Kế sách của Bát Vương gia rất thành công, sứ giả Hồi Cốt thực sự tới, thế nhưng số người đến lại có chút nhiều quá mức, không chỉ có Xích Hắc Mê tới, Xích Dạ cũng tới, mà cả hai cao thủ lớn tuổi kia cũng tới nữa. Xích Hắc Mê bị người bao vây ở giữa, cũng không biết có phải hắn bị chuyện lần trước hù dọa không mà trông có vẻ rất uể oải, không phấn chấn chút nào.
Triển Chiêu liếc Triệu Phổ một cái —– Nhiều người như vậy, khó ra tay a! Hơn nữa ngộ nhỡ không phải là Xích Hắc Mê muốn cầu cứu, hoặc khéo quá hoá vụng thì phiền toái lớn.
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, nháy mắt với Tử Ảnh một cái —— Đổi phương án đi!
Tử Ảnh nhảy xuống rỉ tai với quản gia đang chuẩn bị nghênh tiếp khách nhân của Bát Vương phủ mấy câu, quản gia của Bát Vương phủ cũng không phải người thường, không chỉ rất thức thời mà còn rất thạo việc, lập tức theo những gì Tử Ảnh nói mà truyền đạt lại, sau khi dẫn mọi người vào cửa xong, còn nói: “Ai nha, sứ giả Hồi Cốt tới chậm nhất a, những sứ giả khác đều đã đến cả rồi.”
Mấy vị lão giả chắp tay nói: “Không quen đường cho nên mới chậm trễ như vậy, thứ lỗi.”
Quản gia cười ha hả, cũng không có như ban nãy dẫn người đi đến hậu viện mà trực tiếp dẫn đến tiền viện.
Hướng dẫn nghi lễ trong cung đương nhiên không cần do Bát Vương giatự mình chủ trì, Vương phủ có quản sự sẽ giảng giải nghi lễ nhập cung cho mọi người, còn phát cho họ những loại bái thiếp để ngày mai thuận lợi vào cung.
Sứ giả nhiều nước cũng cảm thấy, lần này có vẻ đặc biệt nghiêm khác a, có lẽ là để bảo đảm an toàn cho Tiểu công chúa.
Đám người Xích Dạ cũng không có bất cứ biểu hiện gì, chỉ học theo những gì được chỉ dạy.
Xích Hắc Mê bị canh chừng gắt gao, một bước cũng không thể dời đi. Những đoàn sứ giả khác đều chỉ có hai người đến, chỉ có đoàn của Hồi Cốt có đến bốn người đến.
Hơn nữa những sứ giả khác cũng không có tới hàn huyên cùng đám người của Hồi Cốt, chuyện buổi chiều Xích Hắc Mê chọc cho Triệu Phổ nổi giận đã sớm truyền hết ra ngoài rồi, có nhiều người lại thấy tận mắt, cảm thấy thật mất mặt thay hắn.
Xích Hắc Mê cũng than thở.
Triển Chiêu sờ cằm cảm thấy gấp gáp a: “Canh chừng cũng thật chặt quá đi ….”
Bạch Ngọc Đường cau mày: “Phải nghĩ cách tách họ ra mới được.”
“Đừng nóng vội, có kế sách đây.” Triệu Phổ còn rất bình tĩnh mà động viên hai người đang nóng lòng bên cạnh.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, quản gia liền đi ra bên ngoài nói rằng, Bát Vương gia nghe nói chiều hôm nay sứ giả Hồi Cốt có xích mích với Cửu Vương gia, cho nên muốn gặp sứ giả một chút.
Tất cả mọi người đều nhìn Xích Hắc Mê, tâm nói —— Xem đi! Tới rồi đó! Ai mà không biết Cửu Vương gia là do Bát Vương gia nuôi lớn, coi như nhi tử vậy, ngươi còn không mau tìm cơ hội mà giải thích một chút với Bát Vương gia đi!
Trên trán Xích Hắc Mê cũng đổ đầy mồ hôi, đi theo quản gia vào trong, Xích Dạ cũng muốn đi cùng.
Quản gia cau mày: “Ai, Vương gia nói chỉ muốn gặp sứ giả, những người không phận sự khác đều không được theo vào.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, lại cùng nhau nhìn Triệu Phổ ——— Quản gia của Bát Vương gia thật có uy a.
Triệu Phổ thiêu mi một cái: “Đương nhiên, trước cửa nhà Tể tướng còn phải có quan nhất phẩm trấn giữ mà, đây còn là Hiền Vương tám ngàn tuổi a! (*)”
(*) Bát Vương thiên tuế a~~~
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, lại cùng nhau hỏi: “Ngươi mấy ngàn tuổi rồi?”
Triệu Phổ bĩu môi ——– Ta nào có!
Giả Ảnh ở bên cạnh xen vào nhắc nhở hắn: “Gia, ngài đứng thứ chín cho nên ngươi chín nghìn tuổi sao?”
Triệu Phổ trừng hắn: “Chín ngàn cái đầu ngươi! Mà cũng may là sinh có chín người, nếu như mà sinh đến mười ba người vậy chẳng phải là 1 vạn 3 ngàn tuổi sao?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhẫn cười, quả nhiên, Triệu Phổ không đánh giặc cái là liền nhị a.
…………………..
Xích Dạ cũng không thể không để ý đến thể diện của quản gia Bát Vương phủ cho nên không còn cách nào khác là để cho Xích Hắc Mê đi vào một mình. Mặt khác, thân phận của Bát Vương gia vô cùng tôn quý, không phải ai muốn gặp cũng có thể gặp được, vì vậy … Xích Dạ yên lặng mà nhìn Xích Hắc Mê một cái.
Xích Hắc Mê bị hắn nhìn khiến cho cả kinh, mặt trắng bệch mà nhẹ nhàng gật đầu một cái, ý bảo —– Mình sẽ nói chuyện cẩn thận.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi trên mái hiên nhìn rõ ràng, sau đó trao đổi ánh mắt một cái, quả nhiên là có quỷ a!
Chờ cho đến khi Xích Hắc Mê theo quản gia đi vào rồi, Đa La giả trang thị vệ liền dẫn mọi người trở lại tiền viện … nhưng lại dẫn người đi vòng qua hậu viện đã được thiết kế cơ quan sẵn. Hai bên hoa viên trong Vương phủ đối xứng nhau, gần như giống nhau như đúc, ba người kia lại tâm sự nặng nề nên hoàn toàn không có nghi ngờ gì.
Triệu Phổ hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: “Hai ngươi ở đây xem màn bao vây bắt sống mấy sứ giả Hồi Cốt giả kia, hay là cùng ta vào gặp Xích Hắc Mê?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, lại nhìn một chút ở nóc phòng đối diện bên kia ——- Giật mình một cái! Hảo nha, trên nóc nhà ngoại trừ mấy ảnh vệ cùng khoảng mười cao thủ của Vương phủ ra, còn có thêm Ân Hầu, Thiên Tôn, Lâm Dạ Hỏa, Hồng Cửu Nương, Ngô Nhất Họa cùng Túc Thanh, xa hơn một chút còn có Tiêu Lương đang rảnh rỗi đến xem náo nhiệt.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy dở khóc dở cười, tâm nói nếu như thế này mà cũng chạy mất được thì hai người bọn họ có ở lại cũng chẳng giúp được gì, vì vậy liền đi theo Triệu Phổ cùng nhau vào nhà.
…………….
Xích Hắc Mê được quản gia dẫn vào một gian phòng, quản gia bảo hắn ngồi chờ.
Xích Hắc Mê liền ngồi xuống, sau đó quản gia rời đi, chỉ còn lại mình hắn trong phòng, cũng không thấy Bát Vương gia đâu, lại cũng không có ai dâng trà cho hắn.
Xích Hắc Mê lắc đầu ——– Tà môn a!
Lúc này, cửa lớn bị đẩy ra, Triệu Phổ đi vào, theo ngay sau là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, còn có cả một con cọp đen.
Chân Xích Hắc Mê cũng mềm nhũn, đặt mông ngồi lên cái băng, tâm nói đây là sao a ——- Muốn bắt mình uy cọp sao?
Thật may là cuối cùng cũng có Bát Vương gia đi vào, theo sau lại là Công Tôn ôm theo Tiểu Tứ Tử.
Xích Hắc Mê vừa nhìn thấy Bát Vương gia, há miệng định nói, nhưng lại có vẻ do dự, mà cùng lúc đó, lại nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ hậu viện.
Xích Hắc Mê không hiểu có chuyện gì xảy ra vậy, liền đứng lên.
“Ba người kia đã bị chúng ta bắt giữ rồi.” Triệu Phổ mang một cái băng ghế xuống mời Bát Vương gia ngồi, lại thuận tay kéo ghế cho Công Tôn, cuối cũng là mình ôm Tiểu Tứ Tử cũng ngồi xuống một cái ghế, nói với Xích Hắc Mê: “Ngươi có gì muốn nói, cứ từ từ mà nói.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ mà tự kéo ghế qua ngồi xuống.
Đầu tiên Xích Hắc Mê ngẩn người một cái, sau đó là lệ nóng dâng trào, phốc một cái liền quỳ gối xuống trước mặt Triệu Phổ cùng Bát Vương gia mà than khóc: “Hai vị vương gia, có thể cứu mạng ta không a! Ba người kia căn bản đều không phải là sứ giả a! Ta bị bọn hắn giám thị còn bị hạ độc nữa, ta sợ không giữ được tính mạng nên không dám nói, nhưng mà bọn họ lại muốn theo ta vào cung, ta sợ ngộ nhỡ bọn họ lại muốn hành thích Hoàng thượng, lại dùng thân phận của sứ giả Hồi Cốt, này chẳng phải là mang đến tai ương cho Hồi Cốt chúng ta sao? Ta không còn cách nào khác mới ngày nào cũng đến Phúc Mãn Cư gậy họa, chỉ mong nhanh chóng được dẫn đến Khai Phong phủ a, ngày đó ta nhìn thấy Công Tôn tiên sinh cùng Tiểu Vương gia, ta vì muốn dẫn Cửu Vương gia đến cho nên mới làm thế, ai ngờ lại phát triển thành cục diện như vậy, ta còn tưởng mình lần này chết chắc rồi, không nghĩ tới …….. Ai nha, Cửu Vương gia quả nhiên cơ trí phi phàm, ta vạn lần kính nể, ngài là ….”
“Được rồi, được rồi!” Triệu Phổ nghe mà nổi hết cả da gà, ý bảo hắn ngồi xuống cho dễ nói chuyện.
Xích Hắc Mê liền ngồi xuống, Công Tôn bắt mạch cho hắn, nói: “Ân … quả thật có trúng độc.”
“A?!” Xích Hắc Mê cả kinh mà nhảy dựng: “Sẽ chết sao? Còn cứu được không a thần y?”
Công Tôn nhìn nhìn hắn: “Ngươi cũng biết sợ chết a.”
“Đương nhiên!” Da mặt Xích Hắc Mê cũng thật dày, một mực gật đầu cầu xin Công Tôn cứu mạng mình.
Công Tôn thở dài, nói: “Yên tâm đi, chỉ là độc phổ thông mà thôi.” Nói xong liền khai phương thuốc sai người đi bốc.
“Nhanh như vậy?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút hối hận sao vừa rồi không có ở bên ngoài xem náo nhiệt, lúc này còn chưa có bắt đầu hỏi cái gì mà bên kia đã xong cả rồi a!
“Đúng vậy!” Giả Ảnh còn thêm mắm thêm muối: “Oa! Cấp bậc đại thiên thần đúng là khác hẳn nha, vừa ra tay đã doạ cho tất cả ảnh vệ chúng ta đều đứng yên bất động luôn, mà Tiêu Lương thì cả kinh đến độ ngã luôn từ trên nóc nhà xuống a.”
“Sao?” Tiểu Tứ Tử cả kinh: “Vậy Tiểu Lương Tử có bị thương không a?”
“Không có.” Lúc này, Tiêu Lương ở bên ngoài mang theo hai quả lựu thật to vào, đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử: “Vương phi cho đó.” Sau đó bóc lựu cho Tiểu Tứ Tử ăn.
“Xích Hắc Mê!” Triệu Phổ thiêu mi với Xích Hắc Mê một cái: “Nói đi.”
“Nga.” Xích Hắc Mê gật đầu, nói: “Chúng ta đi theo đường mòn tới, lúc đến gần Khai Phong phủ, đột nhiên trời đổ mưa to lại có sấm sét. Mã xa của ta đã đi đường dài cho nên cũng không có được cứng rắn lắm, bị giột nữa, ta sợ cống phẩm bị ướt mất cho nên muốn tìm một chỗ trú mưa. Tên Xích Dạ đó cũng thật lạ a, liếc mắt cái lại nhìn thấy một ngôi miếu đổ nát, chúng ta liền đi vào đó tránh mưa. Trong ngôi miếu đổ nát đó có ba người, một người đội mũ trùm đầu, cũng không biết là ai nhưng nhìn rất doạ người, ngoài ra còn có hai lão đầu khác, ba người đó hình như cũng trú mưa, mang theo hành lý, nhìn bộ dáng có vẻ đã đi đoạn đường khá dài rồi.
“Ngươi nói là, các ngươi chỉ ngẫu nhiên gặp mặt?” Triệu Phổ hỏi.
“Đúng vậy!” Xích Hắc Mê gật đầu: “Ngôi miếu đổ đó quá nhỏ, không thể mang theo nhiều thị vệ như vậy vào được, cho nên Xích Dạ liền sai bọn thị vệ đến Khai Phong trước, chúng ta sẽ đến sau, hắn cũng cậy vào việc công phu của mình tốt, không sợ xảy ra chuyện gì. Chúng ta mới ngồi được một lát, một trong hai lão đầu đó đã đến hỏi chúng ta có phải là ngoại tộc không, Xích Dạ vốn ngu ngốc, lại nói cho họ biết chúng ta là sứ giả Hồi Cốt, ta nháy mắt ra hiệu nhưng hắn lại không có hiểu, ai biết bọn họ vừa hỏi ai là sứ giả, Xích Dạ liền chỉ ngay là ta … sau đó người đội mũ che mặt kia liền vung tay phóng ra mấy ngọn phi đao, giết chết Xích Dạ cùng hai phó tướng sứ giả kia của ta!”
Mọi người cau mày, thì ra là ngẫu nhiên gặp được.
“Ai.” Xích Mê lắc đầu thở dài: “Sau đó ta liền bị ép ăn độc dược, bị uy hiếp phải dẫn bọn họ vào trong cung tham gia khánh điển … còn chuyện sau đó, các ngươi cũng biết cả rồi đó.”
“Bọn họ có nói mục đích vào trong cung để làm gì không?” Triển Chiêu hỏi.
Xích Hắc Mê suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái: “Bọn họ không có nói trước mặt ta, có điều ta lại nghe bọn họ nói cái gì mà Đường chủ a.”
“Đường chủ sao?” Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái ——– Chẳng lẽ chính là Xích Luyện đường mà Tiểu Đông Tử nói sao?
Xích Hắc Mê lại bắt đầu vò đầu bứt tai suy nghĩ một trận, thế nhưng cũng nghĩ không ra chút đầu mối hữu ích nào, vì vậy mọi người cũng không có hỏi hắn nữa, Bát Vương gia sai người đưa hắn trở về, giao cho những thủ vệ kia. Sau khi Xích Hắc Mê uống giải dược xong, cũng coi như là tránh được một kiếp.
Sau đó, mọi người lại đến hậu viện Vương phủ, đã thấy ảnh vệ môn mở cửa ra, Tử Ảnh hỏi với vào bên trong: “Xích Dạ giả ở đây sao?”
“Hai người khác thì trói lại ném ở bên cạnh.” Giả Ảnh chỉ chỉ cửa phòng bên cạnh, quả nhiên, chỉ thấy hai lão đầu thực sự nằm trên đất, vì vậy mọi người liền đến gặp Đồng Linh trước.
Lúc này, đám người Lâm Dạ Hỏa đều ở căn phòng này đây, hình như cũng vừa ngồi xuống uống trà.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa đi vào, đều nhịn không được mà co giật khoé miệng ——– Thiên Tôn cũng không có nói chơi a, thật sự đông lạnh giả Xích Dạ kia.
Người này bị đóng băng trong một cái cột băng, chỉ lộ ra một cái đầu ở ngoài, đứng cứng ngắc có vẻ chật vật lắm.
Sau lưng hắn, Tiêu Lương đang hưng phấn nói cho Tiểu Tứ Tử chuyện Ân Hầu chợt loé cái thế nào để trói lại hai lão đầu kia, Thiên Tôn lại làm thế nào mà vung ra một chưởng đông cứng nam tử che mặt kia, Tiểu Tứ Tử nghe đến độ phồng má há miệng.
Lúc này mặt nạ của Xích Dạ cũng đã bị lấy xuống, trên mặt dù đầy những vết phỏng, nhưng mà dưới ánh đèn vẫn có thể nhìn rõ ngũ quan đường nét.
Bạch Ngọc Đường đến gần một chút, nhìn chằm chằm hắn một hồi, cho đến khi Triển Chiêu chịu không được liền kéo hắn một cái, kéo hắn đến bên cạnh ngồi xuống, ý là —— Nhìn lâu như vậy làm gì?
Bạch Ngọc Đường có chút ngoài ý muồn mà nhìn Triển Chiêu —— Ngươi đúng là một con thố miêu a!
Triển Chiêu lại nhìn hộp đựng đồ ăn kia, ý là, thêm một chỗ để dấm và đồ cay dùng để làm gia vị thì tốt hơn!
Bạch Ngọc Đường sờ cằm —— Thì ra như vậy, có đạo lý!
“Khụ khụ.” Thiên Tôn ho khan một tiếng, nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, ý là —— Ngươi đừng có chỉ mải ghẹo miêu, vừa rồi có nhìn qua rồi, thế nào?
Bạch Ngọc Đường hiểu nghi ngờ của Thiên Tôn, liền gật đầu một cái, nhìn gã Xích Dạ kia: “Ngươi là Đồng Linh a?”
Đồng Linh không có lên tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.
Tất cả mọi người đều nhìn Thiên Tôn, ý là ——- Hắn như vậy liệu có bị chết rét không?!
Thiên Tôn cũng không có chú ý đến ánh mắt của mọi người, chỉ đơn giản là cau mày hỏi Đồng Linh: “Năm đó, sau khi ngươi rời khỏi Thiên Sơn, đã tìm được con đường võ công thích hợp với mình rồi sao?”
Một lúc lâu sau, Đồng Linh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn Thiên Tôn, hỏi ngược lại một câu: “Trên đời này có người võ công giỏi hơn ngài sao?”
Thiên Tôn suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, Ân Hầu ngồi uống rượu bên cạnh cũng không có phản bác, mình đánh nhau với hắn cũng đều là hoà, chưa ai thắng ai bao giờ, cho nên nói trên đời này không có người nào có công phu tốt hơn hai người bọn họ cũng đúng.
Thiên Tôn lắc đầu, Đồng Linh lại cười nói: “Vậy ngài nói ta có thể đi đâu tìm loại võ công thích hợp với mình hơn chứ?”
Mọi người khẽ cau mày, hắn như vậy là đã gián tiếp thừa nhận mình chính là Đồng Linh năm đó.
“Sau đó ngươi đi đâu?” Thiên Tôn hỏi.
Đồng Linh không có trả lời, mà chỉ quay mặt sang nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, nói: “Thì ra đã lớn như vậy rồi, thời gian trôi qua cũng thật quá nhanh đi.”
Bạch Ngọc Đường nhất thời cũng không biết nên trả lời hắn thế nào, trong ấn tượng của hắn, Đồng Linh mặc dù tính cách có chút cổ quái, nhưng cũng không phải là loại người cùng cực hung ác gì … người này mười mấy năm nay, rốt cuộc đã phải trải qua những chuyện gì khiến cho bộ dáng của hắn biến thành như vậy?
Bạch Ngọc Đường còn đang xuất thần, lại nghe thấy bên người có tiếng ho khan.
Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn, chỉ thấy Triển Chiêu đang híp mắt nhìn hắn đây ——– Nghĩ gì thế? Con chuột trêu hoa ghẹo nguyệt, chiêu bướm gọi ong này!
Bạch Ngọc Đường đột nhiên buồn cười —— Mèo thật đáng yêu, dấm cũng sắp ngập đến tận đầu luôn rồi!
“Ta vẫn nghĩ ngươi sẽ giống như sư phụ ngươi, sẽ tiếp bước trên con đường võ học cao ngạo mà cô tịch, cứ thế đi đến đỉnh cao tột cùng …” Vừa nói, Đồng Linh lại nhìn mọi người một chút, cuối cùng ánh mắt liền dừng lại ở trên người Triển Chiêu, dừng lại nhìn hắn một lúc lâu, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một cái: “Có điều, ngươi hình như không cô độc … đáng tiếc.”
Triển Chiêu vừa nghe thấy hắn nói hai tiếng “Đáng tiếc” liền lập tức xổ mao.
Bạch Ngọc Đường bất động thanh sắc mà ấn ấn tay Triển Chiêu một cái, ý là, ngươi từ từ hãy xổ mao a.
Triển Chiêu bất đắc dĩ mà nhìn Bạch Ngọc Đường một cái —— Làm sao ngươi biết ta sẽ xổ mao?
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn một chút —— Cái đuôi của ngươi cũng đã dựng đứng cả lên rồi còn không có xổ mao sao?
Triển Chiêu ngẩn người, quay đầu lại nhìn phía sau mình.
“Ai nói luyện công thì nhất định phải cô độc chứ?” Bạch Ngọc Đường sau khi trấn an con Thố miêu của mình xong, quay đầu lại hỏi Đồng Linh.
“Mỗi người đều có thể lựa chọn cho mình một con đường, hoặc là nên nói đều có một con đường dành riêng cho mình.” Đồng Linh cũng không có trả lời câu hỏi kia, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Thiên Tôn: “Điều quan trọng nhất chính là phải tìm ra con đường thích hợp cho mình, đây là năm đó ngài đã dạy ta.”
Thiên Tôn ngẩn người, Ân Hầu ở bên cạnh liếc mắt nhìn hắn một cái, ý là ——- Tất cả mọi người đều thu đồ đệ, ngươi cũng thu đồ đệ, thế nhưng tại sao trong đám đồ đệ của ngươi lại nhiều tên biến thái như vậy chứ?
Thiên Tôn cũng có chút không hiểu được, rốt cuộc thì Đồng Linh đã trải qua chuyện gì, năm đó hắn là một tên võ si điên cuồng muốn luyện võ, muốn có được tuyệt thế võ công. Hắn là một tên có dã tâm nhưng cũng là một người thông minh, ngay cả bây giờ, tuy nhìn dáng vẻ của hắn có chút điên cuồng, nhưng cặp mắt rõ ràng thanh sáng, vẻ mặt tỉnh táo không có lấy nửa điểm điên cuồng, rốt cuộc thì hắn đang theo đuổi cái gì đây?
Sau đó, mọi người tiếp tục hỏi, nhưng Đồng Linh một câu cũng không nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không thể làm gì khác đành cho hắn đeo gông cùm thật dày, nhốt vào đại lao Khai Phong phủ. Bởi vì hắn là trọng phạm cực kỳ nguy hiểm cho nên bị giam riêng dưới lòng đất, canh phòng cẩn mật.
Mọi người lại đi thẩm vấn hai lão đầu kia, nhưng mà hai lão đầu này đều tự vẫn.
Hai người đều tự đoạn gân mạch mà chết, Công Tôn có là diệu thủ hồi xuân cũng không cứu sống nổi họ, vì vậy không còn cách nào khác liền buông tay.
……………………….
Sau đó mọi người trở lại Khai Phong phủ.
Bao Chửng thấy bọn họ ủ rũ cúi đầu, liền nói: “Nếu như đã bắt được người, từ từ thẩm vấn ắt sẽ có đầu mối, điều quan trọng là đã không để cho họ có thể xâm nhập Hoàng cung được, đây cũng là một thành công lớn rồi.”
An ủi mọi người mấy câu, Bao đại nhân liền bảo mọi người đi nghỉ ngơi.
Triển Chiêu theo lệ thường đến phòng Ân Hầu ôm vai bá cổ thuận tiện nói vài câu dễ nghe nịnh cho hắn vui vẻ, sau đó lại chào hỏi Hồng Cửu Nương cùng Ngô Nhất Hoạ xong mới trở về phòng mình.
Vào đến trong phòng, Triển Chiêu liền thấy Bạch Ngọc Đường đang ngồi cạnh bàn mà ngẩn người.
Triển Chiêu đến đối diện hắn ngồi xuống, khụ khụ hai tiếng.
Bạch Ngọc Đường lấy lại tinh thần mà nhìn hắn.
Triển Chiêu nâng cằm nói: “Ngươi có phải lại đang nghĩ đến chuyện của Đồng Linh hay không?”
Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh bàn, cũng chống cằm mà nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi lại ghen nữa sao?”
“Thiết.” Triển Chiêu liếc nhìn hắn một cái: “Ta nói nghiêm túc.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, đưa tay ra đặt lên mu bàn tay của Triển Chiêu, nghiêm túc nói: “Hai ta chẳng phải vẫn luôn nghiêm chỉnh, chẳng lẽ đã từng làm qua chuyện không nghiêm chỉnh nào sao?”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, phồng mặt, bộ dáng giống hệt Tiểu Tứ Tử thường ngày, nói: “Ngươi trêu ghẹo ta?!”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, chống tay mà lắc đầu.
Triển Chiêu lại kéo hai chân lại, đưa một ngón tay ra nâng cằm Bạch Ngọc Đường mà lắc lắc hai bên nhìn: “Đại gia ta cũng muốn trêu ghẹo lại a!”
Bạch Ngọc Đường cầm lấy tay hắn đặt trên bàn, nói: “Ngươi có ngủ không a? Trời cũng sắp sáng rồi.”
Triển Chiêu cười híp mắt mà rụt tay lại: “Không ngủ.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Không ngủ sao? Vậy chẳng phải chúng ta cũng nên làm chút chuyện không đứng đắn a?”
Triển Chiêu liền đưa tay ra nắm lấy hai bên má Bạch Ngọc Đường, kéo ra, nói: “Ai nha, đây là Ngũ gia đang mời gọi người khác trêu ghẹo ngươi sao? Vậy ta liền thoả mãn ngươi đi!”
Bạch Ngọc Đường nắm lại hai cổ tay hắn, Triển Chiêu lại kéo một cái, sau đó chợt lách người, xoay người một cái lật qua mặt bàn, hướng đến sau lưng Bạch Ngọc Đường, đi ra ngoài cửa.
Bạch Ngọc Đường có chút buồn bực: “Qúa nửa đêm rồi ngươi không ngủ, còn định đi đâu?”
Triển Chiêu cười bí hiểm: “Ta đi gặp Đồng Linh một chút.”
Bạch Ngọc Đường không hiểu: “Gặp hắn làm cái gì?”
Triển Chiêu thiêu mi một cái: “Ta có thể khiến hắn mở miệng!”
Bạch Ngọc Đường cũng theo hắn ra ngoài: “Ngươi chắc chắn .”
“Hai ta cùng thích chung một thứ, có lẽ là có thể hàn huyên chút đi.” Triển Chiêu còn có vẻ rất chắc chắn.
Bạch Ngọc Đường lại càng không hiểu: “Hai ngươi cùng thích chung cái gì?”
Triển Chiêu đưa tay nhẹ nhàng búng lên sóng mũi cao của Bạch Ngọc Đường một cái, nói: “Hai ta cùng hợp ý Chuột chứ sao.”
Nói xong liền chắp tay lắc lư ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường xoa mũi đuổi theo, nhìn mái tóc dài đen mượt lắc lư sau lưng Triển Chiêu ——— Mèo này, quả nhiên là đang ghen mà.
“Hắn không có hợp ý ta.” Bạch Ngọc Đường tiến lên mấy bước, sóng vai cùng đi với Triển Chiêu.
“Hợp ý không nhất thiết phải là cái loại cao siêu đó.” Triển Chiêu xua tay một cái, đi tới trù phòng cầm một phần ăn cùng một bầu rượu, thuận tiện trộm một chút đồ ăn vặt của Tiểu Tứ Tử để ăn, nói: “Cũng có thể là tán thưởng, tín nhiệm hoặc là … hâm mộ chẳng hạn.”
“Ta ở cùng hắn không bao lâu, hơn nữa khi đó ta còn rất nhỏ.” Bạch Ngọc Đường bật cười.
“Vậy ngươi có thích Tiểu Tứ Tử không a?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.
“Chuyện này không thể nói trước được.” Triển Chiêu vừa gặm bánh bao vừa đi về phía địa lao: “Trước kia tiểu tử kia thế nào ta không biết, có điều bây giờ hắn chính là tà, đối phó với mấy cái tà ma ngoại đạo cố chấp đó ta tương đối có kinh nghiệm rồi.”
Nói xong, liền cùng Bạch Ngọc Đường đi xuống địa lao, đi gặp Đồng Linh.