Trương Sư huynh lượng thứ”, Trần Phong mỉm cười, lúc trước anh đúng là đã từng nói với Trương Thiên Dụ, cảnh giới của anh là giai đoạn đầu Ám Kình.
Nghe thấy Trần Phong gọi mình Trương sư huynh, Trương Thiên Dụ cười gượng nói:
"Trần sư huynh, đừng trêu Thiên Dụ nữa, trong giới võ thuật, thực lực là trên hết, làm gì có chuyện người mạnh lại gọi người yếu là sư huynh, từ giờ về sau, trong những người đồng trang lứa, tất cả chúng tôi đều coi anh là thủ lĩnh, đều lễ phép gọi anh là Trần sư huynh."
Thực lực hôm nay Trần Phong thể hiện ra phải nói là có một không hai trong những người đồng trang lứa.
Dù là Vương Càn có tên trên bảng Tiềm Long thì cũng kém Trần Phong rất nhiều.
Thực lực này của Trần Phong hoàn toàn xứng với xưng hô sư huynh.
Trần Phong mỉm cười, đang định lên tiếng thì lúc này Miyamoto Hanzo lại dẫn một nhóm người đi tới.
Thấy Miyamoto Hanzo, trên mặt võ sĩ Hiệp hội thương nhân Trung Hải chợt lộ biểu cảm cảnh giác, lão già này sẽ không phải thẹn quá hóa giận nên đến gây sự chứ?
“Cậu là Trần Phong?”, sau khi đi đến trước mặt Trần Phong, Miyamoto Hanzo sầm mặt nói.
“Có việc gì?”, Trần Phong nhếch mày nhìn Miyamoto Hanzo một cái.
“Cậu biết hai người cậu giết có thân phận gì không?”, Miyamoto Hanzo lạnh lùng hỏi.
“Giết cũng giết rồi, tôi còn quan tâm thân phận của họ?”, Trần Phong cười nhạt, thân phận hai người đó anh đương nhiên biết rõ, người đầu tiên là người của Thần Ẩn, người thứ hai thì là môn đồ của Kiếm Thánh.
Thân phận và địa vị của hai người ở nước R tất nhiên đều không thấp, rất có thể là cùng một đẳng cấp với Trương Thiên Dụ, Vương Càn.
Nhưng thế thì sao?
Như anh nói, giết cũng giết rồi, anh còn phải quan tâm thân phận của hai người?
Thấy Trần Phong ung dung thế này, Miyamoto Hanzo ngay lập tức tức đến mức mắt phun lửa: “Hai người họ, một người là đệ tử của tam thủ lĩnh của Thần Ẩn, còn một người là môn đồ của ngài Kiếm Thánh…”.
“Vậy thì sao?”, không đợi Miyamoto Hanzo nói hết, Trần Phong đã hờ hững ngắt lời Miyamoto Hanzo.
“Cậu không sợ tam thủ lĩnh và ngài Kiếm Thánh trả thù sao?”.
Miyamoto Hanzo sắp tức đến nổ phổi rồi, ông ta không ngờ, Trần Phong lại to gan như vậy, người bình thường nghe thấy mình giết đệ tử của hai tông sư không phải là phải sợ đến run rẩy sao? Thế mà Trần Phong lại cứ khiêu khích ông ta.
“Trả thù?”, Trần Phong nhếch mép trêu tức: “Bảo họ đến là được”.
Nếu anh sợ tam thủ lĩnh của Thần Ẩn và Kiếm Thánh báo thù thì anh đã không giết hai người kia rồi.
Hơn nữa, vốn anh đã có thù oán với Thần Ẩn, còn môn đồ của Kiếm Thánh thì lúc trước anh đã giết một người rồi, giết thêm người nữa cũng chẳng có gì khác biệt.
“Giỏi! Giỏi lắm!”.
Miyamoto Hanzo tức đến mức nghiến chặt răng, ông ta coi như đã nhìn ra, Trần Phong căn bản không phải là người sợ chết.
Dù ông ta lôi hai tông sư võ thuật của nước R ra cũng không dọa được Trần Phong.
Sau khi bỏ lại một câu ghê gớm, Miyamoto Hanzo xoay người bỏ đi, ông ta vốn định mượn uy danh của Kiếm Thánh và Thần Ẩn để dập tắt sự kiêu ngạo của Trần Phong, nhưng không ngờ, lại bị Trần Phong làm cho bẽ mặt.
“Lời lão thất phu Miyamoto này vừa nãy nói quá nửa là lừa anh, tam thủ lĩnh của Thần Ẩn và Kiếm Thánh sẽ không đến kiếm chuyện với anh vì một đệ tử”.
Sau khi Miyamoto Hanzo đi, Vương Càn hờ hững nói.
“Tôi biết”, Trần Phong mỉm cười, thực lực của Kiếm Thánh không phải nói nhiều, chắc chắn là nhân vật cấp tông sư, dù nhìn cả thế giới thì ông ta đứng ở tốp đầu.
Còn tam thủ lĩnh của Thần Ẩn, dù không phải tông sư thì e là cũng gần thế.
Hai nhân vật như vậy thân phận và địa vị cao quý thế nào người thường khó mà tưởng tượng được.
Nói họ sẽ vào Hoa Hạ giết người, Trần Phong cũng không tin.
Hơn nữa, chín tông sư của Hoa Hạ cũng không phải đơn giản, dù tông sư võ thuật cấp thế giới như Kiếm Thánh vào Hoa Hạ cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc ngã xuống.