Cứ mỗi lần đi học về, ta lại nhìn thấy một nam nhân từ căn nhà của mình bước ra. Mà mỗi lần lại một người khác nhau, nhiều đến mức tôi chẳng nhớ nổi, mà chẳng buồn nhớ ấy. Nhớ làm gì, nhức đầu.
Ta hay bị bắt nạt, cứ mỗi lần như thế, bọn trẻ con lại cầm đá ném ta đến nỗi trán chảy hết cả máu. Chúng cũng không chơi với ta, lúc nào nhìn thấy ta cũng sỉ vả, chì chiết ta. Đến nỗi những con người đạo mạo đạo đức như thầy cô giáo hay sĩ quan cảnh sát nhìn thấy ta dường như ánh mắt họ còn lóe lên sự châm chọc, ghê tởm. À, đơn giản lắm. Ta không có cha. Mà thế thì cũng không nghiêm trọng lắm. Bởi vì ở chỗ ta việc không có cha cũng chẳng có vấn đề gì. Mẹ ta mang thai ta trước khi kết hôn cũng chẳng sao. Hoặc là đẻ hoặc là phá. Chúng ta không quan trọng chuyện đó. Tư tưởng khá là phóng khoáng. Nhưng dù có phóng khoáng đến mấy, người ta cũng không chấp nhận được việc mẹ ta làm. Bà là gái điếm, như mấy người gọi thì là kỹ nữ đấy! Lúc nào người ta cũng chỉ vào ta, nói rằng ta có dòng máu ti tiện chảy trong người, người ta sợ ta làm ô uế đi cái không khí con cái họ hít thở, người ta sợ ta vấy bẩn tâm hồn con của họ. Nhưng thế thì ta vẫn chịu được. Chỉ có mẹ ta, cái nguyên nhân của mọi sự đau khổ của ta! Bà thương ta lắm, không nỡ bắt ta làm việc nhà. Dù ta không nhớ là bà đã hứa với ta được một ngàn lần là không làm cái công việc thấp kém kia chưa nữa, nhưng lần nào cũng thế. Lần nào ta cũng thấy bà son phấn lòe loẹt, váy ngắn váy dài, giọng điệu õng ẹo ra ngoài vào ban đêm, mặc ta một mình ở nhà! Có người mẹ nào lại độc ác thế không! Cái căn nhà của ta, căn phòng ngủ của ta và mẹ ấy, là nơi mẹ ngủ với không biết bao nhiêu người. Ta ăn một miếng cơm đã cũng thấy cay đắng, thấy tủi nhục, nhưng các ngươi nghĩ xem, một đứa nhóc có thể làm được gì. Lúc ấy ta cũng thề dù ta có chết, có ăn xin ngoài đường ta cũng không làm cái công việc thấp kém kia. Dần dần mẹ ta cũng hết thời. Bà già rồi. Lúc này bà phải làm quét rác, đủ công việc trên giời dưới bể để mà nuôi ta. Bọn xung quanh ta lại được dịp chì chiết ta, nhưng ta chẳng làm được gì ngoài im đi. Đến khi lớn lớn một chút, chắc khoảng mười bốn mười lăm tuổi gì đấy, ta bắt đầu đi làm thêm. Tuổi này đi làm được rồi. Nhưng có lẽ mọi thứ sẽ dừng lại ở đấy cho đến khi câu chuyện kinh khủng đó không xảy ra.