[Long Môn Phi Giáp Đồng Nhân] – Vũ Hóa Thành Điền

Chương 14: Xử lý

Vũ Hóa Điền mài mực không nói lời nào, Stefan không quá vừa lòng dừng bút nhìn y.

“Sao vậy, không nói chuyện với trẫm?”

“Hoàng thượng muốn nghe chuyện gì?”

Mực nước trong nghiên mực cũng đã đủ, Vũ Hóa Điền buông thỏi mực, mặt không chút thay đổi đối diện với hắn.

Stefan cũng mặt không chút thay đổi nhìn y, đột nhiên cười ra tiếng, buông bút, kéo Vũ Hóa Điền vào trong lòng.

“Hôm nay cơn tức giận của ngươi cũng thật lớn, sao nào, Vạn Quý phi cho ngươi ăn đủ ấm ức?”

Vũ Hóa Điền không nói gì, ngược lại thân thể càng căng chặt hơn.

Không phải là hắn đã biết được điều gì chứ?! Hiện tại Cẩm Y Vệ đã hoàn toàn bị hắn khống chế, Vũ Hóa Điền không tin rằng với năng lực của hắn hiện tại lại không biết quan hệ của y với Vạn Quý phi.

Stefan tự nhiên là biết Vũ Hóa Điền đang khẩn trương cái gì, hắn một tay ôm y, một tay nhẹ nhàng vuốt ve vai y, muốn khiến cho y bình tĩnh lại, nhưng miệng lại ép hỏi.

“Nàng ta bắt ngươi làm cái gì, hử?”

Động tác mềm nhẹ đặt lên người lại khiến Vũ Hóa Điền cảm nhận được loại nguy hiểm khi bị người bóp chặt mạch máu, y thậm chí có một lần muốn giãy dụa, nhưng thân phận của đối phương buộc y từ bỏ suy nghĩ này.

“Nương nương kêu nô làm việc đều là thuộc bổn phận.”

“Thuộc bổn phận như thế nào?”

Stefan nhìn vành tai xinh đẹp mượt mà trước mắt, nâng cằm lên ngậm lấy, liếm cắn.

Vũ Hóa Điền run rẩy, cũng không biết là vì lời nói hay động tác của hắn.

“Xử trí ba cung nữ vi phạm cung quy, không phải là phận sự của nô?”

Từ lúc y xử trí ba cung nữ kia, y đã có dự cảm, lần này không thể lừa được nam nhân nữa.

Có lẽ cho đến giờ đều không giấu diếm được? Ai biết được? Trước đây Vũ Hóa Điền vẫn cho rằng nam nhân mặc long bào trước mắt này yêu Vạn Quý phi, nhưng hiện tại y đã hiểu được, bất kể trước đây như thế nào, Hoàng thượng trước mắt này có lẽ chưa bao giờ đặt Vạn Quý phi vào mắt.

Nhưng việc này không có nghĩa là Hoàng thượng sẽ cho phép việc bản thân mình phải đội nón xanh.

“Vậy, lên giường gấm cũng là việc thuộc bổn phận của ngươi? Hử?”

Một tiếng ‘hử’ cuối cùng, Stefan cắn rách vành tai y, hút những giọt máu chảy ra, máu lan tràn trong miệng cực kỳ ngon lành, khiến cho hắn càng muốn nhiều hơn.

Vũ Hóa Điền không nói gì, lúc này ngôn ngữ đối với y mà nói đã không còn bất cứ tác dụng nào.

Stefan đưa tay nghiêng mặt y qua, dùng đầu lưỡi vẽ quanh viền môi y, dùng ngữ điệu dịu dàng đến say lòng người chậm rãi nói:

“Ta mặc kệ quá khứ của ngươi như thế nào, nhưng từ giờ trở đi, để cho ta biết ngoại trừ ta còn có người chạm một ngón tay lên ngươi, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt…….”

Stefan là một ma cà rồng kén ăn, không phải tốt nhất hắn sẽ không hạ miệng, nhưng một khi bị hắn nhìn trúng, hắn sẽ rất khó sửa lại ‘khẩu vị’.

Mà hiện tại Vũ Hóa Điền chính là ‘khẩu vị’ của hắn.

Ma cà rồng ngang ngược không chấp nhận được việc có bất cứ kẻ nào chạm vào ‘đồ ăn’ của hắn.

— Trước khi hắn chán ngấy.

“Hoàng thượng nói đùa.”

Vũ Hóa Điền vốn chán ghét loại ngang ngược này, nhưng tâm tình y hiện tại dường như không thể chỉ một câu ‘chán ghét’ là có thể nói rõ.

Y không tin, Stefan cũng không muốn để ý.

“Có phải nói đùa hay không, về sau ngươi sẽ biết.”

Cuối cùng lại hôn một cái, Stefan buông môi y ra, ung dung ngồi tựa trên long ỷ.

“Nghe nói có cung nữ trốn đi, ngươi phái rất nhiều người đuổi theo? Dù sao cũng chỉ là một cung nữ nho nhỏ, ngươi tốn nhiều sức lực như vậy làm gì?”

“Dâm loạn hậu cung là tội lớn, nếu không nghiêm trị, sao có thể khiến cho kẻ khác kinh sợ chùn bước, khiến bọn chúng không dám phạm vào cung quy nữa?”

Vũ Hóa Điền nói rõ ràng rành mạch, thuận tiện còn đưa ra thỉnh cầu của mình.

“Nô nghe nói Triệu Hoài An kia võ nghệ cao cường, bên cạnh còn có hai cao thủ giúp đỡ, Đông Xưởng không người nào có thể bì kịp, nô khẩn cầu Hoàng thượng chuẩn cho nô xuất kinh, truy bắt đám người Triệu Hoài An.”

Stefan nhíu mày.

“Ngươi muốn xuất kinh?”

“Vâng.”

“Ngươi xuất kinh, trẫm sẽ nhớ ngươi.”

Khóe môi Vũ Hóa Điền nhếch lên, tươi cười đặc biệt giả dối.

“Nô cũng sẽ nhớ Hoàng thượng.”

Stefan đột nhiên chặn ngang người, ôm lấy Vũ Hóa Điền bế lên.

“Đúng không? Vậy hôm nay trẫm cần phải cẩn thận khiến ngươi nhớ cho rõ ràng……”

Vũ Hóa Điền cười càng xinh đẹp hơn, hai tay tự động đặt lên cổ hắn, ghé vào tai hắn thì thầm:

“Tự nhiên muốn làm gì cũng được.”

……….

Những chuyện sau đó Vũ Hóa Điền không nhớ rõ lắm, cả đêm không biết gì cả, chỉ có câu nói dịu dàng đến mức khiến người ta rùng mình nổi gai ốc kia luôn vang vọng lại bên tai, muốn quên cũng không quên được.

Hôm sau tỉnh lại, Vũ Hóa Điền không ngoài ý muốn phát hiện mình ngủ trên long sàng, một cánh tay cường tráng mạnh mẽ vắt ngang hông y giam cầm y chặt chẽ trong một ***g ngực ấm áp.

Da thịt dựa sát vào nhau tạo nên nhiệt độ đặc biệt thoải mái, đầu óc có chút mơ hồ một lúc lâu sau mới tỉnh táo, vừa định đứng dậy, đã bị người khác đè lại.

“Sắc trời còn sớm, ngủ thêm một lát.”

Giọng nam mang khàn khàn trầm thấp theo vài phần buồn ngủ, khi vang lên lại có loại từ tính dụ hoặc nói không nên lời.

“Không còn sớm, Hoàng thượng nên vào triều.”

Vũ Hóa Điền nâng thân trên dậy, không chút bận tâm đến nửa người trên trần trụi lộ ra trong không khí, nửa người dưới đã như ẩn như hiện ở trong tầm mắt người nào đó.

Stefan mở to mắt hưởng thụ cảnh đẹp trước mắt, miệng nói ra những lời không có chút trách nhiệm nào.

“Hôm nay không lên triều.”

Hắn là Hoàng thượng, có lên triều hay không là do hắn định đoạt.

Lời này không chỉ là nói với Vũ Hóa Diền, cũng là nói với Trương Mẫn đang canh gác ở gian ngoài, định hầu hạ Hoàng thượng thức dậy.

Trương Mẫn nghe xong, yên lặng lui ra ngoài, dặn dò thủ hạ cẩn thận, rồi đi lên trước triều thông báo cho bách quan hôm nay hủy bỏ lâm triều.

Bá quan cũng không hề bất ngờ, hủy bỏ lâm triều, tình huống như vậy trong khoảng thời gian gần đây tuy rằng ít thấy, nhưng trước kia quả thực là thường xuyên xảy ra, bọn họ đã tập mãi thành quen.

Lại quay về cung Càn Thanh, Vũ Hóa Điền nghe xong lời này cũng không nói gì nữa, ngoan ngoãn nằm xuống, dán chặt lên ***g ngực rộng lớn của nam nhân, nhắm mắt lại suy nghĩ đến những sắp xếp của mình.

Y xuất kinh truy bắt Triệu Hoài An, chính là muốn để cho tất cả nhìn rõ, y cũng không phải chỉ có thể dựa vào Vạn Quý phi và nam nhân ở bên cạnh này, y muốn khiến cho tất cả mọi người không còn dám coi thường y.

Hiện tại xem ý tứ của nam nhân, thỉnh cầu xuất kinh của y có lẽ sẽ được phê chuẩn, Vũ Hóa Điền muốn ngẫm lại cẩn thận bước tiếp theo nên đi như thế nào.

Stefan phê chuẩn thỉnh cầu xuất kinh của Vũ Hóa Điền, y cũng không chậm trễ, ngay buổi chiều hôm đó liền mang theo nhân mã rời khỏi kinh thành, tốc độ kia rõ ràng là đã chuẩn bị từ lâu.

Stefan nhìn mật báo được trình lên, mỉm cười, liền bỏ qua việc này, bắt đầu bận rộn.

Để cho Vũ Hóa Điền rời đi cũng nằm trong suy tính của hắn, Vũ Hóa Điền vừa đi, hơn phân nửa thế lực trong kinh thành cũng sẽ đi theo, hắn muốn ra tay chỉnh đốn lại hậu cung tiền triều, cũng càng thuận tiện hơn.

Bị lấy ra khai đao đầu tiên chính là đám nô tài của Đông Xưởng, Stefan không hề báo trước, dùng tội danh khi quân phạm thượng mệnh lệnh cho Cẩm Y Vệ bắt toàn bộ bọn chúng vào trong thiên lao thẩm vấn, chủ thẩm chính là Thượng thư Hình Bộ đã nhìn bọn chúng không vừa mắt từ lâu, có thể nghĩ ra kết cục của đám người này sẽ như thế nào, bọn chúng trước kia thẩm vấn người khác nhiều như thế, hiện tại cũng đến lúc tự mình nếm trải cảm giác này.

Tiếp đó ở trong cung, Vạn Quý phi dường như cảm nhận được gì đó, thu hết toàn bộ vẻ đường hoàng trước đây, làm việc cũng khiêm tốn hơn không ít.

Stefan cảm thấy nàng ta là một người thông minh, nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể tiếp tục dễ dàng dung thứ cho nàng ta – hắn đã chán ngấy phải làm ra dáng vẻ trìu mến mỗi ngày với một bà già biến thái.

Stefan không muốn chơi đùa tiếp ồn ào rầm rộ đón tiểu Hoàng tử và mẫu thân của nó – Kỉ thị vừa mới được sắc phong làm phi – ra khỏi Càn Tây Ngũ Sở.

Ngày Stefan thừa nhận nhi tử, Vạn Quý phi đập vỡ toàn bộ đồ vật trong cung Khôn Ninh, khóc không thành tiếng.

“Đám nô tài này dám lừa gạt ta, tất cả đều đáng chết!!!”

Oán hận của Vạn Quý phi rõ ràng không thực hiện được đến một ngày, tiếp đó liền có thái giám đến tuyên chỉ, lấy tội danh độc hại tử tự hoàng gia của Vạn Quý phi triệt đi kim sách và kim ấn Quý phi của nàng ta, biếm nàng ta vào lãnh cung, cũng chính là Càn Tây Ngũ Sở mà trước kia tiểu Hoàng tử ở lại.

Lúc mới nghe được Thánh chỉ, Vạn Quý phi không tin, sắc mặt âm ngoan tàn bạo muốn thị vệ áp chế thái giám đến truyền chỉ đi đánh chết, nhưng Cẩm Y Vệ đi theo hộ tống thái giám truyền chỉ cũng không cho nàng ta cơ hội này, trực tiếp dựa theo hoàng mệnh đè chặt Vạn Quý phi áp đến Càn Tây Ngũ Sở, còn canh giữ nghiêm mật, không cho phép nàng ta có bất cứ liên hệ gì với bên ngoài.

Bên ngoài rất nhanh nghe được phong thanh, có vài đại thần nhảy ra cầu xin Hoàng thượng thay cho Vạn Quý phi – a, hiện tại nên gọi là Vạn Trinh Nhi, những đại thần này cũng bị Stefan tìm đủ loại lý do, mất chức liền mất chức, biếm quan thì biếm quan, từ đó về sau, cuối cùng không còn người nào dám lên tiếng nữa.

Đến lúc này, Vạn Trinh Nhi được Hoàng thượng độc sủng vài chục năm cứ như vậy lặng yên không chút tiếng động biết mất khỏi tầm mắt của mọi người, không còn ai nhớ rõ sự vinh quang của nàng ta, chỉ để lại những câu chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu.

Mà làm xong những chuyện này, Stefan phát hiện, mình lại bắt đầu nhớ Vũ Hóa Điền.