"Căn biệt thự này... thực ra không tốn bao nhiêu tiền." Trần Phong ngập ngừng nói.
"Không tốn bao nhiêu tiền?" Hạ Mộng Dao nghi ngờ, theo tính toán của cô ấy, giá của căn biệt thự này, ít nhất cũng phải ba trăm triệu trở lên, chẳng lẽ trong mắt Trần Phong ba trăm triệu không phải là tiền?
Nghĩ một lúc, Trần Phong vẫn quyết định nói thật: "Tốn năm mươi triệu."
"Năm mươi triệu?" Hạ Mộng Dao không nén nổi bật thốt lên kinh ngạc, năm mươi triệu, có khác gì tặng không đâu?
"Ý anh là anh biết Thẩm Hồng Xương?" Hạ Mộng Dao phản ứng rất nhanh, cô ấy đương nhiên từng nghe nói đến Thẩm Hồng Xương, người giàu nhất Thương Châu, hơn nữa khu biệt thự núi Ngọc Tuyền cô đang đứng cũng là ông ta xây, dự án khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền cô ấy tham gia, Thẩm Hồng Xương cũng đầu tư.
Có thể nói, ở Thương Châu, bạn có thể không biết người đứng đầu thành phố là ai, nhưng bạn không thể không biết Thẩm Hồng Xương là ai.
Nếu Trần Phong quen Thẩm Hồng Xương vậy thân phận của Trần Phong...
Nhà họ Trần!
Trong đầu Hạ Mộng Dao đột nhiên lóe lên một cái.
Trần Phong có liên quan tới nhà họ Trần!
Gần như ngay lập tức, gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao trở nên trắng bệch.
Thấy biểu cảm của Hạ Mộng Dao, Trần Phong không nhịn được thở dài, mặc dù ngày này sớm muộn gì cũng đến, nhưng lúc nó đến thật thì anh lại không biết nên ứng phó thế nào.
Một lúc lâu sau, vẫn là Trần Phong lên tiếng trước: "Anh đúng là người nhà họ Trần."
"Ừm." Hạ Mộng Dao khẽ khàng gật đầu.
"Khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền, cũng là anh đầu tư chính." Trần Phong biết rõ, sau khi Hạ Mộng Dao biết anh là người nhà họ Trần, có rất nhiều việc không thể giấu được nữa.
"Ừm." Hạ Mộng Dao tiếp tục gật đầu. Thực ra không cần Trần Phong nói, cô đã hiểu rồi.
Rất nhiều việc lúc mới đầu cô không hiểu, giờ khắc này, cô đều hiểu cả rồi.
Lâm Tông Vĩ căn bản không phải bạn học của Trần Phong, mà là cấp dưới của Trần Phong. Cô ấy có thể trở thành người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền, cũng chẳng có liên quan gì với nhà họ Hạ, toàn bộ đều là việc chỉ bằng một câu nói của Trần Phong.
Còn cả chiếc xe Koenigsegg, lúc đó Trần Phong đến đón cô, cô còn tưởng xe là do Trần Phong thuê, giờ nghĩ lại, là cô trẻ con quá.
Còn cả lúc ở Kim Lăng, Kiều Tiêu Nguyệt và bọn người Dương Thái, thái độ đều rất lễ phép với Trần Phong...
Mọi thứ, hôm nay đều có thể giải thích được rồi.
Cô nên hiểu ra sớm mới phải.
"Xin lỗi." Trần Phong hít sâu một hơi rồi nói. Anh vẫn chưa thể nói cho Hạ Mộng Dao biết nhiều việc hơn nữa.
Việc anh là con riêng của nhà họ Trần, và mối quan hệ nhạy cảm giữa anh và nhà họ Trần hiện giờ, những việc này anh đều không thể nói với Hạ Mộng Dao.
Vì những tin tức này với Hạ Mộng Dao mà nói quá nặng nề.
Một mình anh gánh là đủ rồi, không cần phải kéo Hạ Mộng Dao vào.
Hạ Mộng Dao lắc đầu nói: "Không cần xin lỗi em, anh không làm gì có lỗi với em hết."
Trần Phong đúng là không làm gì có lỗi với cô cả, chỉ có điều, cô không thể chấp nhận sự thật Trần Phong là người nhà họ Trần.
Cô không biết Trần Phong có nỗi khổ gì.
Nhưng Trần Phong giấu cô ba năm.
Ba năm qua, mọi người dè bỉu, mỉa mai cô, đều vì người đàn ông của Hạ Mộng Dao cô là một kẻ vô dụng, là một kẻ không thể tiến lên nổi.
Nhưng hôm nay, người đàn ông này lại chính miệng nói với cô.
Anh là người nhà họ Trần ở Yên Kinh.
Là một trong số ít nhà siêu giàu của Hoa Hạ, người nhà họ Trần ở Yên Kinh!
Vậy ba năm anh ở nhà họ Hạ tính là gì? Diễn kịch sao? Hay là trải nghiệm cuộc sống? Hạ Mộng Dao không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
"Chúng ta... tách ra một thời gian đi." Hạ Mộng Dao bình tĩnh nói.
"Được." Trần Phong hít sâu một hơi rồi nói. Anh biết, việc này mang đến một cú sốc mạnh cho Hạ Mộng Dao, Hạ Mộng Dao đúng là cần thời gian để bình tĩnh lại, để suy nghĩ về quan hệ giữa họ.
"Thời gian này, em ở đây đi, có việc gì thì gọi điện cho anh." Trần Phong thở dài, sau đó đứng dậy.
Sau khi đi đến cửa, Trần Phong dừng bước, nói: "Mộng Dao, đợi khi nào thời cơ thích hợp anh sẽ giải thích rõ ràng mọi thứ với em."
"Ngày đó không xa lắm đâu!"
"Ừm." Hạ Mộng Dao khẽ gật đầu.
Sau khi Trần Phong rời đi, Hạ Mộng Dao mới nhận ra không biết từ bao giờ trên mặt mình đã toàn là nước mắt.
Cô vốn là một người rất kiêu căng, nhưng vì Trần Phong, cô bằng lòng bỏ đi sự cái tính ngạo mạn kia của mình.
Trong ba năm qua, cô có rất nhiều cơ hội có thể rời khỏi Trần Phong, tìm một người đàn ông điều kiện tốt hơn Trần Phong lúc ấy cả trăm, nghìn lần.
Nhưng cô không làm vậy.
Dù người khác nói Trần Phong vô dụng, hèn nhát thế nào cô cũng tin rằng Trần Phong là người đàn ông ưu tú nhất trên đời.
Sự thực chứng minh cô cược đúng rồi.
Trần Phong không phải là kẻ hèn nhát, vô dụng.
Nhưng cô cũng cược sai rồi.
Người đàn ông cô nhất mực tin tưởng suốt ba năm, từ lúc bắt đầu đã giấu giếm thân phận của mình.
Đây mới là khúc mắc trong lòng cô.
Nếu cô không gỡ bỏ được khúc mắc này, cũng có nghĩa là, duyên phận của cô và Trần Phong đã cạn rồi.
Sau khi ra khỏi biệt thự, tâm trạng Trần Phong hơi nặng nề.
Đây là lần đầu tiên quan hệ giữa anh và Hạ Mộng Dao xuất hiện rạn nứt trong ba năm qua.
Nhà họ Trần!
Ánh mắt Trần Phong lạnh lùng, đều tại nhà họ Trần!