Anh luôn tưởng Hạ Mộng Dao sức khỏe yếu, thể hàn, thường xuyên bị cảm, là di chứng để lại từ nhỏ, nhưng giờ xem ra không phải thế!
Mà là bệnh căn do bị Đỗ Tử Duyệt kia ném vào hồ Kim Ba trong mùa đông lạnh lẽo để lại.
Trần Phong siết chặt nắm đấm, trong mắt có lửa giận đang phun trào, anh không thể tưởng tượng nổi Hạ Mộng Dao yếu ớt, suy nhược lúc giãy giũa trong nước hồ lạnh lẽo thấu xương tuyệt vọng đến mức nào, người phụ nữ ác độc đó, năm ấy lúc ném người ta vào hồ căn bản là muốn giết người!
Lúc trước anh không hiểu tại sao kết hôn ba năm, Hạ Mộng Dao vẫn luôn rất ít nhắc đến chuyện hồi cô ấy học đại học, giờ xem ra, không phải Hạ Mộng Dao không muốn mà là không dám.
Vì cuộc sống đại học của cô ấy có đoạn kí ức đau khổ không dám nhớ lại.
Đỗ... Tử... Duyệt!
Giỏi lắm!
Trần Phong nghiến răng kèn kẹt, điều khiến anh phẫn nộ hơn là con mụ đê tiện này làm việc ác độc như vậy với Hạ Mộng Dao mà Hạ Mộng Dao vẫn không muốn trả thù cô ta, thế mà con mụ đê tiện này lại vẫn chưa định bỏ qua cho Hạ Mộng Dao!
Hơn nữa giờ tốt nghiệp đại học đã được ba năm, nghĩ cũng biết, lòng thù hận của con mụ đê tiện này ghê gớm thế nào!
Trần Phong chưa bao giờ hận một người phụ nữ nào thế, hơn nữa còn là một người anh chưa từng gặp mặt!
"Đồ nhà quê, chị Duyệt của bọn tôi giờ đã ở Quốc tế Cửu Long, anh dám qua đó không?" Thấy Trần Phong rõ ràng đã bị chọc giận, Lý Tuyết càng thêm đắc ý, bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa khiêu khích Trần Phong.
"Trần Phong, đừng đi..." Hạ Mộng Dao khẽ mở miệng, cầu xin, nhiều năm như vậy rồi, cô ấy vẫn luôn không nhắc đến việc về Đỗ Tử Duyệt, chính là vì cô ấy biết rõ nhà họ Đỗ có nghĩa là gì, dù mười nhà họ Hạ cộng lại cũng không bằng nửa ngón tay của nhà họ Đỗ.
Trần Phong đã hi sinh cho cô quá nhiều rồi, cô không muốn Trần Phong lại vì cô mà chọc vào quái vật khổng lồ như nhà họ Đỗ.
"Hạ Mộng Dao, cậu sợ cái gì? Chồng cậu muốn chị Duyệt trả lại gấp trăm lần nỗi tủi nhục mà cậu phải chịu năm đó mà, cậu phải vui mới đúng chứ." Lý Tuyết mỉa mai với giọng điệu quái gở.
"Việc năm đó, cô có tham gia không?" Trần Phong quay ngoắt đầu lại, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống người Lý Tuyết.
Lý Tuyết rùng mình trong vô thức, vội vàng thanh minh: "Tôi... tôi không có, Trần Phong, tôi nói cho anh biết, những việc này đều là chị Duyệt làm, nếu anh là đàn ông thì đi tìm chị Duyệt, bắt nạt tôi thì có gì giỏi chứ."
"Chị Duyệt chó má mà cô nói, tôi sẽ đi tìm cô ta, nhưng nếu để tôi biết, việc năm đó có liên quan tới cô, tôi chắc chắn sẽ không tha cho cô!" Trần Phong lạnh giọng nói, nếu món nợ cũ hôm nay đã bị Lý Tuyết lật lại, thì anh phải tính sổ hết một lượt, ba năm trước, đám người bắt nạt Hạ Mộng Dao, anh sẽ không bỏ qua cho bất kì ai!
Lý Tuyết khinh thường bĩu môi, còn gây sự với mình? Anh qua được cửa ải chị Duyệt đi đã nhé.
Thấy Trần Phong cố chấp muốn đi Quốc tế Cửu Long, Từ Đông Lương đột nhiên vui như mở cờ trong bụng, lúc trước anh ta lo không có cách nào hoàn thành nhiệm của Đỗ Tử Duyệt giao, kết quả là Trần Phong hay lắm, thế mà dám chủ động đến Quốc tế Cửu Long nộp mạng.
Từ Đông Lương cười khẩy trong bụng, anh ta rất rõ lòng dạ Đỗ Tử Duyệt độc ác thế nào, hồi đại học chính là một cô bé coi trời bằng vung, thường xuyên không vừa ý cái là hủy luôn mặt của nữ sinh khác, vậy mà cô ta lại được mọi người nhà họ Đỗ yêu quý, dù có gây chuyện lớn thế nào thì nhà họ Đỗ cũng sẽ bảo vệ cô ta.
Lần này, Hạ Mộng Dao qua đó, e là không chết thì cũng bị lột da.
"Còn ai muốn đi Quốc tế Cửu Long không?" Từ Đông Lương lại cười mỉm chi nhìn các bạn học xung quanh.
Mọi người hơi động lòng, nhưng vừa nghĩ đến giá cả ở Quốc tế Cửu Long là lại bất giác rụt cổ.
Từ Đông Lương lắc đầu, sâu trong mắt xẹt qua vẻ khinh thường, đúng là đám nhà quê. Nhưng nếu đám người này không đi thì lát nữa sẽ không có ai nhìn Trần Phong bị mất mặt, nghĩ đến đây Từ Đông Lương lại cười nói: "Quên nói với mọi người, nếu mọi người đến Quốc tế Cửu Long, chi tiêu ở Quốc tế Cửu Long sẽ do mình thanh toán, vốn là muốn mời mọi người ăn cơm, nhưng người anh em Trần Phong hiếu khách quá, đã trả tiền cơm, mình cũng không thể không bày tỏ gì, tiền mọi người chơi ở Quốc tế Cửu Long, mình trả hết."
Vừa nghe Từ Đông Lương nói thế, mắt mọi người bỗng sáng rực, có người chịu coi tiền như rác, họ đương nhiên là vui vẻ đi rồi, dù sao đấy cũng là Quốc tế Cửu Long, câu lạc bộ giải trí xa xỉ nhất Kim Lăng.
Đến đó một lần, chụp mấy bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè, có thể chém gió mấy năm liền.
"Anh Lương hào phóng thế, khiến bọn mình đều ngại rồi đấy." Vương Giai Manh hơi thẹn thùng nói, trong lòng cũng càng hài lòng với Từ Đông Lương hơn, đây là ông chủ thực sự, lần này cô ta nhất định phải bám chắc.
"Có gì mà ngại, là bạn học cả, dẫn mọi người đi cho biết sự đời, cũng là việc nên làm." Từ Đông Lương ngoài mặt thì cười tít mắt, nhưng ở chỗ kín đáo thì lại không khách sáo với Vương Giai Manh, bàn tay bóp mạnh cặp mông căng tròn của Vương Giai Manh, gương mặt xinh đẹp của Vương Giai Manh đã đỏ rực, thậm chí chỗ nào đó còn có hiện tượng ẩm ướt.
"Không nói nhiều nữa, chị Duyệt còn đang chờ bọn mình đấy, mọi người mau qua đó thôi." Từ Đông Lương thả bàn tay đang đặt trên cặp mông đẫy đà của Vương Giai Manh xuống, nghiêm mặt nói.
"Ừm, ừm." Mọi người vội vàng gật đầu, sau đó cả hàng người lũ lượt rời khỏi Biệt thự Hoa Kỳ.
"Thanh gia, người bên đó hình như hình như là người xảy ra mâu thuẫn với anh ở Quốc tế Cửu Long lần trước?" Mấy người bọn Trần Phong vừa ra khỏi cửa Biệt thự Hoa Kỳ đã có người nhận ra Trần Phong.
"Xảy ra mâu thuẫn với tôi?" Dương Thanh ngẩn người, sau đó sắc mặt thay đổi hẳn: "Cậu nói là cậu Trần?"
"Cậu Trần?" Đàn em của Dương Thanh rõ ràng không biết chuyện xảy ra sau đó, hơi kinh ngạc tại sao Dương Thanh lại gọi đối phương như thế.
Dương Thanh cũng không giải thích, vội vàng nhìn về phía đàn em đang nhìn, nhưng lại phát hiện, hàng người vừa ra khỏi cửa đã lần lượt lên xe, không thấy bóng dáng Trần Phong.
Dương Thanh có vẻ rất sốt ruột, đàn em kia lại nói: "Thanh gia, cậu Trần mà anh nói hình như vừa ăn cơm ở Biệt thự Hoa Kỳ của chúng ta, anh có thể xem thử camera, xem xem có phải không."
"Đi!" Dương Thanh xua tay, vội vàng đi vào, nếu Trần Phong đến Biệt thự Hoa Kỳ ăn cơm thật, thì là việc lớn vô cùng, dù gì Biệt thự Hoa Kỳ cũng là địa bàn của hắn, hắn không ra mặt tiếp đón, Trần Phong có khi sẽ nghĩ nhiều.
"Thanh gia."
Thấy Dương Thanh, thái độ của Lưu Bác ngay lập tức trở nên vô cùng lễ phép.
"Trong nhóm người ăn cơm vừa đi ra lúc nãy có một người họ Trần?" Dương Thanh vội vàng hỏi.
"Họ Trần?" Lưu Bác sững người, người trâu bò nốc một phát tám chai Mao Đài kia hình như họ Trần.
"Thanh gia, người họ Trần kia có phải đã đắc tội cậu không?" Lưu Bác dè dặt hỏi, sau khi Trần Phong đi, Trịnh Giai mới dám nói với ông ấy, thất lễ như thế là vì trong thẻ Trần Phong có một tỉ, lúc ấy ông ấy kinh ngạc vô cùng, trong thẻ ngân hàng gửi một tỉ, vậy tài sản của người đó chắc chắn phải hơn mười tỉ, thân phận của Trần Phong này chắc chắn không đơn giản! Nên ông ấy mới hỏi rõ ràng, để quyết định trả lời Dương Thanh thế nào.