“ Huynh muốn đến chỗ phụ thân hỏi về người phụ nữ đó hả?”
“ Đúng vậy.”
“ Huynh nghĩ giống muội đúng không?”
“ Chắc chắn.”
“ Được, vậy ta đi cùng huynh.”
Hàn Quân dường như lường trước được rằng hai đứa con của ông sẽ đến, nên nói: “ nào, ngồi xuống đi, không cần mấy cái lễ nghi đâu.”
“ Vâng.”
“ Ta biết các con muốn hỏi gì mà. Người phụ nữ họ Nhiệm, nếu cô ta đúng là người đó, thì thực ra, cô ta.... ừm, ta, mẫu thân các con, cùng cô ta, là một cái vòng luẩn quẩn, một nút thắt cuốn chặt vào nhau. Chúng ta đều muốn thoát ra cái nút ấy, nhưng chỉ còn cách cắt nó đi, cuối cùng lại chia sợi dây thành hai mảnh, không còn như lúc đầu nữa.”
Nữ nhân đó thực chất họ Mai, Mai Huệ, tính cách hiền dịu, nết na, nhan sắc thì chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn. Khốn nỗi nàng ta chỉ là tỳ nữ, từ nữ của mẫu thân con. Phụ thân lúc còn chưa kế thừa Hàn gia, có lần đến Trần gia, đã vì sự nhẹ nhàng của nàng ta mà làm rung động. Có lẽ nàng ta cũng yêu ta. Chúng ta thường xuyên qua lại với nhau. Nhưng than ôi, mẫu thân con, bà ấy cũng yêu ta, vì muốn ta thú bà ấy, mà đã cầu xin phụ thân, muốn gả cho ta. Ta thú là muốn thú Mai Huệ, cha ta đương nhiên đồng ý, vì ở Hàn gia không quan tâm thân phận, nhưng chuyện của mẫu thân con, ta không thể nói lắc đầu là lắc được. Phụ thân ta đồng ý cho ta thú Mai Huệ, nhưng phải thú cả mẫu thân con, vì lợi ích gia tộc.Vì thế Mai Huệ phải cam chịu làm thiếp. Nhưng mẫu thân con chèn ép nàng ấy đủ điều, vì Mai Huệ gần như độc sủng, lại sinh cho ta một đứa con trai. Nhưng đứa con trai ấy bạc mệnh, hai tuổi đã ốm rồi chết. Nàng ấy vì quá thương tâm mà bệnh nặng, cuối cùng thế nào mà mất đi khả năng làm mẹ. Ta muốn hưu mẫu thân con, nhưng lại chẳng thể. Cuối cùng, Mai Huệ để cho ta một phong thư, rồi đi đâu mất, thoáng cái đã mười lăm năm. Ta ban đầu nhớ nàng ấy da diết, nhưng đi tìm ở đâu cũng không thấy. Chỉ còn lại mẫu thân con, ta cũng chẳng muốn phụ lòng nàng ấy, dù ta chẳng yêu nàng, nhưng ta chỉ còn nàng ấy, cũng không muốn nàng ấy lại đi mất.
Hai ngươi lặng đi khi nghe câu chuyện của Hàn Quân.
“ Nếu Nhiệm phu nhân là Mai Huệ, thì tại sao bà ta lại muốn giết phụ thân? Phải hận sâu lắm ấy chứ.” Hàn Ôn nói.
Hàn Quân giọng buồn buồn: “ Có lẽ, là do năm đó, sinh thần nàng ấy, ta nói sẽ ở lại viện của nàng, thì mẫu thân con lại hạ dược ta, dù ta biết được điều ấy, nhưng loại dược này quá mạnh, và ta đã sủng ái mẫu thân con đêm đó. Có lẽ đó là lý do. Ta không đổ tội do xuân dược, đó cũng có lỗi của ta. Nếu ta kiềm chế tốt hơn thì đã chẳng sao rồi.”
Hàn Quân chẳng có lỗi gì cả!
Hàn ôn như nhớ ra điều gì: “ Vậy mẫu thân..... chẳng phải đang gặp nguy hiểm sao?”
“ Ta luôn cho hộ vệ canh gác cho mẫu thân con mà. Chưa kể bao nhiêu là bẫy nữa! Làm sao có vấn đề gì được chứ! Thôi, các con về đi, nghỉ ngơi đi!”
Hàn Ôn: “ Vâng. Phụ thân nghỉ ngơi sớm.”
“ Ừ. Về đi.”
Khi Hàn Mộ Ngọc cùng Hàn Ôn đã đi, Hàn Quân mới trút một hơi nặng nề.
Huệ Huệ à, nàng nói xem, có phải là nàng không? Nàng hận ta lắm ư? Phải chờ tận mười lăm năm để quay lại báo thù ư? Hay để nhìn lại mặt hài tử? Nó lớn lắm rồi, lại giống nàng nữa. Nàng cũng độc ác lắm, bỏ ta và con đi, để nó lớn mà chẳng biết mặt mẹ mình, để ta đêm nào dù ở bên người khác cũng chẳng quên nổi khuôn mặt nàng. Ta nhớ nàng lắm rồi đấy, nhớ da diết luôn. Nàng trừng phạt ta, như thế đã đủ chưa vậy? Còn chuyện nàng là thê tử người khác ấy, đó chỉ là chuyện đùa thôi đúng không? Đúng rồi, nhất định, là chuyện đùa thôi.
Ánh trăng soi sáng căn phòng của Hàn Quân. Dường như, nó đang buồn cùng với con người anh tuấn ấy.