Tràng cười chưa dứt, thanh trường kiếm trong tay Liễu Vô My đã sang tay Tiểu Phi.
Chàng không dùng trọn bàn tay đoạt kiếm. Hai ngón tay kẹp mũi kiếm, giật nhẹ, kẹp thêm một ngón nữa giữ cho vững thanh kiếm, bởi hai ngón thì dù sao cũng khó kềm mọi vật vừa dài, vừa nặng.
Nhìn qua thì ai ai cũng tưởng chàng còn trong tư thế đoạt kiếm.
Song sự thật thì ngón tay thứ ba được vận dụng đến là để chuyển hướng đốc kiếm ngay người cao và ốm.
Rồi đốc kiếm lao thẳng vào ngực nguời đó.
Thế là nhân đoạt kiếm, chàng tấn công liền.
Người cao ốm hét lớn :
- Thủ pháp tuyệt diệu!
Chỉ nói lên bốn tiếng thôi, lão nhân cao ốm đã làm được ba động tác : tránh né chiêu công của Tiểu Phi, đồng thời trả lại hai chiêu.
Song phương đã động thủ rồi, Liễu Vô My vẫn chưa hoàn hồn.
Nàng đứng sững sờ tại chỗ, trong khi đó trận thế bắt đầu phát động toàn diện.
Lý Ngọc Hàm dậm chân mấy lượt, không làm sao được, đành khoa kiếm vào cuộc, nếu không thì thế trận thiếu người.
Kiếm quang chớp lên tạo thành một lưới bạc, phủ quanh mình Tiểu Phi.
Liễu Vô My chập chờn lùi lại, lùi đến góc tường, mặt trắng nhợt, nơi vành my, lệ từng hạt, từng hạt trào ra lăn dài xuống má.
* * * * *
Tất cả những diễn tiến đó như phát sanh đồng thời, từ việc Tiểu Phi đoạt kiếm, xuất chiêu lão nhân phản công, Lý Ngọc Hàm vào cuộc trận thế phát động.
Hồ Thiết Hoa còn đứng đó, mục kích tình hình, hết sức kinh hoàng mà cũng hết sức mừng rỡ.
Nếu không kìm hãm nổi cái hứng bốc mạnh, hẳn y đã reo lên hoa hô Tiểu Phi vang dội.
Thủ pháp của Tiểu Phi quả thật đáng được tán thưởng.
Cuộc chiến chưa biết ngã ngũ ra sao, bên nào thắng, bên nào bại song Tiểu Phi đã chiếm tiên rồi, ít nhất trận thế chưa phát huy nổi oai lực đúng thời gian dự định của đối phương.
Huống chi, Lý Ngọc Hàm không rành trận pháp này bằng Liễu Vô My là cái chắc, bằng cớ là hắn nhường vợ trấn đóng một vị trí.
Nếu hắn thay thế cho Liễu Vô My, thì cũng là một sự miễn cưỡng thôi.
Trong một trận pháp, sự kín đáo toàn diện là điều tối cần, hắn miễn cưỡng tram khoảng trống, thì trận pháp đó phải yếu về vị trí do hắn trấn giữ.
Tuy nhiên, hcẳng phải vì vậy mà trận pháp kém lợi hại, và sự thật thì Hồ Thiết Hoa không nỡ bỏ Tiểu Phi một mình với bao nhiêu nguy hiểm.
Song phần việc của y cũng quan trọng lắm, y không thể không thi hành.
Hơn nữa, y có đi khỏi nơi đó rồi, Tiểu Phi mới an tâm chiến đấu. Y còn đứng lạ, là chàng phải phân tâm. Trong một cuộc chiến kinh hồn như vậy, nếu đấu thủ nào phân tâm là đấu thủ đó cầm chắc cái chết trong tay!
Nơi một góc đại sảnh, có khung cửa sổ, cánh cửa mở rộng.
Hồ Thiết Hoa cắn răng, thoát qua khung cửa đó.
Ra bên ngoài rồi, y lắng nghe gió kiếm vù vù, song chưa có tiếng thép kiếm chạn nhau.
Bên ngoài không một tiếng động, không một bóng người Hồ Thiết Hoa nghe lạnh rợn mình.
Bất giác, y quay đầu nhìn vào đại sảnh, thấy kiếm quang sáng rực tạo thành những màn bạc, đẹp vô cùng.
Đã là bức màn bạc, đương nhiên không thể có sơ hở.
Y phần lo sợ, chẳng biết Tiểu Phi có phương pháp gì ra khỏi kiếm trận chăng?
Y quá lo sợ, thành bất động tại chỗ.
Đứng đó không làm gì được cho Tiểu Phi, y lại nghĩ đến phần việc của mình.
Một tòa trang viện lớn như thế này, có biết bao nhiêu nhà ngang nhà dọc, phòng kín phòng trống không kể những nhà hầm.
Tìm ba người, nào phải là việc dễ làm? Huống chi ba người được đối phương giấu kỹ?
Đúng là cái việc tìm kim nơi đáy biển!
Y nghĩ :
- Thà ta đứng đây xem cuộc chiến ngã ngũ như thế nào, nếu hắn có thất bại, thì ta vào tiếp trợ cho hắn, còn hơn là phí công lục soát khắp nơi khi ta chắc chắn không thể tìm ra được ba nàng đó!
Một cơn gió thoảng qua, khua nhẹ lá cành rì rào, âm thinh buồn thảm vô cùng.
Cái quy củ của một thế gia, quả nhiên sum nghiêm phi thường.
Một sự việc quan trọng như vậy xảy ra, chẳng có một ai dám loạn động quy tụ nhau đến xem náo nhiệt.
Lịnh đã ban ra rồi, có lẽ là lịnh muôn đời ai ở vào công việc nấy, không được vượt phạm vi, cho nên dù bên cạnh mình có trường sát lục khai diễn, kẻ không phận sự chẳng hề dám bén mảng đến.
Xa xa, có đợt khói vờn quanh mái nhà, từ từ xoắn ốc lên cao rồi, gió thổi nhẹ đến Hồ Thiết Hoa mang theo một mùi cháo nóng.
Có lẽ nơi đó là nhà trù và giai nhân đang sửa soạn bữa ăn sáng.
Vô luận có biến cố có gì xảy ra ngay trong trang, người trong trang không hề thay đổi nếp sanh hoạt hàng ngày, ai ai cũng lo phần công tác của mình, chẳng cần biết đến công tác đó hôm nay có được dùng đến hay không, miễn có làm thì thôi, còn dùng hay không dùng là tùy chủ nhân định liệu.
Nhất định chẳng một ai được chểnh mãng phần việc thường nhật.
Người trong trang hành sự như cái máy, nếu có thay đổi một bộ phận, hay toàn diện, là do người điều khiển máy, máy cứ chạy đều đều.
Hồ Thiết Hoa thở dài, nghĩ đến cái kiếp phiêu bồng khắp các nẻo đường đất nước, cảm thấy tuy đứng chung trong trần thế nhưng mỗi hạng người đều có cái thực chất riêng biệt...
Y nhận ra, sự bừa bãi phóng túng của y không đáng ngợi cho lắm bên cạnh một nếp sống có quy củ đàng hoàng.
Hương vị cháo nóng theo gió đưa đến, càng phút càng nóng. Hồ Thiết Hoa cảm thấy đói.
Bỗng, y nảy sanh ra một ý nghĩ :
- Vô luận trong tình huống nào, con người cũng phải ăn!
Đế vương ăn, dân chúng ăn, có ăn mới có sống, người trong Ủng Thúy sơn trang ăn để sống, thì Tô Dung Dung và hai nàng kia cũng phải ăn để sống.
Nếu sơn trang chưa muốn cho ba nàng chết, họ phải cho nàng ăn. Và có thể là ba nàng phải ăn đồng thời gian với họ.
Vợ chồng Lý Ngọc Hàm muốn dùng họ để lung lạc Tiểu Phi, tự nhiên cả hai phải nuôi họ no đủ.
Khói bếp bốc lên từ phương Đông, nhà bếp hẳn ở về phía đó.
Có thế gia nào không đặt bếp nơi phương Đông?
Cho nên mới có thần vị Đông trù từ mệnh táo phủ thần quân, đặt bếp ở phương hướng khác là bất hợp.
Hồ Thiết Hoa không đắn đo, lướt mình về hướng đó.
Lúc không có chủ ý, y quyết ở lại phòng cứu trợ Tiểu Phi có chủ ý rồi, y vọt mình đi liền.
Bởi dù sao, việc cứu ba nàng quan trọng hơn việc tiếp trợ Tiểu Phi.
Bên ngoài khu chánh của trang viện, bên kia tường có mấy dãy nhà.
Nơi đó, có nhiều đường dây giăng mắc, trên đường dây, y phục treo đầy y phục cần phơi khô sau khi được giặt giũ.
Nơi đó, hiển nhiên là cơ sở của bọn gia nhân trang viện.
Hiện tại, có mấy người thức sớm, bắt đầu công tác hằng ngày. Họ mài dao, mài thương có lẽ đó là phần việc của họ, để chốc nữa đây, ai cần đến đao, đến thương có sẵn mà dùng.
Trong các dãy nhà, cũng có những người khác đã thức dậy, ai vào phần việc nấy.
Xa xa, trên khoảng trông có mấy người tập dượt, họ luyện đao, luyện kiếm, côn quyền luyện đủ mọi môn công.
Phải chứ, một tráng đinh phải hiểu ít nhiều võ công, nhất là trang viện của những nhân vật danh vọng trên giang hồ.
Tráng đinh của họ có thể tạo thành một lực lượng quan trọng, khi có việc ứng địch.
Trong các dãy nha đó, có một dãy dành cho việc bếp núc.
Thực sự, Hồ Thiết Hoa có khẩn trương ít nhiều, song vào đây rồi y nhận thấy ai ai cũng thản nhiên như trong trang chẳng có việc gì xảy ra.
Họ nhàn hạ ung dung quá, họ đông người nhưng ai ai cũng thoải mái phi thường.
Dối với họ, chừng như trên thế gian này chẳng bao giờ có sự cạnh tranh mà dù có đi nữa, thì cũng sẵn người lo thu dọn việc đó, khi nào đến lượt họ thu dọn, hẳn hay.
Họ thản nhiên đến độ gần như tin tưởng những cuộc cạnh tranh đó chẳng bao giờ họ can thiệp,bởi đã có người can thiệp rồi và chắc chắn là không hề biến chuyển quan trọng. Những cạnh tranh đó, đương nhiên phải bị phá tan từ lúcvừa tượng trứng.
Và, họ nằm mộng cũng không tưởng là có người can đảm đến độ dám vào đây, làm cuộc dọ thám.
Do đó, họ càng thản nhiên hơn.
Họ cũng có cái lý của họ.
Vũ trụ bao la, thiếu chi nơi hành nghề khi nào bọn trộm cướp lại đến đây?
Nếu chúng dám đến, hẳn chúng là những kẻ ngu xuẩn nhất đời. Trên giang hồ, cao thủ võ lâm liên minh toàn thể chưa chắc dám kéo đến Ủng Thúy sơn trang sanh sự, hà huống một vài tên trộm cướp?
Cho nên chẳng một ai chú ý đến Hồ Thiết Hoa.
Dưới một tàng cây to, bên cạnh trù phòng có một số người đang quây quần nhau ngồi chuyện vãng, nam có nữ có, họ đùa cợt vui nhộn.
Trong các loài chim, quạ là loài hạ tiện nhất với sắc lông đen u tối, thì trong loài người hàng nô lệ cũng dùng màu đen cho y phục.
Ở đây, bọn nô lệ của Ủng Thúy sơn trang vẫn không ra ngoài thông lệ đó.
Ở đây, quy củ co sum nghiêm, song quy củ được tôn trọng khi nào tớ ở sát bên cạnh chủ. Và một khi xa mặt tời, thì kỷ luật nào cũng vẫn bị lờn đi ít nhiều.
Cho nên, chả trách được bọn người phục dịch trong trang trong lứa tuổi xuân có được phút giây nào rỗi rảnh, là lợi dụng ngay phút giây để “thả lá đề thơ”...
Trong số liễu đầu, co hai nàng xem ra cũng khá đẹp.
Gia dĩ nàng vận y phục mỏng, những đường nét trên thân thể phô ra rõ rệt, bọn nam nhân càng nhìn càng rõ dãi.
Không lâu lắm, từ nơi trù phòng có tiếng kiểng vọng ra.
Bọn người nơi cội cây tùng đứng lên.
Một gã mỉm cười, tỏ vẻ tiếc nuối :
- Mau quá! Mới đó mà cơm đã chín rồi! Câu chuyện chúng ta vẫn chưa đi đến đâu!
Một nàng vẩu mỏ :
- Hôm nay chưa hết chuyện, thì ngày mai nối tiếp không được sao?
Gã thiếu niên chớp mắt sáng rực :
- Thế à? Ngày mai, cô nương cũng...
Hắn tập theo cái lối đối thoại của chủ nhân, dùng hai tiếng cô nương xem có vẻ trịnh trọng một cách khôi hài.
Họ cùng vào nhà trù.
Một đại hán đứng tại cửa, thân hình bóng nhờn với mỡ dầu, với mồ hôi chắp tay su lưn, gắt :
- Ai cũng có phần, có ai giành được của ai mà phải chen lẫn chứ?
Một đại hán mặt dài như mặt ngựa, cao giọng :
- Bọn ta có nhiệm vụ săn sóc các con ngựa, trời chưa sáng là phải bắt đầu công việc rồi. Triệu lão đại cho ăn cơm sớm đi, nếu không chắc phải chậm trễ mất, ắt bị quở nặng!
Triệu lão đại không lưu ý đến gã đó hỏi :
- Các cô nương đã đến đủ chưa?
Người mặt ngựa hừ một tiếng :
- Các cô nương đó à? Lão triệu há không biết là Thiếu trang chủ trở về, họ ăn nơi khác chứ có ăn ở đây nửa đâu mà đợi?
Triệu lão đại nhìn sang bọn liễu đầu, mỉm cười :
- Các cô nương đó không đến là tiện nghi cho các ngươi đó!
Thức ăn lãnh cho từng nhóm, nhóm nào ăn chung với nhóm đó chứa đựng riêng biệt.
Nhìn phần ăn dành cho bọn liễu đầu, một nàng hỏi :
- Sao ít quá thế này, có bao nhiêu đây, làm sao để cho tám miệng ăn?
Triệu lão đại cười lớn :
- Nữ nhân đòi ăn nhiều làm chi? Ăn nhiều, bụng lớn, mất đẹp đi!
Bọn liễu đầu bực tức, một nàng gằn giọng :
- Được rồi, người ăn xén phần của bọn này, để ta mách với Thúy Phượng thơ thơ, xem ngươi có bị phạt hay không cho biết.
Triệu lão đại hấp tấp thốt :
- Làm gì phải mách, có muốn ăn nhiều thì ta cho thêm có chi đâu mà ong óng cái giọng kêu đói?
Bọn liễu đầu cùng cười.
Xong bọn liễu đầu, đến bọn mã phu.
Gã mặt ngựa thấy mình đến trước lại không được lãnh phần trước nổi giận hét :
- Phần ăn của bọn này đâu?
Mặc hắn hét, Triệu lão đại không buồn lưu ý đến hắn, thản nhiên đưa tay chỉ phần ăn dành cho bọn hắn.
Hắn cười tí toét, bước tới nhìn thoáng qua phần đó, thốt :
- Ta biết mà! Xong phần các cô nương, là đến lượt bọn này!
Nhưng, hắn bỗng sụ mặt, trầm giọng tiếp :
- Các cô nương, thân vóc mảnh mai, làm công việc nhẹ, ăn ít là phải, bọn ta quân quật như trâu, như ngựa, ăn ít thế này sức lực đâu mà làm việc chứ?
Triệu lão đại lạnh lùng :
- Ít nhiều gì cũng phải ăn, tùy tiện mà ăn, nếu tất cả mọi người trong trang đều đòi ăn đầy đủ như các ngươi, thì Trang chủ đến phá sản mất!
Họ còn trả qua, đối lại mấy câu nữa, Hồ Thiết Hoa buồn cười hết sức thầm nghĩ :
- Đến một gã đầu bếp mà cũng lợi dụng chức vụ để hống hách, cho nên, những quan nhỏ, quan to, hiếp đáp dân lành là cái điều hợp lý lắm.
Còn lại một toán cuối cùng, người toán trưởng nhìn qua phần ăn, biến sắc hỏi :
- Chúng ta hồm năm người, người nào cũng có thần vóc to lớn, Triệu lão đại cấp cho bao nhiêu đây, thì ăn làm sao đủ?
Triệu lão đại điềm nhiên :
- Món chi cũng đã hết rồi, ta còn biết làm sao?
Người đó giận đến run tay, hừ một tiếng :
- Lão Triệu! Ngươi khinh người thái quá!
Triệu lão đại lạnh lùng :
- Ngươi muốn gì? Ngươi có nhận phần ăn đó hay không nhận nói cho ta biết!
Người đó quát to như sấm :
- Ta không nhận phần ăn này! Ta chẳng cần ăn món đó, ta chỉ muốn ăn thịt ngươi!
Hắn chụp chiếc bồn đựng cơm, quăng vào đầu Triệu lão đại.
Ngờ đâu, Triệu lão đại cũng là tay khá, đưa tay ra đón bắt bồn cơm, đồng thời phóng tới một ngọn cước.
Y cao giọng khích :
- Dám đến nhà trù, sanh sự với ta, thế ngươi không muốn sống chắc?
Bị ngọn cước của Triệu lão đại làm cho hắn ngã nhào, hắn lồm cồm ngồi dậy, rồi đứng lên định liều sanh tử với đối phương.
Nhưng từ trong nhà bếp, sáu bảy người bước ra, người nào cũng có gương mặt hầm hầm.
Hồ Thiết Hoa đợi mãi, công cuộc phân phát bữa ăn sáng xong rồi, chẳng thấy người nào lãnh phần mang đi cho bọn Tô Dung Dung y khẩn trương vô cùng.
Y thầm nghĩ :
- Hay là các nàng đó không có mặt tại Ủng Thúy sơn trang.
Y toan rời khỏi nơi đó, bỗng thấy nhiều người cậy đông chực hiếp đáp người kia, mà người kia thì chừng như không còn nhịn nổi nữa dù có chết cũng quyết đánh nhau.
Dĩ nhiên, ỷ đông đánh kẻ thế cô là sự kiện bất công bình, Hồ Thiết Hoa thì có tánh hay can thiệp vào những việc bất bình.
Y nghĩ, lúc này không phải là lúc nên sanh sự vô ích, song chẳng hiểu tại sao, y cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, nếu không can thiệp chắc chắn, y không khoan khoái được để lo những việc gì khác.
Triệu lão đại vung nắm tay to bằng cái bát, giáng xuống đầu đại hán đó.
Bỗng một bóng người lao vút tới, phất bàn tay tát vào mặt y.
Đồng thời gian, người đó vung tay kia đánh hất haii tên nữa, ngã nhào.
Còn lại mấy tên chúng cùng hét lớn, cùng xong tới, vây chặc người can thiệp.
Và người can thiệp, không ai khác hơn là Hồ Thiết Hoa.
Trong bọn chúng có tên cầm dao xắt thịt, có tên cầm đũa sắt, chúng vớ được món gì là dùng món đó là vũ khí bổ xuống đầu Hồ Thiết Hoa.
Vô ích!
Hồ Thiết Hoa chỉ khoát tay một vòng, tất cả đều ngã lỏng chỏng trên nền nhà.
Triệu lão đại sợ hãi đến xám mặt, hấp tấp hỏi :
- Tiểu tử... tiểu tử thuộc về nhóm nào? Nhóm chăn ngựa phải không?
Đại hán bị chúng hiếp đáp, thuộc toán chăn ngựa, chúng thấy Hồ Thiết Hoa tiếp trợ hắn nên cho là đồng bọn!
Hồ Thiết Hoa cười lạnh :
- Phải! Ta thuộc nhóm chăn ngựa đây! Người tron nhóm chăn ngựa đâu phải bất cứ ai cũng có thể khinh khi?
Bỗng, Triệu lão đại nhặt một thanh đao, nhanh lẹ phạt ngang qua chân y.
Y phóng chân đá bay thanh đao đó, đoạn bồi thêm một đá nữa, Triệu lão đại ngã nhào.
Đại hán kia lập tức vọt mình tới, đè lên người Triệu lão đại, vung tay đấm một lúc hơn mười đấm.
Triệu lão đại kêu to xin dung mạng.
Hồ Thiết Hoa khoái trá vô cùng.
Chợt, có người quát to :
- Các ngươi làm gì huyên náo thế, định phản phải không? Tất cả đều dừng tay cho ta!
Những người còn đứng đó xem song phương đấm đá nhau, bây giờ cấp tốc rút lui.
Đại hán đang cung tay đấm Triệu lão đại, cũng dừng tay, mặt biến sắc trắng nhợt.
Người vừa quát to, có âm thinh rất ấm dịu nghe âm thinh đó còn ai sợ hãi? Thế mà âm thinh vẫn có một oai lực vô biên, vừa vang lên là bao nhiêu người răm rắp tuân theo, chẳng một ai dám rục rịch.
Người đó, dĩ nhiên là một nữ nhân, một thiếu nữ đúng hơn, mặt tròn, tuy đang giận, tuy vận y phục như một liễu đầu, song rất đẹp, vẻ đẹp không vì y phục tầm thường mà kém giảm.
Hồ Thiết Hoa nhìn nàng, nàng cũng trừng mắt nhìn Hồ Thiết Hoa.
Nàng cao giọng hỏi :
- Việc gì thế? tại sao các ngươi lại sanh sự đánh nhau?
Hồ Thiết Hoa đưa tay vuốt chót mũi, mỉm cười, đáp :
- Nào phải chúng tôi muốn sanh sự đánh nhau? Chỉ vì cái gã Triệu lão đại này khinh người, chúng tôi thuộc nhóm chăn ngựa, hết sức chiều lụy hắn, cung kính hắn như tổ tiên, hắn vẫn không vừa lòng, đã không cấp bữa ăn lại còn toan hành hung. Như vậy còn ai chịu nổi?
Triệu lão đại vội phân trần :
- Không phải vậy đâu, Bình cô nương! Cô nương đừng tin lời hắn! Hắn bịa chuyện đấy! ...
Bình cô nương trầm gương mặt cười lạnh :
- Ta tin lời hắn hay không tin mặc ta, ngươi bày khôn bày khéo cho làm chi? Từ lâu rồi, ta thừa hiểu bọn các ngươi tại trù phòng này, càng ngày càng hoành hành ngang ngược đối với tất cả người trong trang...
Triệu lão đại sợ xám mặt chẳng dám nói gì nữa.
Bình cô nương nhìn Hồ Thiết Hoa từ đầu đến chân một lúc lâu bình tịnh hỏi :
- Công phu của ngươi cũng khá lắm đó, nhưng tại sao ta chưa hề thấy mặt ngươi lần nào?
Hồ Thiết Hoa mỉm cười :
- Tiểu nhân suốt ngày quần quật cạnh những con ngựa, có rỗi rảnh đi đâu mà cô nương trông thấy?
Bình cô nương hừ lạnh :
- Không ngờ trong nhóm chăn ngựa lại có một tay khá như ngươi. Thì ra, người là kẻ đại tài, mà lại sung vào chỗ tiểu dụng!
Nàng day lại đại hán kia :
- Hắn có đúng là người trong nhóm chăn ngựa không?
Đại hán cúi đầu ken lén nhìn sang Hồ Thiết Hoa.
Hồ Thiết Hoa tuy cười cười nói nói, song đã chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào, nếu thiếu nữ kia xuất thủ là y nghinh đón ngay.
Sở dĩ, y phải chuẩn bị để sẵn sàng ứng phó là vì y nhận quan ánh mắt của thiếu nữ, một công lực phi phàm, nàng hẳn là một cao thủ trong trang, có một ngôi vị quan trọng lắm.
Ngờ đâu, đại hán trưởng toán chăn ngựa lại gật đầu, trong khi Hồ Thiết Hoa đinh ninh là hắn phủ nhận.
Hắn lại cười thốt :
- Phải! Đó là người cậu của tiểu nhân, mới đến trang này trong mấy hôm thôi, phụ giúp tiểu nhân trong công việc hàng ngày.
Bình cô nương lại nhìn sang Hồ Thiết Hoa, sắ cmặt hòa dịu phần nào.
Nàng cảnh cáo :
- đến đây, để phụ giúp công việc cho hắn là được, chứ đến để trợ giúp đánh nhau là không được. Ngươi biết điều đó chứ?
Hồ Thiết Hoa nhẹ nhõm người.
Y mỉm cười :
- Phải! Cô nương phân phó, tiểu nhân xin tuân theo!
Bình cô nương nhếch môi như cười song không phải cười. Nàng điềm nhiên tiếp :
- Ngươi có tài nghệ như vậy, dùng vào việc chăn ngựa thì đáng tiếc qua, ậy hai hôm nữa, ngươi hãy tìm ta, ta sẽ an trí cho ngươi vào một chỗ xứng đáng hơn!
Đại hán trưởng toán chăn ngựa nhìn Hồ Thiết Hoa bảo :
- Bình cô nương có hảo ý như vậy, cậu hãy cảm tạ đi! Cậu có phúc lắm đấy.
Bình cô nương chịu nói giúp cậu với phu nhân Thiếu trang chủ thì thế nào cậu cũng có địa vị đó!
Hồ Thiết Hoa mỉm cười :
- Đa tạ Bình cô nương! Hai hôm sau, tiểu nhân sẽ đến bái kiến Bình cô nương!
Y nhận ra, nàng có chiếc lưng ong, đôi đùi rất thẳng, đôi tay trắng mịn, đáng được y bái kiến lắm!
Triệu lão đại cười vuốt hỏi :
- Bình cô nương đến đây, chắc có điều chi phân phó tiểu nhân?
Bình cô nương trầm gương mặt :
- Trong việc cung cấp cái ăn, ngươi nên công bình, cũng là người trong trang cả, thì không ai khinh ai trọng.
Triệu lão đại cúi đầu :
- Tiểu nhân tuân lệnh!
Bình cô nương hỏi :
- Ta bảo ngươi làm mấy món điểm tâm đó, ngươi làm xong chưa?
Triệu lão đại kinh hãi xuất hạn ướt đầu.
Bình cô nương cười lạnh :
- Việc gì thế? Chẳng lẽ ngươi cũng ăn luôn phần của chị em ta?
Triệu lão đại bối rối :
- Tiểu nhân có gan to bằng núi cũng chẳng dám làm thế? Tiểu nhân đã làm xong, nhưng... bất quá... bất quá ...
Bình cô nương trầm giọng :
- Bất quá làm sao?
Hồ Thiết Hoa vụt cười khan :
- Điều đó, cũng không nên trách hắn! Hắn nghĩ là Thiếu trang chủ trở về, thì cô nương tất ăn tại tiểu trù phòng, cho nên hắn đã cung cấp những món điểm tâm đó cho người khác rồi!
Bình cô nương nhìn y, như cười nhưng không cười, lạnh lùng thốt :
- Không ngờ ngươi cũng tốt bụng, biện bạch hộ hắn!
Hồ Thiết Hoa bỗng phát giác ra, con người của y cũng không đến đỗi quá xấu xí, dù sao vẫn có chút hấp lực, nên cái vị Bình cô nương này mới nhìn y với ánh mắt đặc biệt.
Một nữ nhân đẹp, không quen biết với y, nhìn y với ánh mắt đó, bảo sao yy không khoái?
Cũng may, y chẳng phải là kẽ quá non dại trên gaing hồ, đến đỗi thấy chi hấp dẫn là bám theo liền, cho nên y còn nhớ đến nhiệm vụ.
Y đảo mắt nhìn quanh, mỉm cười, tiếp :
- Trù phòng này, sánh sao bằng tiểu trù phòng kia, nơi có vị đầu bếp nấu nướng khéo léo hơn nhiều? Hẳn cô nương cũng hiểu như vậy chứ?
Bình cô nương cười lạnh :
- Đương nhiên tiểu trù phòng phải hơn đại trù phòng, nhưng phải cái là vị đầu bếp là người địa phương này, không biết làm món ăn hạp khẩu vị người Quảng Đông!
Hồ Thiết Hoa chớp mắt :
- Tiểu nhân nghĩ, tư vị của tỉnh này, cũng chẳng hơn gì tư vị của tỉnh khác bất quá quen miệng mà thôi. Thỉnh thoảng cũng nên đổi món lạ, hể lạ là ăn ngon!
Đại hán trưởng toán không tưởng là Hồ Thiết Hoa lắm chuyện ham nói như vậy.
Y nói mãi, không chừng Bình cô nương bực bội, phát cáu lên thì có khổ với nhau.
Hắn lo sợ.
Nào hay, Bình cô nương không bực, trái lại còn cười nhẹ, thốt :
- Ngươi cũng có lý. Song đãi khách, phải chiều khách. Ta có mấy vị khách thích dùng điểm tâm theo lối Quảng Đông.
Hồ Thiết Hoa lại chớp mắt, nhóng một câu qau tiếng thở dài :
- Người càng lớn tuổi càng khó tính!
Bình cô nương hừ một tiếng :
- Ngươi cho rằng khách của ta lớn tuổi?
Hồ Thiết Hoa cố dằn cơn khích động :
- Chẳng lẽ khách của cô nương lại ở lứa tuổi thanh thiếu?
Bình cô nương mỉm cười :
- Ở cái lứa mà thiên hạ gọi là cô nương đó? Và chẳng phải một cô nương thôi!
Có đến mấy vị đấy!
Phải cố gắng lắm Hồ Thiết Hoa mới trầm trụ khí nổi. Y vờ thản nhiên, song dù sao ánh mắt của y cũng sáng rực lên phần nào.
May thay, lúc đó Bình cô nương lại nhìn sang Triệu lão đại, nên không nhận ra thần sắc của y biến đổi.
Nàng thốt :
- Ngươi không có mấy món đó cho ta, thì ta làm sao trình lại với Thiếu trang chủ chứ?
Triệu lão đại biến sắc :
- Việc này...
Hồ Thiết Hoa vụt cười mấy tiếng :
- Thực ra, ngươi không nên quá lo ngại. Nếu ngươi chịu khó theo ta, ta sẽ biện ra mấy món đó cho ngươi!
Triệu lão đại trố mắt :
- Ạ?
Hồ Thiết Hoa mỉm cười :
- Một vị đầu bếp nấu nướng cho thiên hạ ăn, chắc chắn cũng có dành phần lại cho mình. Nếu không vậy, chẳng ai làm cái nghề nấu nướng cả? Ngươi theo ta, ta tìm cho! Hay là ngươi cứ mang ra, ta khỏi tìm!
Bình cô nương hỏi :
- Tại sao ngươi biết vậy?
Hồ Thiết Hoa điềm nhiên :
- Vì người nấu ăn ngon, tất phải sành ăn. Đã sành ăn, tất thích ăn. Gặp món ngon, hắn phải dành phần cho mình! Hắn là đầu bếp, tại sao hắn không nấu nướng dư ra một phần dành cho hắn?
* * * * *
Đúng như Hồ Thiết Hoa đoán. Triệu lão đại còn giấu lại một phần.
Bình cô nương nhìn Hồ Thiết Hoa, lộ vẻ thán phục :
- Ngươi thông minh đấy!
Hồ Thiết Hoa điềm nhiên :
- Không phả tiểu nhân thông minh đâu! Bất quá tiểu nhân thích ăn ngon, lại có học nghề nấu nướng, cho nên biết rõ tánh ý của các vị đầu bếp. Phàm làm một vị đầu bếp mà không ăn vụng, ăn xén, thì có khác nào mèo chê mỡ, chó chê phân!
Y nâng chiếc mâm có lồng bàn đậy kín lên, nhong nhóng tay, cân thử đoạn thốt :
- Cũng khá nặng đấy! Bình cô nương hãy để tiểu nhân mang hộ nhé!
Bình cô nương mỉm cười :
- Ngươi lanh lợi, siêng năng, chịu khó như vậy, trong tương lai hẳn phải lập nên sự nghiệp!
Hồ Thiết Hoa nhìn lại đại hán trưởng toán chăn ngựa, ánh mắt ngời niềm cảm kích.
Hắn gật đầu, dặn khéo :
- Cẩn thận đấy! Nơi đó tôn nghiêm, chẳng phải là chỗ cậu múa lưỡi khua môi như ở đây được! Nếu có bề gì, thì liên lụy cả đến tôi nữa đấy! Cậu biết chứ?