Sự phẫn nộ xẹt qua mắt Từ Đông Lương, nữ thần anh ta theo đuổi bốn năm mà không theo đuổi được không những gả cho một thằng giao hàng, mà khốn nạn nhất là thằng giao hàng này lại còn không bảo vệ tốt nữ thần, ngược lại còn khiến nữ thần của anh ta đi làm bồ nhí cho người ta!
Cục tức này anh ta nuốt không trôi!
"Aiz, anh Lương, cậu quá hiền lành rồi."
"Đúng thế, năm xưa con khốn Hạ Mộng Dao đó đúng là mắt mù, không gả cho người tài như anh Lương mà lại chạy đi kết hôn với một thằng giao hàng, đúng là não bị cửa kẹp mất mà."
"Chắc chắn bây giờ cô ta hối hận lắm đấy."
Lời mọi người vừa dứt thì một chiếc taxi dừng trước mặt.
Trần Phong và Hạ Mộng Dao bước xuống.
Vẻ mặt mọi người mỗi người mỗi kiểu, thế mà lại gọi taxi tới? Chồng của Hạ Mộng Dao đúng là thằng vô dụng danh bất hư truyền, đến chiếc xe cũng mua không nổi.
Nhìn thấy Hạ Mộng Dao, sâu trong mắt Từ Đông Lương bỗng chốc rực lửa, ba năm không gặp, Hạ Mộng Dao không những không xấu đi mà càng ngày càng xinh đẹp, khí chất trưởng thành hơn, thân hình cũng đẫy đà hơn.
Nhưng lúc nhìn thấy Trần Phong đang nắm tay Hạ Mộng Dao thì mặt Từ Đông Lương sầm lại.
"Mộng Dao, lâu rồi không gặp." Tuy trong lòng khó chịu với Trần Phong nhưng Từ Đông Lương vẫn vừa cười vừa chào hỏi.
"Lâu rồi không gặp." Hạ Mộng Dao cũng đáp lại lịch sự.
"Đây là chồng cậu nhỉ?" Ánh mắt Từ Đông Lương lại chuyển sang Trần Phong, sự lạnh lùng trong ánh mắt thể hiện rất rõ ràng.
"Ừ, anh ấy là Trần Phong." Hạ Mộng Dao cười trả lời.
"Chào anh." Trần Phong cũng cười giơ tay ra nhưng Từ Đông Lương chỉ liếc Trần Phong một cái mà không định bắt tay với anh.
Ra oai với mình à? Trần Phong thích thú mỉm cười, sau đó rụt tay về.
Đôi mày liễu của Hạ Mộng Dao khẽ cau lại, cũng không nói gì, sau đó nhìn về hướng đám người Vương Giai Manh và Lý Tuyết thì thấy ngoài Vương Giai Manh ra, mấy người còn lại đều khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn mình, không hề che giấu sự chán ghét trong ánh mắt.
Hạ Mộng Dao bất giác thấy khó hiểu, sao thế nhỉ?
"Nếu mọi người đã đến đủ rồi vậy thì đi thôi." Từ Đông Lương cười lớn nói.
"Đi thôi, đi thôi."
"Lương tổng, hôm nay cậu phải chuẩn bị mất máu nhiều đấy nhé, dù sao không những mời đám bạn học cũ bọn mình ăn cơm mà còn phải kèm theo một số người ngoài mặt dày mày dạn nào đó nữa."
"Chắc chắn Lương tổng không để ý mấy chuyện vặt đó đâu, nhưng nói thật, da mặt người nào đó đúng là dày hơn cả vách tường, vừa nghe được ăn ở Biệt thự Hoa Kỳ thì kéo cả họ hàng hang hốc đến."
Mấy cô gái châm chọc với giọng kì quái, không cần nói thì Hạ Mộng Dao cũng đoán ra được bọn họ đang mỉa mai mình và Trần Phong. Sao địch ý của bọn họ hôm nay với mình mạnh như vậy?
Từ Đông Lương khoát tay nói: "Không có gì, mọi người hiếm lắm mới tụ tập, nói gì mà mất máu với không mất máu, một bữa ăn chỉ ba, bốn trăm nghìn thôi, mình mời được."
Lời nói này của Từ Đông Lương đầy vẻ khoe mẽ, dường như ba, bốn trăm nghìn tệ chẳng khác gì ba, bốn trăm tệ.
Nói xong thì anh ta còn liếc trộm Trần Phong một cái, dường như muốn nhìn thấy Trần Phong giật mình.
Nhưng Trần Phong lại chẳng có biểu cảm gì, ba, bốn trăm nghìn có lẽ đối với Từ Đông Lương chẳng khác gì với ba, bốn trăm đồng nhưng với mình mà nói thì chẳng khác ba, bốn đồng là bao, dù sao thì cả tỉ bạc còn nằm chình ình trong thẻ mình mà.
"Được rồi, không nói nữa, mọi người mau đi thôi. Mình thấy nhiều bạn lái xe tới, mọi người đi chung, bốn, năm người một xe rồi qua thẳng đó, không cần gọi taxi đâu." Từ Đông Lương cười nói.
"Mộng Dao, cậu ngồi xe mình đi." Nói xong Từ Đông Lương lại cười nhìn Hạ Mộng Dao.
Hạ Mộng Dao lắc đầu nói: "Không cần, mình với chồng gọi xe qua đó."
Từ Đông Lương nhíu mày, khá là không vui, mình đã nói vậy rồi mà Hạ Mộng Dao cũng chẳng nể mặt.
Lý Tuyết cũng đã nhìn ra sắc mặt của Từ Đông Lương bất thường nên vội vàng đứng ra giảng đạo: "Mộng Dao, tối khó bắt xe lắm, hơn nữa cậu không đi cùng với bọn mình, nếu bọn mình tới trước mà các cậu còn chưa tới, lẽ nào bắt bọn mình phải đứng đợi cậu à?"
"Đúng thế Mộng Dao, cậu ngồi xe anh Lương đi, xe anh lương là Land Rover đấy. Chắc chắn trước giờ cậu chưa bao giờ ngồi được xế xịn, hôm nay tranh thủ cảm nhận đi."
Vài cô gái quan hệ tốt với Từ Đông Lương lần lượt đứng ra nói, đương nhiên bọn họ có thể nhìn ra Từ Đông Lương vẫn còn cảm tình với Hạ Mộng Dao. Lúc này đứng ra nói giúp Từ Đông Lương thì chắc chắn sau này Từ Đông Lương sẽ quan tâm bọn họ hơn.
Hạ Mộng Dao há miệng nhưng không biết phải nói gì. Mấy ngày nay tài xế của Kiều Tiêu Nguyệt luôn đưa đón cô bằng chiếc Rolls Royce biển bốn số tám, một chiếc Land Rover đã là gì?
"Được rồi, mình với chồng ngồi xe của Từ Đông Lương vậy." Hạ Mộng Dao bất đắc dĩ nói.
"Bảo chồng cậu ngồi xe khác đi, xe này hết chỗ rồi, mình và Giai Manh, với Tiểu Thiến, ba bọn mình thêm cậu nữa là bốn người rồi, thêm nữa quá tải mất." Lý Tuyết cười nói. Từ Đông Lương có ý gì đương nhiên cô ta hiểu rõ, nếu Trần Phong cũng lên xe anh ta thì anh ta dụ dỗ Hạ Mộng Dao cách nào được.
"Lý Tuyết nói đúng, bảo chồng cậu đi xe khác đi, hôm nay nhiều bạn lái xe tới, chọn một xe là được." Vừa nói, Từ Đông Lương vừa nhìn một cậu thanh niên mặc áo thun hoa rồi hỏi: "Tôn Lượng, bên cậu còn chỗ trống không?"
"Còn, còn, còn! Anh Lương, bảo người anh em này sang ngồi xe em đi." Tôn Lượng thẳng thắn đáp. Lúc đi học anh ta đã là cái đuôi của Từ Đông Lương rồi, bây giờ thì lại trở thành tâm phúc của Từ Đông Lương, chỉ cần nhìn ánh mắt thôi là anh ta đã hiểu Từ Đông Lương cần gì rồi.
"Thế nào, Mộng Dao?" Từ Đông Lương cười híp mắt hỏi.
Hạ Mộng Dao khó xử nhìn Trần Phong, cô ấy sợ Trần Phong sẽ nghĩ nhiều.
Trần Phong thì lại cười rồi nói: "Ừm, em cứ ngồi xe anh ấy đi, anh ngồi đại một chiếc là được."
"Vâng."
"Mộng Dao, nhanh lên xe đi, chị em chúng ta đã mấy năm không gặp rồi, mình có một đống chuyện muốn tâm sự với cậu đấy." Lý Tuyết nhiệt tình cười nói.
Sau đó thì kéo Hạ Mộng Dao lên chiếc Land Rover.
Từ Đông Lương vào xe sau cùng, trước khi lên xe, anh ta nhìn Trần Phong một cái với vẻ trêu tức rồi liếc Tôn Lượng, Tôn Lượng cũng gật đầu thể hiện mình hiểu ý rồi.
"Mọi người lên xe cả đi, theo anh Lượng." Tôn Lượng nhìn mọi người một lượt rồi cười nói.
Trần Phong cũng không nghĩ nhiều, đi về hướng xe Tôn Lượng.
Nhưng không ngờ tới trước xe thì Tôn Lượng giơ tay cản anh lại rồi cười híp mắt hỏi: "Anh làm gì thế?"
Trần Phong nhíu mày một cái rồi nói: "Lên xe."
"Lên xe?" Tôn Lượng cười trêu tức rồi nói: "Ngại quá, xe tôi đủ người rồi, anh tự gọi xe đi."
Trần Phong cũng cười, lại chơi anh sao?
"Anh giai, chẳng phải anh giao hàng à? Thế chiếc xe điện giao hàng của anh đâu? Sao không thấy anh lái tới thế?" Một chàng thanh niên mắt tam giác có quan hệ khá tốt với Tôn Lượng cười hỏi.