Mới sáng sớm, dòng người kéo đến Đỉnh Cảnh Lộ đông nghìn nghịt. Đây là một trận chiến vô cùng đáng nhớ giữa hai cao thủ của hai gia tộc. Một người là quán quân lần trước, một người là cao thủ có tiềm năng, chỉ vì 3 năm trước đang bế quan mà lỡ mất, nên lần này, hắn là một trong những hạt giống của giải, vô cùng được mong chờ.
Một người bạch y một người hồng y, khung cảnh có rực rỡ có dịu dàng, trông rất đẹp.
Hai người cúi chào nhau rồi thủ thế dò xét đối phương, không ai ra đòn trước.
Rồi, Hàn Ôn khéo léo cúi thấp người xuống, tay miết theo đường kiếm hướng đến chỗ Dạ Mạc, ý đồ quá rõ ràng.
Với một đòn tấn công tầm thấp, tốt nhất là nên tránh đi. Và Lãnh Dạ Mạc cũng làm điều tương tự.
Nhưng lúc hắn nhảy ra đằng sau, thì bỗng từ Hàn Ôn, thẳng đến hắn, chiêu thứ 16 trong Hàn gia kiếm pháp: “ Thiên Vân Vũ Xuyến!”
Hàn gia. Chán sống thì động đến Hàn gia.
Và đúng thật.
Một luồng đạo lực cực mạnh hướng đến phần chân của Lãnh Dạ Mạc, hắn tự nhiên muốn chửi thề một câu, nhào lộn trên không trung, dùng khinh công nhảy cao hơn, và dường như chỉ chờ có thế, Hàn Ôn dùng khinh công di chuyển trên mặt đất, từ phía dưới tung một chưởng lực lên cao, đúng chỗ Lãnh Dạ Mạc.
Vì ở trên không không thể di chuyển, chỉ có thể đáp xuống, Hàn Ôn nắm rất rõ nguyên lý ấy.
Chưởng lực đó làm Lãnh Dạ Mạc ngã xuống. Hắn đứng dậy nhanh chóng, không chịu thua, tung chiêu thứ 7 trong Lãnh Gia Pháp: “ Phi Vũ Thiên”.
Hàn Ôn: “ Tu Quyết Quân.”
Hai đòn chưởng va chạm với nhau, nhiều người không chịu nổi áp lực của nó, suýt thì ngã xuống.
Mạnh thật!
Lãnh Dạ Mạc tiếp tục trên đà chủ dộng, dùng kiếm tung nhiều đường uốn lượn như múa, vô cùng uyển chuyển, không chút dư thừa.
Hàn Ôn mặt lạnh, nhếch mép, vung từ trên xuống một đòn cực mạnh, va chạm với kiếm của Lãnh Dạ Mạc. Hai người dí sát mặt nhau, nhìn thấy khinh thường cùng địch ý trong mắt đối phương, càng đẩy mạnh lực kiếm, khiến cho nhiều kẻ không vững vàng mà quỵ xuống.
Hàn Ôn lại tung một chưởng thật mạnh nữa, nhưng không phải bằng kiếm, mà bằng tay. Bàn tay của hắn đặt lên vai Dạ Mạc, ấn vào huyệt, dồn lực vào bàn tay, thẳng huyệt đó mà lực đâm vào, khiến cho Lãnh Dạ Mạc lảo đảo.
Thủ đoạn ghê gớm thật!
Nói Hắc gia cải tà quy chính, nhưng xét về độ độc ác, một kẻ theo phái trung gian như Hàn gia chắc chắn xứng làm thầy khối người ở Hắc gia.
Lãnh Dạ Mạc toàn thân đau nhức, lý trí còn sót lại không cho phép hắn gục ngã, tay cầm thanh kiếm, cố gắng ra đòn: “ Nhất Sát!” Chỉ một chiêu thôi. Ngay lập tức, sau khi tung xong chiêu này, Lãnh Dạ Mạc cảm giác như mất đi ý thức, chỉ trực chờ ngã xuống, chân hắn vẫn bủn rủn, cố đứng vững.
Hàn Ôn không gặp mất khó khăn. Lãnh Dạ Mạc hoàn toàn bị một đòn bất ngờ kia của hắn làm mất đi sức lực. Đó vốn dĩ là một chiêu tiêu hủy sức lực của đối phương, nói hắn dùng xong mà vẫn ổn là nói dối, chiêu đó tốn của hắn kha khá. Hắn theo chủ nghĩa đánh nhanh thắng nhanh, đỡ lòng vòng, mất thời gian.
Hàn Ôn tránh chiêu thức kia của Lãnh Dạ Mạc, di chuyển về phía đối thủ mình.
Hắn cười: “ Đệ muốn chịu thua chứ?”
“ Ca ca muội giỏi thật.” Ở dưới, Cao Lãng cảm thán.
“ Hừ, hắn làm ra vẻ thôi, chứ mệt lắm rồi. Chiêu đó là bí pháp Hàn gia, đánh chưởng bằng tay không, một vài sư phụ biết chiêu đó kể, người rành chiêu đó còn có thể làm tiêu tán hoàn toàn nội lực của đối phương, khiến đối phương vĩnh viễn không thể luyện công, chiêu đầu tiên trong bí pháp Hàn gia.”
“ Thật lợi hại.” Lục Cảnh Thần ngạc nhiên.
Lãnh Dạ Mạc đứng dậy, chân tay còn bủn rủn.
“ Vậy là đệ muốn tiếp tục?”
Hắn gật đầu.
Hàn Ôn vọt lên phía trước, cười nói: “ Ta không biết nhà khác dạy con cháu thế nào, nhưng chúng ta được dạy rằng, nếu gặp phải một đối thủ mạnh không thể đánh bại, cách hay nhất chính là rút lui tầm sư học đạo, đến khi cảm thấy đủ mạnh rồi thì sẽ tìm hắn, đánh bại hắn, rồi lủi đi mất, và thế là chúng ta sẽ vĩnh viễn là những kẻ chiến thắng.”*
Lãnh Dạ Mạc không nói gì, và đương nhiên cũng không ngồi đó chịu chết.
Hắn xông lên, và đánh với tất cả sức lực của mình. Tư tưởng của Lãnh gia và Hàn gia khác nhau. Hắn được dạy, luôn luôn phải làm tất cả mọi việc, bằng tất cả sức lực của mình.
Kiếm của hai người chạm vào nhau, tạo ra âm thanh mạnh mẽ. Sức lực đều đã yếu đi, nhưng Hàn Ôn tốt hơn Lãnh Dạ Mạc chán.
Hắn nhếch mép, tay vẫn giữ kiếm, dùng một chân làm điểm trụ vững chắc, lại dùng đầu gối đá thẳng vào bụng của Lãnh Dạ Mạc.
Trận chiến này Lãnh Dạ Mạc gần như bị áp đảo, nhưng như thế đã là quá tốt khi có thể đứng lâu như thế với Hàn Ôn, một cao thủ trẻ tuổi.
Cú đá này, cũng kết thúc trận chiến đáng nhớ của Lãnh Dạ Mạc, à không, với tất cả mọi người. Lần trước, Hàn Ôn mất một khắc để hạ Hắc Viêm Doanh, lần này, hắn mất hai khắc có lẻ để khiến Lãnh Dạ Mạc gục xuống.