“Muốn vào luyện ngục phải có Hoả phụng dẫn đường, Phượng ẩn trong ngọc, gặp Hoả mới lộ ra, nếu như cứ thế mà vào thì nhất định vạn kiếp bất phục, nhớ lấy, nhớ lấy.”
Câu nói này của Lão hoà thượng khiến mọi người cũng hiểu ra mọi chuyện ——– Trần Tu kia muốn thuộc hạ của hắn tìm ngọc khắp nơi, lại còn nói phải là khối ngọc vừa gặp lửa thì hiện ra hình phượng hoàng … có phải là vì câu nói “Phụng ẩn trong ngọc” này không? Căn cứ vào những gì Lão hoà thượng kia nói, chỉ có đoạt được khối ngọc kia thì mới có thể thành công vào được Luyện ngục, nếu khống chính là vạn kiếp bất phục a!
“Như vậy, vụ án này cũng đã rõ ràng rồi!” Triển Chiêu nói: “Nhưng mà khối ngọc đó đang ở đâu?”
Mọi người đều cảm thấy nghi hoặc, liền đem “Luyện Ngục phổ” kia lật từng trang xem, mà càng xem càng cảm thấy kinh hãi không thôi.
Thì ra bên trong Luyện Ngục phổ còn có bảy bảy bốn mươi chín cửa, mỗi cửa đều có bích hoạ, trên bích hoạ đều là những điểm luyện công mấu chốt, chỉ khi nào luyện được hết toàn bộ các cửa này mới có thể chân chính luyện thành Hoả nội lực! Mà xung quanh mỗi cửa lại có vô số điểm mù, chỉ cần đi sai một bước là có thể rơi vào vực sâu hoả ngục, cho nên mới nói là nhất định phải có người dẫn đường.
Mặt khác, trên cửa Luyện ngục còn có cơ quan, sau khi cơ quan này được tháo dỡ, lửa Luyện ngục sẽ tản sang hai bên, khi cửa mở ra nó cũng sẽ không phóng ra ngoài làm bị thương người vô tội. Mà muốn giải khai được cơ quan này, trên Luyện Ngục phổ có viết một chữ Phụng bên cạnh, có nghĩa là vẫn cần đến khối ngọc kia.
“Ngọc có phụng …” Mọi người cau mày nhìn nhau, ai cũng chưa từng gặp qua loại ngọc này, thậm chí cũng chưa bao giờ nghe nói tới.
“Ngọc sao? Ngọc có rất nhiều loại a, rốt cuộc là cái gì ngọc? Hơn nữa là bồn ngọc hay chén ngọc, cũng có quá nhiều loại, khó trách tại sao tìm đến trăm năm cũng tìm không được a.” Lâm Dạ Hỏa đứng bên cạnh bàn đá, một tay sờ cằm, một tay lại chơi đùa cùng cún con.
Mà Trâu Lương thì lại nhìn chằm chằm cuốn hoạ thư kia, nhìn vào ký hiệu của con phượng hoàng trên đó mà ngẩn người ——- Phượng hoàng này, nhìn quen mắt a!
Trâu Lương lại nhìn Lâm Dạ Hỏa một cái, chỉ thấy hắn ta đang ngoẹo đầu đứng trên ghế mà lật hoạ thư, hình như cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, vì vậy hắn cũng không có nói nhiều nữa.
Mà trong tất cả mọi người ở đây, Bàng thái sư cùng Bạch Ngọc Đường là những người có hiểu biết về ngọc thạch nhất, nhưng mà cả hai người cũng không hề nhớ là đã từng gặp được hoặc nghe qua về loại ngọc này.
Chính lúc mọi người đang suy nghĩ miên man, Vương Triều lại chạy vào bẩm báo, nói trong cung phái người đến.
Bao đại nhân bảo hắn mời người vào, trong chốc lát sau liền thấy thái giám bên cạnh Triệu Trinh đi tới.
“Trương công công.” Bao Chửng đứng dậy, Trương công công này đi theo Triệu Trinh đã nhiều năm, tuổi còn trẻ công phu lại tốt, Triệu Trinh thường để hắn lặng lẽ đi truyền tin.
Trương công công lần lượt hành lễ với mọi người, sau đó tiến tới nói nhỏ với Bao Chửng: “Bao Tướng, Hoàng thượng sai ta tới truyền tin.”
Bao Chửng gật đầu.
“Nhi tử của Thái thú Quý Dương cũng tới tham gia khánh điển.”
Trương công công nháy mắt với Bao đại nhân mấy cái: “Ban nãy các quan viên đã đặc biệt tra xét, nhi tử nhỏ nhất của Thái thú năm nay hẳn cũng sắp đến bốn mươi, mà khuê nữ đưa vào cung căn bản là giả, Hoàng Thượng liền phái người đến Quý Dương điều tra, xem có phải là bên Thái thú kia xảy ra chuyện gì hay không, cho nên ….”
Mọi người cũng đã hiểu ý hắn ………. Lần này lại tới thêm một nhi tử của Thái thú Quý Dương, không biết có phải lại là giả mạo hay không nữa đây?
Bao Chửng cho người tiễn Trương công công, sau đó quay lại nhìn mọi người một chút: “Liệu có phải là Trần Tu mạo hiểm đến tham gia khánh điển của Hoàng cung hay không?”
Mọi người liền liếc nhìn nhau một cái, Triển Chiêu đột nhiên nhìn Viên Thiên Thanh đang ngồi bên cạnh bóc quýt uống trà, nói: “Hắn có đi hay không cũng không có ai biết rõ, có điều a ….. cũng có một biện pháp để dẫn hắn tới!”
Bạch Ngọc Đường dường như đã hiểu ý của Triển Chiêu, nói: “Ý của ngươi là, nếu như khối ngọc kia xuất hiện, hơn nữa lại còn được đưa vào Hoàng cung … ban đêm có thể hắn sẽ mạo hiểm để đến trộm ngọc?”
Triển Chiêu gật đầu một cái.
“Kế hay a.” Triệu Phổ cũng cảm thấy kế này rất tốt, đồng thời cũng hiểu được tại sao Triển Chiêu lại nhìn Viên Thiên Thanh … Nếu như người nào đó đột nhiên đưa ra một khối ngọc như vậy, có lẽ sẽ khiến cho người khác nghi ngờ. Thế nhưng Lang Vương ở Tây Vực cho người đưa tới một khối cổ ngọc, lại có thêm chuyện về một cao tăng viên tịch trong động, lại nói thêm một chút về chuyện xưa của khối bích ngọc ấy, thì càng có thể tăng thêm tính thuyết phục … dĩ nhiên, mọi người cũng phải thương nghị thêm để làm sao có thể biên soạn ra một truyền thuyết khiến người ta không thể nghi ngờ mới được.
………………………
Buổi chiều Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến phụ cận Kim đình dịch quán một chuyến, âm thầm quan sát một chút.
Nhi tử của Thái thú Quý Dương kia khoảng chừng ba mươi tuổi, nhìn qua còn cảm thấy thật ôn hoà, thế nhưng Xích Luyện đường đó có người tinh thông thuật dịch dung, có nhìn như vậy cũng không thể đánh giá được con người thực bên trong.
Chờ cho tới khi mọi người cùng trở lại Khai Phong phủ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại đến gặp Nguỵ Thường, hỏi hắn xem tướng mạo của Trần Tu đó trông thế nào?
Nguỵ Thường nói, Trần Tu thường mang mặt nạ, hắn cũng chỉ gặp có mấy lần mà thôi. Tướng mạo của Trần Tu cũng không tệ, có điều có thể là do hắn luyện công cho nên tóc hơi có màu hồng, hơn nữa, khi hắn gặp lửa hoặc tâm tình kích động cặp mắt sẽ biến thành màu xanh biếc.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhớ lại lời Vương Đông nói, khi hắn mới vào Xích Luyện đường, thấy được Trần Tu đeo mặt nạ, khi đó hắn cũng nhắc tới chuyện này, hắn nhìn Trần Tu từ xa, hai mắt của hắn cũng có màu xanh như màu mắt dã thú ban đêm.
Màn đêm cũng rất nhanh đã buông xuống, mọi người cũng đã đổi sang lễ phục, tối nay người vào cung cũng khá nhiều, toàn bộ Khai Phong phủ đều tràn ngập một không khí hân hoan hớn hở.
Bao Chửng dẫn theo đám người Triển Chiêu vào cung thật sớm, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương ở trong hậu cung chơi cùng với Bàng phi và Hương Hương.
Lúc ánh đèn được đốt lên rực rỡ, sứ giả các nước cũng rối rít mang theo cống phẩm, chuẩn bị vào cung.
Hoàng đế Triệu Trinh này thực sự thì cũng không tệ chút nào, mặc dù hắn có trong tay một đại tướng quân bất bại Triệu Phổ, thế nhưng hắn lại không hề có ý định chinh phạt mở rộng bờ cõi, vì vậy những nước láng giềng cũng tương đối thân thiết.
Mà những nước nhỏ ở xa một chút thì lại không ít nước nhận được chiếu cố của Đại Tống, đồng thời Triệu Phổ đã kiềm chế được mấy quân binh lớn như Liêu Quốc cùng Tây Hạ, khiến bọn họ cũng không dám nổi binh thảo phạt các tộc khác, cho nên cũng có rất nhiều nước nhỏ vì vậy mà có thể ổn định nghỉ ngơi.
Cũng bởi vì như vậy mà những tiểu quốc này mới rối rít chuẩn bị lễ vật đến bày tỏ lòng hữu thiện đến vậy.
Triệu Trinh cũng không có yêu cầu quá lớn đối với lễ vật, chỉ cần ngươi có thành ý cho dù ngươi đưa phấn thơm đến cũng được, hơn nữa lễ vật cũng sẽ trực tiếp được đưa luôn vào kho để đến khi dạ hội mang ra cho chư quốc sứ giả cùng thưởng thức.
Thủ vệ ngoài cửa thành cũng đã được thay bằng mấy ảnh vệ, mỗi người vào cung đều phải đệ trình bái thiếp cùng những thứ có thể chứng minh danh phận.
Mấy ảnh vệ này mỗi người đều nhìn mọi người bình thản như không có chuyện gì xảy ra vậy, mà lúc này, nhi tử của Thái thú Quý Dương lại có tên gọi là “Trương Hảo.”
Mọi người cùng cau mày —— Trương Hảo? Lại là cùng chữ Hảo với Trần Hảo năm xưa, chẳng lẽ lại là trùng hợp?
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lưu ý đến Trương Hảo đó, hắn mang theo hai tuỳ tùng, lễ vật hắn mang tới cũng không phải là trân bảo hiếm thế gì cho nên đã sớm được nhập kho, mà các quan viên Đại Tống phần lớn đều làm như vậy, cho dù là hậu lễ cùng không có mang ra, tránh cho bị người trêu chọc. Thế nhưng ngoại tộc lại không muốn thế, bọn họ không chỉ muốn tiến cống lại còn muốn cạnh tranh một chút. Nhà ai mà chẳng có chút bảo bối chứ? Vì vậy liền muốn nhân cơ hội này thể hiện một chút, dù sao thì cũng chẳng tổn thất gì.
Vì vậy yến hội cứ vậy mà rất náo nhiệt tiến hành.
Bên ngoài Ngự hoa viên cũng mở mấy bàn tiệc, các quan viên đều đến ăn uống một chút, dù sao thì cũng là Triệu Trinh mời khách, lúc này hắn lại không ở đây cho nên những quan viên này cũng chỉ đơn giản là tới ăn một bữa rồi ai về nhà nấy.
Thế nhưng trong Ngự hoa viên thì khác, mọi người cũng cần phải tuân thủ lễ nghi hơn, vì Triệu Trinh cũng đang có ở đây mà.
Quả nhiên hôm nay đủ trang trọng a, ngay cả Thái hậu rất ít xuất hiện cũng tới … Thật ra thì, Thái hậu tới là để nhìn xem nhi tử của Thái thú Qúy Dương một chút.
Thái hậu có giao tình cùng Thái thú Qúy Dương, nữ nhi giả trước kia nàng chưa từng gặp qua nên không biết, vẫn tưởng là do Thái thú muộn sinh mà có được, thế nhưng hôm nay biết được rồi cũng tá hỏa. Không ngờ người này lại là một cao thủ dịch dung … đã thế lại còn là một nam nhân, nếu như có ý đồ đánh lén Triệu Trinh thì phải làm sao đây?
Thái hậu lần này cũng thực lo lắng, liền phế luôn cả hai vị Qúy nhân khác, từ nay nàng cũng chọn bừa Phi tử cho Triệu Trinh nữa a.
Thái hậu ngồi bên cạnh Triệu Trinh, quan sát thật kỹ Trương Hảo kia, nhìn một hồi lâu sau đó liền quay mặt sang nhẹ nhàng lắc đầu với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang ngồi cách đó không xa một cái.
Mọi người của Khai Phong phủ cũng hiểu được —– Qủa nhiên, Trương Hảo này chính là giả mạo.
Công Tôn ngồi bên cạnh Triệu Phổ, luôn cảm thấy không có Tiểu Tứ Tử bên cạnh thật khó chịu.
Triệu Phổ thấy hắn tay chân luống cuống, liền nói: “Ai nha, Tiểu Tứ Tử ở chỗ Bàng phi có đồ ăn ngon, ở đó còn được ăn uống đầy đủ hơn ở đây nữa a.”
“Không phải, chỉ là không quen mà thôi ….” Công Tôn gãi gãi đầu, miệng lại bị Triệu Phổ nhét vào một đũa đồ ăn ngon: “Ăn nhiều một chút, tối nay có khi còn có nhiều chuyện để làm.”
Công Tôn bị Triệu Phổ cứ thế đút mấy đũa, cũng không biết nên phản ứng thế nào, chỉ đành ngơ ngác mà nhai nhai.
Văn võ bá quan cũng nhìn thấy cảnh tượng này, đặc biệt là có một số ngoại tộc rất chú ý đến Triệu Phổ, cho nên mới âm thầm nghị luận với nhau ầm ĩ …
“Thư sinh kia là ai a?”
“Triệu Phổ lại tự mình đút cơm cho hắn a!”
“Là thần y của Khai Phong phủ đó a!”
“Nga? Thần y sao …”
“Quan hệ của hai người bọn họ không giống bình thường a?”
“Đương nhiên, nghe nói ngay cả nhi tử cũng cùng nhau nuôi mà.”
…….
Triển Chiêu ngồi ở bàn bên cạnh, rất nhàn nhã mà ăn đồ ăn ngon, có vẻ không hề hăng hái chút nào.
Triển Chiêu vốn được Bạch Ngọc Đường nuôi đến sắp hư rồi, vẫn luôn cảm thấy trù nghệ của Ngự trù trong cung không có tốt bằng Trù phòng đại nương ở Khai Phong phủ, nhưng mà hắn lại không có nghĩ tới thực ra là do nguồn cung cấp thực phẩm không có được dồi dào và ngon bằng. Ngự trù trong cung làm mấy món thịt cũng không tệ, thế nhưng là hải sản thì không có được ngon như Khai Phong phủ, dù sao thì hải sản đều là do Hàm Không Đảo đưa đến Khai Phong phủ mà.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu không hứng thú ăn uống lắm, liền biết Mèo này thích ăn nhất là cá cùng hải sản, vì vậy liền thấp giọng nói với hắn: “Ăn ít một chút.”
Triển Chiêu liền liếc hắn một cái.
Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười: “Thần Tinh Nhi vừa mới nói ban chiều có đưa tới một mẻ tôm tươi mới, mỗi con phải dài như cái đũa vậy, mấy nha đầu đó đang chọn một phần đem chưng để cho ngươi trở về ăn a.”
Đôi mắt Triển Chiêu lại sáng trưng lấp lánh a, Bạch Ngọc Đường nói là hắn sắp được ăn tôm tươi ngon của Hãm Không Đảo rồi a, tôm kia vừa to lại vừa dài, đem chưng rồi chấm dấm chua ăn thì quả thật là mỹ vị nhân gian a!
Vì vậy, tâm tình Triển hộ vệ lại trở nên thật tốt, tiếp tục chọn mấy món đồ ăn vừa ý ăn tiếp a.
Quần thần lúc này đã tám xong chuyện của Triệu Phổ rồi, lại liền tám qua chuyện của Triển Chiêu.
“Di, Bạch Ngọc Đường lại tới nữa a?”
“Nghe nói cả năm nay hắn đều ở lại Khai Phong phủ a, nói là ở lại nuôi mèo gì đó.”
“Sao? Bạch Ngọc Đường chẳng phải là Cẩm Mao Thử sao? Lại thích mèo như vậy sao?”
“Đúng vậy, mỗi ngày đều cho người vận chuyển hải sản hảo hạng từ Hãm Không Đảo đến để đút cho mèo đó!”
“A! Thì ra là Bạch Ngọc Đường yêu Miêu như mệnh a!”
“Hôm nào gặp Bao Đại Nhân hỏi thử xem là mèo gì vậy.”
“Đúng vậy, ta cũng muốn nuôi một con như vậy.”
“Đừng có mơ nữa, ta đã từng hỏi qua rồi, Lão Bao đó nói, là một con Mèo thiên hạ độc nhất vô nhị, vang danh ngàn dặm, không thể mua được ở nơi khác đâu!”
“Là sao a?”
“Lão Bao nói thẳng là Bạch Ngọc Đường đã ưng ý con mèo kia rồi, ngay cả ăn cũng đút đến tận miệng, mỗi ngày đều mang theo nó ra ngoài dạo một vòng nữa.”
“Bạch Ngọc Đường có mang mèo ra đường bao giờ sao?”
“Chưa từng thấy qua a, thế nhưng toàn thấy hắn đi cùng Triển hộ vệ mà ….”
………………..
Đây là lần đầu tiên Lâm Dạ Hỏa vào cung, dự tiệc đều ngồi bàn thấp bè bè, hắn ngồi cảm thấy rất không thoải mái, vì vậy liền đứng lên khỏi ghế.
Trâu Lương đang ngồi bên cạnh hắn, cũng không có nói gì hắn mà chỉ đơn giản chọn mấy món hắn thích ăn đặt trước mặt hắn.
Lâm Dạ Hỏa vẫn chưa thèm để ý Trâu Lương a, hình như vẫn còn vì chuyện nháo lúc ăn trưa mà đến giờ vẫn không được tự nhiên.
Trâu Lương cũng không có biện pháp với hắn, tâm nói là ngươi sờ đại gia ta cũng đâu phải là đại gia ta sờ ngươi đâu, chiếm được tiện nghi còn không vui vẻ a? Đại gia ta còn chưa có bao giờ bị người ta sờ qua đâu!
Lâm Dạ Hỏa thấy Trâu Lương liếc mình, liền bĩu môi một cái, nói ra một câu: “Không biết xấu hổ!”
Trâu Lương than thở, tâm nói sao mình lại phải chịu thua thiệt như vậy chứ, hay là cứ dứt khoát sờ lại đi!
Quần thần lúc này cũng đã lại tám xong chuyện của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rồi, vừa đúng lúc này lại thấy được Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa.
“Vị mỹ nhân bên cạnh Trâu tướng quân kia là ai a?”
“Đó là một nam nhân a? Ai nha, thật là xinh đẹp a!”
“Ngươi nhìn mắt hắn là bích sắc đó, liệu có phải là người Ba Tư không a?”
“Vậy thì có lẽ hắn chính là nam nhân rồi, nữ nhân Ba Tư ngực cũng rất lớn a!”
“Ngươi nói nhăng cuội cái gì đó, nghe nói đó là một cao thủ tuyệt đỉnh a, là Đường chủ của Hỏa Phụng đường đó!”
“Ai, Trâu tướng quân lại gắp đồ ăn cho hắn a!”
“Thật tà môn a, có phải ban nãy Trâu tướng quân còn nói chuyện hay không?”
“Mà lúc này Khai Phong phủ sao lại nhiều người như vậy a? Từ khi nào mà Lão Bao lại mời được nhiều cao nhân như vậy đến a?”
“Ngày đó ta cũng đã hỏi rồi.”
“Hắn nói sao?”
“Hắn nói, hắn cũng không còn cách nào khác, Khai Phong phủ của hắn phong thủy tốt cho nên đào hoa vượng a.”
“Thiết, nha môn đó âm trầm phát sợ mà còn nói cái gì đào hoa?”
“Hơn nữa, đào hoa cùng nhân tài thì có liên quan gì đến nhau?”
Tất cả mọi người đêu xua tay, bày tỏ ——- Có trời mới hiểu nổi.
Bao Đại Nhân thi đang uống rượu xem cống phẩm của các nước.
Bàng Thái sư ở bên cạnh liền dùng cùi chỏ mà đụng hắn một cái, thấp giọng hỏi: “Ai, ngươi nghe thấy không?”
Bao Đại Nhân nhìn hắn một cái: “Nghe nói cái gì?”
“Hôm nay có thể không được rồi, ngày mai có thể Hoàng thượng sẽ biết.” Bàng Cát cầm ly che miệng, nhỏ giọng nói với Bao Đại Nhân.
Bao Chửng cũng cầm ly rượu che miệng, hỏi: “Hôm nay là ngày đại cát đại lợi, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện không hay nào đó sao?”
Bàng Thái sư cười nhạt: “Cả nhà tri phủ Thường Châu phủ bị giết, mấy chục mạng người.”
Bao Đại Nhân vội vàng điều chỉnh lại biểu lộ của mình, cau mày hỏi: “Tri phủ Thường Châu phủ … là người mới được phái tới năm nay sao?”
Bao Đại Nhân gật đầu một cái: “Có người nói là do đắc tội với người giang hồ cho nên gần đây Thường Châu phủ cũng không được yên ổn lắm.”
Bao Chửng nhíu mày một cái: “Làm sao ngươi lại biết? Không có lý nào tin tức của ngươi lại nhanh hơn ta a.”
Thái sư lại nhìn về hướng xa xa mà chép miệng một cái.
Bao Đại Nhân nhìn theo hướng tay hắn chỉ, chỉ thấy hắn chỉ chính là Thái thú Trữ Giang.
Trong khi tất cả những người khác đều vẻ mặt vui mừng thì lão Thái thú này sắc mặt tái nhợt, tâm sự nặng nề lại không ngừng lau mồ hôi. Thường Châu phủ thuộc sự quản lý của Trữ Giang, xem ra lần này cũng muốn lấy mạng lão Thái thú đó rồi, ngay vui thế này lại đến báo tang sự, lần này là cả nhà mệnh quan triều đình đều chết hết, đây chính là đại án tử đáng sợ a.
“Lại nói tới…” Bao Đại Nhân hơi nhíu mày một cái nói: “Sao ta lại nhớ là năm ngoái Tri phủ Thường Châu phủ kia cũng chết chứ?”
Bàng Thái sư thiêu mi một cái: “Tất nhiên là phải rồi! Có điều, năm ngoái chỉ có một mình Tri phủ chết, còn năm nay là chết cả nhà a!”
Bao Đại Nhân cau mày: “Năm ngoái cũng đã trở thành một huyền án, vụ án đó vẫn còn đặt tại Long Đồ Các, lúc này lại là mệnh quan chưa nhậm chức được nửa năm đã chết rồi, quả thật là ly kỳ a!”
“Triển hộ vệ không phải là người Thường Châu phủ sao? Hơn nữa nghe nói là Ma cung cũng ở gần Thường Châu phủ nữa.” Bàng Thái sư bĩu môi: “Hai chúng ta ở trong cung cũng đã lâu, ta nghi ngờ đợi sau khánh điển, bắt được Trần Tu rồi, rất có thể là Hoàng Thượng sẽ đuổi chúng ta đến Thường Châu phủ một chuyến đó.”
Bao Đại Nhân cũng sờ sờ râu, lại nhìn vẻ mặt đưa đám của Thái thú Trữ Giang một chút, thật là án này còn chưa có phá xong thì án kia đã đến rồi.
Đang suy nghĩ, Bát Vương gia lại đã từ bên ngoài đi vào, vui vẻ mà nói với Triệu Trinh: “Hoàng Thượng, Lang Vương Bảo ở Tây Vực cũng phái sứ giả đến a.”
Mọi người ở đây cũng đều kinh ngạc, có không ít sứ giả ngoại tộc cũng hai mặt nhìn nhau, Lang Vương Bảo sao, vậy chẳng phải là Lang Vương Tiêu Thống Hải sao? Lang Vương Bảo ở tận Tây Vực xa xôi, lại cách Đại Tống quá xa, hơn nữa từ xưa đến nay Tiêu Thống Hải đều không hề làm thân với bất cứ đại quốc nào, là một người rất thần bí, có điều thân phận hắn rất đặc biệt, hắn chính là vương một phương Tây Vực, ngay cả Liêu quốc cùng Tây Hạ cũng phải nhức đầu với hắn, tại sao mà … ngay cả Lang Vương cũng đưa tới lễ vật mừng Tiểu công chúa của Triệu Trinh ra đời, quả thật là một vinh hạnh quá lớn rồi!
Triệu Trinh đương nhiên là rất vui vẻ, liền sai người nhanh chóng mời người vào.
Người tiến vào tất nhiên không phải là ai khác mà chính là Viên Thiên Thanh.
Viên Thiên Thanh danh tiếng hiển hách lại càng khiến chúng thần ngạc nhiên hơn ——– Lang Vương quả nhiên quá khách khí, lại phái cả Đại tướng quân của mình tự mình đưa lễ vật đến nữa chứ.
Viên Thiên Thanh cũng rất khách khí, nói là Lang Vương đem thân nhi tử của mình phó thác cho Cửu Vương gia dạy binh luyện võ, mà mỗi khi giờ Tý đến, Tiểu Vương tử lại thường viết thư về nói rằng người của Khai Phong phủ cùng mọi người trong cung đều rất yêu thương hắn, đều dạy hắn những điều hay lẽ phải, vì vậy Lang Vương muốn đặc biệt gửi tới Tiểu công chúa một món lễ vật coi như là cảm ơn ….
Viên Thiên Thanh học theo những gì mà Công Tôn viết cho nàng mà nói đến lưu loát trôi chảy, Triệu Trinh thì nhất mực gật đầu, thế nhưng trong tâm lại nói, đây chắc chắn không phải là những lời mà Tiểu lưu manh Tiểu Lương Tử kia nói, văn phong là luột thế mà!
Triệu Phổ lại ngồi một bên mà khoanh tay gật đầu —— Đương nhiên! Phụ thân của nhi tử ta đương nhiên là văn chương là luột rồi, Công Tôn nhà ta là thiên hạ đệ nhất đại tài tử đó …
Công Tôn đang ăn đồ ăn, nhìn Triệu Phổ bên cạnh cứ lắc lắc cái đầu cũng cảm thấy buồn cười, liền đút một miếng thịt cá vào miệng hắn.
Triệu Phổ nhai nhai nhai nhai a, rồi cười híp mắt với Công Tôn ——– Cá không có xương a, ngoan!
Công Tôn thấy hắn cười như sắp không thấy trăng sao, có chút hết nói nổi, sau đó cũng lắc đầu mà giúp hắn gỡ xương cá.
Quần thần lại cảm thấy buồn bực ——- Khai Phong phủ thật thần kỳ a! Không chỉ chiêu mộ được nhiều cao thủ võ lâm như vậy, thậm chí ngay cả nhi tử của Lang Vương Tiêu Thống Hải cũng nuôi luôn nữa a?
Bao Đại Nhân cùng Bàng Thái sư thì lại nhìn nhau một cái, nhẫn cười —– Đã nói là đào hoa vượng mà, đóa lớn đóa bé đều đua nhau nở đầy cả vườn rồi a!
Sau đó, liền thấy Viên Thiên Thanh mở ra một cái hộp, lấy ra từ trong hộp một bích ngọc hình phượng hoàng.
Chúng thần liếc mắt nhìn một cái, người giỏi kiềm chế cũng làm rớt cả ly, đều nhịn không được mà than thở —— Hảo ngọc a!
Bàng Cát tò mò hỏi Bao Chửng: “Lấy ở đâu vậy? Cái này quả xứng với quốc bảo a!”
Bao Đại Nhân nói: “Bạch Thiếu hiệp bảo Bạch Phúc mang tới, hình như là cổ ngọc, mà cũng là tới từ Tây Vực, thế nào, đủ dọa người chưa?”
Bàng Cát nhất mực gật đầu, tâm nói Bạch Ngọc Đường đầu tư thật lớn a! Một khối bảo ngọc thế này mà lại làm như một cục gạch dễ dàng ném cho Khai Phong phủ a.
“Hoàng Thượng, lai lịch của ngọc này rất lớn đó!” Vừa nói xong, Viên Thiên Thanh liền đem chuyện của mình cùng Tỷ tỷ làm thế nào tìm được sơn động trong rưng kia, cùng với việc gặp được hòa thượng đã viên tịch cùng việc hai tay hòa thượng đó cầm trong tay khối bích ngọc này đều nói ra một lần, lại còn nói thêm chuyện khi hòa thượng kia tan thành khói bụi, trên nền đất nơi hắn ngồi có để lại mấy chữ —– Phượng ẩn trong ngọc.
“Phượng ẩn trong ngọc sao?!” Triệu Trinh cũng hiếu kỳ: “Chẳng lẽ là nói trong bích ngọc này có ẩn giấu phượng hoàng sao?”
Viên Thiên Thanh nói, cái này nàng cũng không biết rõ lắm, có điều Thần tăng đại sư Tây Vực có nói qua, đây chính là đại phú đại quý ngọc, vô cùng quan trọng, cần bảo quản cẩn thận không được để gần lửa.
Triệu Trinh gật đầu, nói hắn dĩ nhiên sẽ không thể để cho ngọc quý như vậy gần lửa được, vì vậy lại thêm một phen khách khí nữa.
Thái hậu lại tự mình đứng lên, mang theo Viên Thiên Thanh đến hậu cung gặp Bàng phi một chút, càng khách khí hơn.
Màn kịch này có thể nói là diễn vô cùng chân thật.
Đám người Triển Chiêu cũng đều nhìn trộm vị nhi tử của Thái thú Qúy Dương kia, quả nhiên …. Kể từ khi bích ngọc kia xuất hiện, đôi mắt của hắn đều dán chặt vào đó, một khắc cũng chưa từng dời đi.
Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường một cái —— Mắc câu rồi!
Bạch Ngọc Đường lại nhẹ nhàng lau khóe miệng Triển Chiêu một cái, sau đó lại nhìn Triển Chiêu một cái: “Cơm dính …”
Còn chưa có dứt lời, Triển Chiêu đã hấp một cái, ngậm luôn ngón tay của Bạch Ngọc Đường một cái, liếm đi hạt cơm dính ở đó.
Liếm xong rồi Triển Chiêu mới ngẩn người, gãi gãi đầu ——– Có nên liếm hay không a? Thế nhưng không thể bỏ cơm lại a, không được lãng phí lương thực a.
Mà nhìn lại Bạch Ngọc Đường lúc này, Bạch Ngũ gia lại sửng sốt hồi lâu, sau đó lại đưa ngón tay kia lên miệng liếm lại lần nữa, sau đó làm như không có việc gì mà tiếp tục uống rượu.
Lần này, lỗ tai Triển Chiêu cũng có chút nóng, mà Ngũ gia lúc này thì lại rất nghiêm túc nghĩ nghĩ ——- Sau này lúc uy Miêu cũng nên cắt ra thành từng miếng nhỏ như vậy mới được.