Long Đồ Án

Quyển 9 - Chương 207: Nhất Ngọc diệt yêu

Đội ngũ đi tuần của Bao Chửng hùng hùng tráng tráng mà trở lại thành Khai Phong, mọi người đều nhanh chóng chạy vào Hoàng cung.

Dĩ nhiên, Bao Đại Nhân cùng Triệu Phổ chạy đến Hoàng cung là để thảo luận chuyện về Bắc Hải với Triệu Trinh, còn Bàng Thái sư chạy đến Hoàng cung là để thăm ngoại tôn nữ nhi của hắn.

Đám người Triển Chiêu thì trở lại Khai Phong phủ, Bạch Ngọc Đường trở về Bạch phủ, Trâu Lương đến quân doanh điểm binh, chuẩn bị cùng Triệu Phổ trở lại Hắc Phong Thành.

Lâm Dạ Hỏa cũng bảo Túc Thanh chuẩn bị một chút, dù sao thì Hắc Phong Thành cách Hỏa Phụng Đường cũng không có xa lắm, cũng lâu hắn không về đó một chuyến rồi.

Túc Thanh nhìn trời, cái tên Đại đương gia không lo sự vụ Lâm Dạ Hỏa này cuối cùng cũng nhớ ra hắn chính là Đường chủ của Hỏa Phụng Đường kia rồi a …..

Bạch Ngọc Đường trở về Bạch phủ, Bạch Phúc liền dẫn người dọn dẹp chuẩn bị y phục đến Hắc Phong Thành.

Thần Tinh Nhi hỏi hắn: “Thiếu gia, lần trước chúng ta đến Bắc Hải đã rước phải phiền toái sao?”

Thật ra thì Bạch Ngọc Đường cũng không được rõ lắm, lúc đó hắn có đi một chuyến Bắc Hải, quả thực có dẫn theo Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi, có điều hình như cũng không hề gây ra phiền toái gì a. Vốn dĩ là hắn đến Băng Nguyên Đảo ở Cực Bắc để thăm ngoại công hắn, nhân tiện đến Ánh Tuyết Cung ở cùng phụ mẫu mấy hôm, lúc đi thuyền trở về có đi ngang qua Bắc Hải, cảm thấy được phong cảnh ở đó rất đẹp cho nên mới dẫn theo hai nha đầu này lên bờ dạo một chút, lúc ở trong tửu lâu liền đụng phải Hiên Viên Phách.

Trước khi Bạch Ngọc Đường gặp Triển Chiêu, căn bản đều coi bốn bể là nhà, phần lớn thời gian hắn đều sống ở trên thuyền hoặc là trở về biệt viện ở Hãm Không Đảo, thường đi khắp trời nam biển bắc du ngoạn.

Mà những chuyến đi này đều giúp hắn gặp được những người hữu duyên, kết thành bằng hữu.

Hiên Viên Phách chính là một người bạn tương đối đặc biệt, hắn chủ động đến mời Bạch Ngọc Đường uống rượu, nhìn dáng vẻ cũng không giống người xấu, lại càng không giống hạng vũ phu đầu đường xó chợ, uống mấy chén rượu xong còn tự giới thiệu mình là Bắc Hải Quận vương.

Có rất nhiều người giang hồ đều nghĩ Bạch Ngọc Đường ghét quyền quý, thật ra thì cũng không hẳn, trong mắt Bạch Ngọc Đường căn bản đều không phân người ta ra những địa vị bất đồng, chỉ có chuyện thuận mắt và không thuận mắt mà thôi. Chẳng qua là thật không khéo, những người hắn thấy không thuận mắt hầu như đều là những kẻ quyền quý cho nên mới khiến người ta nghĩ hắn ghét cường quyền.

Có điều Hiên Viên Khách nhìn cũng không đáng ghét, người này thích văn hoá Trung Nguyên, tao nhã lễ độ lại thêm võ công cũng không tệ, dĩ nhiên, điều quan trọng nhất là hắn làm người cũng không tệ lắm, đặc biệt là đối với dân chúng vùng quản hạt của hắn rất tốt. Hoàng đế Bắc Hải Hiên Viên Kiệt tàn bạo thì ai ai cũng biết, rất nhiều vương tử của hắn cũng có địa phận riêng, nghe nói đa số đều là dân chúng lầm than, chỉ có dân chúng tại địa phận quản hạt của Hiên Viên Phách là được an cư lạc nghiệp mà thôi.

Vì vậy, đại đa số người Bắc Hải đều ủng hộ Hiên Viên Phách kế thừa ngai vị.

Có điều, dù cho dân chúng có ủng hộ thì cũng vô tác dụng mà thôi, Hiên Viên Phách chính là đứa con chẳng được cưng chiều của Hiên Viên Kiệt, hơn nữa bản thân Hiên Viên Kiệt cũng chỉ có năm mươi tuổi, vẫn còn rất sung mãn cho nên cũng chưa có cần tìm người kệ vị ngay.

Bạch Ngọc Đường một đường từ Thường Châu phủ trở về Khai Phong phủ đều suy nghĩ, rốt cuộc mình có gì hữu dụng để có thể giúp Hiên Viên Phách mưu triều soán vị đây?

Còn đang suy nghĩ chợt nghe sau lưng có một tiếng “mieo” truyền đến.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, mông lại bị người ta sờ một cái.

Bạch Ngọc Đường kinh hãi mà quay đầu lại.

Triển Chiêu đang đứng sau lưng hắn, chậm rãi mà nói một câu: “Còn rất cong nữa …..”

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu hồi lâu, thấy Mèo kia cười đến thấy răng không thấy mắt, cũng có chút bực mình, Mèo này vừa mới chiếm tiện nghi của hắn.

Nghĩ vậy, Ngũ gia cũng không chịu yếu thế, đưa tay ra, sờ vào trong ngực Triển Chiêu………

Triển Chiêu há to miệng mà nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường chỉ đơn giản mà nhíu mày, tới một câu: “Không đủ lớn ……”

Triển Chiêu cũng không chịu thua, cũng đưa tay ra sờ ngực hắn, nói: “Nam nhân đều vậy cả!”

Bạch Ngọc Đường thiêu mi: “Nam nhân cũng có người rất lớn.”

Triển Chiêu bất mãn: “Cũng không cần cho con bú sữa, nam nhân cần ngực lớn vậy để làm gì?”

Lời còn chưa nói hết đã thấy Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đi vào.

Nghe được chuyện hai người nói với nhau, lại thấy tay hai người đặt trước ngực nhau …… Công Tôn lặng lẽ ôm Tiểu Tứ Tử lui ra ngoài.

Triển Chiêu híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là —– Tại ngươi đó!

Bạch Ngọc Đường liền liếc cái mông Triển Chiêu một chút, ý bảo —— Là ai động thủ trước?

Triển Chiêu liền rút tay về, xoa cằm bĩu môi —— Không được làm khó người khác.

Công Tôn quay đầu lại liếc một cái, liền ôm Tiểu Tứ Tử trở lại.

Tiểu Tứ Tử đột nhiên hỏi Công Tôn: “Phụ thân, khi con còn nhỏ thì uống sữa của ai vậy?”

Công Tôn nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử một lúc lâu, sau đó liền quay đầu lại trừng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ý là —- Tất cả đều tại hai ngươi!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lúng túng.

“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi đến cùng.

Công Tôn nhìn bé một chút, nói: “Con uống sữa của A Vượng nhà bên cạnh mà lớn lên đó.”

Tiểu Tứ Tử sửng sốt hồi lâu, sau đó đột nhiên ngửa mặt “Oa!” một tiếng liền khóc nhè: “Phụ thân thật là xấu a!”

Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử bị mình chọc khóc, liền nhanh chóng dỗ dành: “Được rồi, phụ thân gạt con mà thôi, khi còn nhỏ con uống sữa dê cùng nước gạo để lớn lên đó, cũng uống sữa của cô cô một lần nữa.”

“Thật sao?” Tiểu Tứ Tử nhìn Công Tôn: “Không phải của A Vượng chứ.”

“Đúng vậy, A Vượng chết cũng đã bảy tám năm rồi, con còn chưa có được sinh ra nữa mà.” Công Tôn cười xấu xa.

Tiểu Tứ Tử quẹt miệng, nhăn mũi mà giật tóc Công Tôn.

Công Tôn véo mông bé một cái —– Lại còn dám dùng bạo lực với phụ thân nữa? Bị Triệu Phổ dạy hư rồi.

………………….

Triển Chiêu tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường: “A Vượng là ai?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Tất cả chó trên đời này không phải đều được gọi là A Vượng sao?”

Triển Chiêu kinh ngạc mà mở to mắt nhìn: “Vậy Mèo trong thiên hạ thì sao?”

“Kiểu như A Mị đi.” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống cạnh bàn, Thần Tinh Nhi giúp dâng trà lên, vừa hỏi mọi người xem trưa nay muốn ăn cái gì.

“Hai người sao lại tới đây?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu cùng Công Tôn.

“Phải đến tối Triệu Phổ và Bao đại nhân mới về, nói là có thể ngày kia là phải lên đường rồi.” Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử ngồi xuống, nói: “Chúng ta cũng chưa từng đến Bắc Hải bao giờ, liệu có cần chuẩn bị thứ gì đặc biệt không?”

“Chuẩn bị y phục chống rét ….” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa xua tay ý bảo mọi người không cần lo lắng, nói: “Ta cũng đã bảo Bạch Phúc chuẩn bị cả rồi.”

Triển Chiêu ngồi một bên uống trà, hỏi: “Bắc Hải còn lạnh hơn cả Tuyết Châu phủ sao?”

“Thật ra nếu như không gặp đúng mùa Tuyết rơi thì cũng tốt.” Bạch Ngọc Đường nói: “Bây giờ ở Bắc Hải đang là mùa hè, nhiệt độ có lẽ tương tự như mùa đông ở Khai Phong phủ, thế nhưng chỉ còn chưa đến hai tháng nữa là đến mùa đông ở Bắc Hải, lúc đó trời thực sự vô cùng đông lạnh.”

“Nga……” Triển Chiêu gật đầu.

Bạch Ngọc Đường hỏi Bạch Phúc: “Sư phụ đâu rồi?”

“Di?’ Bạch Phúc vừa mới đi kiểm tra mấy tiểu tư chuẩn bị y phục mùa đông, lúc này cũng sờ đầu không hiểu: “Vừa nãy còn nhìn thấy hắn ở trong biệt viện mà.”

“Ở đây.”

Lúc này chỉ nhìn thấy Thiên Tôn lắc lư tiến vào từ bên ngoài, phía sau còn theo cả Ân Hầu vừa đi vừa ngáp, mà phía sau Ân Hầu lại là Tiểu Ngũ mấy ngày gần đây đều bám sát Ân Hầu.

Thiên Tôn cầm một cái hà bao cũng không biết là lấy được từ đâu, mang đến cạnh bàn liền đưa ngay cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhận lấy mở ra nhìn xem, có chút không hiểu, tất cả đều chỉ là mấy thứ lặt vặt, liền hỏi: “Người lại bị lừa sao?”

Thiên Tôn liếc mắt nhìn hắn.

“Sư phụ ngươi cho ngươi truyền gia bảo vật đó.” Ân Hầu cười hắn.

Thiên Tôn bưng chén trà mà nói với Bạch Ngọc Đường: “Những thứ này đều do Ngân Yêu Vương năm đó lưu lại, hắn nói trận này ngươi có thể sẽ phải dùng tới.”

“Khụ khụ …” Công Tôn vừa uống một ngụm nước trà cũng bị sặc, Tiểu Tứ Tử vội vàng vuốt ngực cho hắn.

Triển Chiêu cảm khái: “Ngân Yêu Vương ngay cả chuyện này cũng có thể đoán được ra a ……”

Thiên Tôn gật đầu một cái: “Năm đó, lúc Ngân Yêu Vương vẫn còn sống, Bắc Hải chẳng qua vẫn chỉ là một tiểu quốc rất nghèo. Thế nhưng có một lần Ngân Yêu Vương đột nhiên lại nói, sau này Bắc Hải sẽ trở thành đại hoạ. Có điều ….”

Thiên Tôn vừa nói vừa vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường: “Năm đó Yêu Vương có nói qua, đại khái là năm nay Bắc Hải sẽ toàn diệt.”

Bạch Ngọc Đường mở to mắt mà nhìn Thiên Tôn.

“Tại sao lại bị tiêu diệt?” Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ: “Giúp Hiên Viên Phách soán vị đoạt ngôi sao? Hay là đêm quân đi thảo phạt?”

“Hắn còn nói.” Ân Hầu nói: “Hắn nói nếu như Bắc Hải không bị diệt thì Đại Tống sẽ bị diệt.”

Mắt mọi người càng mở lớn hơn —— Lúc này ngay cả chuyện Đại Tống bị diệt cũng lôi ra rồi?

“Yêu Vương năm đó có nói, Bắc Hải sẽ bị huỷ trong tay một người trẻ tuổi.” Thiên Tôn nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Người cũng đùng nói oan cho con, con đã nói bát tự cũng không rõ mà.”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu gật đầu.

“Dù sao thì ngươi cứ cất kỹ đồ này đi.” Thiên Tôn liền đẩy hà bao kia về phía Bạch Ngọc Đường: “Mang theo bên người, sẽ hữu dụng!”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười mà thở dài.

Lúc này, đột nhiên có người tới bẩm báo, nói có người từ Hoàng cung đến.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.

Gia nhân lui ra dẫn đường, một lát sau Nam Cung Kỷ đi vào, giao cho Bạch Ngọc Đường một mật chỉ, cung kính nói: “Hoàng thượng có chỉ, xin mời Bạch thiếu hiệp vào cung.”

Bạch Ngọc Đường nhìn thánh chỉ —— Đã ban Thánh chỉ lại còn thêm chữ “Xin mời” nữa.

Mọi người đều biết, Hoàng thượng càng khách khí chứng tỏ là chuyện càng nghiêm trọng.

Thiên Tôn liền lôi cánh tay Bạch Ngọc Đường: “Đồ đệ ngoan, hay là ngươi cứ theo sư phụ về Thiên Sơn đi?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, bảo hắn đừng có làm loạn nữa. Bạch Ngọc Đường vừa cầm y phục trên bàn, lại vừa hỏi Nam Cung: “Triển Chiêu có cùng đi không?”

Nam Cung ngẩn người, nói: “Hoàng Thượng cũng không có nói chỉ mời một mình Bạch Thiếu hiệp.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Triển Chiêu đứng lên, cùng Bạch Ngọc Đường vào cung, vừa đi còn vừa suy nghĩ, Bạch Ngọc Đường không thể mang theo đao nhưng mình thì có thể a, ngộ nhỡ thực sự có chuyện gì đó rất đáng sợ, không bằng mình cứ đoạt Chuột ra ngoài luôn đi, cao bay xa chạy chẳng hạn …..

Hai người vừa vào Hoàng cung, cả đường đi cũng không có ai ngăn cản, cứ thế mà đi thẳng vào trong thư phòng của Triệu Trinh luôn.

Trong sân viện trước cửa thư phòng, đám người Triệu Phổ đều có ở đây, Bát Vương gia, Bao Đại Nhân và Bàng Thái sư thì hình như đang thương lượng cái gì đó, thấy Bạch Ngọc Đường đi vào tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nhìn hắn lúc này …. Cũng không biết nên dùng từ gì để nói. Triển Chiêu không biết có phải do mình quá nhạy cảm hay không mà cứ luôn cảm thấy thần sắc của mọi người thật thần cứ phức tạp làm sao ấy, hắn cũng nhịn không được mà tò mò, rốt cuộc là có chuyện gì a?

Bạch Ngọc Đường đi theo Trần công công tiến vào trong Ngự thư phòng, Triển Chiêu theo vào, cũng chẳng có ai ngăn hắn lại.

Sau khi hai người vào trong, Trần công công liền đóng cửa phòng lại.

Bên ngoài cửa bốn người bọn Bao đại nhân nhìn nhau một cái, cùng lắc đầu, lại nghe có người nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì a? Thần thần bí bí như vậy.”

Bốn người cùng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thiên Tôn cùng Ân Hầu đã ngồi ngay trên cái băng trống bên cạnh bọn họ, mà từ ngoài cửa Công Tôn cũng ôm Tiểu Tứ Tử đi vào, Triệu Phổ liền đứng dậy đón hai phụ tử họ.

Công Tôn hỏi Triệu Phổ: “Sao rồi?”

Thần sắc Triệu Phổ có chút phức tạp nói: “Không biết Bạch Ngọc Đường có chịu giúp một tay không nữa, tóm lại là …. nói như thế nào đây, nhiệm vụ lần này chỉ có hắn mới làm được mà thôi.”

Mấy người khác cũng gật đầu.

Công Tôn nghe họ nói vậy càng cảm thấy khó hiểu hơn.

Thiên Tôn chống cằm mà nói: “Năm đó Ngân Yêu Vương quả nhiên nói đúng.”

“Hắn còn nói cái gì nữa?” Ân Hầu tò mò.

“Hắn nói Bắc Hải có rất nhiều yêu nghiệt, thế nhưng chỉ cần có “Nhất Ngọc” là có thể diệt toàn bộ lũ yêu đó.” Thiên Tôn trả lời.

Mọi người cũng nhìn nhau một cái —— Nhất Ngọc diệt chúng yêu a.

Triệu Phổ thở dài, đứng dậy nói: “Ta cũng chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta cùng tới Hắc Phong Thành.”

“Vội như vậy?” Công Tôn kinh ngạc.

Triệu Phổ liền đưa tay mà sờ sờ đầu hắn: “Đúng vậy, Thành chủ Hắc Phong Thành còn phải về để ngăn địa chấn mà, tránh cho những tên tôm binh tướng cá kia nghênh ngang mà.”

Nói xong, Triệu Phổ liền tiến đến ôm Tiểu Tứ Tử, hướng đến quân doanh mà đi.

Công Tôn nhìn chung quanh một chút, sau đó cũng đi theo Triệu Phổ đến quân doanh.

………………

Trong Ngự thư phòng.

Triệu Trinh cũng không có ngồi cạnh bàn mà hắn đang ôm Hương Hương đứng bên cạnh cửa sổ.

Ngoài cửa sổ có một cành Hải Đường đang nở rực rỡ, Triệu Trinh ôm Hương Hương bé nhỏ mũm mĩm mà trêu chọc bé. Lúc này nhìn hắn chẳng có tướng đế vương chút nào, chỉ đơn thuần là một người cha từ ái mà thôi.

Triển Chiêu nhìn Hương Hương một cái, khó trách tại sao vừa nãy Công Tôn lại nói Bàng phi nuôi đứa trẻ này rất tốt, trông chẳng khác nào một cái bánh bao trắng trắng tròn tròn a.

Triệu Trinh quay đầu nhìn lại, thấy Triển Chiêu cũng tới cũng không hề cảm thấy kinh ngạc mà cứ thế đi đến, đưa Hương Hương tới trước mặt hắn: “Lâu rồi không gặp đi, có phải càng lúc càng đáng yêu không?”

Triển Chiêu đưa tay đón lấy, cho hắn bé bánh bao, đương nhiên là hắn muốn ôm rồi.

Hình như Hương Hương cũng biết Triển Chiêu, liền ngay lập tức mở ra đôi tay bé nhỏ, kéo ra cả hai bên tã lụa, nhoài về phía Triển Chiêu mà cười híp mắt.

Triển Chiêu cũng vui vẻ, cùng cười với bé, đứa nhỏ này thật cực hỉ a.

Triệu Trinh thấy Bạch Ngọc Đường cũng đang nhìn Hương Hương, liền nói: “Bạch Thiếu hiệp, ngươi biết hắn vì sao cho mời ngươi đến đây rồi chứ?”

Bạch Ngọc Đường cũng không có giấu giếm: “Về chuyện của Bắc Hải đi?”

Triệu Trinh gật đầu một cái, nói: “Mặc dù Hiên Viên Kiệt tàn bạo thế nhưng Bắc Hải dưới sự thống trị của hắn thực lực đúng là hùng mạnh hơn nhiều, bây giờ cũng không thể coi thường được nữa. Trẫm quả thực cũng từng chú ý đến hắn, cũng nghĩ là hắn vốn chẳng có dã tâm gì, thế nhưng không ngờ hắn lại lặng lẽ làm nhiều việc như vậy, lần này nếu như không phải là có sứ giả Liêu quốc liều chết đến cầu cứu, Trẫm cũng không thể biết được chuyện Vương thất Tây Hạ cùng Liêu quốc đều đã bị Hiên Viên Kiệt khống chế.” Vừa nói Triệu Trinh vừa đưa ra hai mật hàm.

Triển Chiêu còn đang ôm Hương Hương, Bạch Ngọc Đường đưa tay nhận lấy mở ra xem.

Hai mật hàm này là do sứ giả Liêu quôc cùng Tây Hạ đưa tới, bên trong có nói, Hiên Viên Kiệt của Bắc Hải chính là Yêu ma chuyển thế, tàn bạo còn hơn cả Trụ vương năm xưa, có điều thủ hạ dưới trướng hắn đều có người xuất chúng, văn võ đều có hết, trong số các Hoàng tử cũng có người tài. Lúc trước bọn họ giả danh vào cống quốc bảo, thế nhưng lại âm thầm hạ độc cho nên đã khống chế được Hoàng thất Tây Hạ cùng Liêu quốc. Mặt khác, bên trong hai nước đều có người trong tay nắm binh quyền phản bội cho nên bây giờ Hoàng thất đã bị giam cầm, mất hết thực quyền, đã rơi vào thảm cảnh trở thành hai thuộc quốc của Bắc Hải, hơn nữa còn phải chấp nhận chịu cảnh bị tám vị Vương tử Bắc Hải phân chia nhau thống trị, thảm không thể kể hết a.

Mà một trong mấy vị Vương tử này chính là Hiên Viên Phách.

Triệu Trinh lấy ra một mật hàm, nói: “Đây là do Hiên Viên Phách cho người đưa tới cho trẫm.”

Bạch Ngọc Đường cầm lấy, mở ra xem.

Nội dung trong thư chính là, Hiên Viên Phách biết dã tâm của phụ thân mình bừng bừng, tham vọng lớn nhất của hắn chính là thống nhất thiên hạ, hắn lại không muốn nhìn thấy dân chúng lầm than, mà điều quan trong nhất chính là, hắn thấy nếu như gây chiến với Đại Tống thì cùng lắm cũng chỉ là đấu một trận ta sống ngươi chết với Triệu Phổ mà thôi, cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì, thế nhưng hắn lại không thể cản nổi dã tâm của phụ thân hắn. Trong thư Hiên Viên Phách có nói, hắn có phương pháp có thể hoá giải được chuyện này, chỉ là hắn muốn mượn Triệu Trinh một người —— Bạch Ngọc Đường!

Hắn còn đặc biệt nhấn mạnh rằng, trên đời này, có thể khiến cho nghiệp đã vững như bàn thạch của phụ thân hắn sụp đổ, chỉ có thể là Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường xem xong thư, liền nói với Triệu Trinh: “Hoàng thượng, nếu như ta thực sự có thể hoá giải một cuộc đại chiến như vậy, ta đương nhiên tình nguyện đi, có điều ta vẫn muốn biết rõ ràng, rốt cuộc thì tại sao ta lại có thể khiến Bắc Hải bị tiêu diệt?”

Triển Chiêu cũng gật đầu, càng xem càng cảm thấy hồ đồ, hơn nữa, càng nghe lại càng cảm thấy nguy hiểm.

Triệu Trinh lại nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu cho Trần công công, vừa nói với hai người: “Thật ra thì mấy ngày trước Hiên Viên Phách có đích thân đến nói cho Trẫm một chuyện, lại đưa cho Trẫm một món đồ.”

Trần công công lại cầm từ bên thư án một cuốn trục, đưa cho Bạch Ngọc Đường xem.

Bạch Ngọc Đường mở cuốn trục ra xem ….. Chỉ nhìn thấy bên trong cuốn trục có vẽ một người.

Người này là một nữ nhân, nhưng vấn đề là …. nữ nhân này lại giống hệt Bạch Ngọc Đường hiện nay, mà không chỉ giống nhau ở ngoại hình mà giống cả từ cử chỉ đến thần thái, gần như đúc từ một khuôn ra vậy.

Bạch Ngọc Đường cũng phải trợn tròn mắt mà nhìn chằm chằm, tâm nói nương hắn cũng đâu có nói với hắn là hắn có một tỷ tỷ hoặc muội muội sinh đôi lưu lạc bên ngoài chứ.

Triển Chiêu cũng cảm thấy thật thần kỳ, hỏi: “Bức hoạ của nương ngươi sao?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Nương ta không có giống thế này, cô nương này có chút anh khí, nương ta đẹp hơn rất nhiều.”

Triệu Trinh lại phất tay ra hiệu lần nữa.

Trần công công lại cầm tới một bức hoạ khác, mở ra nói: “Cái này cũng không phải là chúng ta tự nhiên lấy, là lệnh tôn cho đó.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, hỏi: “Phụ thân ta sao?”

Trần công công gật đầu: “Muốn nhờ Thiếu hiệp làm chuyện nguy hiểm như vậy, dĩ nhiên là cần phải xin phép qua phụ mẫu của Thiếu hiệp rồi.”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, ánh mắt Triển Chiêu lại trở nên lạnh lẽo, nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh bật cười, tâm nói quả nhiên Triển Chiêu cũng không có ôn hoà như vẻ bề ngoài vậy a, một khi ngươi đã động đến ranh giới cuối cùng của hắn, thì tính cách hắn còn ác liệt hơn cả Bạch Ngọc Đường nữa.

Triệu Trinh vội vàng xua tay, nói: “Đừng hiểm lầm, Trẫm cũng không có ý dùng người nhà để uy hiếp ngươi, ngươi nên biết rằng, lần đầu ta nhìn thấy bức hoạ này cũng nghĩ là mẫu thân của ngươi, cho nên mới cho người đi hỏi thăm một chút phụ mẫu ngươi, phụ thân ngươi còn cho phép cầm một bức hoạ về, nói là sau này cứ đưa cho ngươi cầm về là được.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, nhân sinh ham thích lớn nhất của phụ thân hắn chính là vẽ nương hắn, hơn nữa lại còn vẽ rất giống. Hơn nữa, lúc này hắn cũng đã chủ ý đến chất liệu của bức hoạ này, hẳn là được vẽ từ hai mươi mấy năm trước đi, nói cách khác, nữ nhân được vẽ trên tranh tuổi tác hẳn là tương tự nương hắn. Cho dù là ai, chỉ cần liếc nhìn qua bức hoạ này cũng sẽ đều nghĩ đây chính là bức hoạ của nương hắn khi còn trẻ đi, quả nhiên là quá giống.

Trần công công mở ra một bức họa, trên đó có hình ảnh của một vị bạch y nữ tử, thần sắc giữa hai hàng lông mày có chút tương tự Bạch Ngọc Đường, thế nhưng ngoại hình cũng không quá giống, xem ra Bạch Ngọc Đường giống phụ thân hắn nhiều hơn.

Có điều Triển Chiêu cũng âm thầm than thở, đây có thể coi là nữ nhân đầu tiên hắn nhìn thấy còn đẹp hơn cả Bàng phi, không hổ là mỹ nhân đẹp nhất võ lâm khi đó, Lục Tuyết Nhi.

Triệu Trinh cười cười: “Lệnh đường quả nhiên là đẹp nghiêng nước nghiêng thành như trong lời đồn đại.”

Bạch Ngọc Đường nhận lại bức họa, nói: “Những lời này ngươi nên nói trước mặt nương ta …..”

“Đã nói rồi.” Triệu Trinh nói: “Lúc đưa tranh phụ thân ngươi có nói, sau khi xem xong phải khen nàng nhiều một chút, vì vậy Trẫm liền đặc biệt truyền một đạo thánh chỉ khen ngợi nàng, còn phong nàng danh hiệu Thiên Hạ đệ nhất mỹ nhân nữa!”

Bạch Ngọc Đường thiêu mi: “Hẳn là nàng ta liền bán ta cho ngươi đi.”

Triệu Trinh cười, gật đầu: “Lệnh đường thực sự có nói cho ta mượn ngươi một hồi.”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán

Triển Chiêu sờ cằm than thở ——- Ai cũng biết Lục Tuyết Nhi không chỉ xinh đẹp mà còn thích nghe người ta khen mình xinh đẹp, quả nhiên không giả đi.

“Nữ nhân này là ai?” Bạch Ngọc Đường nhìn bức họa kia, tò mò hỏi Triệu Trinh.

“Nữ nhân này tên gọi là Bạch Linh Nhi.” Triệu Trinh nói: “Là một vị Tài nữ Tây Bắc.”

“Cũng mang họ Bạch sao?” Triển Chiêu vừa nãy nghe Triệu Trinh nhắc đến phụ mẫu Bạch Ngọc Đường, cho là hắn muốn dùng phụ mẫu Bạch Ngọc Đường để uy hiếp hắn, cho nên lập tức bất mãn. Có điều bây giờ thấy hình như cũng không phải như vậy, tâm tình cũng hòa hoãn hơn.

“Hiên Viên Phách nói với Trẫm một chút quá khứ của phụ thân hắn. Thực ra thì vốn dĩ Bắc Hải đế vương cũng không phải đời đời đều bạo ngược, ngược lại các vị Hoàng đế của Bắc Hải đều có tính cách rất ôn hòa, kể cả Hiên Viên Kiệt khi còn trẻ cũng vậy. Lúc hắn mới lên ngôi, nghe nói còn là một vị hiền quân. Thế nhưng, hắn lên ngôi khi còn quá trẻ cho nên cũng không có tâm phòng người, cuối cùng còn bị thân tín của mình ám toán suýt chút nữa thì bỏ mạng. Hắn một đường chạy trốn từ Hoàng cung đến vùng Tây Bắc Trung Nguyên, lại được một nữ nhân cứu ở trong núi.” Triệu Trinh vừa nói vừa chỉ bức họa kia: “Nữ nhân đó chính là Bạch Linh Nhi.”

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày.

“Nghe nói tính cách Bạch Linh Nhi rất nhu mì hiền thục, sau khi cứu Hiên Viên Kiệt còn giấu hắn ở lại trong nhà, chăm sóc cho hắn để hắn yên tâm dưỡng thương, lâu dần hai người bắt đầu nảy sinh tình cảm, Hiên Viên Kiệt còn thành thân với nàng, hơn nữa hai người còn có chung một nhi tử. Có điều, khi hài tử của bọn họ còn chưa được nửa tuổi, bọn phản thần đã tìm được họ. Bạch Linh Nhi vì muốn cứu Hiên Viên Kiệt cho nên mới đánh hắn ngất xỉu, giấu vào trong sơn cốc còn bản thân mình thì dẫn lũ phản thần vào đại trạch, phóng hỏa đồng quy vu tận. Nhưng mà trời chẳng chiều lòng người, lũ phản thần kia không có bị chết, cuối cùng bọn chúng vì muốn dẫn dụ Hiên Viên Kiệt ra nên đã treo ngược thi thể Bạch Linh Nhi trên sơn cốc, tiến hành roi thi với nàng ……

Triệu Trinh nói đến đây, đã thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cau mày, cũng chỉ biết thở dài.

“Đây có thể coi là cô nương chí tình chí nghĩa, sau khi Hiên Viên Kiệt mất đi người mình yêu nhất, hồn cũng nhập ma.” Triệu Trinh nói: “Sau khi hắn rời núi liền giết sạch phản thần.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều không hiểu: “Hắn có bản lĩnh vậy sao?”

“Hình như ở trong sơn cốc đó gặp được kỳ ngộ.” Triệu Trinh nói: “Nghe nói sơn cốc đó có tên gọi là Ác Ma cốc, người nơi đó nói về căn bản một khi đi vào sơn cốc đó đều không có cơ hội sống sót đi ra, thế nhưng sau khi Hiên Viên Kiệt đi ra ngoài thì võ công lại cực cao, khí lực vô cùng lớn, còn về phần nguyên nhân tại sao thì cũng không có ai biết được. Hiên Viên Phách có nhắc qua, công phu của Hiên Viên Kiệt là sâu không lường được.”

“Vậy sau đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Sau khi Hiên Viên Kiệt giệt sạch phản thần, hắn tìm lại toàn bộ sơn trang cũng đều không tìm thấy được tiểu hài nhi nửa tuổi ấy. Hiên Viên Kiệt không thể làm gì khác là mang theo thi thể Bạch Linh nhi trở về Bắc Hải, từ đó về sau hắn liền trở thành bạo quân.” Triệu Trinh nói: “Việc đầu tiên Hiên Viên Kiệt làm sau khi trở về là giết sạch tất cả thê tử trước đó của mình, không chừa lại một ai hết.”

Triển Chiêu cả kinh mà hít một ngụm lãnh khí, người này điên rồi sao? Chẳng trách sao nhi tử của hắn cũng điên như vậy, nếu thế thì để cho Bạch Ngọc Đường tiếp cận một tên tàn bạo như vậy có nguy hiểm không a? Hắn lại có võ công sâu không lường được nữa ……

“Hiên Viên Phách còn nói, Hiên Viên Kiệt không thương bất cứ nhi nữ nào, mỗi lần hắn nằm mơ nếu như không gọi Linh nhi thì cũng là gọi Ngọc nhi.”

“Ngọc nhi?” Triển Chiêu tò mò.

“Nhũ danh nhi tử của hắn là Ngọc nhi.” Triệu Trinh thiêu mi, ý là —- Ngươi xem, Bạch Ngọc Đường đã mang họ Bạch rồi mà tên lại còn có một chữ Ngọc, thật quá trùng hợp a! Triển Chiêu cũng than thở —– Càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng.

“Sau đó Hiên Viên Kiệt liền điên cuồng chọn phi tử, mỗi người đều phải có chút tương đồng với Bạch Linh Nhi.” Triệu Trinh nói: “Thế nhưng rất nhiều phi tử đều không có được kết quả tốt đẹp gì, có những lúc hắn quá nhớ thương Bạch Linh Nhi thì lại ngay lập tức giết chết phi tử bên cạnh mình, nói là bọn họ không xứng giống nàng.”

Triển Chiêu càng nghe lại càng kinh hãi —— Thật quá nguy hiểm.

Bạch Ngọc Đường nhìn bức họa đó một chút, hỏi Triệu Trinh: “Ngươi muốn ta giả danh hài tử bị mất tích năm đó sao?”

Triệu Trinh gật đầu: “Thông minh.”

Triển Chiêu nhìn trời, trong đầu không hiểu sao lại nhảy ra mấy chữ —– “Nhận giặc làm cha”!

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Hắn sẽ tin tưởng sao? Ta cũng không biết diễn kịch …….”

“Ngươi cũng không cần diễn kịch.” Triệu Trinh nói: “Theo lời Hiên Viên Phách nói, chỉ cần để Hiên Viên Kiệt nhìn thấy ngươi, hắn nhất định sẽ nhận ngươi. Hơn nữa, hắn còn có thể không chút do dự mà phong ngươi làm Thái tử.” Vừa nói, Triệu Trinh lại vừa quơ quơ hai bức họa kia, hỏi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu: “Các ngươi cứ tùy tiện ra ngoài đường mà hỏi một chút, hỏi xem ai trong hai bức họa này là mẫu thân của Bạch Ngọc Đường, các ngươi nghĩ họ sẽ chọn ai?”

Triển Chiêu cũng cau mày ——- Đúng vậy, trên đời này quả nhiên có người giống người a, Bạch Linh Nhi cùng Bạch Ngọc Đường căn bản là giống nhau như đúc, mà hiếm có nhất chính là thần thái cũng giống hệt.

“Cứ coi như là ta có thể thành công làm Thái tử, vậy sau đó thì thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Mấy nhi tử kia của Hiên Viên Kiệt cũng đã lớn cả rồi, trong tay còn có binh quyền nữa.” Triệu Trinh nói: “Quyền lực trong triều cũng phân bố rất phức tạp, một khi ngươi đến đó, toàn bộ Hoàng thất vững như bàn thạch kia cũng sẽ bị lung lay.”

Triển Chiêu không nhịn được hỏi: “Hoàng thượng, ngươi muốn Ngọc Đường đến đó làm rối loạn hàng ngũ nhi tử của hắn, khiến các nhi tử hắn tạo phản, gây ra nội chiến từ đó tiêu hao hết binh lực của Bắc Hải a?”

Triệu Trinh gật đầu: “Đúng vậy, để hóa giải cục diện thì đây chính là biện pháp tốt nhất, đây là cách không tốn một binh, không đổ một giọt máu khiến cho Bắc Hải bị chia rẽ thành nhiều phe, chỉ cần không có một khối Bắc Hải hùng mạnh thì cho dù có đến mười cái Tiểu quốc Bắc Hải cũng không thể tạo ra bất cứ uy hiếp gì.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng mà nhìn nhau một cái —— Chẳng lẽ thật sự như Ngân Yêu Vương đã dự đoán, Bắc Hải này, chỉ vì một người mà bị tiêu diệt hay sao.