[Long Môn Phi Giáp Đồng Nhân] – Vũ Hóa Thành Điền

Chương 23: Vô sỉ hạ lưu

Trong một thoáng mở mắt ra, Vũ Hóa Điền cảm giác được có điều gì đó khác trước.

Người tập võ vốn có ngũ giác minh mẫn, lại chưa bao giờ giống như hôm nay, tro bụi trên tấm màn thoạt nhìn bắt mắt giống như bầu trời đầy sao trong đêm tối, tiếng hạt cát cọ vào nhau khi gió thổi qua cồn cát ngoài cửa sổ quanh quẩn bên tai, trong không khí truyền đến mùi hương vô cùng ngon lành, cổ họng đang kêu gào, nó muốn uống thứ gì đó.

Thay đổi đột ngột khác thường khiến y rất không thích ứng, lại càng không thích ứng được là thân phận thay đổi, trong đầu đột nhiên xuất hiện thêm nhiều tri thức khiến y hiểu được hiện tại mình đang là cái gì.

Một tên yêu quái hút máu?!

Sự khác biệt hai bên Đông Tây khiến Vũ Hóa Điền có chút hỗn loạn, trực tiếp coi chủng tộc bóng tối là yêu quái.

Vũ Hóa Điền quay đầu lại, không ngoài ý muốn nhìn thấy nam nhân đang ngủ say bên người y, bàn tay ở bên hông tràn đầy ham muốn chiếm giữ mười phần, cho dù chủ nhân đang chìm trong giấc ngủ say cũng không hề buông ra, bá đạo thể hiện quyền sở hữu.

Vũ Hóa Điền cau mày, trước kia chỉ cảm thấy nam nhân này thật quỷ dị, lúc nào cũng lộ ra hơi thở kỳ lạ, khi y cũng biến thành một thành viên trong đó thì, mới biết được là bởi vì chủng tộc khác biệt mà luôn lộ ra sự không ăn ý.

Trong mắt Vũ Hóa Điền mới chuyển hóa thành công, quanh thân Stefan tràn ngập một loại lực uy hiếp, kính sợ cùng sợ hãi từ đáy lòng tràn ra khiến cho tâm tình của y không được tốt lắm.

Đây không phải là tình cảm chân thật thuộc về y, là ràng buộc chảy xuôi trong mạch máu.

Hiện tại y đã là hậu duệ huyết hệ của nam nhân này, chảy trong thân thể là dòng máu của đối phương, sức mạnh của y bắt nguồn từ đối phương, không thể giết chết nam chủ, không thể phản bội, thậm chí không thể sinh ra ý nghĩ phản loạn. Mà nam nhân lại có thể tự do chi phối sinh mệnh của y.

Y chán ghét loại trói buộc không thể chạy thoát này.

“Đang suy nghĩ chuyện gì? Mày đều nhăn nhúm lại rồi.”

Nam nhân bên cạnh vào ngay lúc y đang rối rắm mở mắt ra, bởi vì ngủ say mà giọng nói có chút khàn khàn, mang theo dụ hoặc của nam nhân trưởng thành, thờ ơ lại đánh mạnh vào lòng người.

“……”

Vũ Hóa Điền không nói gì, hiện tại y không muốn để ý đến tên ma cà rồng này.

Stefan cực kỳ có hứng thú nhìn gương mặt bình tĩnh lại giống như đang hờn dỗi của Vũ Hóa Điền, tùy rằng trước đây hắn cũng chưa từng chuyển hóa hậu duệ, nhưng cũng biết những ma cà rồng khác chuyển hóa hậu duệ như thế nào, từ đáy lòng sẽ thuần phục ma cà rồng tạo ra mình, sợ hãi sức mạnh của thân tộc, chưa từng có kẻ nào giống như Vũ Hóa Điền vào ngày đầu tiên sau khi được tạo ra liền trắng trợn thể hiện sự tức giận của mình như vậy.

Quả nhiên vẫn là quá cưng chiều y, nhưng mà…… Stefan cười khẽ, hắn thích Vũ Hóa Điền như vậy.

Nếu y thật sự giống như những ma cà rồng hậu duệ khác, Stefan có lẽ sẽ không nhịn được mà tự mình trừ bỏ y.

Vòng tay ôm chặt lấy eo y, Stefan dán chặt lên má y để cho vành tai và tóc mai chạm nhau.

“Tuy rằng bởi vì không cẩn thận khống chế nên hút khô ngươi, nhưng cũng vì thế mà có được sức mạnh lớn hơn nữa cũng là một bồi thường không tệ không phải sao?”

“Sức mạnh lớn hơn?”

Vũ Hóa Điền chế nhạo.

“Đã không có tự do, ngay cả sống chết cũng không thể tự mình khống chế, đây là bồi thường của ngài?”

“Cái đó thật có lỗi.”

Stefan lười biếng nói xong lời giải thích, lại không hề có chút thành ý nào.

“Trẫm còn tưởng rằng ngươi sẽ thích thân thể hiện tại.”

Bàn tay trong chăn di chuyển xuống một chút, cầm lấy thứ giữa hai chân bởi vì trở thành ma cà rồng mà đầy đủ trở lại kia, cố ý xoa nắn.

Được rồi, đây xem như là bồi thường tốt nhất, nhưng Vũ Hóa Điền vẫn là không cam tâm, so với bị đối phương giam cầm vĩnh viễn, y thà rằng mình không được hoàn chỉnh.

“…… Nếu Hoàng thượng không có thành ý, vẫn không cần mở miệng thì tốt hơn.”

“Nếu trẫm không mở miệng, ngươi làm sao có thể hiểu được là trẫm đang quan tâm ngươi chứ? Bảo bối tâm can vui vẻ ”

Stefan cố ý dùng ngữ điệu như vậy kêu lên, vẻ mặt hài hước rõ ràng là hắn cố ý.

“Hiện tại cảm thấy sao rồi? Đã đói bụng chưa? Có chỗ nào không thoải mái hay không?”

“Nô khỏe lắm, không nhọc Hoàng thượng quan tâm.”

Vũ Hóa Điền gần như là nghiến răng bật ra từng chữ từng chữ một, hiện tại y vừa nghe thấy xưng hô này liền cảm thấy chán ghét.

“Ngươi có muốn tự mình xem không?”

Bàn tay cầm lấy thứ kia vẫn chưa buông ra, Stefan xốc chăn lên để cho y nhìn thấy rõ ràng hơn.

Nhìn thấy vật đầy đủ giữa hai chân, vẻ mặt Vũ Hóa Điền rất kỳ lạ, như vui như buồn, trong nháy mắt lại có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã bị hành động của Stefan làm tức giận đến đen mặt.

“Ngài đang làm cái gì?”

“Hử?”

Stefan nhướng mày.

“Như ngươi chứng kiến, giúp ngươi giải quyết một chút vấn đề về sinh lý, buổi sáng sớm người ta luôn dễ dàng xúc động.”

Đây vốn chính là tự ngươi lựa chọn! Vũ Hóa Điền mặt lạnh nghiêm nghị đẩy tay hắn ra.

“Nô nhớ rõ chúng ta cũng không phải là người, ý tốt của Hoàng thượng vẫn nên tự mình hưởng thụ đi.”

“Ha ha, thật sự là không hiểu phong tình.”

Stefan vừa xoay người, liền trực tiếp chặn y lại.

“Cũng không biết là ai tối hôm qua vẫn quấn quít lấy trẫm, đòi hỏi không ngừng, như thế nào cũng không chịu buông ra, còn giống như một con mèo nhỏ cào lưng trẫm hết vết này đến vết khác, bảo bối có biết là ai không?”

Hơi thở phả lên làn da, thân thể bởi vì biến đổi mà trở nên mẫn cảm hơn nhiều, hơn nữa thân phận của đối phương đặc biệt, Vũ Hóa Điền căn bản là không hề có sức chống cự, hô hấp thoáng chốc đã trở nên nặng nề.

“Biết ngươi may mắn biết bao nhiêu không? Ma cà rồng mới sinh bình thường là không còn cảm giác còn sống, không có hơi thở tim cũng không đập, bọn họ sợ hãi ánh mặt trời, không thể tiếp xúc với vật thể bằng bạc, sức mạnh của nước thánh đủ để tinh lọc một ma cà rồng mới sinh không có đủ sức mạnh, bởi vì thân tộc của bọn chúng keo kiệt không cho bọn chúng thêm một giọt máu, mà máu ta cho ngươi lại đủ để cho ngươi vượt qua thời kỳ mới sinh trực tiếp tiến vào thời kỳ trưởng thành, cho nên ngươi mới có thể vui vẻ như vậy.”

Stefan chưa bao giờ là người tốt không cần được báo đáp, hắn trực tiếp trả giá cái gì thì nhất định phải đòi lại được.

“Có cảm thấy ánh mặt trời bên ngoài rất đáng ghét không? Nếu ngươi còn ở trong thời kỳ mới sinh, một tia ánh mặt trời đầu tiên trong sa mạc này cũng đủ để cho ngươi biến mất.”

Cho nên cảm tạ ta đi, hậu duệ đáng yêu của ta.

Cho dù đây là ma cà rồng đời thứ ba, sau khi trải qua đủ năm tháng cũng có thể trưởng thành thành tồn tại có thể sánh ngang với Thiên thần, huống chi là tồn tại gần với ma cà rồng đời thứ hai như y? Stefan cho Vũ Hóa Điền, là cơ hội trở thành tồn tại vĩ đại, chỉ cần sống được đủ lâu.

Vũ Hóa Điền mím môi, những điều nam nhân vừa nói y đều biết cả, sức mạnh được kế thừa trong máu lại tăng lên không ít đã giải thích được phần nào, nhưng y vừa mới được sinh ra vẫn không quá quen được với thân phận hiện tại.

“Nếu thật sự tốt như vậy, sao còn cần phải phong ấn sức mạnh của ta? Ngươi là đang sợ hãi ta siêu việt hơn ngươi sao?”

Không cam lòng yếu thế phản kích, Vũ Hóa Điền nói ra bất mãn lớn nhất.

Sau khi trở thành ma cà rồng, mọi dối trá từng có dường như đều lập tức biến mất, Vũ Hóa Điền cuối cùng cũng không khúm núm được nữa. Giống như nói như vậy, bản thân mình liền thật sự chỉ là một nô lệ không hề được tự do.

Màn sương mù chắn giữa bọn họ đã biến mất, bọn họ có bí mật giống nhau, mặt nạ đã vỡ vụn, cuối cùng không thể đeo lại được nữa.

“Bảo bối của ta.”

Stefan liếm liếm bờ môi của y, lại cắn nhẹ một cái lên chóp mũi của y.

“Tuy rằng hiện tại ngươi thích ứng rất nhanh, nhưng dù sao cũng là một ma cà rồng mới sinh, sức mạnh quá nhiều sẽ dễ dàng tổn thương đến chính ngươi, ngươi cũng không hy vọng có thứ gì đó hay ai đó một ngày kia không biết nặng nhẹ bị hủy đi chứ? Đương nhiên nếu ngươi vẫn kiên trì, ta sẽ cởi bỏ giúp ngươi.”

Sau đó nhìn y bởi vì không thích ứng mà làm ra đủ loại chuyện quấy phá.

Vũ Hóa Điền im lặng một lát, sau đó đưa tay đẩy hắn.

“Đi xuống, ta muốn dậy.”

Hiện tại sắc trời đã không còn sớm, những người khác trong khách *** nhất định là đã dậy từ lâu, cũng không biết đám người Triệu Hoài An kia có phát hiện ra hắn không ở trong phòng không, nếu có, chuyện ấy còn có chút phiền phức.

“Sao nào, còn đang nghĩ về kế hoạch của ngươi?”

Stefan khó có được một lần hào phóng làm theo lời của y, buông y ra.

Vũ Hóa Điền không để ý đến hắn, trực tiếp leo từ trên giường xuống, thân thể trần trụi lộ ra trong không khí, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào người y, khiến cho thân thể trắng nõn nhiễm lên một tầng vàng chói óng ánh, xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, khiến cho người ta dâng lên ham muốn thờ phụng, cũng muốn chiếm giữ lấy y.

Không chút bận tâm việc mình bị nam nhân xem rõ ràng từng chút một, dù sao việc nên làm đều đã làm, Vũ Hóa Điền cau mày nhìn cửa sổ, lúc ánh mặt trời hắt lên người liền có chút đau đớn rất nhỏ, giống như bị điện giật, y theo bản năng nổi lên cảm giác chán ghét.

Nhìn lên y phục, mày nhíu lại càng chặt, bởi vì thị lực tốt hơn, y liền nhìn thấy rõ ràng y phục này bẩn như thế nào.

Nhưng dù có ghét bỏ cũng phải mặc, ai kêu hiện tại y là ‘Phong lý đao’ chứ?

“Trước khi mặc y phục có muốn tắm rửa không? Nơi đó còn đang chảy ra kìa.”

Stefan vẻ mặt lưu manh chỉ chỉ về phía cái mông cong của người nào đó, hoàn toàn không nhìn ra vẻ tao nhã thường ngày.

‘Vèo’, trả lời hắn là chén trà đột nhiên bay đến.

Thật sự là vạch áo cho người xem lưng.

Sau khi Vũ Hóa Điền ném chén trà về phía hắn thì, nhặt y phục lên mặc không được mà không mặc cũng không được, chỉ có thể đứng im một chỗ hờn dỗi.

Đưa tay chuẩn xác bắt được chén trà, nước trà được rót từ đêm qua không hề sánh ra ngoài dù chỉ một giọt, Stefan đứng dậy, cứ như vậy đi qua, kéo Vũ Hóa Điền ra ngoài.

“Làm gì?!”

Vũ Hóa Điền cố sức giãy dụa, y cũng không muốn để thân thể trần trụi ra ngoài gặp người.

“Gian ngoài có thùng nước để tắm.”

Stefan giải thích đơn giản, nước là khi trời còn chưa sáng hắn đã cho người đưa đến, bởi vì không thể mang vào trong phòng cho bọn họ, cho nên đành phải đặt ở bên ngoài.

Vũ Hóa Điền vừa nghe, không tiếp tục giãy dụa, hiện tại y quả thực rất cần thứ này,

Thùng tắm ở gian ngoài đã được đưa vào một lúc, không còn bốc lên hơi nóng nữa, nhưng ở trong sa mạc, nước ấm có nguội đi thế nào cũng không sao, Vũ Hóa Điền bước vào trong thùng tắm, thoải mái dựa vào thành thùng tắm, tẩy rửa mái tóc vì ướt mồ hôi mà trở nên dính nhớp.

Sau đó, một tên không mời mà đến nào đó chặn ngang chút nhàn nhã này của y.

“Muốn tắm thì ngươi đi gọi một phần nước khác mà tắm rửa đi.”

Vũ Hóa Điền trừng mắt nhìn Stefan cũng nhảy vào thùng tắm, hận không thể đá hắn mấy cái.

“Nước trong sa mạc rất là quý giá, sao có thể lãng phí như vậy chứ?”

Stefan trưng ra bộ mặt ‘ngươi không biết quý trọng chút nào’.

“Hoàng thượng để ý chút nước ấy?”

“Cũng không phải, nhưng trẫm là muốn tắm uyên ương với ngươi thôi.”

Stefan phối hợp thay đổi cách xưng hô, đây cũng là một loại tình thú không phải sao?”

“Ngươi a……. Buông tay!”

“Ta sao có thể buông tay được chứ, bảo bối ”

“Thả… đừng……”

“Dù sao cũng đã muộn rồi, những người đó cũng đã phát hiện ngươi không có ở trong phòng, trễ thêm chút nữa cũng không là gì không phải sao?”

“Ha a…… Ưm…… Vô sỉ, ha a……”

“Quá khen, vì báo đáp lời khen ngợi của ngươi, ta cũng khiến ngươi ‘hạ lưu’ một chút là được rồi, như vậy mới xứng đôi không phải sao?”

“Ưm…… Khốn, khốn kiếp…… Ha…… Nhanh……”

“Ha ha, đều nghe theo lời ngươi, bảo bối của ta……”