Long Đô Binh Vương

Chương 44: Thần kỳ như vậy ạ?

Vốn dĩ là ba viên Quỷ môn Hồi Nguyên Đan này có thể năm chắc chín mươi phần trăm chữa khỏi bệnh cũ của Giang Nguyên Sơn, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa.

Dương Thiên nhanh chóng lấy ra một viên, đưa cho dì Đường.

“Dì Đường, dì ăn cái này sẽ đỡ ho hơn.”

"Đây là cái gì?" Dì Đường ngây ra một lúc, nửa tin nửa ngờ nhìn viên thuốc màu đen.

"Lúc trước khi tôi ở bên ngoài có một ông lão đã đưa nó cho tôi, rất có tác dụng, dì tin tưởng tôi, thử xem?"

"Được!"

Dì Đường đã trải qua hơn nửa đời người, cũng coi như có chút bản lĩnh nhìn người, mặc dù thời gian tiếp xúc với Dương Thiên không dài, thế nhưng đứa nhỏ Dương Thiên này trong mắt bà cũng giống như Thanh Thanh, là một đứa trẻ tốt. Còn về chuyện năm đó giữa hai người, dì Đường cũng càng ngày càng tin tưởng Tiểu Thiên nhất định có khổ tâm không thể nói ra.

Đối với viên thuốc này, dì Đường lựa chọn tin tưởng vô điều kiện!

Bà uống nửa ngụm nước rồi trực tiếp nuốt vào.

Dương Thiên tràn đầy tự tin nói: "Sẽ sớm có hiệu quả."

"Thật sao?" Dì Đường ha ha cười: "Viêm phế quản là bệnh lâu năm của tôi, trước khi trời mưa sẽ ho, còn chính xác hơn dự báo thời tiết, ước chừng khoảng hai ngày tới thời tiết là sẽ biến đổi...

Dương Thiên không lên tiếng trả lời, anh đang bận giỡn với Tố Tố.

Năm phút sau, dì Đường bỗng nhiên kỳ quái "A" lên một tiếng, hai mắt sáng lên, vẻ mặt kích động.

"Tiểu Thiên, cậu cho tôi uống thuốc gì thế?" Dì Đường rõ ràng có chút lo lắng.

"Sao thế dì?" Dương Thiên hỏi.

"Thoải mái hơn rất nhiều... Thực sự thoải mái hơn nhiều nha! Quá thần kỳ, thật không thể tin được!!"

Dì Đường rất hưng phấn: "Mới vừa rồi tôi còn ho khan thở không nổi nhưng trong nháy mắt liền nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Ngực tôi vốn đang như có một tảng đá đè lên khiến hô hấp khó khăn nhưng bây giờ lại hoàn toàn nhẹ nhõm... Tôi đã từng uống rất nhiều thuốc, đều không có chút tác dụng nào, nhưng lần này lại nhanh chóng có hiệu quả, mà hiệu quả còn hết sức rõ ràng!!!"

Dương Thiên cười cười không nói gì, đương nhiên phải có hiệu quả rồi.

Dì Đường không biết giá trị của viên đan dược này, cho rằng nó không đắt, dù sao nó cũng là "sản phẩm ba không” không có bao bì gì cả, sau khi cảm nhận được tác dụng thần kỳ của nó, dì Đường nói:

"Tiểu Thiên, thuốc này của cậu là người bạn nào cho thế? Có thể liên hệ lại với bạn của cậu không, tôi có thể mua thêm nhiều một chút không? Còn có vài người hàng xóm cũng bị

hen suyễn..."

"A.."

Dương Thiên cười khổ.

Một viên Quỷ môn Hồi Nguyên Đan này chỉ tính riêng chỉ phí dược liệu thôi đã lên tới hơn ba ngàn, chưa kể đến việc ở thế giới ngày nay, ngoại trừ lão quân y thì không còn ai biết đơn thuốc và công đoạn luyện chế. Đây là thuốc dù có tiền cũng mua không được, đừng nói là ba ngàn, dù là ba mươi ngàn ba trăm ngàn cũng khó có thể mua được, đây là linh đan diệu dược một viên khó cầu đó.

Tuy nhiên, Dương Thiên cũng không nói ra những lời này mà lại đồng ý với dì Đường.

Là con người thì phải luôn biết mang ơn. Nếu không có dì Đường thì có trời mới biết Thanh Thanh và Tố Tố còn sẽ phải chịu bao nhiêu khổ, sẽ phải gặp bao nhiêu uất ức.

Dương Thiên đáp ứng: "Hôm nào tôi gặp lại sẽ lấy nhiều hơn, miễn phí, không cần tiền."

"Thật sao?" Dì Đường vô cùng vui vẻ và phấn khởi.

"Vâng, thật." Dương Thiên gật đầu.

"Tốt tốt tốt, quá tốt rồi... Thật sự là quá tốt...

"Thần kỳ như vậy ạ?" Bé con cũng tò mò.

Dương Tố Tố chộp lấy viên đan dược còn lại, nhìn nó với ánh mắt kỳ lạ và tò mò: "Cha ơi, dùng tốt như vậy ạ? Con cũng muốn ăn!"

"Bé ngốc, con không thể ăn." Dì Đường vội vàng ngăn cản: "Đã là thuốc thì sẽ có ba phần độc, đây là thuốc để chữa bệnh, làm sao con có thể ăn được, đây không phải là đường viên đâu."

"Không sao đâu." Dương Thiên lắc đầu: "Trẻ con cũng có thể ăn, coi như là đường viên thôi."

"Đường viên?" Dì Đường hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc là cái gì vậy? Rõ ràng là thuốc chữa bệnh, còn có thể ăn như đường viên?

Trên thực tế, Hồi Nguyên Đan ngoài việc chữa bệnh chữa thương bên ngoài thì còn có thể cường thân kiện thể và tăng cường khả năng miễn dịch, phù hợp với mọi lứa tuổi và không có chống chỉ định.

Dương Thiên nhét Hồi Nguyên Đan vào tay Dương Tố Tố: "Con nếm thử xem?"

"Vâng!"

Dương Tố Tố không chút do dự, trực tiếp cắn một nửa.

"Mùi vị thế nào?" Dương Thiên háo hức hỏi.

"Đăng quá... Lông mày của bé con nhíu chặt, trông vô cùng khó chịu, khuôn mặt vốn đáng yêu đã nhăn thành trái khổ qua, khiến Dương Thiên xém chút bật cười thành tiếng.

Thuốc đắng dã tật, thế nhưng Dương Thiên đã âm thầm hạ quyết tâm trong lòng: 'Lần sau luyện đan nhất định phải cho thêm đường vào..."