[Long Môn Phi Giáp Đồng Nhân] – Vũ Hóa Thành Điền

Chương 33: Trong bể

Tùy tiện ném Thoát Thoát bị tóm gọn cho Cẩm Y Vệ xử trí, cũng không thèm nhìn đám quan viên vị dọa đến ngu người kia, Vũ Hóa Điền lạnh mặt nghiêm nghị đi về bên cạnh Stefan.

Cẩm Y Vệ vội vàng trông chừng Thoát Thoát, đám quan viên quỳ trên mặt đất không dám đứng lên, cho nên ngoại trừ Stefan không có một ai phát hiện ra, sắc mặt vốn trắng nõn đến mức giống như có chút bệnh tật của Vũ Hóa Điền lúc này đã xinh đẹp như hoa đào.

Trong mắt Stefan tràn đầy ý cười nhìn bước chân y cứng ngắc đi về phía bên cạnh mình, nhưng không ngồi xuống nữa, mà đứng ở phía sau mình.

Lỗ tai linh mẫn nghe được hô hấp thoáng trở nên dồn dập ở phía sau, trong không khí bay đến mùi hương lành lạnh như có như không, nhạt đến mức gần như bị mùi thức ăn rơi vãi đầy đất lấn át, nhưng Stefan vẫn có thể ngửi thấy được, đó là mùi thơm đặc biệt chỉ có ở trên thân thể của Vũ Hóa Điền.

Vũ Hóa Điền rất thích sạch sẽ cũng rất thích đồ vật hoa lệ, trên người y thường xuyên mang theo một loại túi hương, thời gian qua lâu, mùi hương này liền nhiễm lên thân thể, không tẩy đi được.

Nhưng hiện tại cũng không phải lúc nghĩ đến những cái này, Stefan thu tầm mắt lại, nhìn về phía Thoát Thoát, không chút để ý đến việc đối phương đã gần như áo rách quần mỏng, vẫy tay nói:

“Dẫn ả đi, trông chừng nghiêm cẩn.”

“Vâng.”

Thanh Long tự mình mang theo thủ hạ đè người lui xuống, nơi này có Vũ Hóa Điền, không cần lo lắng cho an nguy của Hoàng thường.

Đám quan viên trước đó sợ đến mức mặt không còn chút mái bị lời nói của Stefan gọi cho hồi thần lại, một đám từ phía sau chạy đến dập đầu trước mặt Stefan, miệng hô Hoàng thượng tha mạng. Trong đó Vương Đức lại dẫn đầu.

Trên bữa tiệc mà bọn họ tổ chức để tiếp giá xuất hiện thích khách, mà thích khách này còn là gã cố ý sắp xếp, Vương Đức ngay cả tâm muốn chết cũng có, không, cái chết cũng không đáng sợ, gã sợ hãi là hình phạt tàn khốc của Đại Minh, cảm giác sống không bằng chết kia không phải ai cũng có thể chịu được.

Hơn nữa hiện tại trước mặt gã còn có Đốc chủ Vũ Hóa Điền của Tây Xưởng nữa, thủ đoạn của y ai có thể chịu được?

Vương Đức đã bắt đầu hối hận không làm giống như đám quan viên lúc trước dùng máu bồ câu nhuộm đỏ vạt áo, chỉ cần bị bắt, lập tức dùng nó giả chết, tránh khỏi việc phải chịu khổ hình tra tấn.

Stefan nghe đến không kiên nhẫn, trực tiếp cầm chén rượu trong tay ném qua.

“Vương Đức, đây là có chuyện gì?”

Chén rượu được đẽo từ ngọc thạch nện thẳng lên trán Vương Đức, Vương Đức rên một tiếng, máu chảy ra từ chỗ bị đập trúng.

Cũng may Stefan không có dùng bao nhiêu sức, bằng không sẽ không chỉ đổ chút máu như vậy, cho nên tuy rằng Vương Đức đau đớn kêu rên, nhưng cũng có thể trả lời câu hỏi của hắn.

“Hoàng, Hoàng thượng, vi thần thật sự không biết vì sao lại như thế này, nữ nhân kia cũng không phải là cô nương Điệp Vũ, cầu Hoàng thượng khai ân!!!”

Vừa rồi khăn che mặt của Thoát Thoát đã bị một roi của Vũ Hóa Điền kéo xuống, cho nên Vương Đức đã sớm thấy rõ đối phương không phải là Điệp Vũ.

“Trẫm không muốn nghe mấy điều này, trẫm cho ngươi thời gian một ngày, sau ngày mai nếu ngươi không thể cho trẫm một câu trả lời thuyết phục, trẫm sẽ tháo cái mũ cánh chuồn trên đầu ngươi xuống.”

Stefan lạnh lùng nghiêm mặt bỏ lại những lời này, phất tay áo bỏ đi, đương nhiên, lúc hắn đi cũng không quên mang cả Vũ Hóa Điền đi.

Vương Đức ngồi phịch xuống mặt đất, cả người thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Hoàng thượng cũng cho gã một cơ hội.

“Đại nhân, ngài có muốn đến xem đại phu trước hay không?”

Stefan vừa đi, tâm phúc của Vương Đức liền cẩn thận tiến lên nâng gã dậy.

“Ta sao còn có tâm tình đi xem đại phu? Ngươi đến Xuân Phong Lâu tra hỏi rõ ràng cẩn thận cho ta, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, bằng không đầu của tất cả chúng ta đều không giữ được đâu.”

Một đường bình tĩnh quay về Vương phủ, Stefan đuổi Tiểu Đức Tử đi, mang theo Vũ Hóa Điền đi vào phòng tắm.

Không thể không nói Vương Đức rất biết hưởng thụ, trong phủ đệ này còn có một phòng tắm được cố ý sửa lại, bể tắm rộng lớn bên trong lúc nào cũng được cung cấp đủ nước ấm. Bởi vì Stefan đến đây, nơi này tạm thời thành phòng tắm dành riêng cho hắn.

“Cảm thấy thế nào?”

Stefan khóa kỹ cửa phòng tắm lại, xoay người nhìn về phía Vũ Hóa Điền cả tối không nói được một lời.

“Nhìn dáng vẻ của ngươi, nhất định là nhẫn nhịn rất khó chịu đi?”

Vũ Hóa Điền không nói gì, mà tự mình cởi hết y phục trên người xuống.

Hai ba cái cởi hết y phục ra, y trực tiếp trượt vào bể, khi đi xuống còn thuận tay kéo chiếc mũ trên đầu xuống, thả mái tóc được bó buộc gọn gàng xuống.

Đúng như Stefan nói, Vũ Hóa Điền quả thực là nhẫn nhịn rất khó chịu, nếu có thể y đã sớm tự mình ra tay lấy mấy viên bảo thạch kia ra, bất đắc dĩ giống như tay chân bị làm phép lúc trước, Stefan cũng làm điều tương tự, khiến ngoài hắn ra không có bất cứ kẻ nào có thể lấy được bảo thạch ra.

Y cũng vì vậy mà không thể phát tiết dục vọng của mình.

Y đứng trong làn nước ngập quá thắt lưng, nhẹ nhàng vốc một vốc nước ấm lên, tưới từ trên cổ xuống, đưa lưng về phía Stefan nhẹ xoay vòng eo, nhìn về phía hắn.

“Ngươi không xuống đây sao?”

Hơi nước bốc lên mờ ảo, mỹ nhân như ngọc nghiêng người nhìn nam nhân, hai điểm hồng mai trước ngực như ẩn như hiện, vòng eo lộ ra khỏi mặt nước bị che lấp dưới mái tóc dài càng thêm mềm mại, dòng nước tinh tế chảy từ đầu vai xuống, lướt qua da thịt nõn nà, chảy vào trong ao nước, mà bên dưới mặt nước, loáng thoáng có thể nhìn thấy cái mông cong cong mượt mà, cùng với hai chiếc đòn thon dài xinh đẹp.

Stefan chợt có xúc động muốn nuốt nước miếng.

“Ngươi đây là đang mời ta?”

“Hoàng thượng cảm thấy thế nào?”

Đầu ngón tay trắng nõn vươn ra, dáng vẻ cực kỳ quyến rũy vén mái tóc dài từ sau lưng đến trước ngực, Vũ Hóa Điền lộ ra tươi cười có chút ái muội không rõ.

Stefan nhìn y một lát, cuối cùng vẫn bỏ y phục xuống, đi vào trong bể.

Nhưng sau khi Stefan đã tiến vào trong nước, Vũ Hóa Điền lại gạt nước, bơi về phía bên kia cách xa hắn hơn, lưng tựa lên vách đá bên ao, hai khuỷu tay chống lên mặt đất phía sau ngẩng đầu nhìn hắn.

Nam nhân đã nhìn hiểu lời mời trong mắt y, rẽ ngang mặt nước đến bên người y.

Vũ Hóa Điền vươn tay ôm lấy cổ hắn, kéo hắn về phía mình, mũi dán lên mũi, bốn mắt nhìn nhau.

“Phải như thế nào, Hoàng thượng mới bằng lòng giải thoát cho ta đây?”

Giọng nói của y vừa thân thiết vừa mềm mại, như đang làm nũng, đôi môi cánh hoa ướt át khi nói chuyện cố ý vô tình đảo qua môi đối phương, xúc cảm mềm mại vô cùng mê người.

“Ta nghĩ rằng ngươi biết.”

Stefan vô cùng thân thiết cọ cọ lên chóp mũi của y.

“Nếu như ngươi khiến ta cảm thấy vừa lòng.”

“Vậy sao?”

Vũ Hóa Điền ôm mặt hắn, chủ động hôn lên môi hắn.

Đầu lưỡi thơm tho mềm mại vẽ vòng quanh đôi môi cánh hoa, thỉnh thoảng lại đẩy chúng ra, càn quét phần lợi phía sau, thân thể nhìn thì gầy gò nhưng thực chất tràn ngập sức mạnh dán lên người nam nhân, ma sát từ trên xuống dưới, thù du trước ngực đã sớm sưng đỏ lên đụng chạm vào đối phương, cặp đùi thon dài xinh đẹp trong nước quấn lấy đùi nam nhân, đầu ngón tay mượt mà nhẹ nhàng vuốt ve phần thịt trên lưng nam nhân, đưa lời mời gọi.

“Đúng vậy, ngươi có thể cố gắng thêm một chút.”

Trong mắt nam nhân hiện lên ánh đỏ, hơi nghiêng người qua, hắn ôm lấy vòng eo vì luyện tập mà không có chút thịt thừa nào của Vũ Hóa Điền, xoay người, thay đổi tư thế của hai người, hắn dựa vào mép ao, mà Vũ Hóa Điền thì tựa lên người hắn.

Vũ Hóa Điền ngẩng đầu đẩy khoảng cách của cả hai ra một chút, nhìn hắn, lại nhìn nhìn thứ của nam nhân đang đặt ở giữa hai chân mình, nơi đó lúc này còn chưa có phản ứng gì.

Mà so sánh, thứ sung huyết bị trói buộc bằng một vòng ma văn của mình lại càng thêm bắt mắt.

Vũ Hóa Điền một tay vịn lấy bả vai nam nhân, tựa vào hắn chậm rãi đi xuống, lướt xuống trước ngực, ngậm lấy hạt đậu đậm màu kia, chậm rãi nhấm nháp giống như đang ăn đường. Mà tay còn lại lướt vào trong nước, chạm đến phía dưới của nam nhân, mang theo chút lực dao động qua lại.

Đầu lưỡi cử động linh hoạt, cổ họng phát ra tiếng vang đói khát, nước ấm theo khe hở của huyệt động chạy vào trong thân thể, khiến cho y càng trở nên mẫn cảm hơn.

Stefan nhìn Vũ Hóa Điền phục vụ mình, đôi bàn tay to nhẹ vuốt hai mông y, tách mở đôi mông cánh hoa, đầu ngón tay vói vào trong huyệt khẩu, đẩy bảo thạch vốn đã trượt ra đến huyệt khẩu vào lại, chạm lên tuyến tiền liệt.

“Ô a……”

Thân thể nháy mắt căng cứng lại, Vũ Hóa Điền theo bản năng cắn thứ đang ở trong miệng, sức lực trên tay cũng tăng thêm không ít.

Stefan rên lên một tiếng, tuy rằng là ma cà rồng, nhưng nhược điểm của nam nhân cũng đều giống nhau.

“Nếu ngươi mạnh thêm một chút, vậy thì phiền toái rồi.”

Nói thì nói như vậy, nhưng tay hắn ở trong nước vẫn quấy đảo bảo thạch.

Vũ Hóa Điền nâng đôi mắt đào hoa ướt át lên, trong hai mắt mờ mịt là mê ly vì bị dục vọng giày vò, thống khổ muốn phát tiết ra ngoài đến mức này khiến thần trí của y từ từ biến mất.

“Buông ra được không…… Xin ngươi……”

Thanh âm run rẩy ẩn ẩn có chút yếu ứt, mỹ nhân cao ngạo lần đầu tiên phát ra lời cầu xin tha thứ từ tận đáy lòng.

Đối với thỉnh cầu của y, nam nhân trong lòng tràn ngập chinh phục cuối cùng cũng gật đầu.

Bảo thạch đỏ tươi trượt từ trong huyệt khẩu ra ngoài, rơi vào trong làn nước ấm áp, lẳng lặng nằm xuống đáy nước, lúc này không có ai chú ý đến chúng, mà sau này…… Chúng ta rõ ràng không thể hy vọng Vũ Hóa Điền có hảo cảm gì với ba viên hồng ngọc máu bồ câu đã gây ra gánh nặng rất lớn cho y, cho nên kết cục bị bỏ xó ngay từ đầu đã được định.

Đã không còn gánh nặng, Vũ Hóa Điền thoải mái hơn không ít, nhưng trói buộc ở đằng trước vẫn còn, ma văn tỏa sáng giống như đang sống chậm rãi chạy quanh đỉnh, tràn ngập hơi thở thần bí, nếu không phải ở phía sau, hay là ở vị trí mẫn cảm này, Vũ Hóa Điền có lẽ còn có thể ôm tâm tình thú vị mà nghiên cứu một chút, hiện giờ? Không có là tốt nhất!

“Nơi này cũng buông ra……”

Vũ Hóa Điền tựa lên người Stefan, cọ xát, phần đỉnh nhếch lên cao cao.

“Tự ngươi đến đây đi.”

Stefan giật giật đùi, ý tứ ám chỉ hàm súc mười phần.

Vũ Hóa Điền nhìn trên mặt hắn lộ ra một nụ cười hứng thú tà ác, cũng không chần chừ thêm, trực tiếp tự mình ra tay tự lo lấy.

Dùng sức đặt nam nhân bên cạnh ao, Vũ Hóa Điền vịn lấy hắn, chậm rãi ngồi lên.

Huyệt khẩu đã được bảo thạch mở rộng qua vẫn chưa thu nhỏ lại, nhưng cho dù là như thế, quá trình tiến vào cũng không phải dễ chịu gì.

Vũ Hóa Điền là một người rất nhẫn tâm, đối với người khác như thế, đối với chính mình cũng vậy.

Chậm rãi tiến vào ở một mức độ nào đó nhất định là một loại tra tấn, y cắn chặt răng, dùng sức ngồi xuống –

“A……”

Thét lớn một tiếng, hai chân Vũ Hóa Điền đều đang phát run, dứt khoát làm liều hậu quả chính là đau đớn giống như bị xé rách, nhưng dựa vào điều kiện thân thể mạnh mẽ đến mức biến thái của ma cà rồng, y cũng không hề bị thương.

Stefan chống nửa người về phía sau nhìn Vũ Hóa Điền ở trên người mình nhíu mày thích ứng, trong lúc chịu đựng y cắn đôi môi đỏ lên, chiếc cổ hơi ngửa ra sau giống như cổ thiên nga cùng mái tóc hơi ướt dán trên người, có một loại cảm giác xinh đẹp vì bị ngược đãi.

“Rất khó chịu?”

Hắn vươn tay, sờ sờ chỗ hai người kết hợp, nếp uốn ban đầu đã phồng căng lên, trơn bóng.

“Không tệ.”

Vũ Hóa Điền đáp lại một tiếng, đôi mày vẫn chưa thả lỏng tiết lộ suy nghĩ trong lòng y.

Stefan không nhắc lại nữa, mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi y thích ứng.

Vũ Hóa Điền ngồi yên một lát, đợi đến khi hai chân không còn phát run, cảm giác ở chỗ kia cũng trở nên chết lặng rồi, hai tay y liền chống lên chiếc bụng bằng phẳng của Stefan, bắt đầu thử động đậy.

Quá trình như vậy rất không thoái mái, cho dù đã được nước lướt qua, nhưng dù sao cũng chưa trơn được, mỗi một lần ra vào đối với dũng đạo khô khốc mà nói đều là một loại giày vò, chân mày Vũ Hóa Điền vẫn không hề giãn ra, tiếng hừ nhẹ không thể kìm nén theo mỗi động tác của y, từng chút từng chút một, Stefan đều nghe được rành mạch.

Đưa tay sờ lên chỗ thịt non gồ lên ở gốc đùi y, động tác của nam nhân rất mềm nhẹ, nhưng chính là bởi vì loại mềm nhẹ này, khiến cho lực chú ý của Vũ Hóa Điền vị dẫn dắt rời đi hơn nửa, không còn chú ý hoàn toàn đến phía sau nữa.

“Ưm…… chạm vào nơi này……”

Vũ Hóa Điền cầm lấy tay nam nhân, kéo đến chỗ đỉnh của mình.

Stefan thỏa mãn nguyện vọng của y, lực đạo được khống chế cực tốt vuốt ve nơi bị ma văn trói buộc, từ đỉnh xuống gốc, không bỏ sót chỗ nào, theo vuốt ve của hắn, động tác của Vũ Hóa Điền cũng bắt đầu tăng nhanh, hậu huyệt mềm mại không ngừng co rút lại phân bố ra dịch ruột non khiến cho động tác ra vào không còn chặt khô như trước.

“Thích như vậy không?”

Stefan hôn lên chiếc cằm của y, nghe tiếng than nhẹ tràn ra từ đôi môi hơi mở của y.

“Ưm ư……”

Không biết là đáp lại hay chỉ là tiếng rên rỉ đơn thuần, vì muốn được hưởng thụ thêm càng nhiều, Vũ Hóa Điền có chút say sưa ôm lấy Stefan, ôm đầu của hắn đòi hôn.

Môi lưỡi giao nhau, trao đổi nước bọt trong miệng nhau, vài sợi chỉ bạc vì chủ nhân không kịp nuốt xuống mà tràn ra khỏi khóe miệng, toàn bộ hình ảnh nhìn qua tràn ngập cảm giác *** mỹ.

“Đừng, ô ô!!!”

Toàn thân Vũ Hóa Điền run mạnh lên, bởi vì Stefan bất chợt đẩy mạnh lên một cái, lực đạo xâm nhập quá mức đối với y đã gần phát tiết ra mà nói là kích thích quá mức, y vuốt ve Stefan, nhưng người này vẫn còn hôn y không chịu buông ra.

Stefan một tay đè chặt đầu y hôn lưỡi thật sâu, tay kia kéo thân thể y lại, không chút lưu tình giữ chặt không buông, lợi dụng trọng lực để cho mình càng tiến sâu vào nơi kia hơn.

Tốc độ của nam nhân rất nhanh, lực rất mạnh, mỗi một lần đều va chạm chuẩn xác vào vị trí mẫn cảm nhất của Vũ Hóa Điền, Vũ Hóa Điền cảm thấy mình sắp bị bức đến phát điên rồi, sức lực của y đã biến mất trong mỗi lần nam nhân va chạm mãnh liệt, kích thích vượt quá sức chịu đựng của giác quan khiến tuyến lệ của y không kìm được, nước mắt lặng lẽ tràn ra, theo mỗi lần y lắc đầu cầu xin mà rơi xuống.

“Ngươi làm sao vậy? Có phải là dùng lực không đủ, cần ta nhanh hơn một chút nữa?”

Stefan cuối cùng cũng buông môi y ra, ngược lại hôn lên hai mắt y, liếm sạch sẽ nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt.

“Ngươi biết không? Cứ buộc như vậy ở phía sau cũng có thể đạt đến cao trào đó.”

“Không…… Ô ô không…… Muốn……. Buông…….”

Tiếng khẩn cầu đứt quang theo khe hở của đôi môi bật ra, toàn thân Vũ Hóa Điền co rút, thân thể kêu gào muốn phát tiết, nhưng ma văn vững chắc vẫn như trước chấp hành tốt sứ mệnh của nó.

“Bụng…… Rất khó chịu.”

“Nào, gọi tên của ta, ta sẽ để cho ngươi thoải mái.”

Stefan thì thầm.

Tên?

Thần trí của Vũ Hóa Điền đã không còn rõ ràng lắm, một lúc lâu sau mới nhớ ra được tên của đối phương.

“Chu, Chu Kiến – A?!!!”

Stefan cũng không thích nghe thấy tên của kẻ khác vào những lúc như thế này, cho nên hắn chặn ngang tiếng kêu to của Vũ Hóa Điền – dùng động tác thực tế.

“Tên của ta là Stefan, nào, đọc theo ta, Stefan……”

Nam nhân dùng giọng nói quyến rũ trầm thấp nói nhỏ bên tai Vũ Hóa Điền tên của mình.

“S……. Te……. Fan?”

Vũ Hóa Điền giống như bi bô tập nói mà thì thầm.

Phát âm của y không tính là tiêu chuẩn, mang theo âm điệu khác lạ, nhưng điều này cũng không cản trở tâm tình tốt đẹp của Stefan.

“Đúng vậy, Stefan, ngươi nhất định phải nhớ kỹ tên này.”

“S…… Tefan ưm……”

“Đúng, chính là như vậy, tiếp tục gọi ta đi.”

Stefan cười nói.

“A ha…… Ste…… Fan…… Ưm ha…… Stefan……”

Vũ Hóa Điền giống như một chiếc radio bị kẹt mà lặp lại cái tên này, tiếng gọi lẫn trong tiếng rên rỉ có một loại quyến rũ nói không nên lời, nam nhân nghe được rất vui vẻ, cho nên cuối cùng hắn cũng giải trừ ma văn ở thân dưới cho Vũ Hóa Điền, sau đó tốc độ càng nhanh hơn.

“Ha a!!!!!!”

Sau một tiếng thét chói tai, Vũ Hóa Điền ngẩng cao đầu kêu lên, co giật cuộn người lại phun ra một cỗ bạch trọc, sau đó tê liệt ngã vào trong lòng Stefan.

Mà Stefan ở trong sự co rút của y, cũng xuất ra…….