“Hồng Nghê, sao muội lại đồng hành với yêu nữ này?”
Vũ Văn Hồng Nghê thoáng sững sờ, cứ nghĩ Sở Bình Nguyên còn chưa biết thân phận của Sử Triêu Anh, liền đáp:
“Sở Bình Nguyên, huynh chớ vô lễ, vị tỷ tỷ này là phu nhân Minh chủ lục lâm của nước các người!”
Sử Triêu Anh nghe thấy bọn họ dùng giọng điệu thân mật để nói chuyện, bất tri bất giác ngạc nhiên, nàng đưa mắt liếc nhìn Vũ Văn Hồng Nghê rồi lại lập tức hướng Sở Bình Nguyên cười lạnh nói:
“Uy, đây thực sự là kỳ quái, ngươi chẳng lẽ không phải là cừu nhân sát phụ của nàng ta sao? Ngươi không cho nàng ta đi cùng với người khác, chẳng lẽ còn muốn nàng ta phải đi với ngươi mới đươc à?”
Nàng dùng liên tiếp hai lần từ “chẳng lẽ”, kỳ thật là nói để cho Vũ Văn Hồng Nghê nghe, quả nhiên Vũ văn Hồng Nghê nghe xong thì đỏ hồng cả mặt.
Vũ Văn Hồng Nghê trong lòng đúng là ái hận nan phân, nhưng vô luận thế nào thì nàng dù sao cũng đã vẩy huyết tửu trước linh vị của phụ thân, phát thệ phải báo cừu, huống chi lại đang ở trước mặt nhiều người như vậy, há có thể nghe lời của “cừu nhân” khuyên bảo hay sao?
Sở Bình Nguyên lại bước lên một bước, y nói:
“Tiểu Nghê Tử, muội hãy nghe ta nói, yêu nữ này mặc dù là Lục lâm Minh chủ phu nhân, nhưng...”
Lời còn chưa có dứt thì Sử Triêu Anh ở bên cạnh đã lạnh lùng cắt ngang:
“Ai da, cái gì mà đại thạch đầu, tiểu nê tử, gọi nghe thân mật quá nhỉ! Sát phụ chi cừu, sao phải chuyện thường, tiểu tử họ Sở kia, ngươi lấy lòng người ta như vậy, là muốn Vũ Văn muội tử của ta không báo cừu à? Sở Bình Nguyên à, ha, ha, ngươi có biết xấu hổ hay không?”
Sử Triêu Anh liến thoắng huyên thuyên, một hơi tràng giang đại hải, lời nói của Sở Bình Nguyên cũng bị nàng ta cắt đứt, khiến cho y tức giận đến cơ hồ thất khiếu bốc khói, không nhịn được y quát lớn:
“Câm miệng!”
Sử Triêu ném ánh mắt qua, cười nhạt:
“Vũ Văn muội tử, hắn một lòng muốn nói chuyện với muội, được rồi, ta sẽ im miệng, không quấy rầy các người nữa”.
Vũ Văn Hồng Nghê bị Sử Triêu Anh thúc ép, thì cũng buộc phải hướng Sở Bình Nguyên quát một tiếng sắc lạnh:
“Câm miệng! Ta muốn làm bằng hữu với ai, ngươi quản được ư?”
Sở Bình Nguyên nhẫn nhịn:
“Tiểu Nghê Tử...”
Vũ Văn Hồng Nghê đã nói:
“Ta bảo ngươi câm miệng, ngươi có nghe thấy hay không? Ta không thích nghe ngươi nói!”
Tám tên thị giả đồng loạt rút kiếm ra khỏi bao, bố bày trận thế, mũi kiếm đều chỉ vào Sở Bình Nguyên, Vũ Văn Hồng Nghê vội vàng nói:
“Tỷ tỷ, đa tạ tỷ đã bảo vệ ta, nhưng ta nghĩ thân thể mình đã khỏe rồi, tự mình báo thù”.
Đoàn Khắc Tà bước lên nói:
“Không sai, Vũ Văn cô nương hẳn là nên tự mình báo thù. Ta lấy bảo kiếm trả lại cho cô, cô xuống núi đi thôi. Dưỡng tốt thân thể rồi, ta đảm bảo Sở đại ca nhất định sẽ tự nguyện đi gặp cô, để cô hoàn thành tâm niệm”.
Sử Triêu Anh giận giữ nói:
“Khắc Tà, ngươi đừng xen vào chuyện của người khác!”
Đoàn Khắc Tà lạnh nhạt đáp:
“Ta không nói ngươi, ngược lại ngươi còn dám nói ta? Vũ Văn cô nương, vị tân bằng hữu này của cô tuy là Minh chủ phu nhân, nhưng không phải là người có lòng dạ tốt đẹp. Nơi này là nơi lục lâm tranh chấp, cô không nên đến vào thời gian này, nghe lời ta, xuống núi đi thôi!”
Sử Triêu Anh cả giận quát:
“Lý đâu như vậy, Khắc Tà, ngươi dám nói ta, không, không phải....”
Đoàn Khắc Tà lạnh lùng nói:
“Không sai, còn chờ ta nói ra ư, ngươi vốn không phải là người tốt!”
Sử Triêu Anh tức giận đến hai mắt trợn trừng, buột miệng nói luôn:
“Các ngươi tự vấn lương tâm đi, là ngươi không đúng với ta, hay là ta không đúng với ngươi? Ngươi không tự trách mình, ngược lại còn mắng ta không phải người tốt!”
Kỳ thật những lời này phải là những lời Đoàn Khắc Tà nên nói, nhưng bởi trong ý nghĩ của Sử Triêu Anh, nàng cho rằng Đoàn Khắc Tà cũng đã phụ bạc nàng, cho nên mới đĩnh đạc nói ra, dĩ nhiên là không có chút hổ thẹn nào!
Đoàn Khắc Tà bị nàng ta làm cho dở khóc dở cười, tức giận cũng không phải mà không tức giận cũng không phải, nếu như thực sự lại cùng nàng ta phân biệt thị phi hắc bạch, sợ rằng nàng ta sẽ lại huyên thuyên nhập nhằng, càng nói ra những lời không hay, Đoàn Khắc Tà lại không có da mặt dầy như vậy mà không sợ mọi người chê cười.
Đoàn Khắc Tà tự than một hơi trong lòng, xua đi:
“Thôi, coi như là ta sợ ngươi. Vị Vũ Văn cô nương...”
Đoàn Khắc Tà vừa mới nhún mình thì Sử Triêu Anh lại được thể càng hùng hổ, nàng nói:
“Ngươi tự biết đuối lý, vậy còn không nhanh cút mau! Chuyện của Vũ Văn cô nương liên quan gì đến ngươi? Ngươi là gì của nàng ta? Ngươi có chủ ý gì trên người nàng ta?”
Đoàn Khắc Tà tức đầy mình, không nhịn được nữa, chàng quát:
“Triêu Anh, ngươi lại nói xằng bậy, ta, ta nhân nhượng ngươi, nhưng kiếm của ta không nhân nhượng ngươi!”
Sử Triêu Anh lại nói:
“Sao nào, muốn động thủ à?”
Tám tên thị giả đi theo nàng lập tức di chuyển lập thành trận hình, mũi kiếm đều chỉ vào Đoàn Khắc Tà.
Đoàn Khắc Tà nén giận nói:
“Ta nể mặt Thiết đại ca, nên món nợ này trước mắt còn chưa muốn thanh toán với phu phụ các ngươi. Nhưng cho dù ngươi muốn thanh toán ngay bây giờ, Đoàn Khắc Tà ta cũng nhất nhất phụng bồi”.
Nguyên lai Thiết Ma Lặc từng có công báo, bởi vì trước mắt Mưu Thế Kiệt vẫn là Lục lâm Minh chủ, nên vẫn giữ cho vợ chồng y vài phần thể diện, đợi sau khi lục lâm đại hội qua đi thì mới cho phép người khác hướng vợ chồng y mà tầm cừu.
Sử Triêu Anh kỳ thật cũng có vài phần cố kỵ, đang muốn nhân cơ hội mà tự xuống đài thì chợt nghe có người nói:
“Triêu Anh, ngươi hại Đoàn Khắc Tà còn chưa đủ sao? Không cho phép ngươi tiếp tục quấy rầy y nữa!”
Người còn chưa lộ diện, nhưng thanh âm đã từ mãi xa truyền đến.
Thanh âm này đối với Sử Triêu Anh là quen thuộc nhất, cũng là sợ hãi nhất, nàng không khỏi run giọng kêu lên:
“Sư, sư phụ!”
Trong nháy mắt, một trung niên phụ nhân đã đi đến trước mặt nàng, người đó đúng là sư phụ nàng, Vô Tình Kiếm Tân Chỉ Cô!
Tân Chỉ Cô lạnh lùng nói:
“Ta cứ nghĩ ngươi không còn nhận sư phụ ta nữa? Được, ngươi còn nhận ta thì nhanh theo ta trở về!”
Sở Triêu Anh thất kinh, bảo:
“Sư phụ, người có chuyện gì mà muốn con hồi sơn?”
Tân Chỉ Cô nói:
“Chuyện gì cũng đều không có, là ta không cho phép ngươi ở đây tác yêu tác quái làm mất mặt mũi của ta! Cho nên mới bắt ngươi quay về!”
Sở Triêu Anh thưa rằng:
“Sư phụ, mệnh lệnh của lão nhân gia người, làm đồ đệ thì đương nhiên phải nghe. Thế nhưng đệ tử cũng phải nói với Mưu Thế Kiệt một lời trước”.
Tân Chỉ Cô lại nói:
“Ta biết trượng phu của ngươi, trượng phu ngươi cũng không phải người tốt, phải nói hay không ta thấy cũng thế!”
Sử Triêu Anh phân biện:
“Nữ tử xuất giá tòng phu, y tốt hay xấu thì con vẫn nghe lời y!”
Tân Chỉ Cô hắc hắc cười lạnh bảo rằng:
“Ngươi có mấy khúc ruột ta đều rất rõ ràng, vậy mà ngươi lại giảng tam tòng tứ đức với ta hay sao?”
Sử Triêu Anh bỗng nghiêm trang nói:
“Trước đây đệ tử được sư phụ nuông chiều, chỉ biết tùy hứng mà làm. Bây giờ đã có trượng phu thì phải nói tam tòng tứ đức chứ”.
Tân Chỉ Cô thở dài, bảo rằng:
“Không sai, trước đây ta nuông chiều ngươi, đã biến ngươi thành nữ nhân thâm độc tà ác như vậy, bây giờ chính là đang cần phải dạy dỗ lại ngươi cho tốt”.
Sở Triêu Anh lãnh đạm nói:
“Sư phụ, người tin lời người ngoài bôi nhọ đồ nhi điều gì cũng tồi tệ. Đồ nhi biết rằng có giải thích sư phụ cũng vị tất chịu tin, đồ nhi cũng không nói nhiều nữa. Đa tạ người đã dạy dỗ con, nhưng bây giờ con đã có trượng phu chỉ bảo, không cần lão nhân gia người phí tâm phí sức nữa!”
Tân Chỉ Cô khí tức bốc lên, bà cười lạnh nói:
“Ngươi có được hảo trượng phu, hắn dạy ngươi những thứ gì? Dạy ngươi hại người, dạy ngươi không nhận sư phụ, có phải vậy không?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Thế Kiệt là Lục lâm Minh chủ, nếu như thực sự xấu xa như người nói thì huynh ấy có thể làm Lục lâm Minh chủ được không? Sư phụ, người dạy con không cần trượng phu, đây không phải là hành vi tà ác sao!”
Vũ Văn Hồng Nghê ở một bên nghe sư đồ bọn họ biện bác, rất lấy làm nghi hoặc. Mới đầu Đoàn, Sở hai người nói Sử Triêu Anh không phải là người tốt, nàng còn không tin tưởng lắm, sau lại thấy sư phụ của Sử Triêu Anh cũng trách mắng nàng ta thì không khỏi tin tưởng mấy phần. Nhưng Sử Triêu Anh miệng lưỡi giảo hoạt, phản bác tựa hồ cũng rất có lý do, Vũ Văn Hồng Nghê nghe xong lại không dám đoán định ai đúng ai sai, nàng nghĩ bụng, “Sư phụ dạy đồ đệ rũ bỏ trượng phu, đây cũng thực sự là chuyện kỳ lạ. Chỉ sợ vị sư phụ này của nàng ta cũng có vài phần bị điên”.
Tân Chỉ Cô giận dữ nói:
“Được lắm, ngươi không muốn nói nhiều, ta cũng không nói nhiều nữa. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi theo trượng phu hay theo sư phụ?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Xuất giá tòng phu, đó là thiên kinh địa nghĩa!”
Tân Chỉ Cô gằn giọng:
“Hay lắm, ngươi muốn tòng phu, ta cũng mặc cho ngươi đi. Tình sư đồ của chúng ta hôm nay một đao cắt làm hai đoạn, ngươi trả võ công lại cho ta!”
Sử Triêu Anh kinh hãi hỏi:
“Sư phụ, người muốn phế võ công của con?”
Tân Chỉ Cô đáp:
“Ngươi không phải đồ đệ của ta, ngươi còn muốn dùng võ công của ta để làm gì?”
Lời vừa nói xong, thì bà đã lập tức lấy phất trần ra, hướng Sử Triêu Anh phất đến. Phất này bà đã dùng thủ pháp phân thân thác cốt, nếu như bị bà phất trúng thì Sử Triêu Anh liền biến thành phế nhân.
Sử Triêu Anh sớm đã đề phòng, nàng nói:
“Sư phụ, người không nhận con, thứ cho đồ nhi vô lễ!”
Khi nàng mở miệng thì sớm đã tránh về phía sau, hạ lệnh một tiếng, tám tên thị giả tám kiếm tề xuất, ngăn chặn phất trần của Tân Chỉ Cô.
Tân Chỉ Cô giận dữ, Vô Tình kiếm cũng lập tức rời khỏi vỏ, chỉ nghe thấy hai tiếng “canh canh” vang lên, có hai tên thị giả đã bị phất trần của bà cuốn trường kiếm bay khỏi tay, một tên thị giả khác thì lại bị Vô Tình kiếm của bà đả thương, nhưng y phục trên người Tân Chỉ Cô cũng bị đâm thủng mấy chỗ, dưới sự liên thủ vây công của tám tên thị giả, cho dù bà khinh công siêu trác, không bị táng mệnh nhưng cũng cực kỳ chật vật.
Tân Chỉ Cô vung trường kiếm rạch một hình bán nguyện, phất trần liên tiếp huy động bức bách tám tên thị vệ lui về mấy bước, bà cười lạnh nói:
“Minh chủ phu nhân, ngươi cũng lên đi thôi!”
Sử Triêu Anh đáp:
“Đồ nhi không dám vô lễ. Xin sư phụ không cần tức giận, người xuống núi đi thôi!”
Tân Chỉ Cô nửa công nửa thủ, tình thế ổn định hơn một chút, nhưng vốn lấy một địch tám nên vẫn không tránh khỏi thế hạ phong. Tám tên thị giả tức giận bà xuất thủ đả thương người bên mình, nên cố tình chọc giận bà, đồng thanh quát:
“Minh chủ phu nhân bảo ngươi xuống núi, ngươi có đi hay không?”
Tân Chỉ Cô giận dữ quát:
“Bọn chuột nhắt dám coi thường người!”
Phất trần của bà liền chiếu cố hai bên tả hữu, cước đạp “Hồng môn” (Trung lộ), dấn thân tiến lên, một chiêu “Cực Mục Thương Ba” xuất ra, Vô Tình kiếm liền nhắm tên thị giả vừa nói đâm tới. Tên thị giả hốt hoảng dùng thế “Phượng Điểm Đầu” cúi xuống, kiếm quang lướt qua đã hớt một mảng tóc của hắn, da đầu một mảnh mát rượi.
Thế nhưng Tân Chỉ Cô không nén được giận vừa mới xuất thủ tấn công thì liền bị hãm vào tình cảnh bốn mặt thụ địch, địch nhân ở hai bên cánh bọc sườn đánh đến, phất trần của Tân Chỉ Cô không chống đỡ nổi, tránh phải né trái, bất tri bất giác bị dẫn vào giữa trận. Đây là trận pháp do Phù Tang đảo chủ truyền thụ, biến hóa theo Bát Trận Đồ của Gia Cát Võ Hầu, tám tên thị giả chiếm lấy tám phương vị, phân thành tám cửa hưu, sanh, thương, đỗ, tử, cảnh, khai. Tân Chỉ Cô không hiểu trận pháp, nên chỉ chốc lát đã bị bọn họ dẫn vào trong cửa tử. Tên thị giả cầm đầu cười lạnh nói:
“Ngươi nhận mệnh hay không nhận, kêu ngươi xuống núi ngươi không xuống, bây giờ ngươi muốn đi chỉ sợ cũng không thể! Trừ phi ngươi lập tức nhận thua, hướng Minh chủ phu nhân bồi tội!”
Đoàn Khắc Tà giận dữ nói:
“Mưu phu nhân, ngươi quá phận rồi!”
Chàng tuốt kiếm khỏi bao, kiếm quang chớp động, liền chỉ đến mặt Sử Triêu Anh, Sử Triêu Anh dựng đơn đao lên. “Choang” một tiếng, ngọn đao đã bị Đoàn Khắc Tà chém gãy, tám tên thị giả kia đại kinh, vội chia ra bốn tên quay lại cứu giá, trận thức cũng không thể bày bố được.
Sử Triêu Anh lạnh lùng nói:
“Khắc Tà, ngươi chỉ biết khi dễ ta. Thế Kiệt không có ở đây, ngươi giết ta cũng chẳng có uy phong gì”.
Đoàn Khắc Tà bị nàng làm cho tức giận đến mức “nhất Phật xuất thế, nhị Phật niết bàn”, đột nhiên thu kiếm lại, rồi nói:
“Ta còn chưa thèm giết ngươi. Được, đến một ngày ta sẽ lại lĩnh giáo phu phụ ngươi”.
Chàng quay đầu lại nói với Tân Chỉ Cô:
“Người cũng không cần tức giận nữa, loại đồ đệ này, có cũng như không. Ả bây giờ còn là Minh chủ võ lâm, vậy để ả đắc ý lấy vài ngày đi”.
Tân Chỉ Cô bảo:
“Được, nể mặt Thiết Ma Lặc và Đoàn Khắc Tà, để cho ngươi làm Minh chủ phu nhân mấy ngày”.
Sử Triêu Anh nhân dịp hạ đài, triệu hồi tám tên thị giả. Đúng lúc này, chợt nghe có tiếng vó ngựa tựa như cuồng phong bạo vũ, Đoàn Khắc Tà quay đầu lại nhìn, thì thấy hai tên võ sĩ Sư Đà đang phóng ngựa tới, chính là hai thất mã mà Tần Tương tặng cho chàng và Sử Nhược Mai. Vũ Văn Hồng Nghê mừng rỡ:
“Các ngươi đến thật đúng lúc!”
Sở Bình Nguyên lấy làm kinh hãi vội nói:
“Hồng Nghê, nàng triệu bộ hạ đến để làm gì? Nàng không thể hồ đồ như vậy, nàng muốn hướng ta báo thù, đây chỉ là chuyện ân oán cá nhân giữa ta và nàng, nàng nếu nghe lời yêu nữ kia dụ dỗ, hậu họa sẽ rất lớn”.
Vũ Văn Hồng Nghê đáp:
“Ta làm cái gì, không cần ngươi phải đoán lung tung, cũng không cần ngươi đến cho ta chủ ý”.
Nàng vẫy tay lệnh cho hai võ sĩ kia:
“Nhanh xuống ngựa, trả ngựa lại cho nguyên chủ”.
Hai võ sĩ kia chính là hai tên trộm ngựa ngày trước, nghe xong mệnh lệnh thì đều rất xấu hổ, liền vội vàng xuống ngựa, hướng Đoàn Khắc Tà chào một tiếng, rồi miễn cưỡng cười nói:
“Mượn tuấn mã của ngươi, bất quá có hai ngày, chúng ta còn tặng cho ngươi hai bộ yên ngựa tương xứng, ngươi cũng không thiệt thòi gì”.
Hai thất mã nhận ra chủ cũ thì không đợi hai võ sĩ kia dắt đi đã liền chạy đến bên cạnh Đoàn Khắc Tà, hí vang không ngớt. Vũ Văn Hồng Nghê bảo:
“Được rồi, ngựa của ngươi cũng đã trả lại cho ngươi, cả hai bên đều không chịu ân huệ của nhau”.
Đoàn Khắc Tà cởi bảo kiếm xuống, tai tay đưa lên nói: “Không sai, vật quy nguyên chủ, cả hai bên không lĩnh tình của nhau. Nhưng cô và Sở đại ca là thanh mai trúc mã, ta cũng đã giao đấu với cô một trận, tục ngữ nói, không đánh không quen biết, dựa vào điểm giao tình ấy, ta có vài lời thực không nói không thể được, nghe hay không nghe thì tùy cô”.
Sử Triêu Anh cười khẩy mỉa mai:
“Khắc Tà, ngươi thực sự rất biết lôi kéo tình cảm của đại cô nương nhà người đó!”
Đoàn Khắc Tà trừng hai mắt nhìn nàng, rồi nói:
“Ngươi còn dẻo lưỡi loạn bậy, ta sẽ không khách khí với ngươi nữa”.
Sử Triêu Anh thấy chàng đã nổi giận, thực sự có điểm sợ hãi, quả nhiên không dám nói nữa. Vũ Văn Hồng Nghê bảo:
“Để cho y nói đi, dù sao nghe hay không nghe là ở ta”.
Nguyên lai Vũ Văn Hồng Nghê không tiện cùng với Sở Bình Nguyên nói chuyện, nàng biết Đoàn Khắc Tà là hảo hữu của Sở Bình Nguyên, nên thực sự cũng muốn nghe chàng nói điều gì.
Đoàn Khắc Tà nói:
“Sở đại ca là vì muốn tốt cho cô, cô coi huynh ấy như cừu nhân, thế nhưng huynh ấy chỉ luôn coi cô là tiểu muội muội chưa hiểu chuyện. Chuyện của lục lâm nước ta, cô thật sự không nên hỏi đến, cô hà tất phải đi theo vị Minh chủ phu nhân này?”
Đoàn Khắc Tà không khéo ăn nói, chàng nói rất thẳng thắn, Vũ Văn Hồng Nghê từ trong lời của Đoàn Khắc Tà biết được tâm sự trong lòng Sở Bình Nguyên, lại vừa hoan hỉ, lại vừa chua xót, nhưng nghe thấy Sở Bình Nguyên coi nàng là “Tiểu muội muội chưa hiểu chuyện” thì lại có điểm không vui. Lập tức nàng lãnh đạm bảo:
“Đoàn thiếu hiệp, đa tạ lời khuyên bảo của ngươi. Ta có ân báo ân, có cừu báo cừu. Tranh chấp của lục lâm các ngươi, ta cũng không rõ ràng, cũng không muốn nhúng tay vào. Ta mặc dù không hiểu chuyện, nhưng ân cừu thì phải phân minh”.
Nguyên lai nàng ta cho rằng Sử Triêu Anh có ân với nàng ta, rốt cuộc phải báo đáp chút ân tình này của Sử Triêu Anh, sau đó mới có thể rời bỏ được. Nàng nói xong mấy câu liền cùng Sử Triêu Anh lên ngựa đi luôn.
Sở Bình Nguyên giậm chân thở dài, thật là không làm gì được. Tân Chỉ Cô hỏi:
“Nữ oa tử này có cừu thù gì với ngươi, ngươi ngược lại tựa hồ rất lo lắng cho nàng ta?”
Tân Chỉ Cô và Sở gia có chút uyên nguyên, phụ mẫu của bà chết sớm, ca ca là một danh tướng thủ hạ của phụ thân Sở Bình Nguyên, trong một lần giao chiến với Hồi tộc đã tử trận. Thuở nhỏ trước khi đầu sư tập nghệ, Tân Chỉ Cô đã từng được Sở gia chiếu cố. Sở Bình Nguyên thấy bà hỏi liền cáo tố cho bà.
Tân Chỉ Cô nghe đến hai chữ “Hồi tộc” thì liền tức giận nói:
“Nữ oa tử này thật hồ đồ quá, ả ta nước mất nhà tan, tất cả đều là do bọn Hồi tộc ban cho, ả ta ngược lại đi đầu hàng Hồi tộc rồi tìm ngươi báo cừu, đâu có lý nào như vậy? Ngươi sợ ả ta theo nghịch đồ của ta gây họa à, được, khi ta thanh lý môn hộ, thuận tiện giúp ngươi giết luôn cả ả!”
Sở Bình Nguyên vội vàng nói:
“Chỉ là bởi vì tuổi còn nhỏ hiểu biết nông cạn, chưa được người khai đạo, cho nên mới hồ đồ như vậy. Cữu phụ của nàng làm tướng quân của Hồi tộc, sau khi cha mẹ nàng đều chết, nàng không thể không theo cửu phụ được, chúng ta không nên trách cứ nàng. Lão tiền bối, Vô Tình kiếm của người, ngàn vạn lần đừng hồ loạn rút ra khỏi vỏ!”
Tân Chỉ Cô ha hả cười lớn, rồi nói:
“Ta dùng cây Vô Tình kiếm này dọa ngươi một cái, là để thử xem ngươi đối với nàng ta có tình hay vô tình, quả nhiên mới thử là biết kết quả liền”.
Sở Bình Nguyên xấu hổ cười bảo rằng:
“Lão tiền bối, danh xưng Vô Tình Kiếm của người sợ rằng phải sửa lại rồi”.
Đoàn Khắc Tà liền nói:
“Đã sớm sửa lại rồi. Niếp Ẩn Nương từng có một câu nói về người, nói rất hay...”
Tân Chỉ Cô hỏi:
“Được lắm, đám tiểu nghịch ngợm các ngươi nói cái gì sau lưng ta?”
Đoàn Khắc Tà cười đáp:
“Niếp tỷ tỷ nói người là ‘Vô Tình Kiếm Thị Hữu Tình Nhân’, điều này nói người hoàn toàn không có sai đâu nha!”
Sở Bình Nguyên thốt lên:
“A, nguyên lai lão tiền bối...”
Đoàn Khắc Tà bảo:
“Huynh còn gọi lão tiền bối gì nữa, người là sư tẩu của đệ, huynh gọi người là lão tiền bối, không phải là tự chịu kém hơn đệ một bậc sao?”
Sở Bình Nguyên lại kiến lễ với Tân Chỉ Cô một lần nữa, y hỏi:
“Không Không đại ca đâu? Vì sao không cùng với lão...à không, với đại tẩu đến đây?”
Tân Chỉ Cô mắng nhẹ:
“Bẻm mép, hai từ đại tẩu này, bây giờ còn chưa thể gọi được”.
Sở Bình Nguyên nói:
“Dù sao cũng đều sẽ như vậy, trước tiên định danh phận, thì có gì không tiện?”
Tân Chỉ Cô bảo:
“Tiểu Sở, không cho phép người nói giỡn loạn lên”.
Sở Bình Nguyên cười nói:
“Được, như đại tẩu không thích, vậy thì ta cải xưng người là Tân nữ hiệp vậy”.
Tân Chỉ Cô có chút cảm xúc, bà nói:
“Hai từ nữ hiệp này, Niếp Ẩn Nương mới xứng. Chỉ mong ta có thể học được một nửa của nàng ta, khi đó mới không thẹn với danh xưng nữ hiệp”.
Tân Chỉ Cô khen ngợi Niếp Ẩn Nương xong, rồi mới tiếp tục:
“Không Không Nhi vì muốn đòi lại Kim Tinh đoản kiếm cho ngươi, đã đi khắp nơi tìm tên sư đệ không ra gì của huynh ấy, nhưng vẫn chưa tìm thấy”.
Sở Bình Nguyên nói:
“Tinh Tinh Nhi bây giờ cùng bọn với Mưu Thế Kiệt, mấy ngày trước đã đến đây. Không Không đại ca rốt cuộc có đến nơi này không?”
Tân Chỉ Cô đáp:
“Sợ rằng huynh ấy còn phải chậm đôi ngày nữa”.
Sở Bình Nguyên bảo:
“Vì sao không cùng người đồng hành?”
Tân Chỉ Cô đáp:
“Bây giờ huynh ấy thực sự lại không vì đến tìm Tinh Tinh Nhi, huynh ấy muốn vì Thiết Ma Lặc mà đi tìm mấy người giúp đỡ, thỉnh mấy vị tiền bối anh hùng đến đối phó với Mưu Thế Kiệt”.
Sở Bình Nguyên kinh ngạc hỏi:
“Không Không Nhi còn sợ đối phó không nổi với Mưu Thế Kiệt ư? Hà tất phải phí nhiều khí lực, đi khắp nơi tìm người giúp đỡ?”
Tâ Chỉ Cô nghiêm mặt nói:
“Võ công của Phù Tang đảo là nhất mạch sở truyền [1] của nhất đại tông sư Cầu Nhiêm Khách, bác đại tinh thâm, không thể coi thường được? Mưu Thế Kiệt bất quá chỉ mới học được một hai phần mà thôi. Thúc phụ của hắn là Đảo chủ Phù Tang đảo Mưu Thương Lãng, mười năm về trước đã từng đến trung thổ một lần, tại Kim Bích Cung hiển hộ thần công tuyệt đỉnh, nhiếp phục kẻ cùng tề danh với sư phụ Không Không Nhi là Chuyển Luân Pháp Vương. Bản lĩnh bây giờ của Không Không Nhi mặc dù đã đuổi kịp sư phụ mình năm đó, nhưng huynh ấy tự biết, chỉ sợ vị tất đã là đối thủ của Mưu Thương Lãng”.
Đoàn Khắc Tà từng được Mưu Thương Lãng chỉ điểm nội công, biết rõ lời đó không phải là giả, chàng ngạc nhiên hỏi:
“Mưu Thương Lãng là thế ngoại cao nhân, chẳng lẽ cũng bị điệt nhi lừa gạt mà lại đến trung thổ giúp hắn làm điều ác mới được hay sao?”
Tân Chỉ Cô bảo:
“Ngươi có điều không biết, năm đó thủy tổ của Phù Tang đảo là Cầu Nhiêm Khách bởi vì tự biết không cách nào có thể cùng với Lý Thế Dân ‘trục lộc Trung Nguyên’ [2], cho nên mới ra mãi tận hải ngoại, tự lập cơ nghiệp làm Đảo chủ của Phù Tang đảo. Đệ tử đời sau của y kế nhiệm Đảo chủ, cho rằng gia sư cả đời tiếc nuối, nên đều muốn chờ cơ hội, lại đến Trung Nguyên mà cùng quần hùng trục lộc, loạn An, Sử xảy ra, bọn họ cho rằng cơ hội đã đến, cho nên mới phái Mưu Thế Kiệt đến tranh chức Lục lâm Minh chủ”.
Đoàn Khắc Tà lại hỏi:
“Nói như vậy, những việc do Mưu Thế Kiệt làm và gây lên đều là thụ ý của thúc phụ y sao?”
Tân Chỉ Cô đáp:
“Có thể nói là vậy, cũng có thể nói là không”.
Đoàn Khắc Tà hỏi:
“Vậy hiểu như thế nào?”
Tân Chỉ Cô giải thích:
“Mưu Thế Kiệt đến đoạt chức Lục lâm Minh chủ, muốn nhân cơ hội đang lúc Đường thất suy lạc mà hưng binh khởi sự, đây chính là theo chủ ý của thúc phụ hắn. Nhưng Mưu Thế Kiệt sau đó lại không từ một loại thủ đoạn nào, thúc phụ của y ở mãi tận hải ngoại xa xôi, nhất định là sẽ không biết”.
Đoàn Khắc Tà nói:
“Mưu Thương Lãng là người nhận biết đại thị đại phi, cho dù y muốn trục lộc ở Trung Nguyên, cũng sẽ phản đối Mưu Thế Kiệt cấu kết với người Hồ”.
Tân Chỉ Cô thở dài:
“Chỉ mong là như vậy, nhưng sơ chẳng bằng thân, chỉ sợ y bị điệt nhi che mắt, đến khi cùng quần hùng đối địch rồi, như vậy chuyện khó có thể mà thu thập được”.
Tân Chỉ Cô ngừng một chút rồi lại nói tiếp:
“Còn có một chuyện nữa, hải ngoại có bảy mươi hai Đảo chủ của bảy mươi hai đảo, đều nghe hiệu lệnh của Phù Tang đảo chủ. Như Không Không Nhi tìm hiểu, Mưu Thế Kiệt đã phái đi rất nhiều sứ giả, muốn mời số Đảo chủ này đến trợ giúp hắn. Cử động này của hắn, có bẩm báo với thúc phụ hắn hay không thì không biết được. Nhưng hắn là điệt nhi của Đảo chủ, bẩy mươi hai Đảo chủ đó đa phần là nghe lời của hắn”.
Đoàn Khắc Tà nghe xong, chàng nói:
“Đây quả nhiên là điều đáng phải lo lắng, không thể không đề phòng. Sư huynh chuẩn bị đi mời những tiền bối nào vậy?”
Tân Chỉ Cô đáp:
“Có sư phụ ngươi, Ma Kính lão nhân cùng với sư phụ Niếp Ẩn Nương là Diệu Tuệ thần ni, ngoài ra còn có mấy người Phong Cái Vệ Việt”.
Bọn họ một mặt đàm luận, một mặt gấp rút lên đường, Đoàn Sở hai người cưỡi chung một con ngựa, con ngựa còn lại thì để Tân Chỉ Cô cưỡi, hai thất chiến mã này đều là thần mã ngày đi ngàn dặm, trước lúc hoàng hôn thì đã đến được đại trại của Phục Ngưu sơn. Thiết Ma Lặc biết tin liền tự thân dẫn mọi người ra nghênh đón.
Thiết Ma Lặc thấy Tân Chỉ Cô đến tương trợ, lại thấy Đoàn Khắc Tà cùng Sở Bình Nguyên bình an trở về thì thực sự càng vô cùng mừng rỡ.
Sở Bình Nguyên kể lại chuyện đêm hôm đó suýt chết dưới kiếm của Mưu Thế Kiệt và Tinh Tinh Nhi như thế nào. Mọi ngươi nghe qua đều kinh tâm động phách, Thiết Ma Lặc càng không khỏi than thở không thôi.
Sử Nhược Mai theo mọi người ra nghênh đón, nàng cùng với Đoàn Khắc Tà gặp lại, thì qua một bên nói chuyện riêng với nhau. Những người khác nhân vì đang nghe Sở Bình Nguyên với Tân Chỉ Cô kể chuyện, hai người bọn họ ở một bên khe khẽ nói với nhau.
Sử Nhược Mai hỏi:
“Huynh mang hai thất mã này trở về, như vậy là đã gặp Hồ nữ kia rồi sao? Huynh đã trả lại bảo kiếm cho cô ta rồi à?”
Đoàn Khắc Tà bảo:
“Nói khẽ. Hồ nữ kia tên gọi là Vũ Văn Hồng Nghê, nguyên lại là hảo bằng hữu của Sở đại ca đó”.
Sử Nhược Mai ngạc nhiên:
“Thế nào lại là hảo bằng hữu được? Hồ nữ đó không phải rõ ràng hàng ngày đều muốn tìm Sở đại ca báo thù sao?”
Đoàn Khắc Tà bảo:
“Chuyện này thật sự rất kỳ diệu, để sau ta kể lại tỉ mỉ cho muội nghe”.
Chàng ngừng một chút rồi lại nhỏ giọng nói:
“Ta còn gặp Sử Triêu Anh nữa đó, muội đừng tức giận lần này ta không giết cô ta”.
Sử Nhược Mai chúm chím cười bảo:
“Huynh xem muội là thố nương tử [3] à, muội không nói là huynh thương hoa tiếc ngọc, vậy là được rồi”.
Đoàn Khắc Tà kêu khẽ:
“Ai da, muội còn cười ta được nữa, muội không biết đâu”.
Sử Nhược Mai nói:
“Muội biết Thiết đại ca đã từng có mệnh lệnh, muốn mọi người giữ thể diện cho vị Lục lâm Minh chủ phu nhân này lấy vài phần, trước khi đại hội diễn ra không cho phép ai tìm vợ chồng bọn họ tính toán. Kỳ thật, không có lý do này, muội cũng vẫn tin tưởng huynh. Huynh không giết cô ta, nhất định là có lý của huynh. Muội chỉ cần trong lòng huynh không có cô ta, giết hay không giết, cái đó thực không quan trọng chút nào”.
Hai người bọn họ từ sau khi hết sạch hiểu lầm, cảm tình mỗi ngày càng hòa thuận hơn, tính khí của Sử Nhược Mai cũng không còn hẹp hòi như trước đây. Đoàn Khắc Tà nghe nàng nói thông tình đạt lý, thì trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nếu như không có nhiều người ở đây, Đoàn Khắc Tà cơ hồ phải mang hết vui sướng trong lòng mà cười ra.
Đêm nay Thiết Ma Lặc làm tiệc tẩy trần cho Tân, Sở hai người, trong bữa tiệc, Tân Chỉ Cô mang tin tức mà Không Không Nhi thám thính được ra nói với Thiết Ma Lặc. Thiết Ma Lặc nghe nói Mưu Thế Kiệt đã phái người về mời thúc phụ y đến trung thổ, lại còn muốn mời bảy mươi hai Đảo chủ giúp y trợ trận, thì cũng không khỏi có chút lo lắng, Thiết Ma Lặc bảo:
“Thắng bại thực sự là chuyện thứ yếu, nhưng nếu như tự dưng phải đại động đao binh với Phù Tang đảo, dù sống hay chết cũng đều là không đáng giá. Chỉ mong trường võ lâm hạo kiếp này có thể không xảy ra”.
Tân Chỉ Cô nói:
“Điều này sợ rằng rất khó, chỉ cầu có thể giảm thiểu được thương vong cũng đã là vạn hạnh”.
Tân Chỉ Cô sau đó lại nói đến chuyện của Sử Triêu Anh, trong lòng buồn bực, khó có thể nói thành lời.
Thiết Ma Lặc đột nhiên cười bảo:
“Ta tặng cho người một vị đồ đệ có được không?”
Tân Chỉ Cô hỏi:
“Ngươi khuyên ta thu đồ đệ khác à? Là nữ nhân nhà ai, không biết tư chất ra sao? Phải hợp với ý ta, ta mới có thể thu nhận. Còn phải có niên kỷ chưa quá mười tuổi, ngươi biết công phu cần phải dạy từ nhỏ mới được”.
Thiết Ma Lặc cười bảo:
“Nữ hài tử này năm nay mới bảy tuổi, thực sự cũng đã học qua mấy năm công phu. Chỉ không biết là có hợp nhãn với người hay không”.
Lập tức y phân phó cho một hộ binh:
“Gọi phu nhân mang Tranh nhi và Ngưng nhi ra đây”.
Tân Chỉ Cô trong lúc đang ngạc nhiên, thì thấy một trung niên mỹ phụ tay trái dắt một nam hài, tay phải dắt một nữ hài bước ra, đôi huynh muội này đều xinh đẹp tựa như phấn điêu ngọc trác, vô cùng khả ái.
Thiết Ma Lặc nói:
“Tranh nhi, Ngưng nhi, hãy kính trà Tân cô cô. Trò vặt vãnh của tiểu hài tử này, người trông thấy đừng có cười”.
Tân Chỉ Cô nghe y nói như vậy, biết Thiết Ma Lặc muốn hai đứa nhỏ hiển lộ một chút công phu, trong lòng hiếu kỳ, nghĩ bụng, “Niên kỷ còn nhỏ như vậy, không biết có bản lĩnh gì?” Bà liền ngồi yên bất động, nhìn xem hai tiểu hài tử này kính trà ra làm sao.
Chỉ thấy nữ hài tử châm một tách trà, đặt trên lòng bàn tay, rồi nói:
“Cô cô mời dùng trà”.
Nam hài kia song chỉ búng ra, đẩy tách trà bình ổn hướng Tân Chỉ Cô bay đến. Những người nội công cao minh, có thể bách bộ truyền bôi, khoảng cách của hai hài tử này với Tân Chỉ Cô bất quá chỉ là mấy bước, cũng không phải dùng nội công mà là dùng thủ pháp ám khí, nhưng đối với hai hài tử mà nói, cũng đã là điều thập phần khó được!
Tâ Chỉ Cô tiếp lấy tách trà, mặt mày hớn hở mừng rỡ, bà uống một hơi cạn sạch rồi nói:
“Thực là làm khó hai hài tử này rồi”.
Thiết Ma Lặc cười bảo:
“Nữ hài tử này xin cho làm đồ đệ của người, người thấy có hợp nhãn hay không?”
Tân Chỉ Cô lúc này mới biết phụ nhân kia là thê tử của Thiết Ma Lặc tức Hàn Chỉ Phần, cặp hài tử này là con trai và con gái bọn họ, Thiết Tranh và Thiết Ngưng. Thiết Ma Lặc là muốn con gái y bái bà làm sư phụ.
Tân Chỉ Cô cười nói:
“Điều này thực sự khiến ta vừa mừng lại vừa lo. Phu thê các ngươi đều là đại hành gia võ học, chút bản lĩnh của ta, sao có thể xứng dạy con gái của hai người?”
Thiết Ma Lặc lại bảo:
“Tân nữ hiệp kiếm pháp thiên hạ vô song, chỉ sợ người không nhận, nếu không sao lại nói khách khí như vậy”.
Tân Chỉ Cô đáp:
“Nếu người không hiềm ta dạy dỗ không tốt thì ta sẽ nhận liền. Chỉ là huynh muội bọn chúng nếu phải phân khai thì chẳng đáng tiếc lắm ư?”
Thiết Ma Lặc cười nói:
“Ta sớm đã nghĩ kỹ rồi, để ca ca nó nhận Không Không Nhi làm sư phụ, người trước tiên thu nó làm đồ đệ, Không Không Nhi sẽ không thể không thu nhận ca ca nó”.
Tân Chỉ cô cười nói:
“Như vậy ta mới thực sự yên tâm, ta dạy dỗ không tốt, Không Không Nhi cũng còn có một chút bản lãnh có thể được. Chỉ là....”
Đỗ Bách Anh ở bên thốt cười bảo rằng:
“Tân nữ hiệp, ngươi sợ Thiết Ma Lặc chiếm tiện nghi của ngươi ư? Ta tính cho ngươi một chủ ý, tương lai hài tử của ngươi cũng bái Thiết trại chủ làm sư phụ, như vậy cả hai bên đều không có ai thiệt thòi”.
Tân Chỉ Cô “xì” một hơi:
“’Phi’, ngươi thực sự là lão già không nghiêm chỉnh, nếu không phải nể ngươi giúp người trị bệnh, nói không chừng cũng có lúc ta cũng phải nhờ ngươi thì ta đã cắt trụi bộ râu của ngươi rồi”.
Bà tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại ngầm khen ngợi đây là một chủ ý hay.
Người xưa có nói, trẻ con dễ dạy, cũng là chuyện bình thường, lập tức liền quyết định như vậy.
Sau khi tiệc tan, cũng đã đến canh hai, Sử Nhược Mai nháy mắt cho Đoàn Khắc Tà, Đoàn Khắc Tà liền theo nàng đi ra. Sử Nhược Mai nói:
“Muội không muốn ngủ sớm như vậy, cùng huynh ra bên ngoài đi dạo một lát. Mấy ngày nay, muội đang khổ luyện khinh công mà huynh dạy cho, còn có mấy chỗ cần huynh chỉ điểm một chút”.
Đoàn Khắc Tà cười bảo:
“Muội chịu dụng công như vậy, ta sẽ không ngủ một đêm, bồi muội cũng được”.
Sử Nhược Mai mắng yêu:
“Huynh đừng nói lung tung, bị người khác nghe thấy, sẽ lại cười chúng ta”.
Hai người cười cười nói nới cùng tiến vào trong rừng cây.
Lúc này chính là lúc thu tàn và bắt đầu sang đông, trên đỉnh núi cũng đã có tuyết đọng, tuyết nguyệt giao huy, hàn lâm tịch mịch, sơn cảnh càng tăng thêm vẻ thanh u. Gió đêm se sẽ, hương thơm thấm vào tận trong phế phủ, Đoàn Khắc Tà hít một hơi thật sâu, chàng tán thưởng nói:
“Hoa gì mà thơm vậy nhỉ?”
Sử Nhược Mai cười đáp:
“Thời tiết này thì có hoa gì? Huynh ngay cả hương hoa mai cũng không phân biệt được sao? Bên kia có một phiến rừng mai, chúng ta qua đó được không?”
Đoàn Khắc Tà cười bảo:
“Tên muội gọi Nhược Mai, trách gì lại thích hoa mai như vậy”.
Hai người đưa mắt nhìn xa, chỉ thấy mỗi một cây hoa mai ở trong rừng thì đều dường được như treo lên vô số tú cầu, hồng mai đỏ rực như lửa, bạch mai trắng như tuyết. Sử Nhược Mai hỏi:
“Có đẹp hay không?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Đẹp thì rất đẹp, nhưng còn không thể so sánh với....”
Sử Nhược Mai hỏi:
“Không sánh được với cái gì? Huynh nói có loại hoa nào đẹp hơn hoa mai sao?”
Đoàn Khắc Tà nói:
“Ta không phải là nói hoa so với hoa. Ờ, tên muội gọi Nhược Mai, kỳ thật mai mà không nhược. Muội so với hoa mai còn đẹp hơn”.
Sử Nhược Mai giận dỗi:
“Huynh khi nào thì học được thói bẻm mép như vậy, nói nghiêm chỉnh, huynh đừng tâng bốc muội, muội đang tự giác biết mình không sánh được với hoa mai, muốn coi hoa mai làm thầy đó!”
Đoàn Khắc Tà cười bảo:
“Lời này thực sự là rất mới mẻ”.
Sử Nhược Mai nói:
“Muội kính phục cái phẩm cách ngạo tuyết của mai hoa. Đáng tiếc muội lớn lên trong nha phủ Tiết độ sứ của Tiết Tung, cơ hồ giống như hạc ngã xuống bùn, quên hết vẻ mặt của thường ngày”.
“Mai muội, muội quả nhiên là người có tuệ căn. Muội đã coi mai hoa làm thầy. Huynh cũng muốn coi muội làm thầy”.
Hai người dắt tay đồng hành, tâm thần như say như mộng. Đoàn Khắc Tà đột nhiên nhẹ giọng bảo:
“Biểu tẩu hỏi chuyện chúng ta đó”.
Sử Nhược Mai hỏi:
“Hỏi chuyện gì vậy? Huynh nói cho tỷ ấy, chúng ta sớm đã không làm mình làm mẩy rồi”.
Đoàn Khắc Tà cười nói:
“Biểu tẩu hỏi không phải là chuyện đó. Bất quá, tẩu ấy cũng là bởi vì chúng ta đã hòa hảo như ban đầu, cho nên, cho nên...”
Sử Nhược Mai liền hỏi:
“Uy, huynh nói cái gì mà cứ ấp a ấp úng vậy, cho nên cái gì...”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Cho nên, cho nên... biểu tẩu hỏi ta, chúng ta khi nào thì cặp long phụng bảo thoa kia có thể hợp thành một đôi? Tẩu ấy nói ý tứ của biểu ca rằng, sau khi qua đại hội lục lâm, sẽ, sẽ giúp chúng ta thu xếp, thu xếp hỉ sự. Muội, ý của muội ra sao?”
Sử Nhược Mai đỏ hồng cả mặt, cúi đầu không nói. Đoàn Khắc Tà lại bảo:
“Biểu ca nói rằng, chúng ta đến nguyên đán năm sau thì là vừa tròn hai mươi tuổi. Huynh ấy chịu phó thác của tiền nhân chúng ta, cũng muốn làm sớm việc trọng yếu này. Ý muội như thế nào, có thể nói cho ta một lời, ta còn hồi đáp biểu ca và biểu tẩu”.
Sử Nhược Mai qua một hồi lâu mới thì thầm nói ra một câu:
“Chỉ nhờ biểu ca huynh tác chủ”.
Hai người nói quyết định chuyện chung thân đại sự thì đều vừa hoan hỉ, vừa xấu hổ, đôi tay nắm chặt nhau, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn nhau. Sau một hồi vẫn là Đoàn Khắc Tà lên tiếng trước:
“Ờ, muội không phải nói muốn đến luyện khinh công hay sao?”
Sử Nhược Mai rút tay khỏi tay chàng, cười nói:
“Huynh không nói, muội cơ hồ quên mất. Được, bây giờ muội xem huynh là sư phụ, huynh là lão sư thì phải dụng tâm dạy muội cho tốt mới được”.
Nàng hít một hơi, mũi chân điểm xuống, liền phi thân bay lên trên một cành mai.