“Không thấy?” Lông mày Đường Hạo Tuấn nhíu lại.
Tống Vy từ một tiếng, đưa tài liệu cho anh nhìn: “Đều là giấy trắng, bản phác họa thiết kế của tôi đã bị người đánh cắp!” “Trộm?” Tống Huyền che môi cười nhạo, “Nhà thiết kế Tống, đừng nói là căn bản là cô chưa từng vẽ, cố ý tìm lấy cớ đi, ai không có việc gì lại đi trộm bản thảo thiết kế của cô làm gì? “Rất có khả năng!” Tống Vy quay đầu, nhìn cô ta thật sâu.
Tống Huyền mắt sắc lóe lên, tức giận đập bàn: “Cô ý tứ gì? Cô nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi trộm sao?” “Tôi cũng không nói là chủ nhiệm Tổng trộm, chủ nhiệm Tổng cô cũng không cần phản ứng lớn như vậy đi?” Gương mặt nhỏ của Tống Vy rất bình tĩnh, âm thanh lạnh lùng trả lời.
Tống Huyền nghẹn lời, chợt giận dữ, đang muốn nói gì đó.
Đường Hạo Tuấn không nhìn được nữa, mím môi quát lớn: “Đủ rồi!” “Sao có thể” Tống Huyền rất kích động chỉ vào Tống Vy nói: “Hạo Tuấn, cô ta làm chậm trễ cuộc họp, còn...” “Cô nghe không hiểu lời tôi nói sao?” Đường Hạo Tuấn nghiêm nghị cắt ngang lời cô ta, sắc mặt lạnh như băng.
Trong lòng Tống Huyền nhảy một cái, lập tức không dám nói chuyện nữa.
Sau đó, ánh mắt của Đường Hạo Tuấn trở nên u ám nhìn cô ta một cái, mới đưa ánh mắt chuyển hướng Tống Vy: “Có scan không?”
“Có, tôi đã quen scan một bản điện tử trong máy tính, nhưng tôi đoán chừng cũng đã mất rồi” Nói xong, Tống Vy lập tức bật máy tính lên xem xét tài liệu lưu trữ, quả nhiên đã không còn.
Đối với điều này, ngoại trừ sự tức giận, cũng không có một tia ngoài ý muốn.
Dù sao bản thảo thiết kế đều bị người ta đánh cắp, vậy thì bản scan sao có thể để lại được.
Đường Hạo Tuấn trầm mặc, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ ở trên bàn, khiến người ta không nhìn ra vui giận.
Một lát sau, anh đột nhiên đứng lên: “Cuộc họp hôm nay dừng ở đây, liên quan tới việc đánh giá bản phác thảo của Dục Hỏa Trùng Sinh, lần sau sẽ bàn lại!”
Lời vừa nói ra, đám người trong phòng họp cũng không ở lại lâu, tốp năm tốp ba rời đi.
Rất nhanh, trong phòng họp chỉ còn lại ba người bọn họ.
Tống Vy một tay ôm lấy máy tính, một tay đặt lên cặp tài liệu: “Đường tổng, tôi muốn đi đến phòng quan sát một chuyến”
“Cô muốn xem đến cùng là ai động vào bản thảo thiết kế của cô?” Đường Hạo Tuấn lập tức đoán ra được ý nghĩ của cô.
“Vâng!” Tống Vy gật đầu, đồng thời khóe mắt liếc qua Tống Huyền, muốn nhìn một chút biểu cảm của Tống Huyền.
Nhưng ngoài ý muốn là Tống Huyền lại rất bình tĩnh, không hề hoảng hốt, điều này khiến Tống Vy bỗng nhiên có chút không thể xác định được suy đoán của mình.
Chẳng lẽ thật sự không phải do Tống Huyền làm? Đang nghĩ ngợi, Đường Hạo Tuấn khẽ vuốt cằm, phê chuẩn: “Đi đi!” “Vâng” Tống Vy thu lại lo nghĩ trong lòng, đồng ý một tiếng, rời khỏi phòng họp.
Sau khi cô đi, Đường Hạo Tuấn híp mắt nhìn chăm chú Tống Huyền: “Nói đi, có phải cô làm hay không?” Tống Huyền lộ ra biểu cảm không thể tin được: “Hạo Tuấn, anh cũng nghi ngờ em?”
“Không phải tôi muốn nghi ngờ cô, mà là cô đã có tiền án, cô đã từng nhằm vào cô ấy” Đường Hạo Tuấn vạch chuyện trước kia của cô ta.
Tống Huyền dậm chân, dường như đối với chuyện anh không tín nhiệm mình mà tức giận: “Em thừa nhận, em đã từng nhằm vào cô ta, nhưng chuyện này thực sự không phải em làm, nếu như em làm, tại sao em không ngăn cản cô ta đi xem camera giám sát?”
Nghe vậy, Đường Hạo Tuấn nhướn mày một giây, đôi mắt chợt cụp xuống, như có điều suy nghĩ.
Tống Huyền biết anh đã bị lời của cô ta làm dao động, khóe miệng lại hơi nhếch lên, không để lại dấu vết.
Nhưng rất nhanh, cô ta lại quản lý biểu cảm, lôi kéo cánh tay của anh, lắc lắc, ánh mắt hi vọng nhìn anh: “Hạo Tuấn, anh phải tin tưởng em, lần trước anh đã nói em đừng nhằm vào Tống Vy, sao em lại có thể không nghe, đây không phải là đối
nghịch với anh sao?” “Được rồi” Gương mặt Đường Hạo Tuấn không thay đổi, rút cánh tay ra, VỖ VỖ nếp gấp bên trên tay áo: “Chỉ mong thật sự không phải cô làm, không phải cô thì về phòng làm việc của cô đi”
Nói xong, anh cũng không nhìn cô ta nữa khỏi, nhấc chân ra phòng họp.
Bên trong phòng quan sát, Tống Vy khoanh cánh tay, đang nhìn chằm chằm vào từng màn hình, sợ bỏ qua bất kì khả nghi nào.
Đường Hạo Tuấn đi đến bên cạnh cô, dừng lại, đứng nhìn màn hình cùng cô: “Sao rồi, thấy điều gì sao?”
Tống Vy lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc: “Không có, đây đã là lần thứ hai tôi nhìn, từ hôm qua đến sáng nay, không có ai đến gần vị trí của tôi”
“Không thích hợp!” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.
Tống Vy sờ lấy cằm của mình: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy không đúng”
Không có ai tiếp xúc với vị trí của cô, nhưng bản thảo thiết kế của cô lại không cánh mà bay, đến cả bản scan cũng bị xóa bỏ.
Điều này hiển nhiên không bình thường!
Nhưng đến cùng là sai ở đâu? Tống Vy cắn móng tay, cúi đầu trầm tư.
Một lát sau, cô bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, đôi mắt đẹp hơi híp lại: “Đường tổng, tôi rất xin lỗi đã làm hỏng cuộc họp hôm nay, xin cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ làm rõ ràng chuyện này, cho anh một lời giải thích, cũng cho tôi một lời giải
thích.”
Cô cúi đầu với Đường Hạo Tuấn.
Chuyện này, cô sẽ không bỏ qua như vậy.
Nhất định cô sẽ làm cho người ra tay với bản thiết kế của cô phải nhận được sự trừng phạt.
“Cô có nắm chắc không?” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy, mắt cụp xuống, thản nhiên nói.
Nghĩ đến hacker nhỏ của mình, Tống Vy lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Có!” “Ồ?” Thấy cô trả lời không chút do dự, khiến Đường Hạo Tuấn không khỏi thả lỏng lông mày: “Tốt, vậy tôi cho cô thời gian một ngày, nếu như cô không tra rõ ràng, vậy nhất định cô phải vẽ một bản thiết kế mới, đồng thời còn không thể giống trước kia, hiểu không?”
“Vâng!” Lưng Tống Vy thẳng tắp, nghiêm túc đồng ý.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, quay người rời đi.
Tống Vy cũng không ở lại phòng giám sát lâu, sau khi copy một phần lớn video giám sát, liền trở về bộ phận thiết kế.
Đến buổi trưa, cô rời khỏi Đường thị, tùy tiện tìm một văn phòng thám tử, giao con chuột vi tính cho bọn họ, để bọn họ giám định xem có để lại vân tay hay không, sau đó mới đón xe đi đến nhà trẻ đón con.
“Mẹ, chú Đường đâu?” Tống Dĩnh Nhi không nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, trên gương mặt đáng yêu có một chút mất mát.
Tống Vy sờ sờ mũi nhỏ của cô bé: “Làm sao, thích chú Đường như vậy sao?” “Vâng, rất thích rất thích” Tống Dĩnh Nhi gật cái đầu nhỏ.
Tổng Hải Dương cũng hỏi: “Đúng rồi, mẹ, tại sao hôm nay chú Đường không đưa đón mẹ?” “Hôm nay chú Đường có việc, hơn nữa chân của mẹ cũng đã tốt rồi, cho nên không cần chú Đường đưa đón nữa” Tống Vy lấy hai chiếc cặp nhỏ của hai con ra, trả lời.
Tổng Hải Dương lột một chiếc kẹo que bỏ vào trong miệng: “Vậy khi nào chúng ta mới có thể gặp lại chú Đường?” “Có cơ hội thì có thể gặp, được rồi, lên xe đi” Tống Vy vỗ vỗ mông nhỏ của hai đứa bé.
Hai đứa bé tay cầm tay lên xe taxi.
Đợi đến khi bọn họ ngồi vững sau xe, Tống Vy cười tủm tỉm nhìn Tổng Hải Dương, “Bé Hải Dương, mẹ có việc cần con giúp một chút.”
“Giúp cái gì ạ?” Tổng Hải Dương đảo đảo kẹo que trong miệng.
Tống Dĩnh Nhi nháy mắt nhìn qua Tống Vy: “Mẹ, Dĩnh Nhi cũng có thể giúp mẹ” “Mẹ biết Dĩnh Nhi rất giỏi, nhưng chuyện này, chỉ có anh trai có thể làm, lần sau Dĩnh Nhi lại giúp mẹ có được hay không?” Tống Vy chọc chọc cổ của con gái.
Tống Dĩnh Nhi cười ha ha không ngừng: “Được, lần sau Dĩnh Nhi lại giúp mẹ” “Dĩnh Nhi thật ngoan!” Tống Vy buông con bé ra, sau đó nhìn về phía Tống Hải Dương: “Mẹ muốn con phát huy kĩ năng máy tính của con, giúp mẹ tra một chút camera giám sát của công ty”
.