Long Đô Binh Vương

Chương 6: Bá đạo

"Mày!" Tiêu Thiên Long trợn to hai mắt, tức giận nói: "Này người anh em? Hợp đồng này được viết rõ ràng, mày muốn trốn nợ đúng không? Không bãng xem xem anh em bọn tao có đáp ứng hay không!"

"Hợp đồng có vấn đề hay không tự anh biết rõ." Dương Thiên thở dài một hơi, nghiêm túc hỏi Tiêu Thiên Long: "Tự anh đến đồn Công an đầu thú, hay là muốn tôi phế anh trước rồi đưa đến đồn Công an?"

"Mày nói cái gì?" "Ha ha..." "Thẵng nhãi này điên rồi đúng không?"

"Không, tao cảm thấy hẳn rất có khí thế, ừm, còn rất chính trực nữa, muốn đưa anh Tiêu ca đến đồn công an, ha ha ha..."

Thật là chính trực! Thật mẹ nó chính trực!

Nghe vậy, Tiêu Thiên Long còn chưa lên tiếng thì một đám đàn em phía sau hắn đã náo loạn rồi, từng người cười ha hả, cười tới mức ngửa tới ngửa lui, người ngã ngựa đổ!

"Đưa tao đến đồn cảnh sát? Ha ha..." Tiêu Thiên Long xoay xoay cái cổ, nghiêng đầu nhìn: "Cục trưởng là chú của tao, mày đưa tao đến đồn cảnh sát? Là muốn đưa tao về nhà hả? Tao thấy, mày là đang cố ý không muốn trả tiền đúng không?”

"Tao nói cho mày biết, năm trăm ngàn, thiếu một xu thì tao cũng chơi chết mày!!" Tiêu Thiên Long đột nhiên công kích, vứt tàn thuốc rồi vung tay lên, mấy chục người vây quanh Dương Thiên lập tức rút các loại gậy gộc và dao găm từ thắt lưng ra.

Đồng tử Dương Thiên co lại: "Dì, dẫn Tố Tố vào trong đi." "Được, cậu nhớ cẩn thận... Dương Tố Tố sớm đã bị dọa sợ, bà chủ nhà cũng sợ làm đứa trẻ sợ hãi thêm nên vội vàng dẫn

Dương Tố Tố trở về phòng.

Nhìn kiểu này là sắp đánh nhau rồi.

Ha!

Tiêu Thiên Long vui vẻ, nhìn Dương Thiên từ trên xuống dưới: "Thẵng này được, cũng có chút gan dạ! Có điều, anh hùng cứu mỹ nhân là chuyện tốt, nhưng lần sau có gặp tình huống như vậy thì tốt nhất mày nên cân nhắc bản lãnh của mình một chút! À không, đời này mày làm gì có lần sau, ha ha...

Tiêu Thiên Long nói xong, giơ tay lên, hơn mười người nhanh chóng vây quanh Dương Thiên! Là một kẻ lòng dạ nhỏ nhen có sức phá hoại lại còn dâm tà phóng đãng, hắn vừa ra tay là muốn lấy mạng người khác.

Bà chủ nhà đang trốn trong phòng bị dọa không biết phải làm sao, bà hung hăng ôm Tố Tố vào lòng, im lặng cầu nguyện.

Ở trong sân, Dương Thiên lắc lắc cổ tay, không cho đám người này có cơ hội phản ứng mà ra tay đột ngột!

Bất cứ nơi nào năm đấm và chân đá đi qua đều giống như có một cơn gió mạnh thổi tới! Không động thì thôi, vừa động liền làm người khác không chống đỡ nổi!

Trong chớp mắt, hơn mười người không nhận ra mình bị đánh như thế nào, chỉ có tiếng vũ khí rơi xuống đất, tiếp theo là tiếng kêu rên đau đớn, phát hiện xương cốt nơi Dương Thiên chạm vào đều bị gấy!!

"AI Tay tôi...

"Chân tôi gãy rồi!! Chân tôi gấy rồi!!"

Mỗi một động tác của Dương Thiên đều giống như cưỡi xe nhẹ đi đường quen, người ngã xuống còn nhanh hơn gặt lúa, trong phút chốc đã có hơn chục người bị đánh ngã!

Từng cánh tay, xương sườn và tứ chỉ đều có mức độ thương tích khác nhaul!

Sắc mặt của Tiêu Thiên Long càng ngày càng khó coi... Dần dần đen thành màu gan lợn!

Chuyện này sao có thể!?

Nếu nói mấy người Hồ Đại Pháp mang theo đều là con chó con mèo thì những người hẳn mang theo đều là đệ tử đã đăng ký của Hiệp hội võ thuật Thiên Minh! Tùy tiện bốc ngẫu nhiên ra một người thì cũng là cao thủ lấy một chọi mười, vậy mà đối mặt với thằng nhãi này lại không chịu nổi một kích!?

"Mẹ nó!!" Tiêu Thiên Long tức giận, thấy tình thế không ổn, hắn cũng không phải là người hiền lành gì, thân thể nghiêng. một góc ba mươi độ so với mặt đất, chân quét một cái băng ghế quăng về phía Dương Thiên!

Cái ghế xé gió hung hãn bay tới, mà Dương Thiên bên này thì túm lấy một tên đàn em rồi ném qua một bên, cái ghế trực tiếp bị đá bay ra ngoài!

Tiêu Thiên Long căng thẳng.

Hắn siết chặt cổ tay áo, trừng mắt nhìn chăm chăm Dương Thiên, gật gật đầu, ánh mắt khát máu như rắn độc, nhếch mép cười lạnh, đột nhiên đá thẳng vào ngực Dương Thiên!

Cả người hắn nhảy lên không trung, cú nhảy vọt cao cả mét, giống như một tác phẩm điêu khắc đang chuyển động, tiếng xé gió truyền đến...

"Anh mà cũng xứng đấu với tôi?!" Dương Thiên hừ một tiếng, chỉ với nửa nhịp thở liền né sang một bên, với động tác nhanh tới mức sét đánh không kịp bưng tai, vai và hông hợp lại, nằm đấm nối với bàn chân, khuỷu tay nối với đầu gối, mạnh mẽ đón lấy một cước của Tiêu Thiên Long!

"“Räc!"

Đùi Tiêu Thiên Long trực tiếp bị vặn gãy! Âm thanh giòn †an của xương cốt vỡ vụn nghe mà kinh người!

Đây còn chưa phải là kết thúc, cuối cùng Dương Thiên nhảy lên, dùng đầu gối tạo thành một góc 90 độ đá vào cằm Tiêu Thiên Long! Tiêu Thiên Long bị hất văng ra, lăn ra xa hơn mười mét, bộ đồ hàng hiệu trong chớp mắt đã thành giẻ rách, chân phải ọp ẹp biến dạng, chật vật không chịu nổi!

Một chiêu!! Thực sự chỉ với một chiêu duy nhất!

Những người do Tiêu Thiên Long mang đến đều muốn phát điên rồi!!

Xung quanh có mấy chục người xem, khi nhìn thấy cảnh này, hàm của họ đều rơi xuống chân! Họ trừng mắt nhìn ông chủ của mình mà cảm thấy không thể tin được!

Cái người nổi bật của Hiệp hội võ thuật Thiên Minh đâu rồi? Người đàn ông giành quán quân võ thuật Long Thành ba

năm liên tiếp đâu rồi?

Tiêu Thiên Long - anh Tiêu bị thằng nhãi trước mắt này dùng tay không đánh gãy chân!?

Không thể nào!

Nhất định là nhìn lầm rồi!

Thăng nhãi này... Có còn là con người không? Người có sức mạnh có thể đục sâu ba phân vào gỗ như Tiêu Thiên Long cũng không phải là đối thủ, vậy Hiệp hội võ thuật Thiên Minh còn có thể được xưng là Hiệp hội võ thuật mạnh nhất Long thành sao?

"Hừ"

Dương Thiên vẫn không hết hận!

Thừa dịp tôi không có ở đây, dám khi dễ vợ con tôi, tội đáng chết vạn lần!

Dương Thiên nổi điên sải bước tới gần, bàn chân to "Bùm!" một phát đạp lên đầu Tiêu Thiên Long!

"Không, không... AI!" Phòng tuyến tinh thần của Tiêu Thiên Long trong nháy mắt bị đánh tan! Vốn đang ngậm miệng không muốn lên tiếng thì bị đau đớn đánh úp tới khiến hẳn triệt để nhịn không được nữa mà mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng, có ích gì sao?

“Bành!"

Tiêu Thiên Long bị đá vào đầu, xoay tròn tại chỗ như một con quay! Lập tức sắp hấp hối!

Đôi mắt đỏ như máu của Dương Thiên nhìn chăm chăm Tiêu Thiên Long: "Tiêu Thiên Long đúng không, tôi có nợ tiền anh không? Hợp đồng có hợp pháp không? Không nên đến đồn cảnh sát đúng không?"

"Không, không nợ... Hiểu lầm, hiểu lầm, người anh em, tôi nên, tôi nên... Tiêu Thiên Long triệt để sợ như chói!

"Đồn cảnh sát là nhà của anh?" Dương Thiên hỏi.

"Không, không, không, tôi nói bậy, đều là tôi nói bậy, người anh em, đừng kích động..." Toàn thân Tiêu Thiên Long run rẩy, hẳn cố gắng bò đi, nhưng lại mất một chân, hành động bò đi này cũng đã hoàn toàn bị tước đoạt!

Cuối cùng, Dương Thiên đứng lên: "Tự chặt một tay rồi cút đi, đừng để tôi phải giúp."

"A??" Tiêu Thiên Long ngơ ngác nhìn Dương Thiên, ánh mắt tràn đầy kinh hãi: "Cái này... Tôi..."

Tiêu Thiên Long và tất cả mọi người phía sau Tiêu Thiên Long đều sắp phát điên rồi! Đặc biệt là Tiêu Thiên Long, hản đã bị vặn gấy một cái chân, kết quả giờ phút này còn muốn hắn tự chặt đứt một tay?

Không thể không nói, Dương Thiên thật là tên điên, quá ác!! Làm như vậy, điều này tương đương với việc thách thức chú của Tiêu Thiên Long!

Nhưng mà Dương Thiên lại không hề quan tâm! Anh mà muốn giết hắn thì sẽ lập tức giết hắn! Đừng nói cục trưởng cục công an là chú của hắn, dù có là cha ruột của hẳn cũng vô dụng!

"Muốn tôi giúp anh à?" Dương Thiên nói.

"Không, không..." Tiêu Thiên Long siết chặt nằm đấm, cản nát môi đến bật máu, nhưng mà, đối mặt với Dương Thiên, hắn không còn sự lựa chọn nào khác!

"Tôi chặt, tôi chặt..."

Cứ như vậy, trơ mắt nhìn, Tiêu Thiên Long quơ đại một cái chân ghế, tay phải nằm thật chặt, dùng hết toàn lực "Ầm!" một tiếng nện vào cánh tay trái của mình. Âm thanh giòn tan của xương cốt vỡ vụn vang lên, gần như xuyên thủng màng nhĩ của mọi người!